Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 48



CHƯƠNG 48

Sau khi đưa Thịnh Hạ về nhà, Lăng Trí nhắn WeChat cho Đường Kình: Sáng mai tôi sẽ đi, hai oắt con trong nhà giao cho cậu.

Đường Kình vừa về nhà, đang lên mạng tra thông tin trường học của Giản Nhiên khi thấy liền gọi điện thoại thẳng qua: “Chăm sóc hai bọn chúng không thành vấn đề với tôi, chỉ có điều tôi rất tò mò vì sao Trần Lập kia lại coi trọng cậu vậy? Vừa rồi lúc về nhà tôi còn nghe anh hai nói tính tình của ổng ta nổi tiếng quái đản, ánh mắt chọn người mẫu cũng luôn luôn bay theo chiều gió, không hề cố định. Cậu nói cậu chỉ vừa gặp ông ta một lần mà sao ông ta lại phá lệ chọn một thằng nhóc nghiệp dư như cậu chứ?”

Lăng Trí vừa đi về nhà vừa lười biếng nói: “Đương nhiên là bởi vì ba của cậu tài giỏi bẩm sinh, hấp dẫn khác thường, khϊế͙p͙ ảnh gia Trần người ta là người có mắt nhìn người…”

“Lăng đại gia cậu nghiêm túc chút đi! Tôi đang nói chuyện đúng đắn với cậu đấy!” Ghét bỏ từ Đường Kình như muốn xuyên qua màn hình.

Lăng Trí cười, cũng không nói giỡn nữa, đi vào một siêu thị cách đó không xa, vừa mua thức ăn dự trữ cho hai đứa bé vừa nói: “Ngày đó ông ấy đến nhà hàng tôi làm nên tôi gọi người dẫn nhóm con gái của Diệp Kỳ Trăn qua.”

Diệp Kỳ Trăn chính là nữ sinh giúp đám người Lưu Sơn Hà bắt nạt Thịnh Hạ, bởi vì trong nhà có quyền có thế nên tính cách luôn rất kiêu ngạo. Cô ta từng là người hâm mộ của Lăng Trí nhưng sau đó Lăng Trí từ chối vô tình khiến cô ta mất hết mặt mũi nên vì yêu sinh hận, khắp nơi đều không vừa mắt Lăng Trí. Đường Kình vừa nghe đến tên cô ta liền đoán được chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm đó: “Cô ta gây phiền toái cho cậu à?”

“Cũng không khác lắm.” Lăng Trí cầm một túi bánh mì Pháp bỏ vào giỏ mua sắm: “Cô ta tự đổ cà phê lên giày mình rồi bắt tôi quỳ xuống lau khô cho cô ta.”

“Mẹ nó, đám con gái thối này có bệnh à?!” Đường Kình vừa nghe liền nổi giận: “Còn không phải chỉ từ chối tình yêu của cô ta thôi sao mà mẹ nó phải đến mức này! Tiếp theo thì sao? Cậu lau à?”

Lăng Trí lại rất bình tĩnh: “Lau. Không lau thì sao nhϊế͙p͙ ảnh gia Trần nhìn thấy Lăng gia đại thiếu gia đã trưởng thành và sống lại lần nữa chứ?”

Trong lòng Đường Kình lập tức cực kì hụt hẫng nhưng cậu cũng rất hiểu ý của Lăng Trí. Chủ đề lần này Trần Lập thi là phá kén trọng sinh*.

*sống lại để tốt hơn nữa

Còn gì thích hợp với chủ đề này hơn một đứa con của trời luôn cao cao tại thượng lại đột nhiên vì chuyện mà mà ngã xuống trần giang. Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn thì vương giả trở về lần nữa?

Tiểu Trí gia nhà bọn họ là thẳng thừng biến mình thành tác phẩm riêng, khiến Trần Lập không thể tìm lí do từ chối anh.

Giỏi, thật sự rất giỏi.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cúi đầu chịu nhục của anh trước mặt Diệp Kỳ Trăn, trong lòng Đường Kình vẫn có chút khó chịu không thể nói được. Cậu nhớ tới Lăng đại thiếu gia hăng hái, kiêu ngạo những năm trước, nhớ tới Lăng Trí luôn rực cháy, bướng bỉnh như nắng gió trước mặt mọi người, giống như vĩnh viễn cũng không khom lưng vì bất cứ ai…

Đã không còn nữa.

Tiểu Trí gia kia đã hoàn toàn không còn nữa rồi.

Cho dù một ngày nào đó sẽ phá kén trọng sinh trở về như trước kia thì anh cũng sẽ không trở lại làm chàng trai không biết sợ hãi trong quá khứ nữa.

***

Sáng hôm sau, sau khi Lăng Trí dẫn hai đứa bé đến trường xong, liền quay đầu bước đi giữa cơn mưa phùn mênh ʍôиɠ đi đến trạm xuất phát tiếp theo của cuộc đời mới.

Anh vừa đi, giống như cũng mang theo mặt trời vậy, những ngày kế tiếp vẫn mưa liên miên khiến người ta không thoải mái.

Thịnh Hạ nhìn bầu trời mênh ʍôиɠ đầy sương mù, lần đầu tiên trong đời nếm được vị nóng gan nóng ruột.

Cúc may trước khi đi nam thần sắp xếp cho cô không ít bài tập, cũng giao hai đứa bé vào tay cô nên Thịnh Hạ vừa đi học, vừa đi làm lại phải chăm sóc trẻ con nên cũng không có thời gian mải mê tương tư.

Bốn ngày như bốn năm, tối hôm nay, sau khi Thịnh Hạ dỗ hai đứa bé đi ngủ rồi thì nằm trêи giường đăng một bài Weibo: Ngày mai nam thần sẽ trở lại! Thật vui vẻ! Ps: Ngày thứ tư cậu ấy không ở đây, mặt trời vẫn chưa xuất hiện.

Gần đây Weibo của cô có thêm không ít fans, nguyên nhân chính là một bình luận lúc trước vô tình nhìn thấy Lăng Trí. Người bình luận là một nhan cẩu* có tiếng trong cộng đồng người hâm mộ, lượng fans trêи trăm vạn, có sức ảnh hưởng không nhỏ trêи Weibo. Cũng không biết vì sao cô ấy đến được Weibo của Thịnh Hạ nhưng sau khi cô ấy bình luận thì lượng fans của Thịnh Hạ dần tăng lên không ít.

*những người có đam mê với trai xinh gái đẹp

Mọi người đều đến ngắm nam thần của Thịnh Hạ.

Cuối cùng ngắm cả nửa ngày cũng không biết chính diện của nam thần trông thế nào mà có tranh vẽ của nam thần và sườn mặt hoặc bóng lưng.

Bạn trêи mạng ngày càng tò mò, vị nam thần khiến blogger yêu thầm hơn hai năm rốt cuộc trông như thế nào? Anh ta là minh tinh hay chỉ là dân nghiệp dư? Anh ta có quan hệ gì với blogger hệ? Bọn họ đang ở bên nhau sao?

Vì thế đều sôi nổi ở lại chỉ để chờ gương mặt thật của nam thần.

Ngay từ đầu Thịnh Hạ rất kinh ngạc và có chút lo lắng nhưng nghĩ sau màn hình cũng không ai biết blogger này chính là mình nên mới bình tĩnh được, mỗi ngày vẫn làm những việc nên làm, cuộc sống trôi qua cũng khá vui vẻ.

Có điều nhiều fans cũng có chỗ tốt, tin này vừa đăng lên liền có người trả lời cô.

Cậu mới là Heo Heo: Tôi cũng không biết vì sao mỗi ngày đều tới đây xem người khác thầm mến, dù sao cũng phải check-in trước đã.

VIVI: Lầu trêи, cố chấp với sắc đẹp như thế có thể khiến cậu mất trí đấy.

Một con chim thật lớn: Sắc đẹp gì chứ, tôi thấy rõ ràng là xấu quá nên không dám lộ mặt. Nếu như 360° không góc chết thì blogger đã sớm công khai rồi, làm gì mà cất giấu như vậy mãi!

Phong cảnh như cậu: Tôi không biết nam thần nhà blogger có xấu hay không nhưng tôi chắc chắn lầu trêи nhà cậu rất xấu. Bởi vì chỉ có người xấu xí mới có thể nói lời ghen tị đầy trời mà thôi.

Cacao vũ trụ nhỏ: Tán thành! Blogger đã sớm nói không công khai mặt của nam thần vì sợ bị người quen nhận ra, đỡ khiến cho cuộc sống của nam thần gặp thêm phiền phức không cần thiết, nếu cậu không phục thì mau cút đi!

Một li nước sôi TTF để nguội: Cút đi +1

AABB: +2…

Khi Thịnh Hạ thấy bình luận không tốt kia thì rất tức giận nhưng khi kéo xuống nữa thì không tiếp tục giận nữa.

Phần lớn mọi người đều hài hước, đáng yêu.

Cô rầm rì sờ lắc tay mèo béo trêи cổ tay mình, cầm điện thoại trả lời người nọ một câu: Nam thần của tôi rất đẹp trai! Đẹp đến 360° không góc chết, đẹp đến ngút trời! Chờ tôi theo đuổi được cậu ấy, biến cậu ấy thành của tôi thì tôi sẽ thả ảnh chụp chính diện của cậu ấy, ghen ghét chết cô! Lêu lêu lêu!

Cậu mới là Heo Heo: Ha ha ha ha blogger thật đáng yêu quá đi! Sao tôi lại có cảm giác thấy được dáng vẻ cô ấy siết tay nhe răng trợn mắt với điện thoại thế a ha ha ha ha ha!

AABB: Phong cách của blogger thật đáng yêu, các cậu xem bức tranh của cô ấy còn ghi chữ này, không khác gì tiểu tiên nữ đáng yêu mềm mại đứng cheo leo bên vách đá!

Một li nước sôi TTF để nguội: Đột nhiên muốn biết blogger trông như thế nào!

Lông chân hơi dài: +1! Gọi blogger! Cầu blogger công khai!

Comme: +10086…

Nhưng mà blogger mà bọn họ gọi cả buổi cùng không thèm để ý đến bọn họ, vì nam thần của blogger nhắn tin cho cô ấy rồi!

Thịnh Hạ vui vẻ mở số ảnh nam thần gửi đến, vừa thấy liền ngây dại.

Người… người ăn mặc, tạo dáng; cơ thể bị ánh sáng chia làm hai nửa, một nửa chói chang như mặt trời mang theo hơi thở khoe khoang, nửa còn lại giống như gió lạnh trêи biển, mang theo vẻ mặt bình tĩnh sau sóng gió… như một người mẫu chuyên nghiệp vậy!!!

Đây là nam thần nhà cô sao?!!

Ôi mẹ ơi!!!

Thịnh Hạ đỏ mặt run tay, cảm thấy mình hít thở cũng không nổi.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì thế!!!

Đang trợn mắt há hốc mồm thì nam thần nhắn tin tới: Đẹp không?

Thịnh Hạ không hề nghĩ ngợi liền gửi yêu cầu gọi video.

Lăng Trí vừa mới chấp nhận liền nghe tiếng thét vui vẻ đến chói tai từ sau màn hình: “A a a a a a a a a thật là đẹp quá đi!!! Vậy là có chuyện gì thế?! Tại sao cậu lại đột nhiên đi chụp chân dung thế! Mà nó cũng quá đẹp rồi!!!”

Lăng Trí mới vừa về khách sạn tắm rửa xong, đang lau tóc.

Nghe thấy giọng nói của cô, mệt mỏi mà Lăng Trí tích tụ trong mấy ngày giảm không ít, khóe miệng anh hơi cong rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt lười biếng dừng trêи màn hình.

“Lần này đúng thật là tôi được một nhϊế͙p͙ ảnh gia có tiếng mời tới tham gia thi đấu, có điều lúc trước còn chưa chắc có thành công hay không nên chưa nói với cậu…”

Lăng Trí đơn giản nói rõ mọi chuyện, lúc này Thịnh Hạ mới hiểu rõ vì sao anh làm nhân viên phục vụ nhà hàng mà lại bị yêu cầu đi công tác. Thịnh Hạ cực kì kinh ngạc, lại nghe nói nhϊế͙p͙ ảnh gia hợp tác với anh là Trần Lập liền lập tức ngây dại.

“Vậy… vậy hiện tại cậu…”

“Cuối cùng ông ấy chọn tác phẩm của tôi, cũng kí hợp đồng người mẫu ngự dụng* cho ông ấy.” Làm người mẫu cũng không phải một việc dễ dàng, vì để đạt yêu cầu của Trần Lập mà mấy ngày nay Lăng Trí vẫn không ăn uống gì, đồng thời mỗi ngày phải duy trì tập thể ɖu͙ƈ nên hiện tại đều cạn kiệt sức lực.

*"chàng thơ" của nhϊế͙p͙ ảnh gia

Cũng may kết quả không tệ lắm.

Trần Lập rất thích khí chất thiếu gia được gia đình quyền quý chân chính bồi dưỡng nên và cảm xúc sau khi gặp biến cố trêи người Lăng Trí. Theo như ông ấy nói là do Lăng Trí không giống như người mẫu bình thường, trêи người anh có vô số câu chuyện. Cho nên ông không chỉ chọn tác phẩm của anh mà còn phá lệ kí hợp đồng người mẫu ngự dụng.

Đối với Lăng Trí mà nói là một khởi đầu tốt đẹp, chẳng qua anh cũng không có dự định mãi đi theo ngành này nên dù vui vẻ cũng không đến nỗi đầu óc choáng váng.

Thịnh Hạ không giống như vậy.

Cô vui vẻ đến điên rồi.

Nam thần nhà cô thật sự thật lợi hại, thật lợi hại đi mất!!!

Lăng Trí chống mí mắt nặng trĩu, khuôn mặt vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng ríu rít, khuôn mặt bởi vì gầy mấy cân mà sắc bén hơn cũng bị vầng sáng màu vàng ấm hòa tan, trở nên dịu dàng và ấm áp.

Có cô ở bên, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào thì anh cũng sẽ đi thẳng tiến không lùi bước.

***

Giữa trưa hôm sau Lăng Trí trở lại.

Đầu tiên anh tiện đường đến cửa hàng trái cây củ nhà họ Thịnh một chuyến, mang đặc sản của thành phố cách vách thị cho ba mẹ Thịnh.

Lúc ấy ba mẹ Thịnh vừa chuẩn bị sang tiệm cơm cách vách mua cơm thì gặp chàng trai đáng thương vừa đi mấy ngày mà đã gầy xuống một vòng, không khỏi xuất hiện thương tiếc nên giữ anh ở lại ăn cơm trưa.

Lăng Trí giả vờ chối từ vài câu cũng không tiếp tục nữa, sau khi cơm nước xong thì cửa hàng trái cây nhận hàng mới nên giúp đỡ họ dọn một lúc, sau đó mới về nhà nghỉ ngơi.

Mẹ Thịnh cười tủm tỉm nhìn bóng lưng cao gầy của chàng trai, càng nhìn càng vừa lòng. Ba Thịnh kế bên không biết bà đang suy nghĩ cái gì, thấy vậy hừ hừ hai tiếng, giả bộ vô tình chắn tầm mắt của bà lại: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài một chuyến, buổi tối không về ăn.”

Mẹ Thịnh liếc người đàn ông trẻ con của mình lại: “Để làm gì?”

“Tiểu Vương mời tôi ăn cơm, nói là có việc muốn thương lượng với tôi.” Ba Thịnh vỗ vỗ bụng nói: “Lần trước cậu ấy giúp tôi lấy thiệp mời tiệc rượu tôi còn chưa cảm ơn nữa, nhân nhịp hôm nay thì trả lại vậy.”

“Đúng vậy.” Mẹ Thịnh tán đồng rồi gật đầu một chút, sau đó mới dặn dò: “Có điều cho dù phải trả nợ nhân tình nhưng ông cũng phải nghe cho kĩ cậu ta nói chuyện gì, đừng có hồ đồ đồng ý. Nếu làm được thì tất nhiên không thành vấn đề, chẳng may làm không nổi thì sao? Cũng không thể tùy tiện bốc phét.”

“Sao tôi lại không hiểu được chứ!”

“Phải không? Lần trước ai bị rót mấy bình rượu, nghe xong vài lời hay liền mừng rỡ không phân biệt được phương hướng mà một hơi cho mượn 100 vạn?” Mẹ Thịnh tức nghẹn nhìn ba Thịnh với ánh mắt xem thường.

Ba Thịnh: “…”

Ba Thịnh chột dạ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Đó… đó chẳng phải công ti của lão Từ gặp khó khăn hay sao. Bọn tôi tốt xấu gì cũng mặc chung một cái quần lớn lên từ nhỏ, ông ấy đã khóc lóc cầu xin thì sao tôi có thể không giúp đỡ?”

“Lớn lên cái rắm, chẳng qua chỉ chơi chung mấy năm khi còn nhỏ, sau khi lớn lên cũng không gặp lại mấy lần!” Mẹ Thịnh ha hả một tiếng, nói: “Lại nói nhà vợ ông ta có tiền như vậy, em ruột của ông ta cũng mở một chuỗi bách hóa và siêu thị, nếu ông ta thật sự gặp khó khăn thì bọn họ ở đâu, tìm ông làm gì? Quan trọng nhất là đã bao lâu rồi, ông xem ông ta có muốn trả không?”

Thấy ba Thịnh còn muốn trả lời, mẹ Thịnh trừng mắt liếc ông một cái: “Dù sao ông cũng phải nhớ kĩ cho tôi, uống ít nghĩ nhiều một chút! Cho dù tiền của chúng ta là do gió lớn thổi tới thì cũng không thể cho người ngoài mượn 100 vạn mãi!”

Ba Thịnh ngượng ngùng đồng ý.

Con người ông cái gì cũng tốt, duy chỉ có nặng tình cảm, tai cũng khá mềm, bị người khác khóc lóc kế bên, dùng và chiêu cảm tình, nịnh hót vài câu liền dễ dàng hồ đồ.

Mặc dù mẹ Thịnh nhắc mãi nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ như thế mà giận dỗi với ông, nói xong lại lo việc của mình.

Ba Thịnh cười hắc hắc, cảm thấy vợ ông vẫn rất tốt với ông. Ông cũng âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay đi ăn nhất định phải nhớ lời vợ dặn, uống ít rượu, phải nghĩ nhiều!

Nhưng mà…

Suy nghĩ thì hay nhưng thực tế lại không như vậy.

Tối hôm nay, sau khi ba Thịnh tỉnh rượu thì thiếu chút nữa không dám về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.