Ngáp một cái thật dài, Hoàng Nhan Lượng lững thững lên đại điện, ngồi vững trên long kỷ, nheo mắt: “Đã bố trí quân ở Giang Bắc ổn thỏa chưa?”.
Một viên Kim tướng cúi đầu chắp tay hành lễ: “Hồi hoàng thượng, năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ của ta đã tập kết xong, chỉ cần hoàng thượng ra lệnh ngay lập tức có thể xua ngựa vượt sông Hoài, đánh thẳng đến Lâm An, thần tin chỉ cần một tháng là đánh thắng”.
“Tốt!”. Hoàn Nhan Lượng cười to một tiếng: “Trẫm thật mau muốn thưởng thức Lưu quý phí ở Lâm An…. Hoa sen thơm ngát mười dặm…. Ha há há….”. Văn võ bá quan không khỏi rùng mình, hóa ra hoàng thượng muốn đánh Đại Tống chỉ vì một quý phi trong cung.
“Đã có tin tức của Duyên Lăng Mộ Thanh với Hoàn Nhan Nhược Cẩm chưa?”. Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Còn có Tống công chúa nữa, thám tử ở Lâm An đã có hồi báo chưa? Chắc đã về đến Đại Tống rồi?”.
“Hồi hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức của Duyên Lăng Mộ Thanh với Hoàn Nhan Nhược Cẩm, thám tử ở Lâm An đến này vẫn chưa thấy Uyển Hề công chúa hồi cung”. Các đại thần vội vã hồi báo.
“Trẫm không tin ba người bọn chúng lại biến mất như vậy!”. Hoàn Nhan Lượng vỗ long kỷ, lạnh lùng quát: “Trẫm cũng không muốn nuôi một đám ăn hại không thể san sẻ nỗi lo với quân vương!”.
“Chúng thần biết tội!”. Văn võ bá quan đều quỳ gối, không dám ngước mặt nhìn Hoàn Nhan Lượng.
“Hồi….. hồi hoàng thượng, Hoàn Nhan Nhược Cẩm cầu kiến!”. Tiểu thái giám vội vã quỳ báo. Hoàn Nhan Lượng hơi kinh hãi: “Nàng ta…. Dám trở lại? Mau truyền?”. Một mạt tà cười hiện lên trên mặt, Hoàn Nhan Lượng dựa vào long kỷ. Nhược Cẩm à Nhược Cẩm, ngươi đột nhiên trở về tất không đơn giản, ván cờ này trẫm thật chờ mong. Một thân hồng y lọt vào mắt Hoàn Nhan Lượng, chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng tô son điểm phấn vô cùng xinh đẹp quyến rũ, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt sáng trong giấu một mảnh tĩnh mịch không nhìn thấu.
“Ngươi…. Rốt cuộc cũng mặc y quan trẫm ban!”. Hoàn Nhan Lượng cả kinh.
“Sau khi rời khỏi Trung Đô, Nhược Cẩm đã hiểu ý tứ mà hoàng thượng muốn Như Lăng truyền đạt lại cho ta”. Ngẩng đầu lên, Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Nếu đã định trước, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta là người của hoàng thượng thì dù cho ta chạy tới chân trời góc bể cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hoàng thượng, không phải sao?”.
Hoàn Nhan Lượng nheo mắt lại cười lạnh lùng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi dĩ nhiên cam chịu số phận? Trẫm thật có chút kinh ngạc”. Đến tột cùng là ngươi đang diễn kịch hay là có ý đồ khác?.
Nhược Cẩm nhẹ nhàng thở dài: “Nhược Cẩm dù sao cũng chỉ là một nữ tử bình thường, muốn có chẳng qua cũng chỉ là một mái ấm yên ổn…..”. Bỗng nhiên nàng cười lạnh lẽo: “Đương nhiên, muốn Nhược Cẩm cam chịu số phận, hoàng thượng cũng phải tỏ rõ thành ý”.
“Hửm”. Hoàn Nhan Lượng hăng hái nhìn Nhược Cẩm: “Muốn trẫm tỏ thành ý thế nào?”. Chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước từ long đài đi xuống, Hoàn Nhan Lượng đảo một vòng nhìn kỹ Nhược Cẩm: “Hoàn hảo, hoàn hảo, y quan quả nhiên vừa vặn….”.
Nhược Cẩm đột nhiên giơ tay đặt lên vai Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm tin hoàng thượng sẽ hài lòng với thân thể của Nhược Cẩm….”. Tươi cười, mặc dù có hơi cứng ngắc nhưng cũng khiến trong mắt Hoàn Nhan Lượng nổi lên một tia mê loạn.
“Ha ha ha…..”. Hoàn Nhan Lượng cầm tay Nhược Cẩm: “Trẫm phải cẩn thận mới được, ngươi còn chưa nói muốn trẫm tỏ thành ý thế nào?”.
Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Thứ Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta muốn là một tình yêu toàn tâm toàn ý. Hoàng thượng nếu thật sự thích Nhược Cẩm, hôm nay liền lập ta làm hoàng hậu. Ta muốn làm hoàng hậu độc nhất vô nhị của Đại Kim”.
Lời vừa nói ra ngay lập tức khiến văn võ bá quan cả kinh. Hoàn Nhan Lượng cũng đông cứng, buông tay Nhược Cẩm ra: “Trẫm thật không ngờ dã tâm của ngươi lại lớn như vậy”. Nhược Cẩm dường như đã biết trước hắn sẽ nói như vậy: “Hoàng thượng biết rõ Nhược Cẩm có trí, nếu là ta có thể giúp hoàng thượng đoạt thiên hạ thì sao?”.
Hoàn Nhan Lượng nao nao: “Ừm….. cũng có lý….”. Hoàn Nhan Nhược Cẩm rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?.
“Nếu hoàng thượng biết là có lý nhưng lại không dám quyết……”. Nhược Cẩm cười nhẹ, đột nhiên xoay người muốn ra khỏi đại điện: “Nhược Cẩm tin rằng hoàng đế Tây Hạ, hoàng đế Đại Tống hoặc là đại hãn Mông Cổ tất sẽ có một người cảm thấy có hứng thú với mỹ nhân thiên hạ”.
“Ngươi là đang uy hiếp trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng quát: “Ngươi cho là trẫm sẽ cho phép ngươi đi ra khỏi đại điện?”.
“Không phải uy hiếp mà là dụ dỗ”. Nhược Cẩm đột nhiên cười quyến rũ, tay nhẹ nhàng cởi ra vạt áo, ngoại bào chậm rãi rơi xuống: “Hoàng thượng chắc biết vì sao Nhược Cẩm trở lại? Nếu hoàng thượng muốn thành hoàng đế lưu danh thiên cổ, vậy tất nhiên ta muốn làm hoàng hậu thiên cổ lưu danh….”. Nói xong, ngón tay đặt trên vạt áo mỏng: “Nhược Cẩm dám trở lại đó là vì ta biết hoàng thượng nhất định sẽ không để ta đi, hoàng thượng ngài thấy ta nói có đúng không?”.
Hoàn Nhan Lượng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, nhịn không được tiến lên đè lại tay nàng, hơi thở nóng bỏng phả bên mặt Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm ngươi khiến trẫm không có biện pháp chống cự…..”.
“Vậy…. ý của hoàng thượng…. như thế nào…?”. Nhược Cẩm cười thản nhiên mà trong lòng đau khổ vạn phần, Mộ Thanh, tha thứ cho ta….. sau này gặp nhau dưới hoàng tuyền đừng ghét bỏ ta…..
Hoàn Nhan Lượng bỗng cười to một tiếng: “Được! Hôm nay trẫm phong ngươi là hoàng hậu Đại Kim”. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, mặc kệ mục đích cuối cùng của ngươi là gì, chỉ cần ngươi trở thành người của trẫm, trẫm tin rằng sẽ có một ngày ngươi trở nên ngoan ngoãn dễ bảo”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm cảm ơn hoàng thượng!”. Nhược Cẩm cười quỳ xuống đất, nước mặt chợt lóe trong mắt lập tức bị che lại. Hoàn Nhan Lượng nắm chặt tay nàng, kéo nàng cùng bước lên long đài: “Theo trẫm cũng nhau nhìn kỹ thần dân của chúng ta, Nhược Cẩm trẫm chờ ngày cùng ngươi thu phục thiên hạ, càng chờ mong tối nay động phòng…”.
“Chúc mừng Hoàn Nhan tiểu thư thành hoàng hậu của Đại Kim ta, thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!.
Trong tiếng văn võ bá quan chúc mừng, thân thể của Nhược Cẩm mãnh liệt run lên, âm thầm cắn răng. Mộ Thanh, ngươi có ghét bỏ ta không? Có không?. Nước mắt nuốt ngược vào trong đáy lòng.
Trong lúc thất vọng, Nhược Cẩm chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn chạm vào lưng, hơi kinh hãi, đã bị Hoàn Nhan Lượng ôm vào lòng, theo hắn cùng ngồi trên long kỷ. Nhược Cẩm có chút hoảng loạn liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng, gấp gáp mở miệng: “Hoàng thượng…. ở đây là đại điện……”.
“Từ đầu đến giờ, hiện tại ngươi mới thật là ngươi sao?”. Hoàn Nhan Lượng tà cười lớn: “Lúc ngươi mê hoặc trẫm không phải đầy dũng khí ư? Sao? Bây giờ không dám cùng trẫm thân thiết trước mặt bá quan văn võ? Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi đừng làm cho trẫm chê cười ngươi!”.
Lấy lại bình tĩnh, Nhược Cẩm cười, nhìn thẳng vào mắt Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm không sợ hoàng thượng chê cười, chỉ sợ hoàn thượng không tin Nhược Cẩm….”.
“Tin?”. Hoàn Nhan Lượng xoa nhẹ mặt nàng: “Muốn trẫm tin tưởng một người đã khó, muốn trẫm tin tưởng Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi lại càng khó…… tối nay động phòng…. Ha ha ha…. Trẫm thật ra có chút lo lắng bị ngươi ăn một hơi mất…..”.
“Đường đường là hoàng đế Đại Kim lại sợ một nữ tử nhỏ bé ư?”. Nhược Cẩm cười khiêu khích.
“Không phải sợ…. mà là có chút…. Có chút……”. Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nhìn đôi mắt đầy tiếu ý của Nhược Cẩm, vì sao ta không thể nhìn thấu xem ngươi đang nghĩ cái gì?.
“Có chút cái gì?”. Nhược Cẩm bỗng nhiên tiến sát đến bên tai Hoàn Nhan Lượng: “Nhược Cẩm so với mỹ nữ trong hậu cung của hoàng thượng thì thế nào?”.
“Đương nhiên là… trong thiên hạ…. khó có thể tìm được một người thứ hai…”. Hoàn Nhan Lượng nâng cằm của nàng lên: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi thật sự quên cái gã thiếu niên người Tống ngang nhiên dám chỉ tên muốn ngươi trên đại điện rồi?”. Trẫm muốn xem xem ngươi giỏi che chắn đến đâu?.
Ấn đường chợt nhíu, Nhược Cẩm cười mang chút run run bị Hoàn Nhan Lượng thấy được, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
“Trẫm thường nghe nói, không phải oan gia không chạm mặt, hoàng hậu là đến báo thù?”. Hoàn Nhan Lượng cười băng lãnh giống như xuyên thủng lòng nàng.
“Thần thiếp nếu nói phải thì hoàng thượng có tin không?”. Nhược Cẩm giương mắt nhìn lại hắn, con ngươi mang một mảnh hờ hững nhìn không thấu: “Thần thiếp cũng nghe nói phu thê nếu không thành khẩn, tất nhiên không thể bền lâu, hoàng thượng ngài bây giờ là không tin thần thiếp?”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng cười to một tiếng: “Muốn trẫm tin ngươi phải chờ sau lúc động phòng tối nay… ngươi yên tâm…. Trẫm sẽ nhẹ nhàng với ngươi… đau một lần nhưng sẽ mất hồn hàng đêm….”.
Mặt đỏ bừng, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, Nhược Cẩm không khỏi cố hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Hoàn Nhan Lượng bỗng nâng lên mặt nàng: “Hoàng hậu, trẫm nói cho ngươi biết một việc. cái tên thiếu niên người Tống kia kỳ thực… hắn vẫn còn sống…. trẫm đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của hắn……”.
Mộ Thanh! Hóa ra ngươi vẫn…. vẫn còn ở trên cõi đời này…. Mà ta…. Dĩ nhiên ngu ngốc tự mình đặt mình vào chỗ nguy hiểm. Con ngươi mang đầy sợ hãi nhìn Hoàn Nhan Lượng.
Hoàn Nhan Lượng hôn lên mặt Nhược Cẩm: “Hoàng hậu, ngươi mê hoặc trẫm đừng hy vọng trốn thoát……”. Nhược Cẩm tiềm thức cảm thấy buồn nôn, đẩy ra Hoàn Nhan Lượng.
Hoàn Nhan Lượng cười gian: “Là ngươi tự mình dâng đến, trẫm ngay cả nửa phần cũng không bức ngươi…… Hoàng hậu, ván cờ này ngươi thua rồi”.
Nhược Cẩm phát run, vì sao ta lại thiếu kiên nhẫn hả? Chợt cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một tia máu. Hoàn Nhan Lượng cười nhạt: “Sao? Không phục? Có muốn vào động phòng đánh với trẫm một ván?”.
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu: “Từ nay về sau trên long sàng có Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi, trẫm rất kích thích, ha ha ha….”. Nói xong vung tay hướng văn võ bá quan: “Truyền lệnh toàn thiên hạ, phong Hoàn Nhan Nhược Cẩm là hoàng hậu Đại Kim, trẫm không tin tên Duyên Lăng Mộ Thanh kia sẽ không lập tức xuất hiện trước mặt trẫm”.
Mộ Thanh……. Ta sẽ không để Hoàn Nhan Lượng làm hại ngươi thêm nữa…. Đau lòng, lệ quang dần dần biến mất, Nhược Cẩm cúi đầu nhìn hoa văn trên long kỷ, Hoàn Nhan Lượng, ngươi nghĩ là ngươi thắng ư?. Hoàn Nhan Lượng lặng lẽ nhìn thoáng qua Nhược Cẩm, mặc kệ tối nay ngươi là độc hay là bỏng, trẫm đều chinh phục được ngươi.