Đới Vũ Ninh gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho các học trò.
Căn phòng này khá rộng rãi, trên bàn bày đủ các loại trái cây, đồ ăn vặt và rượu vang.
Hơn nữa, anh ấy chỉ mang theo ba học trò, cũng không phải quá nhiều.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Một vài gương mặt trẻ tuổi ló đầu vào từ bên ngoài.
“Thầy ơi, bọn em đến rồi.”
Đới Vũ Ninh dẫn họ vào, giới thiệu qua loa rồi ngồi yên ở một góc.
Chưa bao lâu, lại có tiếng gõ cửa.
Ánh mắt của cả nhóm đều hướng về phía cửa, người đứng gần nhất là Ngô Hoài Xuyên liền bước tới mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ tóc vàng, dáng người nóng bỏng, mặc bộ váy dạ hội cắt may tinh tế, trên gương mặt là nụ cười lịch sự.
“Xin hỏi, ai là cô Đường Khê?”
Đường Khê thoáng thắc mắc. Sao người này lại biết tên cô?
Ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Đường Khê. Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng đáp:
“Là tôi, có chuyện gì không?”
Người phụ nữ tóc vàng giữ nụ cười trên môi, nghiêng người sang một bên, nhường đường.
“Ông chủ của tôi muốn mời cô Đường Khê đi một chuyến.”
Nghe xong câu này, tất cả mọi người trong phòng lập tức cảnh giác.
Quách Miểu Miểu nghiêm mặt hỏi:
“Hans à?”
“Ông chủ của tôi không phải là Hans. Cậu Hans chỉ là thiếu gia nhỏ của nhà đấu giá này. Còn ông chủ của tôi là người sở hữu món cổ vật dùng làm trang bìa cho buổi đấu giá lần này.”