Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 13



CHƯƠNG 13

Cái gì? Đến nhà nam thần giúp hắn chăm sóc em trai em gái của hắn? Thịnh Hạ sợ ngây người: “Chuyện này…”

“Làm ơn làm ơn! Dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng lớp, cậu giúp tôi cũng như giúp Lăng Trí rồi!”

Nhìn khuôn mặt đầy thành khẩn của Đường Kình, Thịnh Hạ không thể cự tuyệt được, dù vậy cô cũng không muốn cự tuyệt.

Sang nhà nam thần! Chăm sóc em của nam đó!

Thịnh Hạ đỏ mặt: “Chuyện này… được thôi. Nhưng tôi cũng không thể mắng con nít được…”

“Cậu không sợ sẽ mắng chúng đâu, hai đứa nhóc rất ngoan, cậu chỉ cần chăm sóc bọn nó là được! Nếu có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho Lăng Trí, đúng rồi cậu đã có số điện thoại của Lăng Trí chưa?”

Thịnh Hạ lắc đầu: “Chỉ có WeChat…”

“Thật không? Cũng đã thêm WeChat rồi à!” không biết tại sao Đường Kình lại vui vẻ: “Vậy thì chúng ta thêm WeChat đi, tôi cho cậu số điện thoại của Lăng Trí. Nếu Lăng Trí không trả lời WeChat của cậu thì cứ gọi điện thoại cho cậu ấy.”

“!” thật con mẹ nó thu hoạch ngoài ý muốn!

Thịnh Hạ mừng thầm trong lòng, gật đầu như gà mổ thóc.

Đường Kình thả lỏng túi nilon trong tay, sau đó dẫn Thịnh Hạ đi tới nhà họ Lăng: “Thật sự rất cảm ơn cậu, đi đi, ở bên này. Trước đó tôi đã cho Đằng Đằng uống thuốc rồi, cậu chỉ cần trông nó và Duyệt Duyệt một chút, đừng cho nó bất cẩn đụng tới miệng vết thương là được. Còn đồ ăn vặt trong tay tôi nữa, Đằng Đằng đều ăn được, nếu nó muốn ăn thì cậu cứ cho ăn, không cần ngăn lại. Đương nhiên cậu cũng ăn đi, đừng khách sáo…”

Thịnh Hạ liên tục gật đầu, vừa nghiêm túc vừa ngoan ngoãn, Đường Kình nhìn cô một cái, cười "hắc hắc" xấu xa trong lòng.

Đúng là nhà cậu có người tới thăm, không thể không về nhà một chuyến, chẳng qua cậu vừa nói chuyện điện thoại với Lăng Trí xong, Lăng Trí không yên tâm hai đứa nhỏ nên nói hôm nay sẽ cố gắng tan tầm sớm.

Không biết đến nhìn thấy con gái nhà người ta thì hắn sẽ có phản ứng gì.

Kinh hỉ? Kinh hãi?

Tốt nhất là kinh đến thét ra lửa.

Phải biết rằng sau khi Lăng gia xảy ra chuyện thì hắn rất ít khi cười, nhưng ngày đó ở cửa bệnh viện, Lăng Trí lại bị cô làm cho tức cười…

Mặc kệ có phát triển thành gì đi nữa thì Đường Kình vẫn cảm thấy nếu có người có thể khiến hắn vui vẻ chính là chuyện tốt. Hơn nữa Lăng Đằng cũng bị thương, hắn cũng không dám yên tâm để hai đứa nhỏ đợi một mình ở nhà.

Còn Thịnh Hạ, không nói gì khác, chỉ đơn giản thấy cô thẳng tay giúp Lăng Trí trả nhiều tiền như thế, một là cô thích hắn còn không thì cô cũng là một người thiện lương.

Dù là ở vế nào thì cũng bảo đảm hai đứa bé có thể an toàn, cho nên Đường Kình rất yên tâm.

***

Rất nhanh đã đến Lăng gia rồi.

Đường Kình có chìa khóa, mở cửa dẫn Thịnh Hạ vào.

Thịnh Hạ không dám nhìn lung tung, chỉ dám đảo mắt một vòng.

Một căn phòng lộn xộn, còn không lớn bằng một nửa Thịnh gia, các bức tường cũ không khác gì ở Giản gia. Nhưng mà Giản gia dọn dẹp rất sạch sẽ và có không ít hoa, dù cũ kĩ nhưng vẫn tưng bừng sức sống. Không giống nơi này, cỏ dại mọc lung tung, khắp nơi đều lộ ra không khí chán nản.

Trái tim Thịnh Hạ lập tức nhói lên.

Đối với tiểu Trí gia trước kia, chắc chắn sẽ không biết đến phòng ở rách nát thế này.

“Đến đây, mời vào.” Đường Kình không phát hiện kì lạ trong mắt cô, nhiệt tình mang Thịnh Hạ lên lầu hai. Phòng khách và phòng bếp được đặt ở lầu hai, lầu một để cất giữ đồ vật bởi vì sân quá nhỏ.

Thịnh Hạ hoàn hồn đi theo, thấy cầu thang còn dấu vết sửa chữa rất rõ ràng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Mỗi ngày làm việc mệt mỏi như thế, về nhà còn phải quét dọn nhà ở, hắn đã quá vất vả rồi.

“Anh tiểu Kình, sao anh lại trở về rồi?” hai đứa nhỏ đang xem TV ở phòng khách, nghe thấy âm thanh ở cầu thang thì quay đầu lại nhìn.

“Mua cho mấy đứa một ít đồ ăn vặt, còn dẫn chị sang đây nữa.” Đường Kình nói xong, nghiêng người lộ ra Thịnh Hạ ở phía sau.

“Thái Tử Phi tỷ tỷ! Là chị hả!” Lăng Duyệt còn nhớ rất rõ chị gái tặng quà cho bọn nó, ánh mắt sáng lên, nhảy xuống sô pha chạy "bịch bịch" lại: “Tại sao chị lại tới đây? Là muốn tìm hoàng huynh của em sao?”

Thái Tử Phi ư, ai nha.

Thịnh Hạ vui vẻ lại ngượng ngùng xua xua tay: “Không phải, chị…”

“Chị ấy tới để trông chừng mấy đứa.” Đường Kình buông túi nilon trong tay ra: “Mấy đứa phải quan tâm chị ấy, anh đi đây, có việc gì thì cứ nói với chị gái này!”

Nói xong liền chạy như bay.

“Hạn gặp lại anh tiểu Kình!” Lăng Duyệt ân cần giữ chặt tay Thịnh Hạ: “Chị ơi mau vào nhà nào!”

Thịnh Hạ vốn dĩ có chút ngại ngùng, thấy cô bé thân thiết như vậy thì không khỏi thở ra: “Được.”

Chân Lăng Đằng cũng không khá hơn trước là mấy, lại không thể cử động, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở trêи sô pha đọc sách. Thấy Thịnh Hạ, cậu bé có chút kinh ngạc nhưng vẫn rất lễ phép mà nói một tiếng: “Xin chào chị.”

Sau đó giống như một ông cụ non mà chỉ đạo Lăng Duyệt: “Đi lấy đồ uống cho chị đi.”

“En biết em biết!” lâu lắm mới có khách đến nhà, Lăng Duyệt rất vui vẻ, mời Thịnh Hạ ngồi xuống sô pha rồi tung ta tung tăng chạy đến phòng bếp lấy ba chai sữa chua lại.

“Tỷ tỷ chị thích uống vị gì?”

Không những biết chiêu đãi khách mà còn biết cho khách lựa chọn, rất có gia giáo.

Nghĩ như vậy, Thịnh Hạ cũng không thể xem bọn chúng như bọn trẻ bình thường, nghiêm túc nhìn ba chai sữa chua kia, lấy một chai trong đó: “Chắc chai này là vị xoài, chị rất thích xoài, cảm ơn em.”

“Hoàng huynh của em cũng thích ăn xoài!” trẻ con rất thích được đối xử như người lớn, thái độ của Thịnh Hạ làm Lăng Duyệt cực kì vui vẻ, bò lên trêи sô pha hóng chuyện với cô: “Tỷ tỷ, chị thật sự không phải Thái Tử Phi của hoàng huynh sao?”

Mặt Thịnh Hạ đỏ lên: “Không phải… Tụi chị chỉ là bạn học mà thôi.”

“Vâng ạ.” Lăng Duyệt có chút tiếc nuối, nghiêng nghiêng đầu nói: “Nhưng mà hoàng huynh của em rất là tốt, chị có thể suy xét một chút về việc gả cho anh ấy không?”

Thịnh Hạ đang uống sữa chua cũng xém chút phun hết ra.

Lăng Đằng thấy vậy vội nói: “Em đừng nói bừa, anh trai em mới mười tám tuổi, vẫn chưa thể kết hôn!”

“Vậy thì yêu đương trước đi! “Lăng Duyệt không chút để ý nói: “Trong lớp bọn em có rất nhiều bạn đang thích nhau, hoàng huynh và tỷ tỷ lớn hơn bạn bè bọn em nhiều tuổi như vậy thì có thể yêu đương mà!”

Thịnh Hạ: “…”

Trong nhất thời cô không biết nên nói cái gì, vẫn là Lăng Đằng giúp cô giải vây: “Em mới có vài tuổi, tại sao trong đầu óc toàn là yêu đương kết hôn? Lát nữa anh nói lại cho anh trai, anh ấy nhất định sẽ mắng em.”

“Em nào có!” Lăng Duyệt chu miệng: “Là anh nói một mình hoàng huynh chăm sóc hai người chúng ta và mẹ nữa thì rất vất vả. Nếu anh ấy có Thái Tử Phi, Thái Tử Phi sẽ giúp anh ấy, không phải hoàng huynh sẽ không vất vả như vậy nữa sao?”

Thịnh Hạ ngẩn ra, không nghĩ rằng cô bé lại nghĩ như vậy.

Lăng Đằng cũng ngây người một chút, lâm vào trầm tư. Nếu là như vậy… hình như cũng có chút đạo lí.

Nhìn thấy một đôi mắt giống Lăng Trí đang nhìn lại mình, Thịnh Hạ đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Chị… chị có thể gọi em là Đằng Đằng không? Chân của em còn đau hay không?”

Lăng Đằng gật đầu đáp: “Không đau.”

Lăng Duyệt lại không chút lưu tình nói: “Mới là lạ! Buổi sáng lúc anh tiểu Kình bôi thuốc, anh ấy còn khóc vì đau đấy!”

Lăng Đằng: “…”

Mặt cậu bé đỏ lên rồi bày bộ mặt “mình đã là người lớn, không thể cãi nhau với em gái”, Thịnh Hạ bị chọc cho vui vẻ. Khi thấy hai bím tóc lỏng lẻo của Lăng Duyệt, chần chờ: “Duyệt Duyệt, tóc em bị rối rồi. Có cần chị thắt lại cho em hay không?”

Lăng Duyệt sờ sờ đầu: “Ai da lại bị lỏng rồi! Tay nghề của anh tiểu Kình tệ thật, còn tệ hơn tay nghề của hoàng huynh nữa!”

Dứt lời xoay đầu một cái, chờ đợi nhìn Thịnh Hạ: “Tỷ tỷ, chị có biết thắt tóc tiên nữ không? Trong lớp em có rất nhiều bạn thắt kiểu tiên nữ! Là kiểu thắt bím ở phía sau và xõa tóc ra thế này nè. Nhưng mà hoàng huynh và anh tiểu Kình đều không biết thắt…”

Bình thường lúc Thịnh Hạ không có việc gì làm thì luôn thích thắt tóc cho Dư Xán, nghe vậy gật gật đầu: “Chị biết làm một vài kiểu cũng rất xinh đẹp, em có muốn thử hay không?”

“Muốn muốn muốn!” Lăng Duyệt vui vẻ, vội vàng ngồi trong lòng của Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ tháo tóc của Duyệt Duyệt ra, bắt đầu thắt tóc cho cô bé.

Vừa lúc này quảng cáo trêи TV cũng chiếu xong, phim truyền hình cũng bắt đầu phát, hai con người đang thắt tóc cũng trò chuyện sôi nổi.

“Tỷ tỷ em nói cho chị nghe, cung nữ này đặc biệt hư, em rất chán ghét chị ta!”

“Chị cũng không thích cô, tâm địa cô ta rất xấu xa, còn luôn lén lút tố cáo.”

“Đúng đúng đúng! Tỷ tỷ chị cũng xem phim truyền hình này sao?”

“Ha ha, lúc trước có xem một chút…”

Có đề tài chung để nói thì quan hệ của hai người cũng thân thiết không ít.

Lăng Đằng không có hứng thú với phim truyền hình, vẫn luôn xem truyện tranh anime. Nhưng Thịnh Hạ cũng không lơ là cậu bé, thi thoảng đưa đồ ăn vặt cho cậu hoặc là một chút nước.

Trong thoáng chốc, Lăng Đằng xuất hiện cảm giác đang ở bên mẹ.

Cậu nghiêng đầu nhìn cái mặt bánh bao trắng mềm Lăng Duyệt và Thịnh Hạ thân thiết như chị em, nhấp môi không nói gì, xa lạ và đề phòng trong lòng cũng bất tri bất giác tiêu tan rất nhiều.

***

Hai mươi phút sau, Lăng Duyệt sờ sờ bím tóc tiên nữ của mình vui vẻ đến nhảy cẫng lên, còn lấy điện thoại Lăng Trí chụp không biết bao nhiêu bức ảnh.

Thịnh Hạ giúp cô bé chụp ảnh và chơi mấy trò chơi gia đình mà đã qua vài tiếng đồng hồ, cô mới mệt mỏi nằm bất động ở trêи sô pha.

Con nít có thật nhiều năng lượng…

Thịnh Hạ có chút mệt nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Bởi vì hai đứa nhỏ rất có giáo ɖu͙ƈ, tuy ồn ào nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời.

Lăng Đằng biết chắc em gái sẽ rất ầm ĩ nhưng đã lâu rồi trong nhà không có náo nhiệt như vậy, trong lòng cậu bé cũng rất vui vẻ, liền an ủi Thịnh Hạ nói: “Chị có mệt không? Mau nghỉ ngơi một lát rồi ăn chút gì đi.”

Bộ dạng tỏ vẻ trưởng thành của cậu bé đáng yêu cực kì khiến Thịnh Hạ xém chút véo đôi má phúng phính cậu bé, chỉ “Được được” hai tiếng: “Chị đi WC trước.”

Lăng Đằng vội nói: “WC ở bên ngoài, chị đi ra ngoài là thấy.”

“Được.” Thịnh Hạ đứng dậy đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh được đặt trêи hành lang, đối diện cửa sổ. Nhìn ra cửa sổ đã thấy sắc trời đã tối xuống, Thịnh Hạ lấy điện thoại ra nhìn một chút, vậy mà đã 6 giờ.

Không phải Đường Kình nói rất nhanh cậu ta sẽ trở về sao? Tại sao đến bây giờ còn không thấy mặt mũi đâu?

Thịnh Hạ có chút buồn bực, vừa định gửi WeChat hỏi cậu một chút thì mẹ lại gọi điện thoại tới kêu cô về nhà ăn cơm chiều.

Thịnh Hạ nhìn phòng khách phía sau, chần chờ một chút, vẫn là nói với mẹ một câu: “Ba mẹ cứ ăn trước đi, con đang đi chơi, phải một lúc nữa mới về.”

Mẹ Thịnh cho rằng cô đang ở với Dư Xán nên không có hỏi nhiều, “Được rồi” một tiếng liền cúp điện thoại.

Lúc này Thịnh Hạ mới đẩy cửa gỗ đi vào buồng vệ sinh.

Bởi vì không quen, tìm một lúc cũng không tìm được chốt mở nên cô chỉ có thể mở đèn pin điện thoại để chiếu sáng.

Sau khi đi WC, Thịnh Hạ bỏ thoại vào trong túi rồi rửa tay, ai ngờ đúng lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra mạnh bạo, ngay sau đó có một thân thể cao gầy mang theo hơi thở đè ép tiến vào

Thịnh Hạ không kịp phòng ngừa, sợ tới mức nhảy lên.

“Ai?!” Lăng Trí cũng bị cô làm giật mình, hắn theo bản năng mở công tắc bên cạnh bồn rửa tay, không ngờ rằng còn chưa chạm đến công tắc thì dưới chân đã đá phải thứ gì.

Thân thể không chịu khống chế mà lảo đảo một chút, Lăng Trí theo phản xạ bước lên trước, đè người ở bên trong lên trêи bồn rửa tay, đồng thời đôi môi xuất hiện một luồng nhiệt, giống như có thứ gì ấm áp mềm mại áp lên.

Lăng Trí: “…”

Trong nhà ngoài hai đứa nhỏ và Đường Kình cũng không còn người nào khác, hai đứa nhỏ không cao như vậy, thế… mẹ nó! Mềm như vậy, không phải là miệng của Đường Kình chứ?!

Lăng Trí lập tức cứng người lại, nhanh chóng ngồi dậy lau miệng, không ngờ chỉ mới vừa cử động thì bụng bị đấm một cú thật mạnh.

“…”

“??!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.