Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 10



Biểu tình Quý An nói chuyện quá bình tĩnh, Carville không khỏi có chút bị hù dọa, mơ mơ màng màng buông tay, nghĩ chính mình có phải hay không thật quá đáng? Nhưng hắn là ác ma a! Lại không phải con người?

Lúc hắn do dự muốn hay không tiếp tục, lại nghe được thanh niên nói: “Đi ra ngoài nhớ rõ đóng cửa lều trại, cảm ơn.”

“Nga.” Đi hai bước, hắn lại cảm thấy không đúng, lại lần nữa trở về, trong ánh mắt kinh ngạc của thanh niên nằm trên giường nói lời lẽ chính đáng “Chúng ta cùng nhau ngủ.”

“……”

“Bồi dưỡng tình cảm.”

Quý An ý đồ cứu vớt một chút: “Chúng ta vừa mới nhận thức, như vậy không tốt lắm đâu.”

“ Ngủ hoặc là ngươi muốn trực tiếp làm.”

“Không, ta cảm thấy như vậy đặc biệt tốt, đặc biệt có cảm giác an toàn, làm ơn cùng ta bồi dưỡng tình cảm.” Thanh niên đem chăn quấn lấy, đem chính mình bao vây thành một cục.

Lạnh chết tên biếи ŧɦái này!!!

Carville: “Ngủ ngon.”

“……”

Quý An còn có thể nói cái gì? Ngay từ đầu, cậu còn sẽ cảnh giác nhìn hắn, mặt sau thấy nam nhân trước sau bất động ngủ ở chỗ đó, buồn ngủ đánh úp lại, trên dưới mí mắt đánh nhau, cuối cùng bất tri bất giác ngủ luôn.

Chờ cậu lại tỉnh lại đã là sáng sớm ngày kế.

Sờ sờ chăn đệm bên cạnh, bên trong sớm đã không có độ ấm, Quý An phát ngốc trong chốc lát, mới từ trên giường bò dậy. Hầu gái bưng nước ấm tiến vào, hầu hạ cậu rửa mặt.

Quý An chần chờ trong chốc lát, lơ đãng dò hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“A?” Hầu gái bị hỏi hoảng sợ, âm thầm suy tư chính mình có phải hay không nơi nào làm không tốt, trên mặt liền thêm cẩn thận, “Hồi công tước đại nhân, nghỉ ngơi thực tốt.”

“Ngủ có hay nghe được âm thanh gì không.”

“Không có.” Hầu gái nói: “Tối hôm qua doanh địa thực an tĩnh.”

Lúc sau, Quý An lại quải cong dò hỏi vài người, đều là đồng dạng trả lời, giống như là bọn họ ở thế giới bất đồng, tiếng của mình thét lên căn bản không truyền ra.

Không! Có lẽ lại là đáp án khác.

Tối hôm qua nam nhân kia tới đột ngột, nếu là một người bình thường, như thế nào xuyên qua doanh địa trùng trùng điệp điệp thủ vệ, đi vào trung tâm khu vực đâu? Còn có đôi mắt màu đỏ…… Thoạt nhìn không giống nhân loại.

Đây là một cái game thực tế ảo, tình huống bất luận cái gì cũng có thể xảy ra, nên không kỳ quái.

Quý An nghĩ lại chính mình, cậu cho tới nay đều dùng tư duy của chính mình suy nghĩ về thế giới này, đắm chìm trong trạm kiểm soát khu an toàn, hiện giờ tự nhiên lật xe, ngược lại làm cho cậu bừng tỉnh.

Rời đi lâu đài mới quá một ngày, Connie sử dụng chìa khóa vàng khả năng không lớn, thất thần dùng xong bữa sáng, Quý An nhìn Arlos cách đó không xa, trong lòng nổi lên một cái chủ ý.

“Uy, Arlos. Bessemer.” Vì kích phát đối phương tức giận, Quý An ngẩng đầu, nói chuyện phi thường không khách khí, “Nghe nói ngươi ngày hôm qua liền săn một chút con mồi a!”

Arlos năm nay 30 tuổi, nhưng đại khái là bị sủng quá mức, tính cách còn giống cái tiểu hài tử, chạm vào liền tạc mà mao: “Ngươi lại muốn so với ta?”

“ Đúng, chúng ta đây tới đánh một đánh cuộc nào.”

“Cái gì?”

“Hôm nay nếu con mồi của người nhiều hơn ta, ta liền đem lều trại của ta đổi cho ngươi.”

“Ta cần liều trại của ngươi làm cái quái gì?”

Quý An nhướng mày: “Không dám sao?”

“Ai nói, so liền so.”

Đồng dạng lời nói, đồng dạng cảnh tượng, người nào đó lại không chút do dự, mọi người lộ ra biếu tình như đau răng, nghĩ 2 vị đại nhân từ đế đồ này có phải hay không đầu óc không tốt?

Sách! Ngu xuẩn

Được như ý nguyện Quý An một bước đi săn thú, miễn cho đối phương lại hối hận, như cũ là là một mảnh rừng cây quen thuộc,cưỡi con ngựa không chút để ý đi tới, đối với con mồi hoàn toàn không để bụng.

Việc đánh cược lần này, cậu chính là muốn thua.

Trong doanh địa lều trại không ít, ngoại hình đều không sai biệt lắm, chờ thay đổi vị trí, người nam nhân kỳ quái tối hôm qua sẽ không có biện pháp tìm được cậu. Quý An từ nhỏ đến lớn cũng chưa thích ai quá, đối với một nửa kia là nam hay nữ cũng không có yêu cầu gì

Nhưng là!! Không đại biểu cậu có thể tiếp thu một NPC trong trò Chơi!

Lúc tựự hỏi, đoàn người càng đi càng xa, chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, đã lệch khỏi quỹ đạo,đi tới dòng suối nhỏ, suối nước trong trẻo cá nhỏ ở bên trong bơi qua bơi lại.

“Công tước đại nhân.” Thủ vệ thấp giọng kêu lên: “ Nếu đi tiếp tục hướng này, thì sẽ rời khỏi vùng an toàn.”

Vì săn thú quý, trên núi rất nhiều con mồi đều được dọn sạch sẽ, những giống loài dễ dàng đả thương người tất cả đều đuổi đi hoặc là gϊếŧ, mà đây nơi này vượt quá khu an toàn.

Quý An không nghĩ tìm đường chết, liền gật gật đầu: “Chúng ta hôm nay giữa trưa, ở chỗ này nghỉ ngơi.”

“ Vâng, đại nhân.”

Khi săn thú, ở bên ngoài dùng cơm là bình thường. Hai thủ vệ tìm 1 nơi sạch sẽ nhóm lửa, săn con thỏ xử lý rồi đi rửa sạch.

Quý An nhàm chán, nghĩ về việc tối qua, tùy ý đi dạo.

Mùa thu mặt trời còn mang dư ôn xót lại của ngày hè, trên cành cây lá đã khô vàng, lục vàng trộn lẫn ở lá khô, có chút ngây thơ khả nhân.

Bất giác, Quý An lệch khỏi quỹ đạo dòng suối nhỏ, đi tới một chỗ trong rừng cây, cậu ngẩn người, đang muốn xoay người trở về, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng mèo kêu.

“Miêu ~”

Ngọt ngào nhu nhu, đáng yêu cực kỳ.

Vừa nghe đến thanh âm này, Quý An cơ hồ không cần suy nghĩ, liền biết khẳng định là mèo đen chạy trốn tối qua. Này không có lương tâm, lúc vui thì thân mật cọ người, không cao hứng liền chạy đi.

Trong lòng phun tào một phen, cậu lại hướng phía trước vài bước, vượt qua một mảnh rừng cây rậm rạp ở một tàng cây khô nhìn thấy bé mèo.

“Tiểu Hắc, lại đây.”

Mèo đen đang đi tới cũng vì lời này mà thiếu chút nữa té ngã, trợn to đôi mắt, nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên, vạn phần không vui kêu một tiếng. Cái tên quỷ gì thế, quá khó nghe! ಠ︵ಠ

Lời tuy như thế, mèo đen vẫn đi qua.

Hắn dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào lòng ngực thanh niên, tiếng kiêu ngọt mị làm nũng, bàn tay nhỏ xinh lại đáng yêu, Quý An nhịn không được dùng mặt vùi vào đi, hít hít.

Hít mèo khiến người ta vui sướng.

Cùng Tiểu Hắc chơi đùa một trận, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, lại không quay về, chỉ sợ thủ vệ bên kia sẽ đi tìm tới. Cậu dùng nhánh cây trên mặt đất vây quanh một cái xiêu xiêu vẹo vẹo, lưu luyến không rời đem mèo đen thả đi vào.

“Ngươi ở bên trong này ngoan ngoãn chờ ta, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”

“Miêu ~”

“Ngoan.”

Cuối cùng sờ sờ đầu mèo đen, Quý An cắn răng hướng bên dòng suối đi, chỗ đó có hai vị người hầu đang nướng thịt thỏ, thường thường rải lên một chút muối tinh, bọn họ thấy chủ nhân đã trở lại, vội vàng hành lễ.

“Công tước đại nhân, thịt thỏ đã nướng xong, xin hỏi hiện tại ngài muốn dùng cơm?”

Thời gian vừa lúc, Quý Ani thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đem thịt gói cho ta, ta muốn đi bên kia ăn, các ngươi ở chỗ này dùng cơm đi, không có ta cho phép, không được lại đây.”

“ Vâng.”

Thủ vệ động tác nhanh nhẹn dùng lá sen thực vật đem bánh bao và thịt gói chặt lại, đưa tới tay công tước, cho dù trong lòng nghi hoặc đối phương vì sao phải làm như vậy, trên mặt lại không lộ chút nào.

Đây là việc không phải người hầu bọn họ có tư cách xen vào.

Quý An tiếp nhận thịt nướng, xoay người đi nhanh đến chỗ mèo đen, bởi vì trong lòng nôn nóng, thoạt nhìn có vẻ vội vàng. Trước kia xem video, đều nói vẽ xoắn ốc, Miêu nhi liền sẽ không rời đi.

Liền ngắn ngủn năm sáu phút mà thôi, hy vọng mèo đen còn ở.

Carville ngồi xổm trong vòng tròn, thường thường khẩy khẩy cành lá xiêu xiêu vẹo vẹo một chút,, không biết qua bao lâu, hắn nhảy ra vòng tròn, cong phía dưới, cẩn thận dùng răng cắn đứt một bông hoa cúc trắng nhỏ.

Tặng hoa.

Miêu nhi cảm thấy mỹ mãn nheo mắt, đang muốn lại bứt thêm một đóa, liền nghe được tiếng bước chân của thanh niên, trong lòng hoảng hốt, có điểm sốt ruột, đầu vừa kéo,dùng sức, đột nhiên nhảy về phía trước dùng nhánh cây đựng.

Quý An xoa xoa mắt, hoa cúc, xác định vừa nãy không phải chính mình hoa mắt. Này miêu…… Thành tinh đi?

“Miêu ~” mèo đen đem hoa cúc nhỏ đặt ở trên nhánh cây, miễn dính bụi, lại vươn trảo, hướng phía trước đẩy đẩy.

Quý An ngẩn người, trong lòng vừa động, không thể tin tưởng nói: “Cho ta?”

“Miêu ~” đúm, đưa ngươi hoa.

Mèo đưa hoa!!! Thật hạnh phúc nga!! Quý An mỹ mãn đem hoa cầm lấy, thật cẩn thận để ở trong túi, nhịn không được sờ sờ Tiểu Hắc.

Nhìn Quý An bộ dáng suиɠ sướиɠ, ác ma cảm thấy chính mình trước kia quả nhiên quá ngu ngốc, nguyên lai phương thức theo đuổi là như thế này a.

Hai cái mạch não suy nghĩ khác nhau, lúc này đều cùng đặc biệt cao hứng. Quý An đem thịt nướng lấy ra,dùng tay xé thành hai nửa, một phần cho chính mình, một phần đặt trên lá cây, đẩy cho mèo đen.

“Chúng ta cùng nhau ăn.”

“Miêu ~”

Thịt thỏ vị tươi mới, bỏ thêm muối thấm vào làm giảm đi mùi tanh, một ngụm cắn đi xuống, tươi ngon trơn mềm. Một con thỏ, Quý An ăn một phần ba liền no rồi, dư lại tất cả đều cho Tiểu Hắc ăn.

Nó ăn rất ưu nhã, cái miệng nhỏ nhấm nuốt, môi chu cẩn thận không có dính dầu mỡ.

Chờ nó ăn xong, Quý An liền gấp không chờ nổi đem miêu ôm vào trong ngực, vuốt đầu cùng cằm của hắn, nhìn Miêu nhi phát ra âm thanh thoải mái.

“Đều là lần thứ ba bị ta bắt được tới rồi, lần sau cẩn thận một chút a!”

“Miêu ~”

Buổi chiều Quý An cũng không có làm chuyện gì, cùng Arlos cá cược cũng là muốn thua trận, tự hỏi trong chốc lát sau, cậu liền dứt khoát bồi Miêu nhi chơi tiếp, cho hết thời gian.

Nơi này vào an toàn khu bên ngoài, cùng khu không an toàn cách xa.

Bởi vậy thẳng đến chiều tà, nơi này cũng không có người tới. Quý An chơi châu chấu với Miêu nhi cũng phải kết thúc: “Ta lập tức phải đi, hẹn gặp lại.”

Vừa dứt lời, cậu liền nghe được một tiếng tiếng hô hùng hậu, làm lỗ tai cậu muốn điếc, nhìn lại, chỉ thấy một con gấu đen to lớn cường tráng, dễ như trở bàn tay xé rách rào chắn yếu ớt của khu vực săn bắn.

Quý An: “!!!” Này mẹ nó là cái công trình rác rưởi a!

Con gấu đen thân hình cao gần hai thước, rất cao, miệng sắc bén, nếu như cắn xuống... Ước chừng có thể nghe thấy tiếng xương vụn. Quý An ngón tay run lên, nhất thời nhấc theo con mèo đen chạy về phía rừng cây.

Không thể đi đến chỗ thủ vệ, không nói đối phương thấy miêu liền phải gϊếŧ chết, kia hai người nói là hộ vệ, trên thực tế thực lực thực sự giống nhau, đem gấu dẫn qua khác nào dâng đồ ăn cho nó.

Nhưng là còn lại người…… Miêu làm sao bây giờ?

Quý An càng chạy càng chậm, không biết nên như thế nào cho phải. Trong lòng ngực mèo đen lại nhìn không được, một đầu gấu không có linh trí là tên ngốc to con mà thôi, cũng dám khi dễ người của hắn?

Mèo đen ‘ ngao ô ’ một tiếng, hướng về phía gấu đen, móng vuốt sắc bén vươn, chỉ dùng một phân sức lực, liền hùng gấu đã bị cào vỡ đầu chảy máu, liền cơ hội phát cuồng không có, trực tiếp ngủm củ tỏi.

Mèo đen: “……”

Quý An: “……”

“Miêu ~” mèo đen ngoan ngoãn ngồi xổm trước người gấu đen, cố ý mở to hai mắt nhìn, giả bộ một điệu bộ vô tội lại đáng yêu.

Không liên quan đến bản miêu, miêu cái gì cũng không biết.

Quý An biểu tình tang thương, ánh mắt phức tạp: “…… Nói đi, ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Trăm triệu không nghĩ tới, sinh thời, thế nhưng có thể nhìn đến một con mèo đánh chết một con gấu?!

Tác giả có lời muốn nói:

Carville: Miêu ~ cúc non ngươi thích sao?

Quý An: Này hoa…… Có điểm vi diệu.

Carville: Mỉm cười.



Hùng gấu



Tiểu hắc



Tiểu Cúc trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.