Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 22



CHƯƠNG 22

Thịnh Hạ đặc biệt vui vẻ đi về nhà.

Tuy rằng lúc trước bà Giản đã lén lút sang tên cho Giản Nhiên nhưng cô vẫn có chút lo lắng. Dù sao hai vợ chồng Giản Kiến Quốc cũng là trưởng bối của Giản Nhiên, cũng là con trai ruột và con dâu của bà Giản. Hiện tại biết Giản Nhiên đã sớm có biện pháp đối phó với họ, cũng không làm bà Giản khó xử nên bức bối trong lòng Thịnh Hạ cũng hoàn toàn buông xuống.

Thịnh Hạ không khỏi nhớ đến câu thế sự vô thường, cười tủm tỉm quay về nhà. Đỗ Bình và chồng con đang ngồi trêи taxi lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Người gọi đến là Đỗ Mạnh- em trai của Đỗ Bình. Vừa bắt máy liền truyền đến âm thanh vô cùng lo lắng: “Chị, bà lão kia có phải đã sang tên nhà cho con nhóc Giản Nhiên không?!”

Đỗ Bình đã sớm bị việc con trai không muốn về nhà chọc giận, vừa nghe lời này lập tức liền tức giận mắng hắn một câu: “Ban ngày ban mặt em nói bậy cái gì vậy? Một con nhóc con sau này sẽ phải gả đi, bà lão làm sao có thể dâng lên cho nó chứ.”

“Nhưng bạn của nói cậu ta tận mắt nhìn thấy bà lão và con nhóc kia đi ra khỏi cục quản lí bất động sản! Nếu không phải vì sang tên thì bọn họ vào đấy làm gì?”

Đỗ Bình sửng sốt, bỗng nhiên hoàn hồn thay đổi sắc mặt: “Em nói cái gì? Sao có thể chứ? Chuyện từ khi nào?!”

“Khoảng chừng mười ngày trước, đứa bạn kia của em…”

“Mười ngày trước?! Vậy tại sao bây giờ mới nói?!” bà ta đột nhiên nói lớn làm Giản Kiến Quốc và Giản Thông bị dọa đến nhảy dựng, ngay cả tài xế taxi nhịn không được nhìn bà ta qua kính chiếu hậu một cái.

Đỗ Bình không có tâm trạng nào quan tâm bọn họ nữa, chỉ xanh mặt tiếp tục truy hỏi: “Bạn của em không quen biết bọn họ mà? Tại sao hắn lại biết chuyện này? Không phải tìm cớ lừa gạt em chứ?”

“Không phải, hôm đó cậu ta làm việc ở gần cục quản lí bất động sản, vừa lúc nhìn thấy bọn họ. Không phải con nhóc Giản Nhiên có nhan sắc không tồi sao? Cậu ta liền lấy điện thoại chụp vài tấm. Vừa rồi cậu ra lấy ảnh chụp cho tụi em nhìn, nói là lần trước ở trêи đường thấy một cô bé xinh đẹp. Em nhìn thấy liền kinh ngạc, không phải là cháu gái của chị à! Kế bên còn có bà lão kia nữa! Lại vừa thấy bối cảnh trong đó là cục quản lí bất động sản, em mới hỏi vài câu, kết quả cậu ta nói bọn họ đang rời khỏi nơi đó…”

Sắc mặt Đỗ Bình cực kì khó coi, hồi lâu mới thở sâu, tức đến khó thở: “Em quen biết nhiều người, mau mau tìm người tra rõ chuyện này, nếu là sự thật… thì việc này rất khó giải quyết.”

Nàng có cái thân thích là ở thành hương cục quy hoạch, này phiến lão thành nội sắp phá bỏ và di dời cải tạo chuyện này người khác có lẽ chỉ là nghe được tiếng gió không xác định, bà ta đã sớm có thông tin chính xác.

Căn nhà của Giản gia có tổng cộng bốn tầng, hiện tại là phá điểm, không đáng giá cái gì tiền, nhưng một khi phá bỏ và di dời, kia nhưng chính là thượng trăm vạn sự.

Ba Giản Nhiên đã chết, bà nội của cô ta cũng chỉ còn mình chồng bà là con trai, căn nhà này sớm muộn gì cũng để lại cho ông ta. Đỗ Bình cảm thấy mình giành sớm một chút cũng không quá phận, cũng cũng đã chuẩn bị một nơi để sau này đem bà lão về phụng dưỡng.

Nhưng hiện tại, bà lão lại lén sang tên cho con nhóc Giản Nhiên kia?!

Sao có thể chứ?! Đó chính là đồ của bọn họ!

Đỗ Bình không có cách nào tiếp nhận được sự thật, sau khi tắt máy liền không nhịn nữa, giận dữ mắng Giản Kiến Quốc một phen: “Nếu con vịt đã nấu chín vịt này bay đi, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”

Giản Kiến Quốc luôn trấn an con trai, căn bản không hiểu được chuyện gì đang xảy ra: “……???”

***

Thịnh Hạ về nhà lấy phần bánh thứ hai đến Dư gia.

Dư Xán đang học thêm nhưng hôm nay là cuối tuần, lẽ ra ba mẹ Dư đều ở nhà. Nhưng Thịnh Hạ ấn chuông hơn nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa. Cô thấy có chút kì quái, chuẩn bị quay về nhà để tối lại đến, đột nhiên cửa mở ra.

“Là… Nhiệt Nhiệt à? Sao con lại tới đây?”

Mẹ Dư là người mở cửa, bà là người phụ nữ có xuất thân tri thức điển hình, diện mạo bình thường nhưng lại cực kì có khí chất, quần áo và trang điểm cũng rất trí thức. Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi và hôm nay không đi làm nhưng vẫn mặc chiếc váy liền áo và khoác áo khoác, tóc búi chỉnh tề, thoạt nhìn rất ưu nhã và khéo léo.

Nhưng sắc mặt của bà hình như không được tốt, cảm giác có chút tái nhợt, còn lộ ra một chút… hốt hoảng? Còn đôi mắt của bà nữa, hình như có chút đỏ lên……

Sao… sao lại giống như mới vừa khóc vậy?!

Thịnh Hạ kinh hoàng trong lòng, chần chờ mà nói: “Con… Con tới để gửi dì một ít bánh quy và bánh kem nhỏ, chỉ vừa ra lò không bao lâu, còn khá nóng, dì nếm thử xem?”

“Trách không được lại thơm như vậy.” mẹ Dư cúi đầu lấy chiếc túi trong tay cô, tránh ánh mắt Thịnh Hạ: “Cảm ơn con.”

“Không có gì đâu dì.” Thịnh Hạ dừng một chút, nhịn không được quan tâm nói: “Dì ơi, dì có việc gì không?”

“Dì? Dì không có việc gì đâu.” mẹ Dư ngơ ngác, sờ sờ mặt mình, nụ cười ôn hòa nhưng lại có chút miễn cưỡng: “Hình như dì bị cảm mạo cho nên sắc mặt thấy tiều tụy thôi, con đừng lo lắng, dì đã uống thuốc rồi, đang chuẩn bị ngủ trưa một lát đây.”

Cảm mạo? Thịnh Hạ nửa tin nửa ngờ nhưng cũng thức thời mà không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thế… thế dì nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy nữa.”

“Được, chờ Xán Xán trở về thì con lại đến chơi nhé, dì sẽ làm món ngon cho tụi con di.”

“Vâng ạ!”

Mẹ Dư đóng cửa vào nhà, Thịnh Hạ vuốt mặt, về nhà lấy phần bánh còn lại và chiếc bánh kem bơ trái cây đến Lăng gia.

Lúc này chưa tới 4 giờ chiều, Lăng Trí không có ở nhà, Thịnh Hạ bấm chuông cửa dưới lầu, bạn nhỏ Lăng Duyệt liền nhảy nhót chạy xuống mở cửa.

“Ai vậy?”

“Công chúa điện hạ, là chị.”

“Chị Hạ Hạ!” rất nhanh cửa đã mở ra, Lăng Duyệt vui vẻ chạy tới: “Sao hôm nay chị đến sớm như vậy ạ?”

“Hôm nay không phải chủ nhật à, chị rảnh rỗi không có gì làm nên muốn sang đây sớm một chút…”

Thịnh Hạ lời nói còn chưa nói xong, Lăng Duyệt đã sáng mắt thấy tay phải cô cầm theo một hộp bánh kem: “Ai nha! Đây là bánh kem sao? Nhưng mà hôm nay đâu phải là sinh nhật của em với Đằng Đằng ạ, sinh nhật bọn em là thứ tư tuần sau nữa, còn rất nhiều ngày mới tới!”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Thứ tư tuần sau?”

“Ngày 21 tháng 3, hôm qua em và Đằng Đằng đã xem là thứ tư tuần sau nữa.” một bên Lăng Duyệt lôi kéo cô đi lên lầu, một bên nói không ngừng: “Đáng tiếc phải đi học rồi, không thể tổ chức tiệc sinh nhật, cũng không thể đi ra ngoài chơi nữa. Những người bạn lúc trước của bổn cung… cũng đều không còn nữa…”

Ở tuổi của cô bé sẽ không hiểu tại sao những người bạn đó lại đột ngột biến mất. Lúc này chỉ là thuận miệng lẩm bẩm một chút, cũng không cảm thấy khổ sở. Nhưng Thịnh Hạ lại hiểu rõ khiến cô có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.

Cô nhìn chiếc bánh tùy tiện làm để cho họ nếm thử, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Nếu không… Thừa dịp hôm nay có thời gian thì chúng ta làm sinh nhật trước đi?”

Lăng Duyệt có chút không rõ: “Làm trước?”

Thịnh Hạ càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, vội gật đầu giải thích: “Thứ tư tuần sau phải đi học nên không có thời gian ăn sinh nhật vui vẻ nhưng hôm nay lại có nha. Bọn em muốn ăn cái gì đều có thể nói cho chị, chúng ta cùng đi chợ mua đồ ăn, cùng nhau làm một bữa tiệc sinh nhật lớn, buổi tối ăn sinh nhật xong còn có thể chơi trò chơi cùng nhau…”

Chưa đợi cô nói xong, Lăng Duyệt đã hưng phấn đến nhảy dựng: “Phải vậy không, phải vậy không, phải vậy không?!”

Thịnh Hạ cười tủm tỉm gật đầu, bước nhanh vào phòng khách ý kiến của Lăng Đằng ý kiến. Đôi mắt của Lăng Đằng cũng sáng lên, liên tục gật đầu nói được, chỉ là…

“Anh trai có thể trở về không?”

Nếu muốn tổ chức sinh nhật thì Lăng Đằng cũng hi vọng anh trai cũng tham gia.

Thịnh Hạ cũng hi vọng hắn có thể tham gia, hơn nữa chuyện này cũng phải được hắn đồng ý, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Trí.

Lăng Trí rất nhanh đã bắt máy: “Alo?”

“Bạn học Lăng, là… là tôi.” Lỗ tai bị giọng nói dễ nghe của hắn làm cho nổi da gà, Thịnh Hạ nóng mặt cười trộm một chút: “Chuyện này, tôi có việc muốn bà với cậu.”

“Chuyện gì?”

Trong điện thoại có tiếng gió, hình như nam thần đang đi trêи xe, Thịnh Hạ sợ hắn vừa đạp xe vừa nghe điện thoại không an toàn nên cũng không có mê muội nữa, vội nói đơn giản tính toán của mình một lần, sau đó hỏi: “Cậu thấy như vậy có được không?”

Lăng Trí rất bất ngờ nhưng nghe âm thanh mong chờ của hai đứa em nhỏ trong điện thoại. Hắn không phản đối được, liền nói: “Cũng được, đi ra ngoài chú ý an toàn, tôi sẽ cố gắng về nhà sớm một chút.”

Ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên: “Được! Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ bọn chúng!”

“Ừm.” Nghe giọng nói tràn đầy vui mừng của cô, Lăng Trí có chút buồn cười. Cũng không phải tổ chức sinh nhật cho Thịnh Hạ nhưng cô lại vui vẻ như người được chúc thọ vậy.

***

Chân Lăng Đằng đã tốt lên rất nhiều rồi nên đi đường cũng không thành vấn đề, Thịnh Hạ bỏ bánh kem vào tủ lạnh để bảo quản. Sau đó một tay nắm một người ra khỏi cửa.

Đâu tiên bọn họ đi siêu thị để mua một ít trái cây, đồ ăn vặt và một bộ dụng cụ trang trí tiệc sinh nhật rồi đem về trang trí trong phòng khách một phen.

Đây là lần đầu tiên hai đứa bé tự làm tiệc sinh nhật ở nhà nên rất háo hức, ngay cả Lăng Đằng luôn mang bộ dáng ông cụ non cũng không nhịn được mà chơi bong bóng với Lăng Duyệt cả buổi.

Thịnh Hạ cười tít mắt nhìn bọn chúng, sau khi trang trí ổn rồi thì dẫn hai đứa bé đi chợ mua thức ăn.

Đây cũng là lần đầu tiên Đằng Đằng và Duyệt Duyệt đi chợ mua thức ăn.

Hai nhóc tò mò nhìn đủ loại nguyên liệu nấu ăn được bày bán trêи sạp, lâu lâu lại trừng đôi mắt đen lúng liếng “Oa” một tiếng, trông cực kì đáng yêu.

Bởi vì bạn nhỏ Lăng Duyệt nói thích ăn tôm hùm nên Thịnh Hạ sang khu thuỷ sản chọn một con tôm hùm Australia lớn tươi ngon giãy đành đạch, lại mua một ít thịt làm bò bít tết cho bạn nhỏ Lăng Đằng, sau đó vờ như vô tình hỏi: “Anh trai tụi em thích ăn món gì?”

“Hoàng huynh thích ăn canh! Đặc biệt là canh hải sâm!”

“Anh ấy thích món cay.”

“Còn thích ăn cá nữa.”

“Tôm nữa!”

“Nhưng mà anh ấy không thích ăn cua vì thịt quá ít.”

“Cũng không thích ăn cà rốt và rau thơm, anh ấy chê thối.”

Có hai gián điệp nhỏ ở đây, Thịnh Hạ rất nhanh cũng thăm dò được món ăn ưa thích của Lăng Trí. Cô vội vàng lấy điện thoại ra ghi chú lại, sau đó mới vui vẻ tiếp tục chọn nguyên liệu nấu ăn.

Nửa giờ sau, ba người xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà, Thịnh Hạ vén tay áo mang tạp dề, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật lớn.

Hai đứa bé hứng thú bừng bừng xin trợ giúp, Thịnh Hạ không từ chối mà giao chúng nhiệm vụ nhặt rửa rau và bày dọn chén đũa.

Tôm hùm hấp củ hành, cá trích kho tàu, bò bít tết với rau thì là, gà xào cay Tứ Xuyên, cà tím hấp tỏi, rau xanh xào cải dầu, canh hải sâm…

Trêи bàn cơm cũ kĩ rất nhanh đã bày đủ các món ăn ngon đầy màu sắc.

“Chị Hạ Hạ thật lợi hại! Sau này em lớn lên cũng muốn lợi hại như chị!” bạn nhỏ Lăng Duyệt đứng ở dưới bàn vừa nuốt nước miếng vừa khen ngợi.

Bạn nhỏ Lăng Đằng đang dọn rác nghe vậy cũng muốn nói gì đó nhưng dưới lầu đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân. Ánh mắt cậu bé sáng lên, để đồ trong tay xuống rồi chạy "bịch bịch bịch" qua: “Anh! Chị Hạ Hạ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta!”

“Chị Hạ Hạ? Ai là chị Hạ Hạ?”

Này, tại sao lại là giọng của Đường Kình?

Thịnh Hạ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Đường Kình đã nhanh chóng xông lên với nụ cười xấu xa, nhìn cô từ trêи xuống dưới nói: “À, thì là là chị Hạ Hạ này… Anh còn tưởng nhà em từ bao giờ lại học kim ốc tàng kiều* trong truyền thuyết chứ!”

*nhà vàng giấu người đẹp

Thịnh Hạ bị ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường* làm đỏ mặt, muốn nói cái gì, Đường Kình đột nhiên bị đẩy sang một bên: “Đừng để ý cậu ta, tới ăn chực mà còn nói nhiều như vậy.”

*ý tứ sâu xa, thú vị

Chính là Lăng Trí.

Thịnh Hạ vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt càng đỏ, vội nói: “Còn… còn một món nữa, tôi phải đi lấy!”

Nói xong liền vội vội vàng vàng xoay người vào phòng bếp.

“Ai da, có người đang thẹn thùng kìa.” vẻ mặt Đường Kình ái muội nháy mắt vài cái với Lăng Trí: “Còn không mau dỗ dành người ta đi?”

“Dỗ con mẹ cậu.” khóe miệng Lăng Trí co quắp, đạp Đường Kình một cước: “Chúng tôi không phải quan hệ này như cậu nói đâu, nói hươu nói vượn nữa tôi liền xử theo gia pháp.”

“Được được được tôi không nói nữa, tôi ăn cơm. Cậu ấy làm món gì vậy nhỉ, thơm quá…” để xây dựng bầu không khí nên Thịnh Hạ dọn bàn tới phòng khách, Đường Kình vừa thấy liền kinh ngạc, “Mẹ nó lại còn có tôm hùm và hải sâm?! Đây đúng là tiệc sinh nhật ‘lớn’ rồi!”

Lăng Trí sửng sốt, lúc nhìn thấy thì chân mày cũng cau lại.

Vốn dĩ hắn nghĩ cô nói bữa tiệc lớn chỉ là làm ít cơm, không nghĩ lại là…

Nhìn cảnh tượng trang trí tỉ mỉ xung quanh và hai nhân vật chính đang vui vẻ cười lớn, Lăng Trí trầm mặc, trong lòng xuất hiện đủ loại cảm xúc.

Vui vẻ náo nhiệt như vậy đã biến mất khỏi thế giới của họ hơn nửa năm…

Bây giờ lại xuất hiện như kì tích.

“Đến cảm ơn người ta đi, bàn đồ ăn này làm không dễ đâu.” Đường Kình khó có được nghiêm túc mà vỗ vỗ bờ vai bạn mình.

Lăng Trí hoàn hồn gật đầu, xoay người đi đến nhà bếp.

Nồi ở Lăng gia là sắt nên cũng tương đối nặng, Thịnh Hạ bưng tay cầm muốn trút hết phần canh còn lại vào chén. Nhưng bởi vì cầm lên quá lâu mà đôi tay cũng không còn sức, nâng lên hai lần đều không được.

Đang chuẩn bị từ bỏ thì đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài: “Để tôi.”

Hơi thở mát lạnh của chàng trai thổi tới khiến cô nóng tai, trong lòng Thịnh Hạ nhảy dựng, đỏ mặt nói: “Được.” rồi nhanh chóng bước hai bước sang bên cạnh.

Lăng Trí nghiêng đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt trắng nhỏ lại xuất hiện màu đỏ như thạch dâu tây, không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy.

Khuôn mặt này, chắc chắn sẽ mang lại xúc cảm rất tốt…

“Chỉ… chỉ cần đổ canh vào đây là được rồi.”

Giọng nói mềm mại tinh tế làm Lăng Trí hoàn hồn, hắn có chút không tự nhiên “Ừm” một tiếng, ép suy nghĩ quỷ dị vừa rồi của mình xuống.

“Đúng rồi, chuyện hôm nay… cảm ơn cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.