Kính của phòng VIP là kính một chiều, bên trong có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không nhìn vào được.
Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu ngồi thẫn thờ liền hỏi:
“Cậu nhìn gì thế? Những món này chẳng phải cậu đã thấy rồi sao?”
Quách Miểu Miểu quay lại, cười một cái rồi đáp:
“Tôi đâu có nhìn đồ, tôi đang ngắm Tiểu Điềm Điềm.”
“Tiểu Điềm Điềm là ai?” Đường Khê ngơ ngác.
Hứa Tư Niên cười:
“Là nữ đấu giá viên của buổi đấu giá hôm nay. Cô ấy rất nổi tiếng, phong cách thân thiện, nụ cười ngọt ngào, nên mọi người gọi là Tiểu Điềm Điềm.”
Cả hai nhìn xuống dưới, nơi một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám xanh, tóc búi cao, phong thái thanh lịch đang bước ra sân khấu.
Không chỉ Quách Miểu Miểu, ngay cả những người ngồi dưới cũng hào hứng khi thấy cô xuất hiện.
Có vẻ Tiểu Điềm Điềm đúng thật là một ngôi sao trong giới đấu giá.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Đường Khê đứng bên cửa sổ, tay bưng một đĩa trái cây, chăm chú theo dõi.
“Thưa quý bà quý ông, xin chào mừng đến với buổi đấu giá hôm nay. Tôi là Ngô Tinh, đấu giá viên của buổi tối nay. Hy vọng sẽ mang lại may mắn cho tất cả các vị!”
Đường Khê nhìn người phụ nữ dưới ánh đèn sân khấu, mặc chiếc sườn xám màu xanh ngọc lấp lánh, từng sợi tóc đều ánh lên vẻ hoàn mỹ.
Không lạ khi cả nam lẫn nữ dưới sảnh đều phấn khích đến thế. Ngay cả Đường Khê cũng không kìm được mà dồn toàn bộ sự chú ý vào cô ấy.
Hứa Tư Niên thấy hai người bên cửa sổ nhìn không chớp mắt, cảm thấy nhàm chán bèn bước lại gần.
Ngô Tinh không chỉ là đấu giá viên nổi tiếng của nhà họ Hứa, mà còn là "chị dâu tương lai" của cậu ta.
Với Hứa Tư Niên, Ngô Tinh chẳng có gì lạ lẫm. Cô ấy hay đến nhà chơi, thành ra cậu ta thấy mãi cũng quen.
Hôm nay, Hứa Tư Niên đến đây một phần là vì muốn xem náo nhiệt, một phần là tò mò về những món bảo vật mà Đường Khê đem ra đấu giá.
Dù đã biết qua lời Quách Miểu Miểu rằng đây đều là những báu vật quý giá, nhưng theo quy tắc của nhà đấu giá, trước buổi đấu giá thì cậu ta không được nhìn hay tiếp xúc với các món đồ.
Trước đó, Hứa Tư Niên cũng đã cố tìm gặp Quách Miểu Miểu để xem thử. Nhưng lúc ấy, Quách Miểu Miểu đang bận bịt kín thông tin, tránh bị người khác làm phiền, thậm chí còn phải tắt cả điện thoại chính. Cậu ta cũng chẳng thể liên lạc được.
Lúc này, Hứa Tư Niên không biết lôi ra được một chiếc ống nhòm nhỏ từ đâu.
Quách Miểu Miểu liếc mắt nhìn hỏi:
“Ống nhòm ở đâu ra thế?”
“Đem từ nhà theo, nhét trong túi áo từ sáng!” Hứa Tư Niên đắc ý đáp, rồi chọc ghẹo: “Nhìn Tiểu Điềm Điềm từ xa mà không dùng ống nhòm, anh xem được gì?”