Khi mọi người nghe thấy câu “anh” của Quách Miểu Miểu, ai nấy đều cảm thấy tê dại cả da đầu.
Cố Hành Chu đen mặt, còn Đường Khê thì cười không ngừng, suýt nữa ngã cả người xuống ghế.
...
Phi cơ trực tiếp hạ cánh tại sân bay tư nhân nhà họ Quách.
Quách Miểu Miểu đã sắp xếp một chiếc xe đặc biệt có bảo vệ đi cùng để chuyển toàn bộ đồ cổ vừa mua về.
52 tỷ cho số đồ cổ ấy chắc chắn sẽ khiến nhiều người dòm ngó.
Quách Miểu Miểu và Đới Vũ Ninh nhất quyết đi cùng để hộ tống số hàng.
Hành trình dài khiến cả nhóm mệt mỏi rã rời, nhưng Đới Vũ Ninh ham mê đồ cổ thì không chịu yên lòng nếu chưa tận mắt thấy mọi thứ được đưa về an toàn.
Quách Miểu Miểu cũng không chịu nghỉ ngơi, một phần vì muốn kéo gần quan hệ với Cố Hành Chu.
Đường Khê mang toàn bộ số đồ cổ về nhà. Cô không dám để ở kho hàng, vì những món đồ giá trị hàng trăm triệu này có thể khiến người khác mạo hiểm cả mạng sống để cướp.
Nhà cô đủ lớn để chứa mọi thứ, nên giải quyết việc này cũng không quá khó khăn.
Đới Vũ Ninh và Quách Miểu Miểu lo lắng suốt cả hành trình, khiến đoạn đường vốn chỉ cần mấy chục phút kéo dài thành hai tiếng.
Cả hai người như gà mái bảo vệ gà con, cẩn thận đến từng chi tiết khi đưa đồ cổ vào nhà Đường Khê.
Sau khi cẩn thận đặt khối đá lớn lên bàn, Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Cố Hành Chu.
Từ đầu đến giờ, anh ta đã rất tò mò.
“Anh không mệt sao? Sao anh không về nhà nghỉ ngơi?”
Cố Hành Chu nhướng mày, nét mặt như muốn nói: Anh nghĩ xem.
Quách Miểu Miểu liếc nhìn Đường Khê, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa hai người họ.
Nhìn thấy vậy, Đường Khê nhanh chóng ngăn không cho anh ta tiếp tục suy diễn linh tinh.
“Thôi, nghĩ xem khối đá này dùng thế nào thì hơn.”
Quách Miểu Miểu lại nhìn khối đá lớn, vẻ mặt rầu rĩ.
“Khi vừa mang về cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ là rất lạnh.”
Lạnh ư?
Đường Khê đưa tay chạm thử. Bề mặt đá mịn màng như lụa, lại tỏa ra cảm giác lạnh lẽo từ bên trong lan ra ngoài.
“Dù sao cũng là ngọc, lạnh thì cũng bình thường thôi. Nhưng làm thế nào để sử dụng thứ này đây?”
Mọi người vây quanh khối đá, càng nhìn càng đau đầu. Dù xem xét kiểu gì thì nó cũng chỉ giống một tảng đá bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt.