Các đệ tử chung quanh đứng xa quan sát tình hình, từ khi Liễu Tàn Dương ra tay đến khi Tư Mã Đằng biến thành già, tất cả chỉ diễn ra trong vài cái nháy mắt.
Các đệ tử này nhìn Liễu Tàn Dương rời đi, qua một lúc lâu vẫn không có ai dám nói câu nào.
Bọn họ xem ra, Liễu Tàn Dương không chỉ có tính cách lạnh lùng, hắn còn là hung ma đi ra từ địa ngục, hắn là ma quỷ hút thọ nguyên con người.
Giảng sư ngoại viện chết thảm đã dọa nhiều người sợ hãi, Tư Mã Đằng cũng là người cũ ở ngoại viện, có rất nhiều mối quan hệ, nhưng quan hệ có rộng hơn nữa, chỉ cần không phải đệ tử nội môn, tại ngoại viện, thực lực quyết định tất cả, thời điểm Tư Mã Đằng nằm hấp hối trên giường, không có người nào liếc mắt nhìn hắn một lần.
Sinh hoạt của Liễu Tàn Dương vẫn bình thản như nước.
Các đệ tử thế gia tu hành tiến triển thần tốc, bọn họ có rất nhiều tài nguyên, con đường tu hành ban đầu rất bằng phẳng, những thiếu niên nghèo khó thiếu linh thạch vẫn đang dừng bước tại Luyện Khí tầng một.
Liễu Tàn Dương vẫn như ngày bình thường, sau khi giảng bài xong liền rời đi, một thiếu niên nhà nông vội vàng chạy đến, kiên trì nói ra:
- Sư thúc! Ta tu hành gặp bình cảnh không thể đột phá.
Liễu Tàn Dương làm như không nghe, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
- Sư thúc! Giúp đỡ ta! Nếu ngươi không giúp ta, tu hành của ta không tiến bộ...
Bỗng nhiên Liễu Tàn Dương quay người lại, tát một cái vào mặt thiếu niên, quát:
- Không thể tu luyện thì cút xuống núi, đừng đến cầu đạo!
Thiếu niên bụm mặt suy nghĩ xuất thần, Liễu Tàn Dương quay người rời đi.
Trên đường tu tiên, cầu người không bằng cầu mình, nếu sợ khó, gặp chút vấn đề đã cầu xin trợ giúp sẽ khó thành châu báu, thời gian sau này rất dài, rất nhiều thời gian phải tu hành một mình, lúc bắt đầu còn có người dạy bảo, giúp ngươi, nhưng không ai có thể giúp ngươi cả đời.
Liễu Tàn Dương giận hắn không tranh giành, giận hắn sợ khó.
Phi Ngư đạo nhân đã từng bị người ta đuổi giết đến trước động phủ Liễu Tàn Dương bế quan, Liễu Tàn Dương khảo nghiệm hắn ba năm, tính dẻo của Phi Ngư rất mạnh, thế gian hiếm thấy, hắn cuối cùng truyền thụ một bộ công pháp, người có tính dẻo như vậy sẽ không cần sư phụ, nếu thu hắn chỉ ảnh hưởng đến tu hành của hắn mà thôi.
Đây chính là nguyên nhân Phi Ngư đạo nhân chỉ dùng thời gian hai mươi năm tu thành Kim Đan, Liễu Tàn Dương lại không nhận hắn làm đồ đệ.
Liễu Tàn Dương là một giảng sư ưu tú, hắn giảng giải công pháp phi thường thấu triệt, kẻ này tu hành ban đầu đã gặp bình cảnh, chỉ có thể nói rõ hắn không dụng tâm ghi nhớ mình giảng giải.
Vì sao hắn không dụng tâm như những đệ tử ngoại viện khác?
Bởi vì Liễu Tàn Dương chẳng những muốn trộm sách, hắn còn trộm người.
Người có thiên phú trong thiên hạ đang tụ tập trong Vô Lượng Môn, nếu không thể thu một nhóm người cho mình sử dụng, hắn sẽ tổn thất thật lớn.
Đệ tử thế gia có quá nhiều quan hệ lợi ích, sẽ không vì một chút ân tình mà dao động, chỉ có những thiếu niên không có căn cơ và bối cảnh mới có thể coi trọng ân tình của Liễu Tàn Dương.
Trong thời gian ngắn, những thiếu niên này sẽ không có thành tựu quá lớn, khi bọn họ trưởng thành sẽ là lực lượng trung kiên của Vô Lượng Môn, cũng có thể ra sức cho mình.
Thi ân chôn vùi hạt giống trong lòng bọn họ lúc này, như thế mới có thể trưởng thành thành đại thụ.
Ngày sau nếu như có thể đánh cắp Hóa Thần Quyết, hắn sẽ quyết liệt với Vô Lượng Môn, trong Vô Lượng Môn có một đám người trung thành với mình, bản thân hắn trăm lợi không có một hại.
Đương nhiên, đây chỉ là một phần dã tâm của Liễu Tàn Dương, nếu thật sự có một ngày như thế, chính mình khống chế rất nhiều đệ tử Vô Lượng Môn, chưa hẳn không thể làm Cưu chiếm tổ Thước.
Vân Cư Tự, chờ lửa giận ngập trời của ta đi! Liễu Tàn Dương chưa bao giờ quên kẻ địch lớn nhất của mình, hiện tại Vân Cư Tự ẩn mình như độc xà săn mồi, lúc nào cũng có thể phóng ra đớp một cái trí mạng, Liễu Tàn Dương chưa bao giờ lơ là phòng bị đám người này.
Cách ngoài kia trăm vạn dặm.
Trong Tiên quốc, bản tôn Liễu Tàn Dương vẫn ngồi trong tiểu viện, Nguyệt Yêu đứng bên cạnh, dáng vẻ thước tha yêu kiều nổi bật, nàng đã là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
- Ngươi hối hận không, tuổi của ngươi nên hưởng thụ tự do, bây giờ phải phí thời gian tu hành ở nơi này.
Nguyệt Yêu lắc đầu.
Liễu Tàn Dương lấy một mộc bài bằng gỗ đào ra.
- Cầm nó, đi trải nghiệm đi, quan sát thế giới bên ngoài.
- Sư phụ! Ngươi muốn đuổi ta đi sao?
Nguyệt Yêu hỏi.
- Cũng không phải, tu tiên vô cùng gian nan, ngươi cần trải nghiệm cay đắng ngọt bùi, thế gian biến hóa.
- Vâng.
Nguyệt Yêu đi, cũng không lưu luyến.
Hơn mười năm qua, mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh sư tôn, sư tôn vẫn tốt với nàng, nhưng mà nàng không còn cảm nhận được cảm giác ấm áp lúc trước, cảm giác thủ hộ mình đã không còn sót lại chút nào, sư tôn rõ ràng đang ở trước mặt, nhưng trong đáy lòng nàng lại không muốn thừa nhận.
Khi đó hắn đứng dưới Tàn Dương Sơn, trong bão cát, thân ảnh của hắn đơn bạc, nhưng hắn vẫn kiên trì chờ đợi mình đến...
Phong gia đột kích, hắn đứng trước mặt mình, giống như núi lớn thủ hộ cho mình.
Đạo sĩ Liên Vân Tông đến, hắn vẫn không lùi nửa bước...
Nhưng sau ngày ấy khi sư tôn quay về, cảm giác thủ hộ này biến mất không còn sót lại chút gì, mặc dù sư tôn pháp lực thông thiên, nhưng cảm giác ấm áp khi xưa đã không còn nữa.
- Quái thúc thúc! Ngươi đi đâu? Ngươi không thích Nguyệt Yêu sao! Ngươi trở về đi... Trở về đi!
Nguyệt Yêu bước ra khỏi tiểu viện, đôi mắt nàng đang rơi lệ.
- Người nào dám đánh chủ ý lên động phủ của ta?
Bỗng nhiên bản tôn Liễu Tàn Dương mở mắt ra, hắn cảm giác trận pháp trong động phủ của mình chấn động.
Liễu Tàn Dương phi thân bay ra ngoài, thi triển thần thông Đại Na Di, trong chốc lát đã vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm.
Sâu trong biển cả, trên một hòn đảo to lớn, chung quanh có hơn trăm tu sĩ Kim Đan vận dụng pháp bảo và phù chú của mình oanh kích trận pháp.
- Nhanh lên! Lúc mặt trời lặn, động phủ sẽ chìm vào trong biển cả, sau khi ra khỏi biển cả, trận pháp sẽ khôi phục như trước
Một tên tu sĩ Kim Đan cầm pháp bảo hình ngọn núi nện thẳng vào hòn đảo.
Pháp bảo này biến lớn, sau khi lớn trăm trượng thì nện vào trận pháp, lực ảnh hưởng khuếch tán ra chung quanh.
Kẻ này chính là tu sĩ Kim Đan ném ngọn núi khảo nghiệm trong ngày Vô Lượng Môn thu đồ đệ.
- Tài Thần, tiểu tử ngươi không được biếng nhác, nếu bỏ lỡ thời cơ, Vô Lượng Phong của ta sẽ nện nát ngươi.
Đám tu sĩ Kim Đan này dùng tu sĩ Vô Lượng Môn cầm đầu, các tu sĩ Kim Đan khác phần lớn là trưởng lão, chưởng giáo môn phái nhỏ.
Tài Thần nâng ngọc như ý lên nện xuống, hào quang bảy màu va chạm vào trận pháp, thẩm thấu vào bên trong.
Một đám tu sĩ Kim Đan phát hiện động phủ trên hòn đảo không người, lập tức triệu tập nhân thủ đến đây tầm bảo, không ngờ tu sĩ Vô Lượng Môn lại nhận được tin tức nên chạy đến.