Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 10



CHƯƠNG 10

Đường Kình nghe thấy tiếng cười nên quay đầu nhìn hắn.

Lăng Trí bị cậu ta nhìn chằm chằm liền dừng lại, hắn cười không nổi.

Đường Kình “chậc chậc” một tiếng.

Lăng Trí: “…”

Đường Kình lại “chậc” một tiếng nữa.

Khóe miệng Lăng Trí co quắp: “Có rắm mau phóng.”

Đường Kình đau thương mà thở dài: “Cậu đã thay đổi rồi.”

Lăng Trí: “…”

Đường Kình tiếp tục thở dài: “Đã nói sẽ cùng nhau lưu manh đến đầu bạc, bây giờ lại có người lén lút dắt tay con gái người ta đi rồi.”

Lăng Trí: “… Dắt con mẹ nó, tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó.”

Đường Kình không tin: “Không phải là loại quan hệ này thì người ta sẽ vì cậu mà vung tiền như rác?! Tận 3 vạn, nhiêu đây đối với một người trong gia đình bình thường là một số tiền khổng lồ!”

Lăng Trí: “… Cậu ấy thích giúp đỡ mọi người không được à? Tôi nhớ rõ khi còn học lớp 10, bạn cùng bàn mập mạp của cậu ấy không cẩn thận làm mất tiền của lớp, Thịnh Hạ liền lấy tiền mừng tuổi của mình để giúp tên kia.”

Đây là việc khiến hắn có ấn tượng sâu sắc với Thịnh Hạ, bởi vì lúc ấy người bạn ngồi cùng bàn của cô khóc đến đặc biệt thảm thương, Thịnh Hạ vì an ủi tên đó mà phá lệ nói một rất nhiều, còn lấy ra mấy ngàn tiền mừng tuổi.

“Cậu đừng chối!” Đường Kình liếc hắn: “Đừng cho là tôi không nghe được, vừa rồi cậu ấy còn nói một câu ‘về sau trừ vào tiền lương’, chậc chậc, đã phát triển đến quan hệ giao nộp tiền lương mà còn muốn gạt tôi ! Cậu có phải là anh em của tôi hay không!”

“… Dựa vào tình trạng bây giờ của tôi, cậu cảm thấy tôi có thể có tâm tư yêu đương à, còn bảo tôi đưa tiền lương cho người khác giữ?” Lăng Trí cạn lời mà nhìn cậu: “Tha thứ cho tôi nói thẳng, cậu chắc không phải là người bị thiểu năng chứ.”

Hắn nói rất đúng nên cũng không có cách nào phản bác, Đường Kình nghẹn một chút rồi nói: “Vậy chuyện của các cậu là như thế nào?”

Lăng Trí cũng không giấu cậu, đem sự việc xảy ra tối hôm qua nói tóm gọn.

Đường Kình nghe xong, không thể tưởng tượng nói: “Ý cậu là, đêm qua cậu anh hùng cứu mỹ nhân, à không, mỹ nhân cứu anh hùng? Người ta còn dùng tiền bao nuôi cậu nên cậu phải làm bài tập giúp cô ấy?”

Lăng Trí nhịn không được đạp chân cậu một cái: “Bao con mẹ nhà cậu.”

Đường Kình nghiêng người ôm Lăng Đằng né qua một bên, nghi ngờ nói: “Không phải, cậu có nhớ lầm không? Cậu đang nói Thịnh Hạ à? Cô gái bình thường vừa sợ hãi vừa nhát gan, nói cũng không dám nói lớn…”

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu chưa nghe à?” Lăng Trí bước nhanh đến bên xe giao hàng, để hai bưu kiện trêи tay xuống, sau đó đổi tay ôm lấy em gái.

“Nhưng chuyện này cũng quá kì diệu rồi… Cậu nói xem có phải cậu ấy có thân phận bí mật không? Chẳng hạng con gái của lão đại hắc bang gì đó…”

Bạn học Đường Kình bắt đầu tưởng tượng*, Lăng Trí hoạt động cánh tay vừa ôm em gái một chút, không thèm để ý đến cậu, chờ cậu nói mệt rồi mới nói: “Nói xong chưa? Nói xong thì nhanh đi đi, ông đây còn phải đi giao hàng.”

*gốc là 天马行空- thiên mã hành không: ý nói văn chương, thơ ca, sức tưởng tượng phong phú, hào phóng, không bị gò bó

Đường Kình hoàn hồn, chậc một tiếng: “3 vạn 3 này cậu định làm thế nào?”

Lăng Trí dừng một chút, không nói chuyện.

“Không được, tôi về nhà sẽ xin mẹ tôi, trước tiên cậu phải trả tiền cho con gái người ta đi. Hai người không có quan hệ thân thiết gì mà lại thiếu người ta thì không hay đâu…”

Đường Kình còn chưa nói xong đã bị Lăng Trí cắt ngang: “Không cần.”

Sau khi Lăng gia xảy ra chuyện, điều đầu tiên Đường Kình làm là đem tài sản nhiều năm của mình ra. Cậu là con riêng của Đường gia nên không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng mẹ cậu lại sợ mấy đứa con ruột của Đường gia có ý kiến nên từ trước đến nay đều nhắc nhở, không cho cậu dùng nhiều tiền. Nhiêu đó cũng tận mấy vạn, cũng là tiền tiết kiệm lâu ngày của cậu, Lăng Trí không thể không biết xấu hổ mà lại dựa dẫm vào số tiền này chứ.

Huống chi cậu chỉ giúp được một thời chứ không thể giúp hắn cả đời, tóm lại chuyện này đều phải dựa vào chính bản thân hắn.

Đường Kình nghe hắn giải thích xong cũng trầm mặc một chút, thở dài: “Nếu như tôi là con ruột của Đường gia thì tốt rồi, như thế thì tôi muốn bao nuôi cậu thì liền bao nuôi.”

“Nằm mơ đi, giá trị con người của ông đây thì dù cậu có tiền cũng không mua nổi.”

“Vậy cậu nói đi, cậu cũng không thể làm shipper cả đời được! Tuy rằng việc này chỉ cần chịu thương chịu khó, thu nhập có thể còn cao hơn công việc bình thường một chút. Nhưng không nói đến công việc này phải đi sớm về khuya, còn phải chịu nguy hiểm. Lỡ như gặp trường hợp khách hàng khó tính lại con mẹ nó thích khiếu nại thì sao, còn bị phạt tiền nữa…” Đường Kình càng nói càng buồn. Đứng ở ven đường một lúc, vừa vẫy tay gọi taxi vừa góp ý cho Lăng Trí: “Không phải nhà cậu có năm tầng sao, quá hẻo lánh nên tôi nghĩ có thể cho thuê vài tầng. Nhà cậu có thể ở tầng khác mà?”

Lăng Trí không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Trong nhà còn có hai đứa nhỏ nữa.”

“Cũng đúng, nếu không may mang về mấy tên biến thái thì hai đứa nhỏ tan học về cũng không an toàn…” Đường Kính nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không thì cho thuê hết căn nhà rồi ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ? Vậy thì chắc chắn tiền thuê sẽ chênh lệch?”

“Cái này tôi đã nghĩ rồi, tiền chênh lệch không quá nhiều. Vì hai đứa nhỏ phải đi học, nếu muốn thuê nhà cũng không thể tìm quá xa. Hơn nữa nhà tôi quá hẻo lánh, vị trí lại không tốt, cho dù có năm tầng lầu thì giá cả cho thuê cũng không được cao lắm.” Lăng Trí nói xong cũng hơi cong khóe miệng: “Có điều tốt xấu gì cũng là tài sản quan trọng, nếu đến bước đường cùng thì tôi sẽ bán nó đi, dù sao giờ cũng chưa đến mức đói chết.”

“Thôi đi, căn nhà kia là của ông bà ngoại của cậu để lại, mẹ cậu có thể cho bán sao?” Xe tới, Đường Kình đặt Lăng Đằng và Lăng Duyệt vào trong xe, lúc này mới nhìn hắn, nói: “Không phải cậu biết tiếng Anh và tiếng Đức sao, những khách sạn và nhà hàng thuộc chi nhánh của Đường thị đều có tiền lương rất cao, nếu không thì cậu…”

“Được rồi đi thôi!” Lăng Trí không đợi cậu nói xong đã đóng cửa xe lại: “Làm công việc bảo mẫu của cậu cho tốt, buổi tối tôi sẽ mang thịt về.”

Đường Kình hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói nữa.

Những khách sạn, nhà thuộc chi nhánh của Đường thị đều là nơi xa hoa, lui tới toàn là người có máu mặt. Muốn ngồi cùng với bọn họ thì khó nhưng nếu muốn tiểu Trí gia luôn ở vị trí cao hơn họ đi làm nhân viên phục vụ thì càng khó hơn.

Xe taxi chạy nhanh như gió, Lăng Trí đứng tại chỗ một lúc lâu rồi lại tiếp tục đi giao hàng.

Ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống hiện lên hai bóng cây loang lổ, chàng trai mười tám tuổi như một cơn gió lớn, lái chiếc xe giao hàng rồi nhanh chóng biến mất ở đầu đường ồn ào.

***

Mà qua chuyện này, Thịnh Hạ liển muốn phát điên. Không cẩn thận đều bộc lộ hết ở trước mặt nam thần rồi. A… a… thật xấu hổ, quá xấu hổ rồi!

Cô một mực lái xe chạy như bay về phố Hưng Hoa, độ nóng trêи mặt rốt cuộc mới giảm một chút.

Nhưng mà nghĩ đến việc mình đã giúp nam thần một chuyện quan trọng, rối rắm trong lòng liền biến thành vui vẻ, Thịnh Hạ đỏ mặt cười ngây ngô trong chốc lát. Dừng lại ở quán trà sữa ven đường, chuẩn bị mua một ly trà sữa vị dừa thật lớn để tự thưởng cho mình.

Mới vừa dừng xe lại thì điện thoại vang lên, Thịnh Hạ lấy ra thì thấy là Dư Xán gọi tới.

“Alo?” cô hỏi.

“Nhiệt Nhiệt cứu mạng! Tớ và bạn học học bá đã chạm mặt đồng nghiệp của mẹ tớ rồi! Còn bị bà ấy thấy được bọn tớ nắm tay đi lên đi xuống cầu thang nữa! Làm sao đây, bây giờ tớ sợ muốn chết rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” giọng của Dư Xán thật sự sắp vỡ ra rồi

Thịnh Hạ bị cô ấy làm cho hoảng sợ, vội nói: “Cậu… cậu… trước tiên cậu đừng sợ, tại sao lại thế này, nói từ từ thôi…”

“Mẹ nó, tớ không thể không hoảng sợ, cô giáo Dương đó có tiếng nhiều chuyện trong trường của mẹ tớ, tớ dám chắc chắn bà ấy nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại cho mẹ tớ! Cậu cũng biết tính tình của ba mẹ tớ rồi, nếu bọn họ biết tớ yêu sớm, nhất định sẽ đánh tớ gãy chân mất! Hu hu phải làm sao bây giờ!”

Nghe giọng nói hoảng loạn của Dư Xán, Thịnh Hạ cũng không còn tâm trạng gì để mua trà sữa, vội hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Vừa rồi tụi mình còn đang ở ngoài nhà sách Tân Hoa, vừa thấy cô Dương đến thì tớ đi trước cậu ấy rồi…”

“Tớ đang ở gần đấy, cậu chờ một chút, tớ lập tức đi tới!”

Thịnh Hạ nói xong liền cúp máy, lái xe đến chỗ Dư Xán.

“Xán Xán!”

Dư Xá ngồi xổm vò đầu mình ở bậc thang nhà sách, vừa nghe thấy giọng Thịnh Hạ thì liền muốn nhảy lên: “Nhiệt Nhiệt!”

Còn chưa hét lên thì điện thoại vang lên, Dư Xán cúi đầu nhìn thì sợ tới mức muốn ném điện thoại ra chỗ khác: “Là mẹ tớ gọi!”

“Đừng sợ đừng sợ, có tớ ở đây!” Thịnh Hạ dừng xe lại chạy tới chỗ Dư Xán, nghĩ nghĩ nói: “Nếu mẹ cậu hỏi thì cậu hãy nói cậu luôn đi với tớ, dù sao cũng không phải bà ấy nhìn thấy tận mắt. Chúng ta cũng phải sống chết nói không có chuyện này, có thể mẹ cậu sẽ nghĩ là cô Dương đã nhìn lầm rồi… Không phải cậu nói cô giáo Dương kia luôn thích ba hoa chuyện của người khác sao. Tớ nghĩ đối với lời nói của người như vậy thì mẹ cậu sẽ không tin tưởng hoàn toàn.”

“Cậu nói đúng!” Dư Xán sáng mắt, cố gắng bình tĩnh lại: “Nhưng mẹ tớ cũng không dễ lừa như vậy, chẳng may bà ấy không tin lời chúng ta nói…”

“Thì… thì chúng ta liền nghĩ cách khiến bà ấy tin!” Điện thoại vang lên không ngừng, Thịnh Hạ cũng bị nó làm sợ, vội chỉ chỉ nói: “Trước tiên cậu cứ bắt máy đi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền*.”

*tới đâu hay tới đó, nước đến chân mới nhảy

“Con mẹ nó trái tim tớ muốn nhảy ra ngoài rồi…” khuôn mặt Dư Xán khổ sở, hoàn toàn không giống bộ dáng thản nhiên vui vẻ như bình thường. Nhưng nếu không nhận điện thoại thì mẹ chắc chắn sẽ càng thêm nghi ngờ, cô ấy chỉ có thể hít thở sâu, run rẩy mà ấn nghe máy: “Alo? Mẹ… hả ? Con… bây giờ con đang ở nhà sách với Nhiệt Nhiệt… Tới nhà sách có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đọc sách mua sách rồi… Cái gì? Con thật sự đi cùng với Nhiệt Nhiệt mà, không tin thì cậu ấy nói với mẹ!”

Dư Xán nói xong liền ném củ khoai nóng phỏng tay cho Thịnh Hạ, Thịnh Hạ nuốt nước miếng, thật cẩn thận mà mở miệng: “Alo… dì ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.