“Đừng khách sáo.” Thịnh Hạ ngượng ngùng trộm liếc hắn một cái, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Chúng ta… chúng ta không phải bạn bè à.”
Ai nha cô là bạn bè của nam thần đấy!
Trong lòng Thịnh Hạ có chút ngọt ngào, cười trộm một chút mới nói tiếp: “Tôi là bạn của Đằng Đằng và Duyệt Duyệt, tổ chức sinh nhật cho bọn nó cũng làm chuyện bạn bè phải làm mà.”
Lăng Trí nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ của cô, một lúc sau mới dời tầm mắt: “Vậy cậu tính toán một chút đi, hôm nay tổng cộng tốn bao nhiêu tiền, tôi trả lại trêи WeChat cho cậu.”
Thịnh Hạ sửng sốt, liên tục xua tay: “Không cần không cần! Không tốn bao nhiêu tiền đâu! Cậu… cậu cũng đừng quan tâm cái này!”
Lăng Trí lại là nhướng mày: “Cậu không tính, tôi sẽ tự mình tính.”
Thịnh Hạ nóng nảy: “Mấy… mấy thứ này đều là tôi làm cho Duyệt Duyệt và Đằng Đằng chứ không phải cho cậu! Nếu cậu… nếu cậu trả tôi cũng không lấy!”
Cô nói xong liền đánh bạo quay đầu chạy nhưng chạy được một nửa mới nhớ tới gì đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngượng ngùng xoay trở về.
“Tôi… tôi phải mang đồ ăn ra…”
Cô xấu hổ lén lút nhìn chàng trai ở trước mặt mình, muốn chen qua chỗ trống kế bên hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể trông mong nhìn cái mâm trêи bếp, khuôn mặt nhỏ hồng hồng đầy vẻ rối rắm.
Suy nghĩ trong đầu Lăng Trí cũng bị cô xóa sạch hết, vào giờ khắc này hắn chỉ muốn cười. Lăng Trí nghiêng người qua bên cạnh một chút, thừa dịp cô đang bưng thức ăn mà nhẹ nhàng thở ra mà bắt lấy cánh tay cô, chắn cô ở giữa bệ bếp và thân thể của mình.
Thịnh Hạ: “??!!”
Lăng Trí cúi đầu nhìn cô gái nhỏ tự chui đầu vào rọ, khóe miệng nhịn không được cong lên: “Không nói không cho đi. Cậu xem chỗ này tốn hết bao nhiêu rồi thành thật khai báo đi.”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ dại ra nhìn hắn, vậy mà nam thần lại chơi xấu cô?!
“Tỉnh dậy, nói chuyện.” Thấy cô rất lâu cũng không có phản ứng, Lăng Trí không chịu đựng nổi mà búng trán cô một cái.
“Ai da!” Thịnh Hạ che trán lấy lại tinh thần, hoang mang và oan ức cùng lúc xuất hiện làm cô mím môi: “Cậu… cậu không có đạo lí!”
“Tôi không có đạo lí?” Không biết tại sao mà Lăng Trí lại đặc biệt muốn bắt nạt cô nữa, chẳng qua bây giờ không phải lúc, hắn nhẫn nhịn, buồn cười nói: “Tôi đây cũng không chiếm tiện nghi* của cậu đâu.”
*lợi dụng, sàm sỡ
“…” Thịnh Hạ cúi đầu nhìn bàn tay lớn của hắn đang đặt trêи cánh tay của mình, cũng không tại sao ngay lúc này đầu óc lại teo lại, buột miệng thốt ra: “Cậu… ngay lúc này cậu đang… đang chiếm tiện nghi của tôi đấy!”
Lăng Trí ngây ngẩn cả người.
Thịnh Hạ cũng ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ như bị thứ gì đâm mà nhảy dựng lên: “Tôi… tôi… tôi… tôi… không phải có ý đó! Ý… ý của tôi là… là…”
Thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cứ “Là” nửa ngày cũng không biết “là” thứ gì, trong lòng Lăng Trí hơi ngứa, đột nhiên lại muốn véo mặt cô. Nhưng mà đúng lúc này, bạn nhỏ Lăng Duyệt từ phòng khách chạy tới: “Anh, chị Hạ Hạ ra ăn cơm thôi nào!”
Thịnh Hạ đang hoảng hốt, nghe vậy liền giật mình đẩy Lăng Trí ra: “Tới… tới liền!”
Lăng Trí thình lình bị đẩy nên lảo đảo, cánh tay bị va vào tủ lạnh một cái thật mạnh: “…”
Thịnh Hạ cúi đầu, hoàn toàn không để ý cánh tay Lăng Trí bị va vào tủ lạnh, bưng mâm đồ ăn cuối cùng lên rồi nhanh chân chạy đi như thỏ con.
Lăng Trí xoa xoa cánh tay ngồi dậy, muốn nói gì đó, đôi môi phát ra lại là một tiếng cười nhẹ… Thôi vậy, ăn cơm trước đi.
***
Bữa tiệc sinh nhật này thật sự rất lớn, mọi người ăn đến no say, đặc biệt Đường Kình còn muốn quỳ xuống trước Thịnh Hạ .
“Đại ca đại ca, tay nghề của cậu thật quá tốt, cậu học ở đâu thế? Nói nhỏ với tôi đi! Về nhà tôi sẽ giới thiệu cho mẹ đến đó học. Như vậy về sau tôi sẽ không bao giờ ăn phải món ăn hắc ám bà ấy làm nữa, cũng sẽ không cực khổ tự nấu cơm!”
Tài nấu nướng của mẹ Đường Kình không tốt lắm… không phải, là rất không tốt. Bởi vậy khi còn nhỏ Đường Kình rất kén ăn, sau lại thật sự chịu không nổi nữa mới tự học nấu ăn.
Thịnh Hạ bị cậu ta khen đến ngượng ngùng, vội lấy điện thoại ra mở một ứng dụng tên Xiachufang*: “Tôi đều tìm công thức ở trêи đây, sau đó chỉ cần dựa theo từng bước mà làm thôi.”
*một app, web nấu ăn bên Trung Quốc
Đường Kình thấy vậy liền trầm mặc.
Ứng dụng này mẹ cậu cũng xem rồi, nhưng tại sao hương vị lại khác xa như vậy chứ.
“Đừng suy nghĩ nữa!” Lăng Trí liếc cậu một cái: “Loại tài năng bẩm sinh này không phải cứ hâm mộ là sẽ có được đâu.”
Đường Kình: “…”
Đường Kình không muốn nói chuyện với hắn nữa, xoay đầu cầm chân tôm hùm lên cắn răng rắc.
Thịnh Hạ muốn cười nhưng lại thấy ngại, ái chà chà, nam thần đang khen cô có tài năng bẩm sinh sao hì hì hì hi.
“Anh, chị Hạ Hạ, anh Tiểu Kình, các anh chị ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta chơi trò chơi nha!”
Sau khi ăn uống no nê, hai đứa bé vui vẻ bừng bừng lôi kéo cả nhà cùng ầm ĩ. Nào là chơi nhà chòi*, Tam Quốc sát**, bạn vẽ tôi đoán, một hai ba người gỗ…, tất cả trò chơi có thể nghĩ đến thì họ đều chơi một lần, sau đó hai đứa bé mới mệt mỏi ngủ trong thỏa mãn.
*trò chơi trẻ con, bắt chước cuộc sống gia đình
**là một trò chơi bài dựa vào thời kì Tam Quốc ở Trung Quốc
Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn đang mỉm cười của hai đứa bé nằm trêи sô pha, trái tim Thịnh Hạ đã sớm mềm nhũn, chân mày luôn có chút sắc bén của Lăng Trí xuất hiện một tia dịu dàng. Đường Kình càng không phải nói, cậu ta đã sớm bị đáng yêu đến nỗi bắt đầu ảo tưởng con cái tương lai của mình trông như thế nào.
Đáng tiếc mới vừa nói xong đã bị Lăng Trí đả kϊƈɦ: “Trước hết cậu vẫn nên nghĩ xem phải tìm được mẹ của bọn trẻ tương lai thế nào đi.”
Cẩu độc thân mười tám năm, đến nay vẫn là một tên lưu manh- Đường Kình: “…”
Hôm nay không có cách nào nói chuyện vui vẻ nữa rồi.
Thịnh Hạ nén cười nói: “Chuyện là… ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh, các cậu ôm bọn chúng lên lầu trước đi?”
“Cậu nói đúng, chẳng may bị cảm thì xong đời!”
Đường Kình hoàn hồn, chân tay vụng về ôm Lăng Đằng lên, Lăng Trí cũng nhìn Thịnh Hạ “Ừ” một tiếng, khom lưng bế Lăng Duyệt.
Sau khi thấy bọn họ đã lên lầu, Thịnh Hạ cũng dọn dẹp chén đũa trêи bàn, dọn dẹp một nửa thì thấy hơi khát nước, liền thuận tay lấy lon nước trong túi mua hàng ra uống.
Loại đồ uống này hình như là lúc nãy cô dẫn hai đứa bé vào siêu thị mua, nhãn dán tràn ngập tiếng Anh chắc là đồ uống nhập khẩu, có vị chua chua ngọt ngọt, cũng rất ngon.
Thịnh Hạ uống xong một lon lớn cũng thấy không đã khát, lại uống thêm một lon nữa…
Sau đó liền uống đến hôn mê.
“…”
Tình hình thế nào rồi??? Thịnh Hạ mơ mơ màng màng ngã ngồi trêи sô pha, cảm thấy một trận choáng váng, khuôn mặt cũng nóng như lửa đốt.
Còn nữa, đột nhiên cô cảm thấy buồn ngủ quá…
Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, lại cảm giác chỉ vừa trôi qua một lát, bên tai lại xa gần phát ra giọng nói cô rất thích rất thích: “Thịnh Hạ? Tiểu nhát gan?”
“Thịnh Hạ… Thịnh Hạ là tôi, tiểu… tiểu nhát gan là ai?”
Nhìn cô gái nhỏ sau khi nghe được giọng của mình lại mơ mơ màng màng cong mắt, trong miệng lẩm bẩm khó hiểu, Lăng Trí: “…”
Hắn chỉ vừa thay quần áo và đắp chăn cho hai em, lại giúp Đường Kình lau bánh kem dính trêи áo mà thôi. Vậy mà cô lại tự chuốc say bản thân?!
Đường Kình cũng dại ra nhìn cô: “Không phải chứ, vừa mới… xảy ra chuyện gì vậy?”
Lăng Trí nhìn khắp mọi nơi, ánh mắt dừng trêи hai chai nước trống không kế bên cô: “… Đây là một loại rượu trái cây, chắc cậu ấy không biết nên uống như đồ uống bình thường.”
“Mẹ nó loại đồ vật này lại là rượu à!” Đường Kình cũng rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, hắc hắc lộ ra nụ cười đáng khinh: “Có điều muốn say thì cứ say đi, cũng không có gì phải lo cả. Lúc ăn cơm không phải cậu ấy đã nói à, hôm nay ba mẹ và em trai của cậu ấy đều ra ngoài chơi, đêm nay trong nhà không có người. Nếu cả đêm không về nhà cũng không có người phát hiện…”
“Cút!!!” Lăng Trí đứng dậy đạp cậu ta một cái, vào nhà vệ sinh lấy chút nước rồi dùng tay vẩy nước lên mặt Thịnh Hạ mấy cái: “Tỉnh tỉnh.”
Đường Kình: “…”
Đường Kình trợn mắt há mồm mà nhìn đồng bọn của mình: “Cậu… cậu cứ như vậy thì sẽ độc thân cả đời đó cậu biết không?”
Lăng Trí không quan tâm đến cậu, tiếp tục vỗ nước lên mặt Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ khó chịu đến nhíu mày, tay nhỏ vung loạn xạ, khó chịu mà kháng nghị: “Tôi muốn ngủ… Đừng làm phiền…”
Trước đây Thịnh Hạ chưa từng uống rượu, đây là lần đầu tiên, hơn nữa uống nhiều rượu mạnh như thế nên bây giờ đang rất buồn ngủ. Cô mơ hồ biết có người đang gọi mình, cũng bị vẩy nước tỉnh táo lại trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, còn chưa nói được mấy chữ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí có chút bất đắc dĩ, chần chờ một chút rồi thử sờ vào trong túi áo khoác của cô. Cũng may rất nhanh đã sờ được chuỗi chìa khóa, hắn khẽ thả lỏng, đứng thẳng người lên: “Đỡ cậu ấy một chút.”
Đường Kình sửng sốt: “Làm gì?”
Lăng Trí quay lưng lại cúi người nói: “Đưa cậu ấy về nhà.”
Đường Kính hoàn hồn chậc chậc lưỡi: “Thế thì phiền toái quá, cứ trực tiếp dọn dẹp phòng cậu một chút cho cậu ấy ngủ, cậu chịu khó ngủ tạm trêи sô pha một đêm không phải được rồi sao?”
“Cậu cho rằng ai cũng tùy tiện như cậu à?”
“… Nói gì thế, tôi tùy tiện lúc nào! Tôi cũng không kêu cậu ngủ chung giường với con gái người ta, tùy tiện như thế nào chứ?” Đường Kình kháng nghị nói: “Rõ ràng là cậu bụng dạ đen tối mới hiểu sai!”
“…” Lăng Trí lười giải thích với Đường Kình, chờ cậu ta đặt Thịnh Hạ lên lưng mình thì cõng cô ra ngoài.
Đường Kình không đi theo, chỉ nhìn bóng dáng bọn họ mà cười xấu xa hai tiếng, sau đó cũng về nhà trong đêm.
Nhìn huống này, cho dù cậu ta không hiểu sai thì cũng cách hiểu sai không xa lắm…
Khá tốt.
***
Đã 11 giờ đêm, đầu đường cuối ngõ cũng không còn người nào, Lăng Trí đứng ở đầu hẻm Đông Phòng nhìn vào, sau khi xác định không có ai nhìn thấy bọn họ mới cõng cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trêи lưng vào.
Sân nhà cô rất dễ nhận ra vì bên trong có trồng hoa sơn trà, hắn còn nhớ rất rõ.
Lăng Trí đứng yên ở trước cổng sắt màu đen, một tay cầm chuỗi chìa khóa, thử từng cái một, cuối cùng cũng mở được cửa ra.
Hắn thả lỏng mặt, cõng cô vào nhà rồi đặt lên ghế sô pha mềm mại.
“Thịnh Hạ?” Hắn vỗ vỗ cánh tay cô: “Tỉnh tỉnh, phòng của cậu ở lầu mấy?”
Thịnh Hạ không phản ứng, Lăng Trí lại vỗ cô thêm vài cái, cuối cùng Thịnh Hạ mới mơ mơ màng màng nói một chữ “bốn”.
Vì thế Lăng Trí cởi giày cô ra, lại lần nữa cõng Thịnh Hạ lên lầu bốn. Lúc đầu hắn vào nhầm phòng của Thịnh Xuyên, phát hiện phong cách trang trí không đúng lắm nên quay ngược lại đến phòng đối diện.
Cuối cùng cũng đến đúng nơi.
Lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, phong cách Bắc u khá đơn giản nhưng lại tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Đệm chăn có họa tiết vịt con màu san hô, gối ôm có hình chú ếch xanh, giấy dán tường màu sắc tươi mát lại lãng mạn, bàn học chồng chất các loại manga và shoujo*, đèn trang điểm đáng yêu hình lá cây, trêи bệ cửa sổ còn trồng rất nhiều chậu hoa nhỏ, còn đèn màu hình ngôi sao đằng sau bức màng vải… Không khỏi làm cho người khác thấy ấm áp đáng yêu.
*loại truyện manga hướng đến đối tượng là các thiếu nữ
Giống y như con người của cô.
Lăng Trí đứng ở cửa, nhìn ánh đèn màu vàng ấm áp, cảm thấy mình đang ngâm mình ở suối nước nóng vậy, tất cả gai góc trêи người cũng dàn thu về.
Hắn dẫm lên thảm lông dê mềm mại đi vào phòng, tay chân nhẹ nhàng đặt cô gái trêи lưng lên giường, giúp cô đắp chăn.
“A… Hì hì…”
Không biết là mơ cái gì hay là về tới nhà mình nên thấy an tâm, Thịnh Hạ cong mắt mà mơ hồ phát rồi tiếng cười.
Lăng Trí sửng sốt, ánh mắt vô thức dừng lên hai lúm đồng tiền nhỏ trêи môi cô.
Không biết vì sao mà hắn đột nhiên lại thấy ngứa tay.
Tay ngứa không ngừng, trái tim cũng thấy ngứa.
Như là có người dùng lông vũ quét lên trái tim của hắn. Kêu hắn phải làm gì đó mới thoát khỏi cơn ngứa này.
Chàng trai nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng hồng của cô gái nằm trêи giường, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà giơ tay chọc hai cái lúm của cô một chút.
Thật mềm.
Trong nháy mắt đầu ngón tay hơi tê dại, trái tim cũng đập dồn dập, Lăng Trí nhấp môi, vào lúc mình còn chưa kịp phản ứng lại ma xui quỷ khiến nâng tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của cô.