Liễu Tàn Dương không yêu cầu xa vời gặp được tiên thiên linh bảo, cho dù là linh bảo phổ thông cũng được, nhưng xác xuất này rất nhỏ, bởi vì phần lớn tin đồn linh bảo xuất thế đều là tin tức giả.
Trấn Tiên Hiệp rất phồn hoa, rất nhiều tu sĩ qua lại nơi này, Liễu Tàn Dương dùng thần thức thăm dò, dường như hắn biến thành một thiếu niên hứng thú với mọi thứ chung quanh.
Rất nhiều tu sĩ ra tay phần lớn là phù chú, hoặc là đan dược Cố Bổn Bồi Nguyên đan cấp thấp, hoặc là phi kiếm tàn thứ phẩm.
Những vật phẩm tu sĩ Kim Đan xem như rác rưởi, bọn họ xem chúng như trân bảo, không dễ dàng cho người khác nhìn thấy.
Thậm chí một tiểu tu sĩ sau khi đạt được một thanh phi kiếm rác rưởi, lại trốn vào tiểu viện bố trí ảo trận, tự cho là mình tính toán không bỏ sót, nào biết rằng việc hắn làm bị tu sĩ Kim Đan nhìn rõ ràng, nếu hắn thật sự có trọng bảo, người ta đã sớm xuất hiện cướp đoạt rồi.
Đối mặt với một đám tu sĩ Trúc Cơ kiến thức thiển cận, trừ khi thật sự có trọng bảo làm Kim Đan động tâm xuất hiện, nếu không tu sĩ Kim Đan rất ít khi quan tâm đến tu sĩ Trúc Cơ, nếu như tu sĩ Kim Đan không muốn bọn họ nhìn thấy, tu sĩ Trúc Cơ vĩnh viễn không thể nhìn thấy bọn họ.
Tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan có bình chướng tự nhiên, tu sĩ Trúc Cơ vĩnh viễn không cách nào dung nhập vào thế giới tu sĩ Kim Đan, thậm chí rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ cả đời cũng không nhìn thấy tu sĩ Kim Đan, đây là quy tắc tu tiên giới, cường giả không đồng hành cùng kẻ yếu, không phải tu sĩ Trúc Cơ chưa bao giờ gặp tu sĩ Kim Đan, mà là bọn họ không cách nào phân biệt, trừ phi tu sĩ Kim Đan chủ động hiện thân, bày ra tu vi.
Liễu Tàn Dương thuê một tiểu viện yên lặng, hắn tế luyện Phong Lôi phiến, Phong Lôi phiến xem như pháp bảo không tầm thường trong Vô Lượng Môn, các đệ tử có chút công tích sẽ mua sắm nó.
Phong Lôi phiến này trong tay tu sĩ Kim Đan khác không được trọng dụng, nhưng Liễu Tàn Dương xem ra, Phong Lôi phiến rèn rất tốt, xem như pháp bảo hạ phẩm không tệ.
Phong Lôi phiến trong tay Liễu Tàn Dương đã trải qua lôi kiếp ân cần săn sóc, đã có dấu hiệu tấn cấp, pháp bảo hạ phẩm tấn cấp thành pháp bảo trung cấp, hắn quan sát Phong Lôi phiến trong tay, suy nghĩ đến ba kiện pháp bảo thượng phẩm trong động phủ, ba kiện pháp bảo thượng phẩm này có uy lực không tầm thường, hắn đoạt từ trong tay tu sĩ Nguyên Anh của Vân Cư Tự, nhưng không phải tu sĩ Nguyên Anh không thể sử dụng.
Ba ngày sau, một lần đấu giá hội thanh thế to lớn được cử hành, đấu giá hội thu hút không ít tu sĩ Trúc Cơ, trong đó không thiếu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, những kẻ này tuyệt đối là đại nhân vật trong mắt tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Từng thanh phi kiếm, từng viên đan dược được bán ra, tu sĩ Trúc Cơ vô cùng hưng phấn và xúc động, không ngừng kêu giá, thậm chí có người kích động đứng lên nhìn chằm chằm vào đối thủ cạnh tranh, có một ít tu sĩ giả heo ăn thịt hổ, tự cho là lừa dối, nhưng chỉ tăng thêm hài hước mà thôi.
Thần thức Liễu Tàn Dương đảo qua, hắn nhìn rõ các vật phẩm bán ra, vật phẩm áp trục chỉ là một kiện pháp bảo tàn phiến.
Mặc dù Liễu Tàn Dương chướng mắt những vật phẩm này, nhưng các tu sĩ sau khi nhận được vật phẩm, thanh toán xong lập tức rời đi, sợ bị người ta nhớ thương.
Đừng nói Liễu Tàn Dương chướng mắt những vật này, cho dù các tu sĩ Kim Đan khác cũng không thèm nhìn đến, một đống rác rưởi mà thôi, nhưng một đống rác rưởi như vậy lại khiến cả trấn Tiên Hiệp xôn xao, tu sĩ trong trấn Tiên Hiệp vô cùng vui mừng, giống như gặp phải thịnh thế xuất hiện.
Đấu giá hội dành cho tu sĩ Trúc Cơ kết thúc, tu sĩ mua được vật phẩm vội vàng rời đi.
Pháp bảo tàn phiến bị một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ít xuất hiện mua đi, tuy hắn tận lực ẩn nấp thân hình, nhưng vẫn có tu sĩ đi theo như giòi trong xương.
Liễu Tàn Dương đã hoàn thành tế luyện Phong Lôi phiến, pháp bảo hạ phẩm này đã có thể xác pháp bảo trung phẩm, uy lực đại tăng, nhưng nó không thuộc về pháp bảo trung phẩm, pháp bảo hạ phẩm tấn cấp pháp bảo trung cấp cần khí linh, mà Phong Lôi phiến còn thiếu khí linh lôi điện.
Sau khi đấu giá hội chấm dứt là một trận chém giết thảm thiết.
Ngoài trăm dặm, tên tu sĩ mua pháp bảo tàn phiến bị một đám tu sĩ cản đường.
Đám người này nhắm vào pháp bảo tàn phiến, hai bên không nói lời gì, lập tức lao vào nhau.
Chiến đấu của bọn họ xảy ra dưới tầm mắt Liễu Tàn Dương, có lẽ bọn họ vĩnh viễn không biết, có người trong tiểu viện cách đó trăm dặm nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra.
Vài tên chặn giết đều có tu vi thâm hậu, một người trong đó có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, có lẽ bọn chúng đã nhiều lần tham dự vào hành động giết người đoạt bảo này, một việc vốn dễ dàng lại sinh ra ngoài ý muốn, nghịch chuyển to lớn, tên tu sĩ bị chặn giết vừa ra ta đã bộc phát sức chiến đấu cường đại, sử dụng công pháp là thượng cổ thiền công —— Đại Vô Tướng Thần Công.
Đại Vô Tướng Thần Công là bí mật bất truyền của Vân Cư Tự lại được tu sĩ này thi triển ra, hắn dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ một chiêu chém giết đám người chặ đường, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tự bạo phi kiếm bổn mạng mới thoát chết.
- Tiền bối Vân Cư Tự tha mạng!
Tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sợ hãi, hắn không ngừng cầu xin tha thứ, cũng bất chấp đối thủ chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Tên tu sĩ ít xuất hiện lại không cho đối thủ con đường sống, Đại Vô Tướng Thần Công bộc phát thần uy tiêu diệt tên tu sĩ cầu xin tha thứ, trước khi diệt sát, hắn nói bên tai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một câu:
- Ta đến từ Tiên quốc...
Tu sĩ này đến từ Tiên quốc cách đây trăm vạn dặm, thiếu niên này lúc ở Tiên quốc đã học được truyền thừa Đại Vô Tướng Thần Công trong tượng đá, hắn tu hành tiến bộ thần tốc, chỉ dùng thời gian mười lăm năm đột phá Trúc Cơ trung kỳ, sức chiến đấu của hắn còn hung hãn hơn cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, từng chạy thoát khi bị tu sĩ Kim Đan sơ cấp đuổi giết, thanh danh lan truyền ra xa.
Liễu Tàn Dương thu hồi thần thức.
Tiểu viện yên tĩnh như lúc ban đầu, xem ra tin tức linh bảo xuất thế trong trấn Tiên Hiệp là tin tức đồn nhảm.
Liễu Tàn Dương quyết định rời đi, quay về ngọn núi bảy mươi hai, lúc quay trở về hắn muốn đại khai sát giới, trong đại điển khai sơn lúc trước có rất nhiều đệ tử nội môn cô lập mình, bởi vì tu vi không đến Kim Đan kỳ, hắn bị Lôi Hổ áp bách, chỉ có thể nhẫn nhịn, còn có đám tiểu nhân bợ đít đáng chết kia.
Hắn rời khỏi tiểu viện, ném một viên linh thạch hạ phẩm cho chủ viện, chủ viện tiếp nhận viên linh thạch liền cười không ngậm miệng được.
Đúng vào lúc này có một thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, áo trắng phiêu đãng, song kiếm đeo sau lưng, thần sắc cao ngạo, ánh mắt bao quát chúng sinh.
- Các tu sĩ trong trấn Tiên Hiệp nghe đây, hiện tại không ai được phép rời đi, ngày mai đi theo tu sĩ Kim Đan ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn chúng ta đả thông sơn mạch Cửu U, người tự tiện rời đi, giết không tha!