Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 45



Đêm mùa hạ lá rậm rạp, cây cối tươi tốt cắt ánh trăng thành từng mảnh, vải tuyn trắng trong cùng bên cửa sổ bị gió vén lên. Đứa trẻ đang nằm trên ban công, đôi mắt sáng đến mức khó có thể nhìn thấy màu sắc, nhìn chằm chằm vào câuh không chớp.

Ngọc Ninh hỏi: “Ngày mai anh có đi không?”

Giọng nói nhỏ và nông, giống như một con thỏ lông trắng và mắt hồng đang thận trọng thăm dò, chỉ cần động tác lớn hơn, có thể khiến nó sợ hãi trở về tổ..

Quý An lắc đầu, giọng nói đặc biệt chậm rãi lộ ra hương vị dịu dàng trong màn đêm tĩnh mịch vô cớ: "Đường xuống núi đã bị một trận lở đất chặn lại. Hiện tại chúng ta không thể ra ngoài, nên chỉ có thể ở nhà em."

Nhi tử "Ồ" một tiếng, ủ rũ nằm trên mặt đất.

Có lẽ sức khỏe không tốt, tay chân thon dài cân đối, khuôn mặt nhỏ nhắn đủ một bàn tay che lại, cằm nhọn, cả người trắng bệch như một khối băng tuyết, chỉ có Trên môi là phớt hồng, như nụ tầm xuân. Những cánh hoa anh đào được thả ra thật dịu dàng và đáng yêu.

Ở tuổi này, những đứa trẻ khác có lẽ rất kiêu ngạo và khó chịu, và chúng có thể chọc ra tổ bằng một cái thọc vào cánh tay bằng thịt.

Quý An không phải có ngoại hình thu hút trẻ em.

Ngũ quan của cậu sắc xảo, quá diễm ( diễm lệ), lông mày sắc như hoa hồng nở rộ ấm áp có gai nhọn; nhưng tính tình lại vô cùng lạnh lùng, ít thay đổi tâm trạng, dù vui hay buồn, trong lòng chán chường. mọi người không thể nhìn thấy cảm xúc.

Được rồi! Tất cả đều là cái vạc của nỗi sợ hãi xã hội do bệnh tim gây ra.

Hai ngoại hình và tính khí hoàn toàn trái ngược nhau đã cọ xát vào nhau, tạo cho cậu một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Nhưng suy cho cùng thì... không phải kiểu mà bọn trẻ thích. Ngay cả khi đứa trẻ táo bạo thỉnh thoảng đến dựa vào cậu, câhj sẽ được anh trai bí mật bế lên, vì sợ đứa trẻ không biết gì sẽ va vào cậu.

Đó là lần đầu tiên đứa trẻ thể hiện cảm giác lưu luyến, và nó không thể không nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn trên khuôn mặt.

Cậu nói: "Đã muộn rồi, em nên đi ngủ sớm hơn."

Đứa trẻ lắc đầu và nói rằng nó không thể ngủ được. Không đợi Quyd An trả lời, cậu bé liếc nhìn xuống lầu, dùng hai tay leo lên lan can ban công, với đôi chân ngắn ngủn của mình, thậm chí còn cố gắng đi từ tầng ba xuống tầng hai.

Quý An bị hành động đột ngột của Ngọc Ninh làm cho giật mình, vội vàng đưa tay ra đón, nửa người băng qua ban công, vừa kịp ôm đứa nhỏ vào lòng, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu hạ giọng mắng: “Em làm gì vậy? Nguy hiểm quá.”

Đứa nhỏ mím môi tỏ vẻ bực bội: “ không ngủ được"

" Không làm như vậy nữa, vạn nhất bị thương thì sao".Quý An mở lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại ra, nhìn lại đầu gối của cậu bé. Mặc dù không thấy vết xước nào, nhưng cậu không nhịn được hỏi:" Còn đau không? "

Bé lắc đầu.

“Thật tốt rồi.”

Quý An thở phào nhẹ nhõm, cậu không biết nhiều về bệnh bạch tạng nên tự nhiên rất lo lắng. Thấy y không bị thương, liền không nhịn được dạy thêm vài câu, đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, không phản bác một lời.

“Được rồi, mọi chuyện ổn thỏa rồi, về phòng đi ngủ đi.”

“Không chịu.” Hà Ngọc Ninh nắm lấy quần áo của cậu thanh niên, “Anh, ngủ với em.”

Quý An: “???? Đừng nháo. "

Y cố chấp gật đầu:" Cùng nhau. "( Thật quen thuộc)

" Giường nhỏ quá không ngủ được. "Quý An dẫn nhóc con vào phòng, chỉ thấy Quý Nhiên dang tay chiếm hơn nửa cái giường," Cái này. Vị đại ca này đã ngủ rồi, chúng ta đừng không ầm ĩ với anh ấy, được không? ”

Đứa nhỏ gật đầu, tách tay Quý An ra, chạy đến bên giường nằm ngủ ở giữa, sau đó vỗ về nửa chiếc giường còn lại đang trống rỗng, nhìn chằm chằm vào cậu ta không chớp mắt.

Dù không nói lời nào nhưng đã nói với Quý An bằng ngôn ngữ cơ thể của mình - Anh ngủ không chiếm chỗ nào cả, mau vào ngủ với em đi.

Dễ thương quá.

Quý An, người chống lại sự bất lực, ôm ngực giáng một đòn trí mạng.

“Được rồi, nếu như vậy—” Nói được nửa lời, cậu cảm thấy ngứa ngáy quen thuộc trên cổ, như thể có thứ gì đó đang lướt qua lướt lại nơi đó, cứ như vừa rồi ở trên ban công.

Vân vân! Đây là trong nhà, đâu là thứ quét từ trên cao xuống.

Quý An nín thở, lồng ngực phập phồng dữ dội, từng tấc da thịt từ đầu đến chân đều gào thét vì nguy hiểm, đến thời điểm quan trọng, không chút do dự, đột ngột lăn ra, lùi lại hai bước rồi ném sử dụng vòng côt.

Ngay sau khi sử dụng đạo cụ, nó bùng phát thành một vầng hào quang màu xanh đen. Nhưng nơi này quá nhỏ để chứa nó.

[Hệ thống: Đạo cụ được sử dụng thành công.

Đếm ngược: 00:14:36]

Đạo cụ này có thể dùng cho kẻ địch cũng như cho bản thân, nhưng Quý An chưa bao giờ tưởng tượng rằng nó có thể dùng cho kẻ thù và cho chính mình cùng lúc, và hậu quả cuối cùng là tất cả mọi người bị mắc kẹt. Bên trong, không ai có thể di chuyển.

Cái quần què gì vậy, tệ quá!

Lúc này Quý An mới có thể nhìn thấy bóng ma đã tấn công mình, đó là một ma nữ mặc áo choàng trắng có vết máu đỏ tươi ở cuối áo. Ngón tay và làn da xám xanh xấu xí, nét mặt biến sắc, thân mình teo tóp, trên đầu có tóc đen, dài và óng ả.

Không ngạc nhiên khi Quý An nghĩ ra nguyên nhân cái chết của người giúp việc đêm qua.

Những đường nhăn đó chắc là do mái tóc của con ma này gây ra.

Ma nữ đã rất cố gắng để thoát khỏi vòng vây của đạo cụ, nhưng dù cố gắng giải thoát như thế nào thì cũng chỉ có thể cử động được ngón tay của mình, thấy ả không thể làm gì trong lúc này, Quý An đã kịp để quan sát đứa trẻ.

Đứa nhỏ nằm nửa người trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không biết là ngất đi vì sợ hãi hay là ngủ thϊếp đi.

Nhưng luôn luôn là một điều tốt khi không mở mắt ra vào lúc này.

Trong phòng phát sóng-

[Một khu vực rộng lớn như vậy, một chỗ dựa bao vây mạnh mẽ như vậy, là vũ khí cho các trận chiến tổ đội! Nó chỉ là một thẻ A-level. ]

[Trên lầu, bởi vì không thể phân biệt ta và địch 23333333]

[Cái chủ phòng này hảo thảm, lại bị "Thời đại thứ ba" hố. Đạo cụ ở đây giải thích, chỉ nghe được một nửa, còn lại một nửa là về họ. ]

[Có cảm giác chủ phòng không ngờ nó lại có phạm vi lớn như vậy, cho nên mới ném ra ngoài, không có phạm vi khống chế, khổ sở quá.]

[Nhìn vị đại tỷ quỷ này thật lâu, ngộ cảm thấy mái tóc đen của cô ấy thật đẹp và mượt mà, đen và dày... Ngộ thật sự ghen tị. 】

【Cô gái đầu trọc ôm đầu khóc. Đưa cho chủ room một du thuyền, và bổn tiểu thư muốn hướng dẫn cách chăm sóc tóc. 】

Có người dẫn đầu trao phần thưởng, ngay sau đó trên màn hình phát sóng trực tiếp xuất hiện một loạt hiệu ứng đặc biệt đầy màu sắc..

Công nghệ thời đại phát triển vượt bậc, thao tác cấy tóc lại càng đơn giản hơn, nhưng cũng không thể chịu được sự luân hồi vô tận của cấy tóc và rụng tóc, rụng tóc rồi cấy tóc! Miss ma thương hiệu tóc, bạn xứng đáng nó.

Mười lăm phút trò chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp trôi qua trong nháy mắt, Quý An nhìn chằm chằm thời gian đếm ngược trên trang hệ thống như đối mặt với kẻ địch, cuối giây cuối cùng, cậu nhìn ma nữ lao tới. Đang định sử dụng vòng tay ma quỷ, thì thấy ma nữ dường như bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trực tiếp chạy thoát qua bức tường bên cạnh.

Ji An: "?"

Cảnh giác một hồi lâu, mới xác định đối phương là thật sự đi rồi, mà không phải mai phục, nghi hoặc đi đến mép giường, chỉ thấy tiểu hài nhi oa thân mình, đã ngủ rồi, đôi tay nhỏ bé của Ngọc Ninh bấu víu vào thành giường, cùng nhau, đó là một tư thế rất không an toàn.

Quý An bước tới đắp chăn cho y, nằm lên nửa bên kia và cùng nhau ngủ thϊếp đi.

Không biết có phải lần đầu tiên nhìn thấy ma không, nhưng đêm nay ngủ yên không yên, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên người, như núi băng giá, như rắn độc nhe nanh, gắt gao quấn chặt lấy cậu.

Khi tỉnh dậy, trời đã rạng sáng.

Thời tiết tốt đẹp của đêm qua không còn nữa, sương mù xám xịt che khuất ánh mặt trời, giống như bầu trời trầm mặc, đè ép toàn bộ lâu đài bên dưới.

Cậu sờ sờ bên người, không có thân nhiệt, nhi tử cũng không biết đã rời đi lúc nào.

Còn chưa hỏi xem hôm qua có nhìn thấy ma nữ không, đáng lẽ phải nhìn thấy nó, nhưng tại sao sau đó y không hề sợ hãi chút nào, hoặc đứa trẻ chỉ nhắm mắt khi cậu sử dụng kỹ năng, và ngủ thϊếp đi trong lúc sau mười lăm phút qua.

Nếu hỏi, thì có thể gặt rằng đó là một giấc mơ thôi.

Nghĩ xong mọi chuyện Quý An thay quần áo rồi cùng Quý Nhiên xuống lầu, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, so với đêm qua vắng mặt, bữa sáng hôm nay ngoại trừ Hà Ngọc Ninh nhỏ tuổi nhất thì Hà gia đông đủ người có mặt.

Hà Trí Viễn trông như khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt mơ hồ có thể nhìn ra phong thái trước kia, nhưng nước da lại vô cùng kém sắc, da ngăm đen, đột nhiên đè nén vẻ đẹp trai còn sót lại trên lông mày.

Phu nhân của ông bây giờ là mẹ của Hà Ngọc Ôn, có lẽ được bảo dưỡng rất tốt, trông bà chỉ mới 30 tuổi, gương mặt trang điểm đậm, dáng người uyển chuyển, nét mặt thanh tú, mái tóc búi phía sau rất trang nghiêm và xinh đẹp.

Năm người ngồi xuống và chào họ. Bọn họ liếc nhau, sau khi lơ đãng nói vài câu, liền tự mình ăn điểm tâm. Quý An và những người khác không dám nói chuyện hấp tấp, vì sợ chọc giận họ, sẽ trực tiếp ném ra ngoài.

Trong bữa ăn, Hà Ngọc Sân ngồi bên cạnh Quý An An, khi gã dùng bữa, Quý An nhận thấy hai bàn tay của gã vô cùng trắng bệch.

Ngón tay thon dài mảnh mai, có một ít bột mềm trên đầu ngón tay, và các đường kinh mạch màu sẫm lộ ra bên trong cổ tay có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một người đàn ông to lớn so đôi tay như một cô gái.

Quý An lẩm bẩm, không biết có phải ánh mắt của cậu ta quá rõ ràng không, lại bị Hà Ngọc Sâm bắt gặp, Hà Ngọc Sâm, người hôm qua có thái độ không tệ với cậu, hiện tại đang cau mày khó chịu trừng mắt nhìn Quý An một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn dòm tiếp nữa là tao móc mắt mày ra. "

Quý An: “……” Hảo, hảo ấu trĩ a.

Làm đương sự còn chưa kịp nói, Cha Hà ở bên kia đã tức giận ném đũa xuống, cau mày đến mức muốn gϊếŧ một con ruồi: “ Hà Ngọc Sân, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình là trẻ con mà tức giận.”

Hà Ngọc Sâm chế nhạo,liếc thẳng về phía cha mình: " Xen vào việc người khác."

" Ta là cha của ngươi, còn không được quản ngươi?!!

" Cha của tôi, ha~. "

Hà Ngọc Sâm trong mắt khinh bỉ chi ý không thêm che giấu: “Vứt gia khí tử ba ba, ha hả.”

“Năm đó sự chỉ là cái ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ phát sinh.” Hà phụ bực bội nắm nơ, “Nhiều năm như vậy, ngươi muốn thứ gì ta chưa cho ngươi, ở cái này trong nhà, ai cùng ngươi giống nhau là cái tiểu bá vương.”

“ Hừ, giả dạng người tốt.” Hà Ngọc Sâm không ăn nổi bộ dáng của Hà Trí Viễn“Này hết thảy đều là tôi nên có được, nếu mấy người ngược đãi tôi, tôi liền đi tìm cữu cữu, xem công ty mấy người còn có thể hay không thuận lợi diễn ra suôn sẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.