Phòng 103 Số 45

Chương 5-2: Thủy tiên (hạ) .



Câu chuyện này khá ngắn, chỉ có hai đoạn thượng, hạ.^^

*****************************

Trong phòng tắm, hơi nước mù mịt ấm áp tản ra, sương mù trắng xoá một mảng, thoạt nhìn tựa như tiên cảnh.

Hai cánh tay Quý Lỗi vắt lên thành bồn, mắt khép hờ, hưởng thụ quãng thời gian nhẹ nhõm thong dong. Trong một tuần, cậu phải tắm ít nhất ba lần, và đặc biệt là phải dùng xà phòng tạo bọt hoặc tinh dầu để tẩy rửa. Đây mới chính là cuộc sống lý tưởng.

Nhưng mà, hôm nay sao lại cảm thấy khác thường nhỉ?

Quý Lỗi mở mắt ra, cảm thấy dưới chân có cái gì đó rất nặng đang động đậy, đen đen, hình tròn, trông như một nắm tóc, nhìn rất ghê tởm, chắc chắn không phải là khăn mặt. Cậu ngồi thẳng mình thò tay xuống sờ, lập tức bàn tay như bị điện giật khi sờ phải một thứ giống như đầu người. Quý Lỗi vô cùng sợ hãi, nhưng cơ thể giống như bị ai đó làm phép khóa cứng, không thể cử động được, chỉ có thể ngồi im trong cái bồn tắm lớn. Nỗi sợ hãi tột cùng khiến cho hai hàm răng cậu đánh vào nhau.

Cái đầu từ từ trồi lên, Quý Lỗi trừng lớn hai mắt, cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung.

Khuôn mặt đó rõ ràng là mặt của mình mà!

“Cậu yêu tôi mà, phải không?” Nó mở miệng cất tiếng, ngay cả giọng nói cũng giống như đúc.

Quý Lỗi hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, cậu bắt đầu sợ hãi.

“Cậu yêu tôi mà, phải không?” Cái đầu tiếp tục trồi lên trên, thì ra bên dưới nó vẫn có thân mình, cũng giống như dáng vẻ mà mỗi ngày Quý Lỗi nhìn thấy trong gương, thân thể non nớt, khêu gợi. Bọt nước dính trên người chảy một đường theo da thịt xuống.

Đây là một cái tôi khác?

Quý Lỗi vẫn không thể động đậy, không thể mở miệng, nhưng sự sợ hãi trong lòng lại từ từ chuyển thành hưng phấn đến kỳ quái. “Quý Lỗi” đột nhiên trồi lên từ bồn tắm này chính là một phiên bản khác của cậu. Ngoại trừ việc trên người người nọ mang theo hơi thở tăm tối, thì hai người trên cơ bản không có chỗ nào là khác cả.

“Cậu yêu tôi mà, phải không?”

Sau khi người nọ hỏi đến lần thứ ba, thân thể bọn họ cơ hồ đã dán lại cùng một chỗ, da thịt bóng loáng ma sát lẫn nhau, mang đến nhiệt độ nóng như lửa. Vị trí trái tim áp vào nhau, cùng đập theo một nhịp. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như từ nhỏ đã như vậy, bọn họ thân thiết gắn bó với nhau, chưa bao giờ tách biệt.

Thần chú được giải trừ, Quý Lỗi đột nhiên có thể cử động, cậu cẩn thận nâng khuôn mặt có ngũ quan giống hệt với mình, dùng đôi môi hôn khẽ: “Tôi yêu cậu, vĩnh viễn.”

“Cho dù có chết cũng không thể tách chúng ta ra.” “Quý Lỗi” cũng hôn lại cậu, tiếp tục nói.

“Bởi vì tôi chính là cậu, cậu cũng chính là tôi.”

Hai người nhìn nhau cùng đồng thanh nói câu này, giọng nói trùng khít, khẽ quấn quýt.

***************************

Quý Lỗi mất tích, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, trong một đêm hoàn toàn mất tin tức.

Trong chung cư cậu đã thuê, tất cả vật phẩm tư nhân đều còn đó, trong phòng cũng không có dấu vết ẩu đả nào, cứ như vậy sống không thấy người, chết không thấy xác.

Cảnh sát thông báo cho cha mẹ Quý Lỗi ở vùng khác, hai người cảm thấy rất đau lòng. Hai mươi năm trước, vợ chồng họ đã mất đi một đứa con trai, có người nói đó là anh em song sinh của Quý Lỗi, bởi vì thể chất quá suy yếu, cho nên mới sinh ra không lâu thì đã chết non.

Nhưng bọn họ vẫn tin rằng Quý Lỗi còn sống, chẳng qua là không biết ở đâu mà thôi.

Nếu đã yêu chính bản thân mình, thì phải có khả năng sống tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.