Phòng 103 Số 45

Chương 4-3: Người mẫu hoàn mỹ (hạ)



Sự thật cũng đã xác minh được điểm này, từ khi khiêng nó về nhà, đêm nào Tần Vọng Phong cũng có mộng xuân rất kịch liệt. Cậu thậm chí bắt đầu si mê mỗi cái hôn nhẹ, vuốt ve hay xâm nhập của người nọ, hai người hòa thành một thể, tựa như điều mà mỗi cặp tình nhân trên thế giới này đều có.

Hình như cậu đã yêu con người tưởng tượng này rồi. Điều đó khiến cậu thấy mình thật bệnh hoạn.

“Anh rốt cuộc muốn cái gì?” Hôm nay, Tần Vọng Phong không đến tiệm buôn bán nên ở nhà ngồi ngốc với ma nơ canh.

Có lẽ là ảo giác, cho nên ma nơ canh nọ mới như đang cười với cậu.

Tần Vọng Phong vội vã dụi mắt, không ngờ ma nơ canh nọ lại bắt đầu cử động, đôi môi hơi hơi hé mở, thốt ra ba chữ:

“Phó Khải Long.”

“A?” Tần Vọng Phong bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên từ sô pha. Nó còn muốn tự giới thiệu với mình này?

Cậu véo bắp đùi một phát, đau đến nước mắt chảy từng giọt, không phải nằm mơ chứ? Gặp quỷ gặp quỷ rồi, hơn nữa TMD (= cmn) còn là diễm quỷ!

Tần Vọng Phong nâng gối ôm không có chút lực sát thương nào che trước người, nhìn cũng không dám nhìn “nó”… Ây da không phải, có lẽ nên gọi là “anh ta” mới đúng. Cậu run run nói: “Đại ca, tôi với anh không cừu không oán, nếu như trước kia anh có oán khí gì thì cứ đánh thẳng vào người tôi. Nể tình chúng ta đã ngủ mấy buổi tối, nể tình tôi cũng có thích anh một chút, chí ít đừng để tôi chết thảm là được rồi… Đại ca…”

“Thạch Khải Mân.”

Lại là ba chữ.

Bởi vì đang hoang mang, Tần Vọng Phong cũng không để ý lắm, chỉ biết là mình bị đại nạn, thế nhưng nhắm chặt mắt đợi cả nửa ngày, hình như cậu căn bản không bị gì. Đang run run rẩy rẩy chuẩn bị buông gối ôm xuống, bả vai lại bị người khác đập mạnh.

“Tiểu Tần? Này! Tiểu Tần?”

“Ưm?” Tần Vọng Phong run lên một phát rồi quay đầu, thấy mặt ông Lưu sát rạt, xung quanh còn bày biện rất nhiều kiểu quần áo. Chẳng phải lúc nãy cậu còn đang ở nhà sao?

“Bị tôi bắt quả tang nha, đi làm mà còn ngủ gà ngủ gật, không sợ bị cướp à.” Ông Lưu thản nhiên ngồi xuống ghế.

Tần Vọng Phong hơi hoảng hốt vuốt trán, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, lẽ nào vừa nãy là mơ à? Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cậu đã phân không rõ đâu là thật đâu là mơ nữa rồi.

“Hây, nghĩ cái gì thế, ném linh hồn nhỏ bé đi đâu rồi.” Ông Lưu quơ quơ tay, “Lấy một ly nước đến đi, mệt chết tôi rồi.”

“Ông chỉ biết đến đây ăn chực uống chực, vô tích sự.” Tần Vọng Phong lấy lại tinh thần, rót cho ông Lưu một ly nước. Chần chờ một lúc lâu rồi hỏi: “Ông có biết người nào tên là Phó Khải Long không?”

Ông Lưu uống hơn nửa ly nước mới kinh ngạc trả lời: “Sao lại không biết chứ? Đó là ông chủ của xưởng tôi mà, cậu cũng biết à?”

Tần Vọng Phong lắc đầu: “Không có. Chỉ là… nghe người khác nhắc tới mà thôi.”

Ông Lưu giống như một cái máy hát đột ngột được người ta bật lên, lải nhải không ngừng: “Ông ta chẳng phải người tốt gì, cũng như mấy ông lớn thôi, có ai mà không thâm độc vì tiền đâu? Với lại tôi có nghe nói, ông ta còn đặc biệt thích bao dưỡng người mẫu trẻ tuổi, nam nữ đều có. Hai năm trước ông ta còn gây chuyện liên quan đến mạng người. Có một chàng trai không chịu theo ông ta, kết quả người đó đã mất tích ngay ngày hôm sau, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, tám phần mười là do ông ta giết chết. Cảnh sát cũng đã cho điều tra, nhưng không chống lại được hậu thuẫn của ông ta, hơn nữa lại không có chứng cứ, cho nên đành phải hồ đồ phóng xuất ông ta sau hai ngày tạm giam. Đúng là nghiệp chướng.”

“Người mẫu đó… tên là gì?” Trống ngực Tần Vọng Phong đập thình thịch.

“Cái này cũng không rõ.” Ông Lưu nhíu mày một lúc rồi nói, “Hình như là họ Thạch thì phải, dù sao tên cũng khó đọc.”

Tần Vọng Phong hít mạnh một hơi.

***************************

Ngày hôm đó sau khi về nhà, Tần Vọng Phong vội đem ma nơ canh đến đồn cảnh sát, bên trong quả nhiên có một bộ hài cốt. Qua thẩm tra, người chết trước đây là một người mẫu, tên là Thạch Khải Mân, thời gian tử vong là hai năm trước, hung thủ là Phó Khải Long giám đốc tập đoàn nào đó.

Tần Vọng Phong đóng cửa tiệm, sắp xếp hành lý chuyển ra khỏi khu chung cư. Trước khi đi, ông Lưu còn than ngắn thở dài tiếc nuối rằng sau này không còn ai mời ông đi ăn cơm nữa.

Thạch Khải Mân…

Ngồi trên xe lửa, Tần Vọng Phong nhìn ảnh chụp lấy từ Internet đến ngây ngốc. Đó chính là hình dáng người trong mộng của cậu, chẳng qua bây giờ cầm trên tay nên rõ ràng hơn một chút. Người đàn ông trên ảnh chụp hoàn toàn không còn bộ dạng diễm quỷ, sức sống tỏa ra bốn phía, nụ cười tươi như ánh nắng, đối mặt với màn ảnh lại tỏa ra sức hấp dẫn hoàn mỹ.

Có phải sẽ không còn được gặp lại không?

Viền mắt có chút mỏi mệt, Tần Vọng Phong nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

“A…”

Không biết người nào tốt bụng đắp cho cậu một cái chăn, toàn thân phảng phất như được một cái ôm ấm áp bao bọc, khiến khóe miệng cậu khẽ cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.