Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 52



Kỹ năng diễn xuất của Thường Như cũng không xuất sắc, thậm chí có thể nói là vụng về, nhưng hệ thống đã nói chế độ đoàn đội bộ hợp tác, cho nên Quý An liền không nảy sinh quá nhiều nghi ngờ, ngược lại nơi này đi theo cô..

Có chút nghi hoặc, một khi sợi chỉ được kéo, nó sẽ mang lại một đoạn sợi lớn.

Vào game ba ngày, ngoại trừ Hạ Ngọc Sâm chết ba người, mỗi lần đều là ở bên cạnh Thường Như chết, đây là trùng hợp …… Bất quá.

Nhưng Quý An suy nghĩ muốn gãy đầu cũng không nói rõ được, Thường Như cùng người chết có quan hệ gì?

Là kẻ gϊếŧ người? Hay là đang tìm một người chết?

Quý An ngoài mặt không hiện ra nhưng trong lòng thì quay cuồng suy nghĩ.

Ánh sáng đèn làm cho mù mắt, máu của người chết dần dần cô đặc, từ một kiếp sống tươi xanh trở thành một khối thịt luộc không nhúc nhích. Quản gia nhanh chóng từ trên lầu đi xuống, sững sờ nhìn người đem thi thể quét sạch.

“Đó… tôi có điều muốn hỏi.” Quý An gọi lại muốn chạy tớiquản gia, theo bản năng nói trước mục e

Quản gia quay lại, nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu thanh niên. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, hạ thể đen trắng trôi nhẹ, như cuồng phong có thể gào thét.

"Cậu muốn hỏi gì?"

"Người vừa chết--"

Quý An vừa nói, đầu vừa ngẩng lên, bên kia đã hiểu ra: " Cậu muốn biết tình hình của anh ấy."

"Đúng." Thiếu niên gật đầu, vuốt ve ngón tay bên cạnh, vẻ mặt tối tăm không rõ, "...... Tôi muốn tìm hiểu, hắn cùng hai người chết trước kia."

Có rất nhiều người hầu trong biệt thự, tại sao lệ quỷ lại chọn ba người trong số họ, mà không phải những người còn lại.

Nói tóm lại là có lý do.

Mặc dù vào ngày đầu tiên, quản gia vẫn còn nghi ngờ Quý An, nhưng thật ra bà ta cũng không có cảm giác xấu với người thanh niên này, nếu không cũng không để bọn họ vào nhà. Quản gia xua tay: " Tôi đưa cậu vào phòng hồ sơ."

Quý An trong lòng vui mừng, vội vàng nói lời cảm ơn: " Vâng, cám ơn, phiền phức rồi."

Đám người Tống Trường Khê đi theo Quý An, quản gia liếc nhìn bọn họ, nhíu mày, có vẻ có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Tống Trường Khê: “……”. Cùng là người chơi sao phân biệt đối xử như thế!!!

Nói là phòng hồ sơ, nhưng kỳ thực nó là một cái kho nhỏ, có lẽ không ai quét dọn ra vào thường xuyên, vừa mở cửa ra, tro tàn lập tức rơi xuống lả tả.

Quản gia đi đến lầu một trên giá, tìm kiếm một hồi, lấy ra một tập tài liệu màu đen, dưới ánh đèn tìm kiếm một hồi, lấy ra ba tờ giấy, đưa cho Quý An: "Đây là hồ sơ tài liệu cùng giấy mời lúc bọn họ mới vào làm. ”

Quý An bất ngờ nhận: "Cảm ơn".

Quản gia đem tài liệu khóa lại: "Tôi còn có việc, cậu trước xem đi, có thể trực tiếp đem ra ngoài."

Hôm nay Liên tiếp hai người chết, bầu không khí trong biệt thự vốn đã rất tệ, hầu hết người hầu đều suy sụp tinh thần, là quản gia bà ta đương nhiên phải xoa dịu bọn họ.

Sau khi Quý An nhìn người quản gia rời đi, cậu ấy đã nhặt thông tin và không thể chờ đợi để đọc nó cùng đồng đội của mình.

Ba người đã chết, hai trong số họ là cô gái cùng quê vừa tốt nghiệp trung học và gia nhập gia đình Hà làm người hầu; người chết hôm nay là một người làm vườn chịu trách nhiệm chăm sóc hoa và cây trong biệt thự.

Thoạt nhìn, cả ba dường như không liên quan đến nhau.

Quý An đọc đi đọc lại ba tài liệu, cuối cùng cũng tìm ra điểm mù: "Nhìn đây... Trong thời gian nộp đơn, hai tài liệu đầu tiên đến vào ngày 4.03, và người làm vườn đến vào ngày 3.29."

Quý Nhiên gãi đầu: " "Nhưng điều này có nghĩa là gì, họ đều là nhân viên mới?"

" Lệ quỷ thích nhân viên mới, tại sao?"

Quý An vô cảm đặt tài liệu xuống: "... không biết".

Mấy người nhìn trộm nhau, đều cau mày, vô cùng đau khổ.

Thường Như cũng thở dài, một lúc sau cũng cảm thấy gần hết, cô che miệng ngáp dài: “Hôm nay khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi ngày mai tiếp tục”

Quý An đồng ý: “ Đành vậy. "

Cậu đặt lại bên ngoài phòng tham khảo và giữ nó bằng một cuốn sổ nhỏ. Căn biệt thự nửa đêm yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở của nhau, vốn dĩ Quý An đi đầu, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, sau một hồi liền tuột lại phía sau song hành cùng Tống Trường Khê...

Quý Nhiên lãng phí hét lên: "Anh trai! Anh chạy ở phía sau làm gì?"

Quý An: “……” Smile jpg ʘ‿ʘ

Đừng nóng giận, đây là em trai mình, mình không thể gϊếŧ nó... Phốc! Rất tức giận! Erha, chả trách trước đây trò chơi không thể thông quang được, vì cậu nhóc này rất vô tư, không chết trong trò chơi là may lắm rồi.

Thường Như, người đang đi phía trước, quay đầu lại, nụ cười ngọt ngào và ngây thơ, và đôi mày có chút tò mò, giống như một cô gái xinh đẹp trong Hoài Xuân.

Quys An trợn to hai mắt, giả vờ sợ hãi: "A... Em đang nói cái gì vậy, anh đang suy nghĩ linh tinh chút thôi."

"Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?"

Quys An mơ hồ: "Có liên quan đến tài liệu."

Quý Nhiên không mảy may nghi ngờ, lùi lại vài bước, sánh bước bên Quý An, dang tay nói: "Anh à, ôm tay em đi, để anh không cẩn thận té xuống."

Quý An nghiến răng: "... vậy thì anh mày thực sự cảm ơn."

"Nên làm."

"..." Bất lực.

Đánh thức sự cảnh giác của Thường Như, Quý An muốn nói chuyện riêng với Tống Trường Khê nhưng hiện tại là không thể. Năm người bọn họ tách ra trên hành lang, phòng của Tống Trường Khê và Quý An nằm đối diện nhau theo đường chéo, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Trường Khê đột nhiên chớp mắt và ném một cái nháy mắt qua.

Quý Nhiên: "????"

Cửa phòng Thường Như mở ra một nửa, cô mím môi nhìn hai người: " Hai người đang làm gì vậy?"

Tống Trường Khê nhướng mắt, thân hình cao lớn duỗi ra, giọng nói lười biếng tán tỉnh, rất khác với hình tượng anh trai bên cạnh dịu dàng trước đây: "An An rất đáng yêu, muốn móc nối với An An."

Tất cả mọi người: "???"

“Sau khi ra ngoài, hãy nhớ thêm tôi làm bạn tốt, ván tiếp theo cùng nhau chơi nga.” Anh đẩy cửa bước vào, cố ý hạ giọng xuống, thanh âm khiến tâm người ta ngứa ngấy “Không cần biết bao lâu, tôi sẽ chờ cậu. "

Quý An gật đầu, mặt không đổi sắc: "Được, tôi sẽ bổ sung."

Sau khi trò chuyện, hai bên cùng lúc bước vào cửa, Thường Như nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên phải rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên trái, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô lại nhìn chằm chằm vào nó một khoảng thời gian. Nó phải là... không Có vấn đề.

Chôn chặt nỗi bất an trong lòng, cô đẩy cửa bước vào.

Cách bài trí của các phòng khách đều giống nhau, đều được người hầu quét dọn sạch sẽ, trong tủ treo quần áo của con gái, hiển nhiên là cửa sổ không mở, nhưng một luồng gió thổi qua làm sóng nhỏ ập vào các góc của quần áo.

Thường Như ngẩng đầu lên, mắt nhìn lên trần nhà.

Trên trần nhà trắng như tuyết, những sợi chỉ đen tụ lại dày đặc, giống như một mạng nhện săn mồi. Một con ma nữ mặc một bộ quần áo màu trắng đang nằm trên bốn tấm mạng. Dưới khuôn mặt xám xanh của cô ấy là những ánh mắt đen tối, vô cảm nhắm thẳng vào cô ấy.

Nếu những người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, họ chắc chắn sẽ hét lên kinh hãi.

Nhưng Thường Như vẫn bước tới như thường lệ và đưa tay ra.

Ma nữ há miệng phun ra một quả cầu ánh sáng màu đen, ngay khi quả cầu ánh sáng rơi xuống trên tay Thường Như, giống như bông tuyết nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, nhanh chóng tan thành một quả cầu, cuối cùng biến mất.

Ngược lại, nước da của Thường Như ngay lập tức được cải thiện và đôi má nhợt nhạt của cô trở nên hồng hào.

Cô che miệng và nửa nằm trên giường.

Theo mắt thường có thể thấy, có một cỗ khí tức màu đen đậm đặc mà người thường không nhìn thấy được, tầng hai cũng được, ít nhất nàng có thể nhìn rõ, còn tầng ba... Hắc khí dày đặc càng thêm. cách xa hơn một mét, cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, trở nên mù mịt.

"Nhanh."

"Mau kết thúc"

Cô gái nói.

mặt khác--

Quý Nhiên nghi ngờ nhìn ông anh trai của mình: "Muộn như vậy sao anh không ngủ?"

"Không ngủ, em cũng không được ngủ."

"tại sao?"

Quý An liếc nhìn một cái, rất cứng rắn nói: "Em cảm thấy chuyện xảy ra tối nay có gì không ổn không?"

Quý Nhiên suy nghĩ một hồi rồi yếu ớt nói: "... trò chơi này... Có khi nào thì thích hợp?"

Quý An: "..." Hợp lý đến không nói nên lời.

Quý An chỉ có thể phá lệ một chút mà nói: "... Qnh chỉ cố ý tụt lại phía sau và muốn nói chuyện với Tống Trường Khê, vậy mà em lại gọi anh lại."

“… Xin, xin lỗi.” Quý Nhiên có chút áy náy, “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Thật may là Tống Trường Khê đã hiểu ý của anh. Lời vừa nói ở cửa ngụ ý chúng ta nên gặp nhau trong phòng anh ấy vào buổi tối." Quý An vỗ đầu Quý Nhiên, "Dù chúng ta có đi muộn thế nào, anh ấy cũng sẽ đợi."

Quý Nhiên che chỗ bị đánh, xấu hổ: "... Ôi."

Trò chơi quá khó QWQ.

Bây giờ ngay cả lời nhắc của hệ thống cũng không an toàn, ô ô ô.

Đúng như lời Quý An nói, Tống Trường Khê và Vu Nhất Chu vẫn chưa ngủ, chỉ đợi Quý An đến.

So với sự đơn giản của Quý An, Tống Trường Khê là một chàng trai tâm đa nghi nhạy bén, ngay từ khi người giúp việc đầu tiên chết, anh ta đã nghi ngờ về Thường Như, và khi người giúp việc thứ hai chết... từ một chút nghi ngờ đến 80% chắc chắn.

20% còn lại giống Quý An, thắc mắc tại sao Thường Như lại hay gϊếŧ NPC?

Hoàn cảnh hỗn loạn khiến suy nghĩ của anh cũng hỗn loạn.

Sau mấy ngày hòa hợp, Vu Nhất Chu và Tống Trường Khê quan hệ rất tốt, anh che miệng ngáp một cái, nhìn về phía cửa: "Đêm nay, đám người Quý An thật sự đến sao?"

“Ừ.” Tống Trường Khê gật đầu khẳng định, “ Cậu ấy hiểu gợi ý của tôi.”

"Tốt quá." Vu Nhất Chu nói "tsk tsk" hai lần, không kìm được tò mò khi nói về chuyện tầm phào, "Đồng đội của chúng ta rất mạnh theo một nghĩa khác, những NPC quan trọng trở nên ngoan ngoãn và nghe lời cậu ta."

Tống Trường Khê: “……” Vô, vô pháp phản bác.

"Này... Anh nói xem, rốt cuộc ai sẽ theo đuổi được anh ta? Hà Ngọc Ôn hay Hà Ngọc Ninh?"

Tống Trường Khê: "... Tôi không biết."

"Chà, không đúng. Họ đều là NPC, và họ chẳng là gì bên ngoài trò chơi. Làm sao Quý An có thể ở cùng họ được." Vu Nhất Chu va vào vai người bên cạnh, " Bằng không anh theo đuổi.. "

Vừa dứt giọng nói, căn phòng đột nhiên lạnh hơn mấy độ.

Những cơn gió bên ngoài ngôi nhà dồn dập khiến tấm kính kêu lạch cạch. Vu Nhất Chu cười nói, không có tâm lý khủng hoảng nói: "Anh ấy đẹp trai, lại có khả năng thông quan. Không có vấn đề gì nếu không cùng một tinh cầu. Dù sao, mạng lưới ảnh ba chiều được phát triển, và nó không khác gì thực tế, sau này mọi người bắt gặp lại có thể cùng nhau chơi game, thật tuyệt vời làm sao. "

Tống Trường Khê…… Đáng xấu hổ ý giật mình.

Thật sự liền từng cái, thực mau liền thanh tỉnh lại đây.

Nhưng chỉ cách đó vài giây, cả căn phòng đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, và một bóng ma đơn độc từ đâu xuất hiện tấn công họ như điên.

Hai người: "!!!"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vu Tư Châu: Ngươi muốn...

Hà Ngọc Ninh: Không! Nghĩ cũng đừng nghĩ. 【Jpg vô cảm】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.