Phòng 103 Số 45

Chương 12-3: Tình kết tóc (hạ)



Công tử thuê một chiếc xe ngựa, hai người bỏ đi ngay sáng sớm ngày hôm sau. Kim Vũ Hoằng đột ngột tỉnh lại trong lúc đó và không ngủ được nữa. Theo lý mà nói, nếu bọn họ trốn thoát thành công, thì đã có một cuộc sống bình thường hạnh phúc, đây là một cái kết rất toàn vẹn. Nhưng tại sao, tảng đá trong lòng Kim Vũ Hoằng lại càng ngày càng nặng? Trên mặt và cổ cũng càng thấy ngứa ngáy hơn, giống như bị vô số sợi tóc cọ qua.

Lấy lại tinh thần, Kim Vũ Hoằng trở lại tiệm cắt tóc và bắt đầu làm việc. Ông chủ nhìn thấy cậu buồn bã ỉu xìu, chỉ lắc đầu nói: “Bộ mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi hả? Trông không tốt lắm. Có muốn nghỉ thêm vài ngày nữa không?”

“Không cần đâu, tôi làm được mà.” Kim Vũ Hoằng khoát khoát tay.

“Được rồi, đừng miễn cưỡng quá, có việc gì thì nói. Thực là… y như bị ma quỷ hút mất tinh khí ấy.” Phút cuối cùng, ông chủ còn không quên đùa giỡn với cậu, “Mau qua tiếp khách đi, anh bạn nhỏ.”

Kim Vũ Hoằng cười cười: “Biết rồi, ông chủ.”

Không biết rõ người khách ngồi ở ghế trên đã tới từ bao giờ rồi, mà các thợ cắt tóc khác đều đang rất bận, Kim Vũ Hoằng đi qua đi hỏi dò: “Cắt tóc à?”

Quái lạ, thị lực của cậu lại hạ xuống hay sao mà không thấy được khuôn mặt của đối phương trong khoảng cách gần như thế này? Nhìn vào gương, cũng vẫn như vậy, Kim Vũ Hoằng nhịn không được đưa tay xoa xoa mặt gương, vẫn rất mơ hồ.

“Cắt tóc. Đã gội sạch rồi, cứ cắt đi.” Giọng nói cũng mơ hồ, Kim Vũ Hoằng ngoáy ngoáy lỗ tai, lại nghĩ mình cũng không nên đứng ngốc với khách hàng.

“À, được rồi.”

Phủ vải lên người khách hàng, trong lúc vô ý Kim Vũ Hoằng đã chạm tay lên tóc đối phương, cả người đột nhiên cứng đờ: “Thiếu gia!”

Khách nhân chầm chậm quay đầu, khuôn mặt dần rõ ràng hơn. Đó là khuôn mặt mà Kim Vũ Hoằng rất quen thuộc, nhưng lại không còn xinh đẹp như thần tiên nữa. Tròng trắng của y biến thành màu đỏ, từ khóe mắt chảy rất nhiều máu, miệng mở ra, đầu lưỡi hồng hồng vươn tới, liếm lên môi Kim Vũ Hoằng: “Tiểu Kim…”

“A! Không… Không!!!”

Kim Vũ Hoằng bỗng chốc sụp đổ, cậu lớn tiếng kêu la.

“Tiểu Kim? Tiểu Kim, xảy ra chuyện gì vậy?” Ông chủ từ phía sau cố sức đập lên vai cậu, “Cậu mau tỉnh lại đi!”

Kim Vũ Hoằng thở hắc một hơi, tập trung nhìn lại, trên ghế làm gì có người khách nào? Chỉ có cậu đứng đó huơ miếng vải như bị người điên, hai má và cần cổ đột ngột cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu.

Ông chủ rút miếng vải trong tay cậu ra: “Tôi thấy cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi, như thế này thì không thể làm việc được.”

“Xin lỗi…” Sau khi dọn một ít đồ đạc, Kim Vũ Hoằng cuối cùng cũng về tới khu chung cư trong nỗi lo sợ. Căn phòng khách chỉ có một mình cậu thoạt nhìn có hơi quỷ dị. Cậu dùng hai tay ôm đầu, buồn phiền muốn quẳng nát tất cả đồ vật mà mình nhìn thấy.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

Nhanh ngủ, ngủ thì sẽ biết được ngay… Nhắm mắt lại, Kim Vũ Hoằng muốn ngủ bao nhiêu, thì đầu óc lại càng tỉnh táo bấy nhiêu. Trên mặt lại bắt đầu ngứa ngáy, cậu phẫn nộ đưa tay lên cào, dù cho da bị chảy máu thì cơn ngứa ngáy vẫn không suy giảm.

Kim Vũ Hoằng hận không thể phẫn nộ mắng to một hồi, với không khí cũng được. Mở mắt ra, cậu ngây ngốc há to mồm, giống bị thứ gì đó dọa sợ.

Ngay trước mắt là một mớ tóc đen, chúng nó cọ cọ trên mặt và cổ Kim Vũ Hoằng, lại nhìn lên trên, không ngờ lại có một người treo lơ lửng trên đèn phòng khách, lảo đảo, lảo đảo… tóc trên đầu người nọ rất dài, mắt mở thao láo, tròng trắng biến thành màu đỏ như máu, miệng thì thào gọi tên cậu:

“Tiểu Kim.”

********************************

“Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?”

“Không biết, cứ đi trước rồi tình… Ai? Xe ngựa sao lại dừng… ngươi chờ ở đây, ta ra ngoài nhìn một chút.”

Sau khi công tử ra ngoài thì không trở vào xe nữa, Tiểu Kim dù che cả hai tai lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu la thống khổ từ bên ngoài. Tất cả những tiếng la đó đều là tên cậu.

“Xin lỗi… Ta bị ép buộc… Ta không biết lại ra thế này…”

Vài ngày trước, đại ca ở nhà gửi đến một bức thư, nói là thân thể cha sắp chống cự không được bao lâu nữa. Muốn một ít ngân lượng để mua thuốc giữ mạng sống, lão gia đưa ra một con số rất mê người, Tiểu Kim chỉ dằn vặt một phen rồi đáp ứng. Lúc lão gia tìm cậu, đã nói thế này: “Chuyện con ta với ngươi, ta đã sớm phái người đã điều tra rồi, vốn muốn để nó chơi đùa một chút, ta cũng không quan tâm lắm, không ngờ rằng ngươi lại làm cho nó không quan tâm đến hôn sự nữa! Thế này thì còn ra thể thống gì! Ta khuyên ngươi một câu, nếu biết điều thì ngoan ngoãn làm theo lời ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”

Tiểu Kim bị nhốt ở trong khách điếm, được khác người trông giữ. Nghe tiếng chiêng trống và pháo hoa vang ngất trời ngoài đường, trái tim cậu như bị móc ra khỏi ngực. Người ta nói nam nhi không dễ rơi nước mắt, nhưng từ giây phút thiếu gia bước ra khỏi xe ngựa, cậu đã hối hận, cũng không biết mình đã khóc bao lâu rồi.

Tự làm bậy thì không thể sống.

“Ngươi đi đi.”

Có người ném một túi ngân lượng cho Tiểu Kim, xem thường nói.

Tiểu Kim xấu hổ vô cùng, cầm theo túi tiền rời khỏi khách điếm. Thiếu gia phải thành thân với biểu tiểu thư, dù cho lúc trước có thích đến bao nhiêu, nhưng cậu đã làm ra chuyện đê tiện thế rồi thì cũng chẳng còn mặt mũi để quay về xin tha thứ. Giờ chỉ có thể nghe lời lão gia, mang tiền về đưa cho cha chữa bệnh. Chẳng qua trước khi đi, Tiểu Kim vẫn muốn trở lại gian nhà tranh đó nhìn một lần, cũng coi như là tâm nguyện cuối cùng.

Gian nhà này mới vài ngày không ai ở, thoạt nhìn rách nát không ít, Tiểu Kim đẩy cửa ra, đại khái cửa sổ không đóng lại, một làn gió thổi qua mang theo sợi tóc bay tới khuôn mặt Tiểu Kim rồi trượt xuống cổ. Sợi tóc này… rất dài…

Tiểu Kim ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy một đôi chân, một vạt áo quan thuộc. Tiếp tiếp nhìn lên…

Cậu che miệng lại, mắt trừng lớn, cả người ngã xuống đất không nhúc nhích gì. Cậu đã bị dọa đến dứt khí. Vị thiếu gia đẹp như tiên bây giờ đã treo cổ trên xà nhà.

Lại một trận gió thổi qua, tóc thiếu gia như dài ra bay theo gió xuống mặt đất, quấn vào tóc của Tiểu Kim thành một nút kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.