“Em xin lỗi em xin lỗi! Anh không sao chứ? Em… em không cố ý!” Thịnh Hạ không ngờ mình bổ nhào về phía trước lại đè ngã nam thần, sau khi phản ứng lại mới lật đật bò dậy khỏi người anh, cùng không quên vở quyển vẽ rơi trêи mặt đất lên, cố gắng giấu sau lưng.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí không nói chuyện, chỉ cau mày che bụng lại, động tác có chút khó khăn để chống đỡ cơ thể.
Dáng vẻ anh nhìn như rất không thoải mái, Thịnh Hạ nghĩ đến anh vừa đau bao tử nên vừa chột dạ vừa áy náy, vội đưa một tay ở sau lưng ra đỡ Lăng Trí: “Anh bị sao vậy? Là… là bị đau bao tử nữa sao? Hay là đụng vào…”
Còn chưa nói xong thì chàng trai trước mặt nhảy lên bằng tư thế lý ngư đả đĩnh*, nghiêng người đoạt quyển vẽ trong tay cô.
*một động tác thể ɖu͙ƈ, võ thuật, trông như con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ: “!!!”
Lăng Trí cầm quyển vẽ lui về sau vài bước, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ bị động tác của mình dọa ngây người: “Quyển vẽ này…”
“Không phải anh! Thật sự không phải mà!”
Lăng Trí: “…”
Thịnh Hạ: “…”
Sau một hồi im lặng đến quỷ dị, Lăng Trí thu hồi kinh ngạc dưới đáy mắt, ý tứ sâu xa nở nụ cười: “Thì ra tranh này vẽ… anh à.”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ không nói gì, chuyện căng thẳng đến giấu đầu lòi đuôi này cô cũng bị mình ngốc đến khóc.
Lại thấy sau khi nam thần nói xong thì muốn mở ra xem, cô thẹn đến đỏ bừng mặt, cũng không biết lấy gan từ đâu ra mà tiến lên muốn đoạt khỏi tay anh.
Nhưng mà…
Cô thấp.
Lăng Trí cao 183cm chỉ cần di chuyển cánh tay thì một cô gái 0.5cm nữa mới đến 160cm như cô thì dù nhảy thế nào cũng không với tới tay anh.
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ không còn cách nào nữa, chỉ có thể đỏ mặt xin tha: “Đều là… đều bình thường vẽ bậy một chút thôi, rất khó coi, anh… anh đừng nhìn nữa được không?”
“Không được.” Lăng Trí cúi đầu nhìn cô, khóe miệng tạo thành độ cong có chút lưu manh cũng có chút xấu xa: “Nếu em không vẽ anh thì anh thì anh có thể không xem, còn bây giờ… người mẫu là anh phải có quyền lợi xem mình bị vẽ thành cái gì chứ?”
Thịnh Hạ nắm chặt tay áo Lăng Trí, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lảng tránh: “Em… em hôn anh một cái nữa cũng không được sao?”
Lăng Trí sửng sốt, nhìn tiểu nhát gan vậy mà lại dám sử dụng mĩ nhân kế với mình mà cười ra tiếng: “Nhưng em càng hối lộ thì anh càng muốn xem làm sao bây giờ?”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ bị nam thần bắt nạt đến ỉu xìu, nhìn chằm chằm nụ cười phấn chấn đẹp đến chảy cả miếng mặt của anh thì cô thật sự không hung dữ nổi, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ bặm môi mà chấp nhận số mệnh: “Vậy anh… anh xem đi.”
Lăng Trí bị dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô làm mềm lòng nhưng cô càng như vậy thì trong lòng anh càng tò mò. Chàng trai dừng một chút, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đưa tay mở trang đầu tiên.
Tuy hai người đã là bạn trai bạn gái nhưng Thịnh Hạ tưởng tượng đến việc nam thần sẽ phát hiện bí mật mình yêu thầm anh ấy nhiều năm như vậy thì sẽ cảm thấy mắc cỡ và không an toàn.
Nếu như nam thần biết những năm gần đây, cô vẫn như một kẻ cuồng si trốn ở chỗ tối nhìn trộm, thậm chí là ảo tưởng về anh thì anh có phải sẽ thấy cô rất hèn hạ và buồn nôn hay không? Có thể vì vậy mà không thích thậm chí là chia tay với cô hay không?
Thịnh Hạ càng nghĩ càng hoảng hốt, rũ đầu xuống thấp vì không dám nhìn Lăng Trí, đôi tay nhỏ mềm mại cũng không kìm được mà đan vào nhau.
Kết quả nam thần cũng không có chút phản ứng nào.
Bên tai chỉ âm thanh lật giấy không nhanh không chậm của anh.
Thịnh Hạ: “…”
Đây… đây là tình huống gì vậy?
Cô vểnh tai nghe động tĩnh chỗ nam thần, sau một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được, trộm liếc anh một cái.
Sau đó cô phát hiện tay nam thần vẫn lật giấy nhưng đôi mắt lại nhìn mình.
Thịnh Hạ: “…”
Tim Thịnh Hạ đập đến sắp nhảy khỏi cổ họng, cô cũng không thể chịu nổi cảm giác hoảng loạn này nữa mà “Ai nha” hai tiếng nhảy lên giường bật điều hòa rồi muốn che mình lại.
Kết quả còn chưa kịp kéo chăn thì cả cơ thể đã bị kéo vào một vòng ôm nóng như lửa.
“Vì sao tất cả trêи đây đều là anh mà không có thêm một ai khác?” Lăng Trí dùng hết sức lực mới không cho mình hôn xuống, dán vào lỗ tai cô rồi cười nhẹ một tiếng, bàn tay lớn chăm chú bóp chặt eo cô: “Bạn học Thịnh Hạ, mời cậu thành thật khai báo, có phải rất lâu trước đây cậu đã có suy nghĩ không nên có với nam thần anh đây không?”
Thịnh Hạ không dám nói.
Mấy năm nay yêu thầm anh, cô không chỉ nhìn lén anh, vẽ anh mà còn trộm theo anh về nhà, thậm chí lén lút nhặt những thứ linh tinh mà anh bỏ đi.
Cô sợ nam thần thấy cô biến thái, thấy cô đáng sợ. Đổi lại, nếu có người làm như vậy với cô thì cô cũng bị dọa sợ. Dù sao quan hệ khi đó giữa bọn họ mà gọi là quan hệ bạn học cũng rất gượng ép.
Đương nhiên cho dù nam thần không bị dọa thì cô cũng không dám mạo hiểm.
Lỡ như không may thì sao?
Trước kia Thịnh Hạ không hiểu vì sao khi yêu đương thì mọi người đều lo được lo mất, hiện tại cũng đã biết.
Cô quá để ý đến anh.
Để ý đến nỗi không muốn có chút gì không tốt ở trước mặt anh.
Hơn nữa cho dù anh không thèm để ý chút nào thì cô cũng rất ngại. Cô không hi vọng việc mình thích khiến cho anh thấy áp lực, cũng không muốn dùng sở thích của mình đánh đổi thứ gì.
Đối với cô mà nói, những năm yêu thầm kia từ đầu tới cuối chỉ là chuyện của mình cô, cô hưởng thụ hơn nữa còn rất biết ơn nó đã xảy ra, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ được trả lại thứ gì.
Cho nên sau một chốc do dự, Thịnh Hạ vẫn cố gắng không chột dạ mà cúi đầu, nhỏ tiếng mở miệng: “Em… lúc ấy em đi học mĩ thuật, giáo viên bọn em kêu phải tìm một người làm mẫu. Mỗi ngày vẽ một bức của người đó cũng xem như luyện tập hằng ngày. Sau đó lớp của chúng ta có… có anh đẹp trai nhất…”
Lăng Trí sửng sốt, nụ cười hơi khựng lại: “Cho nên lúc đó em vẽ anh… chỉ đơn giản vì anh đẹp trai?”
Đúng thật là cô không có nói dối, chẳng qua chỉ giấu phần quan trọng nhất mà thôi, cho dù như vậy thì Thịnh Hạ vẫn rất không tự nhiên, cúi đầu “Ưm” một tiền gần như không nghe được.
Lăng Trí có chút thất vọng, lửa nóng ngập tràn cũng lạnh đi không ít, hắn híp híp mắt buông cô ra, hỏi: “Vậy nếu lớp chúng ta còn có người đẹp trai hơn nữa…”
Thịnh Hạ sửng sốt.
Được rồi, hỏi những thứ giả thuyết cũng không có ý nghĩa gì. Nhìn khuôn mặt nhỏ ngỡ ngàng của cô gái nhỏ, Lăng Trí dừng một chút, cuối cùng cũng không cam lòng khiến cô rối rắm vì việc này nữa. Anh thở dài một tiếng, giơ tay xoa bóp khuôn mặt của cô: “Nói xem, từ lúc nào đã có suy nghĩ không nên có với anh?”
Thịnh Hạ thấy anh không hỏi tiếp cũng không có không vui thì thở nhẹ nhõm trong lòng.
“Em… em cũng không biết, chỉ là nhìn một chút liền…” Đây là nói thật, Thịnh Hạ nói cũng có chút ngượng ngùng.
Lăng Trí cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn tranh mình bay nhảy trêи sân thể ɖu͙ƈ, vừa lạ vừa quen thì tâm trạng lại tiếp tục sung sướиɠ: “Vậy em có muốn biết… từ khi nào anh có suy nghĩ không đúng đắn với em không?”
Trái tim Thịnh Hạ đập liên hồi, vừa thẹn thùng vừa tò mò gật đầu.
Đương nhiên muốn!
“Chờ đến lúc sinh nhật em thì anh sẽ nói.”
Thịnh Hạ: “…”
Bộ lọc fan cuồng* của Thịnh Hạ cũng không thể lọc được - nam thần thật là xấu xa!
*bỏ qua những thứ xấu, chỉ nhìn thấy những điểm tốt của thần tượng
Đang muốn nói gì đó thì Lăng Trí lại cười một chút: “Đến lúc đó, anh sẽ nói cho em một bí mật.”
Thịnh Hạ bĩu môi, nói trong lòng rằng em không muốn tới lúc đó, em chỉ muốn bây giờ. Cô buồn bực nhìn hai mắt anh, không kiềm được mà lẩm bẩm: “Anh bắt nạt em, em không vui.”
Lăng Trí nhướng mày nhìn cô: “Ngày mai dẫn em đi ăn ngon.”
“…” Thịnh Hạ không dao động, cô không phải là người không có kiên định như vậy đâu!
“Nghe nói bên đường Sa Hưng vừa mở quán ăn bát đấu kê*, hương vị cực kì ngon. Nếu em không đi thì anh gọi Đường Kình đi vậy?”
*nhà hàng, quán ăn mang phong cách Hồ Nam
“Ai nói em không đi! Em đi!”
Nhìn cô gái nhỏ còn chưa tới 1 phút đã từ bỏ công sức, Lăng Trí không nhịn được mà cười ha ha.
Thịnh Hạ lại thẹn quá hóa giận, quay lưng lại không để ý tới anh nữa.
***
Lăng Trí dỗ dành một hồi lâu mới dỗ được Thịnh Hạ, hai người ngọt ngào đùa giỡn trong chốc lát mới lấy được cảm giác thật sự yêu đương là thế nào.
Cảm giác thỏa mãn, ngọt ngào cười ngây ngô khi nhìn đối phương này thì không thể nào cảm nhận qua điện thoại được, Thịnh Hạ lưu luyến tiễn Lăng Trí xuống lầu, liên tục dặn dò vài câu kêu anh phải nghỉ ngơi cho tốt rồi vẫy vẫy tay với anh, nói nhỏ: “Vậy… ngày mai gặp lại nha.”
“Ừ, vào đi.”
Lăng Trí bóp mặt cô, khóe miệng mỉm cười bước đi.
Trời đã tối, đèn đường trong hẻm nhỏ lại mờ nhạt, Thịnh Hạ nhìn theo bóng lưng thon dài của anh biến mất ở cửa ngõ mới đóng cửa chuẩn bị lên lầu.
Đúng lúc này, Tưởng Hiểu Xuân quay trở lại.
Em ấy không hiểu nhiều chuyện ở cửa hàng thì về sớm một chút cũng không có gì lạ cả, có điều sao con bé lại thở hổn hển như thế? Thịnh Hạ có chút thắc mắc, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại gấp gáp như thế?”
Tưởng Hiểu Xuân đập bịch bịch bịch trong lòng, vội cúi đầu nói: “Không có gì, em… em chỉ muốn đi vệ sinh.”
Thì ra là như thế, đôi mắt Thịnh Hạ khẽ cong: “Vậy em mau đi đi, nhịn dễ bệnh đấy!”
Nghe âm thanh tràn đầy quan tâm của cô lại nhớ đến cây sơn mình thích đến không thể buông tay được thì Tưởng Hiểu Xuân lại chột dạ, chị họ tốt với mình như thế…
Nhưng nghĩ đến ba Thịnh từ ái và mẹ Thịnh dịu dàng, suy nghĩ này lại bị ích kỉ che lấp mất.
Xem như… xem như mình có lỗi với chị họ đi.
Nghĩ như vậy, Tưởng Hiểu Xuân chớp lông mi, lấy can đảm nói: “Còn một việc nữa, chuyện là… em xin lỗi chị họ, buổi chiều lúc em quét phòng của chị giúp Tiểu Xuyên thì không cẩn thận làm ướt bàn sách của chị. Em… em sợ nước chảy vào trong tủ dưới bàn nên mở ngăn tủ kia ra xem xét. Sau đó Tiểu Xuyên nhận được điện thoại của cậu thì kêu em nhanh chóng đến cửa hàng một chuyến, em cũng vội vàng đi mất, cũng không biết đồ ở trong có bị ướt hay không…”
Thịnh Hạ đã đoán được Tưởng Hiểu Xuân động vào ngăn tủ của mình. Thịnh Xuyên sẽ không bao giờ chạm bừa vào đồ trong phòng cô, thấy Tưởng Hiểu Xuân chủ động giải thích và xin lỗi mình thì cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không sao cả, chị thấy rồi, không có bị ướt.”
Tưởng Hiểu Xuân thấy cô không nghi ngờ thì cũng âm thầm thở nhẹ ra.
Cho dù lúc này Thịnh Hạ không nghi ngờ nhưng sau khi nói xong cô cũng lên lầu dọn dẹp, đột nhiên lại phát hiện một điểm đáng ngờ: Sách trêи bàn của cô dán rất nhiều giấy dán hoạt hình, nhất là méo bàn trêи tủ cô cũng dán một con cá voi màu lam nhạt. Nếu Tưởng Hiểu Xuân thật sự không cẩn thận làm ướt bàn khiến nước chảy về phía ngăn tủ, vậy thì tại sao màu sắc của con cá voi này lại không đậm hơn một chút nào?
Lúc trước cô vô ý là nghiêng tách trà, con cá voi kia cũng bị nước làm ướt nhẹp, biến thành màu xanh đậm, hơn nửa ngày sau mới trở lại màu lúc đầu.
Lúc này chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, Hiểu Xuân con bé…
Nếu cô ấy thật sự vô tình động vào ngăn tủ cô thì Thịnh Hạ sẽ không để ý. Nhưng nếu cố ý… lông mày xinh đẹp của Thịnh Hạ nhíu lại, trong lòng cũng bắt đầu thấy không thoải mái.
Nhưng dù sao cũng chỉ là cô phỏng đoán, không có chứng cứ, cô cũng không phải người tùy tiện kết luận nên cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Nhưng Tưởng Hiểu Xuân vẫn rất quy tắc mà tối lên giường ngủ đến sáng hôm sau rời giường. Thịnh Hạ cảm thấy có thể mình suy nghĩ nhiều, dù sao cô cũng không thấy tại trận, có lẽ có hiểu lầm gì ở bên trong.
Mới vừa nghĩ như vậy, Thịnh Xuyên nhanh chóng bước vào: “Chị! Hôm nay viện bảo tàng bên kia có tổ chức hội chợ anime, em muốn đi xem với bạn học, chị xem khen thưởng ngày hôm qua… hắc hắc hắc hắc, tuy hôm qua chỉ làm có một nửa nhưng chị Hiểu Xuân nói hôm nay chị ấy sẽ tiếp tục giúp em làm xong. Cái bàn kia của chị chắc chắn sẽ lau cho chị sạch sẽ, không dính một hạt bụi!”
Tưởng Hiểu Xuân dậy sớm, đang giúp mẹ Thịnh quét sân dưới lầu. Thịnh Hạ nằm lì không dậy được nên cũng nằm thêm một lát. Lúc này nghe thấy em trai nói thì cô sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc: “Cái gì mà Hiểu Xuân làm giúp em? Ý của em là một mình con bé…”
“Chị không cần quan tâm, đây là chuyện giữa em và chị Hiểu Xuân, chị lo chuyện giữa chúng ta là được rồi!”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ hiểu ý của cậu nhưng lúc này cô cũng không có tâm trí nào dạy dỗ Thịnh Xuyên, chỉ nhíu mày hỏi: “Ý của em là… bàn sách của chị… Hiểu Xuân còn chưa lau?”
“Đúng vậy, chị ấy chỉ dọn dẹp vài món đồ trêи bàn một chút, còn chưa kịp lau đã bị gọi đi rồi.”
Thịnh Hạ dừng lại, mấp máy môi.
“Làm sao vậy?” Thịnh Xuyên có chút ngơ ngác, thấy sắc mặt cô không tốt thì còn tưởng cô lo lắng Tưởng Hiểu Xuân sẽ động vào đồ trong phòng cô, vội nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Chị cứ yên tâm, chị Hiểu Xuân sẽ không động vào ngăn tủ bảo bối của chị đâu, em đã nhắc chị ấy rồi!”
Thịnh Hạ: “…”
Vậy thì chắc chắn rằng Tưởng Hiểu Xuân đúng là đã lừa cô, cũng chắc chắn rằng đã cố ý mở ngăn tủ của cô.
Thịnh Hạ khó hiểu lại tức giận trong lòng, nhảy xuống giường muốn tìm Tưởng Hiểu Xuân tranh luận phải trái. Cô là người có ý thức lãnh thổ rất mạnh, đồng ý cho Tưởng Hiểu Xuân ngủ với mình vì Tưởng Hiểu Xuân có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn và vô hại, còn là em họ của mình. Hơn nữa Thịnh Hạ cũng hiểu cho hoàn cảnh của cô ấy, sợ Tưởng Hiểu Xuân tới nơi trời xa đất lạ này sẽ sợ hãi.
Nhưng Tưởng Hiểu Xuân lại dám động chạm đồ của cô mà còn lừa cô?
Thịnh Hạ không thể chịu đựng nổi.
Cô quyết định đi hỏi thẳng Tưởng Hiểu Xuân.
Nhưng Tưởng Hiểu Xuân ra ngoài rồi, vừa lúc nam thần lại gọi điện thoại tới, Thịnh Hạ nhìn thời gian thì thấy cũng sắp đến giờ hẹn của họ.
Trước tiên cô chỉ có thể tạm gác lại chuyện này, muối tối nay về sẽ giải quyết.
Nhưng Tưởng Hiểu Xuân hoặc là nói mẹ Thịnh lại không cho cô cơ hội này.