Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 23: Thay mận đổi đào.







Trời cuối cùng cũng tối, Uyển Hề công chúa đầu đội khăn tơ tằm đỏ, ngồi trên hỉ kiệu tiến vào cung. Mộ Thanh thản nhiên đi ra khỏi phủ tướng quân, quay đầu lại nhìn Nhược Cẩm cười: “Nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta”.

Nhược Cẩm gật đầu, quyến luyến nhìn Mộ Thanh, thiên ngôn vạn ngữ chỉ tụ thành hai chữ: “Bao trọng”. Mộ Thanh, chuyện ngươi đáp ứng ta, không thể nuốt lời, bằng không cùng trời cuối đất ta nhất định bắt được ngươi cắn không tha!.

“Con ngựa, chờ một chút!”. Như Lăng đột nhiên từ trong phủ chạy ra, trong tay cầm một chén trà: “Uống chén trà rồi đi”.

Mộ Thanh ngẩn ra, nhận lấy chén trà: “Nhị tiểu thư, ngươi đây là….”.

Như Lăng vội vàng nhìn nàng: “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ uống là được”. Bỗng nhiên chu miệng: “Chẳng lẽ ngươi chỉ uống trà do a tỷ đưa cho? Hay là sợ ta bỏ độc vào trà?”.

“Nói linh tinh”. Mộ Thanh hoảng hốt lắc đầu, ngửa đầu một ngụm uống xong chén trà, đưa trả cái chén không lại cho Như Lăng. Nhược Cẩm bối rối nhìn, kéo tay Như Lăng: “Trong trà bỏ cái gì?”.

Như Lăng cười có chút lạnh lẽo: “Có cái gì cũng phải độc, a tỷ, ngươi có thể yên tâm, mạng của anh rể tương lai, ta sao có thể hạ thủ?”.

“Nhược Cẩm, ta không sao, cảm ơn lòng tốt của Như Lăng”. Mộ Thanh hướng Như Lăng cười, xoay người đi ra chỗ bọn cung nữ thái giám cùng nhau tiến cung.

“Công chúa, chúng ta cũng nên xuất phát rồi”. Thanh âm của Mộ Vân vang lên khiến Nhược Cẩm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Uyển Hề công chúa đang mặc y phục nha hoàn đứng ở cửa.

“Công chúa?”. Nhược Cẩm cả kinh, liếc nhìn hỉ kiệu đã đi xa: “Vậy công chúa trong kiệu là ai?”.

“Thị tỳ thiếp thân của ta, tiểu Nhĩ”. Uyển Hề lo lắng lăc đầu: “Chiêu thay mận đổi đào này cũng là do nàng nghĩ ra, lấy thân thủ của nàng tương trợ Mộ tướng quân, thiết nghĩ hai người muốn rời khỏi hoàng cung cũng không phải là việc khó”.

Mộ Vân gật đầu: “Công chúa, việc không nên chậm trễ, chúng ta nên mau chóng rời thành Trung Đô”. Nói xong nhìn về phía Nhược Cẩm, nghiêm mặt nói: “Ta cũng có thể cứu Tống công chúa ra khỏi biển khổ, điểm này ta không kém hơn Mộ Thanh”.

“Vân thị vệ, Nhược Cẩm bây giờ đã là vợ của Mộ Thanh, xin ngươi tự trọng trong lời nói”. Nhược Cẩm lạnh lùng tránh ánh mắt của Mộ Vân, quay đầu nhìn bọn gia tướng trong phủ: “Chúng ta cũng nên xuất thành, mọi người trong vòng một khắc chuẩn bị hành lý rời khỏi Trung Đô, tạm thời trốn một thời gian”.

“Dạ!”. Phủ tướng quân bỗng nhiên trở nên bận rộn.

Nhược Cẩm liền kéo Như Lăng, nhíu mày: “Tiểu muội, chúng ta cũng nhanh đi thu thập hành lý thôi, ra đến ngoài thành là an tâm rồi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi”.

Như Lăng run run rút tay ra: “Ta cũng có chuyện muốn nói với a tỷ”. Xoay người đi vào phủ tướng quân, nước mắt như mưa. Như Lăng, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?. Nhược Cẩm trong lòng đau xót, vì sao tỷ muội hai người chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy?.

Mộ Vân lạnh lùng nhìn Nhược Cẩm, âm thầm nắm chặt tay, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi vì sao lại đối với ta không chút để ý như vậy?. Để không khiến Hoàn Nhan Lượng sinh nghi, Nhược Cẩm phân phó bọn gia tướng cùng nha hoàn giả làm dân thường đi ra khỏi thành, một đường bình an tới vùng ngoại ô cách Trung Đô ba mươi dặm, tìm một quán trọ nghỉ lại.

Mẹ nuôi bố trí cho bọn gia tướng cùng nha hoàn chỗ nghỉ ngơi xong còn bận rộn trong bếp nấu đồ ăn khuya cho hai vị tiểu thư cùng công chúa. Ông chủ quán trọ thu xếp xong xuôi cũng lui về phòng nghỉ ngơi. Nhược Cẩm cùng Như Lăng lặng lẽ ngồi bên cạnh bàn, nhìn ngọn nến chập chờn trên bàn, không biết nên thế nào mở miệng nói. Không biết từ bao giờ, tỷ muội hai người nàng dĩ nhiên lại không tìm được lý do nói chuyện.

Trong lòng Nhược Cẩm biến lạnh, đặt tay lên tay Như Lăng, cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu muội, chúng ta là tỷ muội, a tỷ thực sự không hy vọng giữa chúng ta có gì giấu diếm”.

Như Lăng cười nhạt: “A tỷ, kỳ thật Như Lăng lớn rồi, có nhiều việc ngươi có thể để ta tự đi làm”. Bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm, nét ngây thơ lãng mạn từng có trên mặt Như Lăng đã biến mất không có tung tích: “A tỷ, ngươi thật sự thích con ngựa sao?”.

Nhược Cẩm cả kinh nhìn Như Lăng: “Tiểu muội?”.

“Thích một người không phải nên vì hắn mà hy sinh tất cả cũng không tiếc sao?”. Như Lăng cười khổ.

“Phải”. Nhược Cẩm gật đầu: “Dù phải chết vì nàng cũng không hối hận”. Nhược Cẩm nhìn thẳng vào mắt Như Lăng: “Trà hôm nay ngươi cho Mộ Thanh uống rốt cuộc có cái gì? Mấy ngày ta không ở, ngươi rốt cuộc là đã làm gì?”.

“Là thuốc giải, Hoàn Nhan Lượng cho”. Mắt tràn đầy lệ quang, thân thể của Như Lăng khẽ run lên: “Kỳ thật hắn cũng chỉ là muốn thân thể của chúng ta, cho hắn, hắn chiếm được rồi sẽ không để ý đến chúng ta nữa, không phải sao? A tỷ, từ nay về sau ta không cần ngươi bảo vệ ta nữa rồi”.

“Ngươi!”. Nhược Cẩm kinh hãi nắm chặt tay Như Lăng, trong lòng đầy bi ai cùng thê lương: “Chẳng lẽ ngươi… ngươi! Ngươi sao có thể ngốc như vậy?”. Đau đớn không gì sánh được đem Như Lăng ôm vào lòng, lệ nóng nhịn không được tuôn trào ra vành mắt: “Đứa ngốc! Đứa ngốc! Hoàn Nhan Lượng nếu là đưa đến tay sao có thể quý trọng ngươi? Ngươi sao có thể ngu ngốc đến vậy, đem chính mình dâng….”.

Nhược Cẩm nghẹn ngào nói không hết lời. Tiểu muội, xin lỗi, là tỷ tỷ không bảo vệ ngươi tốt, xin lỗi…. Hoàn Nhan Lượng! Ngươi hủy đi một đời của tiểu muội, ngày sau nếu có cơ hội ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp vạn lần những thương tổn ngươi đã gây ra cho tiểu muội.

“Kỳ thật Hoàn Nhan Lượng nói rất đúng, nữ tử quá thông minh cũng rất chán, bởi vì vô luận như thế nào đều nhất định ngã dưới thân nam tử”. Như Lăng buồn bã cười, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: “Nếu đã định trước như vậy, ta cần gì muốn chạy trốn đây?”. Lắc đầu: “Huống hồ, ta dùng trinh tiết của ta đổi lấy thuốc giải cho con ngựa, đối với a tỷ là chuộc lỗi, đối với con ngựa là trả công, làm cho trong lòng hắn có ta, không phải sao?”.

“Tiểu muội…..”. Nhược Cẩm trong lòng một mảnh lạnh lẽo, đau như dao cắt, nói không lên lời. Nếu là hạnh phúc cùng Mộ Thanh lại thành lập trên sự hy sinh của tiểu muội, ngươi bảo a tỷ làm sao có thể tâm an? Ôm chặt thân thể lạnh run run của tiểu muội, Nhược Cẩm buồn bã mở miệng: “Ngươi bảo a tỷ trả lại ngươi như thế nào đây? Như thế nào đây?”.

“A tỷ, ngươi từng đáp ứng với ta, ngươi phải đem con ngựa cho ta, cho ta cưỡi hắn đến Trung Đô… thế nhưng…. Kết quả, hắn dĩ nhiên thành con ngựa của ngươi, ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu khó chịu?”. Thanh âm ai oán của Như Lăng rơi vào tai Nhược Cẩm, khiến tâm nàng càng đau.

“Là a tỷ có lỗi với ngươi…”. Nhược Cẩm nghẹn ngào khó nói, là ta làm tổn thương ngươi, là ta làm tổn thương ngươi…..

Như Lăng nức nở: “Mẹ nuôi nói, nhân duyên chớ cưỡng cầu, ta bây giờ thành ra cái dạng này, cũng biết không xứng với con ngựa….”. Như Lăng ngẩng mặt cầu xin, lệ tích lạc trên tay Nhược Cẩm: “A tỷ, ta chỉ cầu ngươi, để con ngựa cõng ta một lần được không?”.

“Được….”. Nhược Cẩm rơi lệ gật đầu: “Được…”.

Cười miễn cưỡng, Như Lăng lại rơi lệ: “A tỷ, ngươi xem, Như Lăng là trưởng thành, đúng hay không?”.

“Đúng….”. Nhược Cẩm hung hăng bóp chặt tay, móng tay đâm vào thịt chảy máu, đau ở lòng bàn tay cũng không so được với đau đớn trong lòng lúc này: “Tiểu muội, nhất định sẽ có ngày ta tìm Hoàn Nhan Lượng tính sổ”.

“Mộ Thanh lại gây thêm một cái nghiệt”. Mộ Vân lạnh lùng mở miệng: “Hoàn Nhan tiểu thư, cho dù ngươi bây giờ giết Hoàn Nhan Lượng cũng không lấy lại được sự trong sạch của nhị tiểu thư, không phải sao?”.

“Đều không phải là lỗi của con ngựa! Tất cả là ta cam tâm tình nguyện!”. Như Lăng lạnh lẽo nhìn Mộ Vân: “Con ngựa là nam tử hán đỉnh thiên lập địa!”.

“Nam tử hán?”. Mộ Vân cười chế giễu: “Nam từ hán? Há, nó là nam tử hán?”.

“Vân thị vệ! Ngươi cũng muốn đả thương tiểu muội ta một đao sao?”. Nhược Cẩm hoảng hốt chặn lời Mộ Vân, nếu để Như Lăng biết Mộ Thanh là nữ, như vậy đối với Như Lăng mà nói là một lần thương tổn lớn hơn. Bỗng nhiên giương hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Vân, Nhược Cẩm mở miệng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết rõ Mộ Thanh như vậy?”.

Mộ Vân lạnh lùng cười: “Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt đối không muốn làm ca ca của một người hoang đường như nó”.

“Ca Ca?”. Nhược Cẩm cả kinh, thị vệ của Đại Tống công chúa dĩ nhiên lại là ca ca của Mộ Thanh! Trong lòng chợt đau xót, Nhược Cẩm khinh khinh nhìn Mộ Vân: “Nam nhi Đại Tống đều lạnh lùng như vậy sao? Ngươi rõ ràng biết Mộ Thanh hôm nay tiến cung là thập tử nhất sinh, ngươi lại còn không đi giúp?”.

Mộ Vân thân thể chấn động, nhất thời á khẩu không nói lên lời.

“Tiểu muội tuy là nữ tử, nhưng cũng hiểu thế nào là hy sinh cứu giúp, mà ngươi đây? Ngoại trừ mỗi ngày nói mấy câu lạnh nhạt qua lại, ngươi rốt cuộc có xem nàng là người thân không?”. Nhược Cẩm bồi thêm một câu, buồn bã ôm chặt lấy Như Lăng: “Ngươi ngay cả nữ tử cũng không bằng!”.

“Ta….”. Mộ Vân nắm chặt hai tay, đứng yên tại chỗ.

“Vân thị vệ, bản cung lệnh cho ngươi mau chóng vào cung tương trợ tiểu Nhĩ cùng Mộ tướng quân!”. Thanh âm của Uyển Hề công chúa vang lên, Mộ Vân vội vã quay đầu lại: “Ta sợ cứu nàng rồi, ngày nào đó nàng lại gây thêm cái nghiệt gì nữa”.

“Nếu hôm nay ngươi không cứu nàng, chỉ sợ tối nay Hoàn Nhan Lượng lại gây thêm hai cái nghiệt”. Lời nói của Uyển Hề công chúa rơi vào đáy lòng Mộ Vân, khiến tâm hắn không khỏi khởi một mảnh hoảng loạn. Đúng vậy, nếu Mộ Thanh cùng tiểu Nhĩ trốn không thoát, vậy thân phận của Mộ Thanh tất nhiên bị bại lộ, không tránh khỏi bị Hoàn Nhan Lượng khi dễ!. Nhà Duyên Lăng không thể để bị ô nhục như vậy.

Mộ Vân chắp tay: “Dạ! Mộ Vân tuân lệnh công chúa!”. Nói xong vội vã ôm kiếm chạy đi.

Nhược Cẩm ngẩng đầu nhìn Uyền Hề công chúa: “Cảm ơn công chúa”.

Uyển Hề lắc đầu: “Chỉ tiếc Y thuật của ta hữu hạn, không thể bức hết độc trong người Mộ tướng quân ra, không giúp được nàng, chỉ có thể làm được điều này thôi”.

Như Lăng vừa khóc vừa cười: “Đại Tống công chúa có lòng, độc trên người con ngựa hôm nay đã giải rồi, hắn nhất định có thể bình an trở về”.

“Giải rồi?”. Uyển Hề bối rối nhìn Như Lăng: “Xin hỏi nhị tiểu thư, ngươi giải độc cho nàng thế nào?”.

Như Lăng hít một hơi thật sâu: “Ta xin Hoàn Nhan Lượng thuốc giải, bỏ vào trà cho con ngựa uống”.

“Hoàn Nhan Lượng muốn giết người, chẳng lẽ lại cho ngươi thuốc giải?”. Câu nói của Uyển Hề nhập vào lòng Nhược Cẩm, khiến nàng không khỏi cả kinh.

“Hỏng rồi! Tiểu muội, ngươi trúng kế rồi”. Nhược Cẩm chợt đứng lên, lau nước mắt trên mặt, hận cắn răng: “Hoàn Nhan Lượng…. hắn đưa cho ngươi tất nhiên không phải thuốc giải mà là…. Thuốc độc!”. Mộ Thanh có nguy hiểm!.

“Hắn…. hắn dĩ nhiên gạt ta?”. Như Lăng lăc đầu không thể tin được: “Không đâu, không đâu, hắn được cái hắn muốn rổi vì sao còn muốn gạt ta?”.

Đau đớn nhìn Như Lăng, Nhược Cẩm tâm như dao cắt: “Tiểu muội ngốc, Hoàn Nhan Lượng nếu là một quân tử thương hoa tiếc ngọc thì thế gian này sao có thể vì hắn mà sinh ra nhiều nữ tử bất hạnh như vậy?”.

“A tỷ…. lẽ nào ta sai rồi?”. Nắm chặt ống tay áo của Nhược Cẩm, nước mắt trong nháy mắt tan vỡ: “Ta không chỉ hủy hoại chính mình, còn hủy hoại con ngựa, cũng hủy đi hạnh phúc của a tỷ…. Ta……ta…..”. Vì sao lại là ta? Tự tay đem độc cho hắn uống?”.

“Tiểu muội, đừng như vậy, đừng như vậy…..”. Nhược Cẩm ôm lấy mặt nàng, hoảng hốt lau đi nước mắt: “Là a tỷ không tốt, a tỷ không bảo vệ ngươi tốt, khiến ngươi bị cái tên Hoàn Nhan Lượng chó má kia khi dễ, là ta…”.

“A tỷ…..cứu con ngựa, ta không muốn hắn chết, không muốn….”.

“Nàng sẽ không sao đâu… sẽ không sao…”. Run run mở miệng, Nhược Cẩm nói điều chính mình cũng không tin tưởng. Mộ Thanh, ngươi không được xảy ra chuyện, chuyện ngươi đáp ứng ta còn chưa làm được…. Ta còn chưa thành vợ thật sự của ngươi…… Ngươi hứa với ta một đời, không thể ngắn như vậy…. Ta không cho ngươi chết, không cho…. Nước mắt không tiếng động rơi xuống, Nhược Cẩm bỗng nhiên buông lỏng Như Lăng đang muốn chạy ra ngoài lại bị mẹ nuôi ôm trụ.

“Tiểu thư! Ngươi không thể đi!”. Mẹ nuôi đau đớn lắc đầu: “Nhị tiểu thư còn cần ngươi chiếu cố à”.

“Ta…….”. Nhược Cẩm đẫm lệ nhắm mắt, thở dài đau xót.

Thân thể Uyển Hề chấn động, cố lấy bình tĩnh hít một hơi, trong lòng sợ hãi, mong Phật Tổ phù hộ cho Duyên Lăng Mộ Thanh bình yên trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.