Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 64



CHƯƠNG 64

Đường Kình còn chưa biết Lăng Trí và Thịnh Hạ đã ở bên nhau. Sau khi thi đại học xong cậu liền vẫn luôn chạy theo sau Giản Nhiên, Lăng Trí lại vội vàng đi công tác và chuyện của Truyền thông Hoa Minh bên kia nên đã rất nhiều ngày hai người chưa gặp mặt.

Lúc này chợt biết được bạn của mình đã thành công tạm biệt kiếp độc thân, Đường Kình suy sụp rồi.

“Chấm dứt đi, chúng ta đã không còn là người cùng thế giới nữa. Từ nay về sau, cậu đi đường lớn bốc mùi tình yêu của cậu, tôi đi cầu nhỏ độc thân một mình tôi.”

Lăng Trí nhìn Đường Kính miệng thì nói tuyệt giao, thân thể lại rất thành thật nằm thảnh thơi trêи sô pha nhà anh không nhúc nhích, Lăng Trí vân đạm phong khinh* tỏ vẻ: “Đi thong thả, không tiễn.”

*nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì

Đường Kính: “…”

Đường Kính phẫn nộ bò dậy, ôm lấy đùi anh gào giọng: “Anh à! Không, ba, ba ba! Xin truyền thụ kinh nghiệm!”

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí nhấc chân đá tên xui xẻo bày sang một bên, hơi mỉm cười, thở dài: “Không phải tôi không giúp cậu, mà thật sự muốn nhưng không giúp gì được, bởi vì ba cậu còn chưa kịp ra tay thì mẹ cậu đã xuống tay với tôi rồi.”

Đường Kính: “…”

Đầu tiên Đường Kình đầu tiên, sau đó liền tách khỏi anh mà phẫn nộ: “Không có khả năng! Tiểu Hạ Tử không phải loại người như vậy!”

“Tin hay không thì tùy.” Lăng Trí lười biếng dựa ra sau, cười đến thiếu đòn: “Không có việc gì thì quỳ xuống cầu may đi, ba ba còn phải nghiên cứu xem ngày mai dẫn mẹ cậu đi đâu chơi rồi.”

Đường Kình: “…”

Đường Kình cảm thấy cuộc sống này không thể nào sống được, anh em này cũng không thể làm nữa, đang muốn nói cho Lăng Trí biết thuyền nhỏ hữu nghị giữa họ đã hoàn toàn lật rồi thì anh lại nói chuyện: “Còn cậu, có thời gian ngu ngốc ở chỗ tôi thì không bằng lượn qua lượn lại tìm cảm giác tồn tại trước mặt nữ thần nhà cậu, tích góp tình yêu đi. Người có tính cách như chị ấy bình thường chỉ ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa lại yêu ghét rõ ràng. Cang khiến chị ấy nợ nhân tình của cậu và cố khiến bản thân vô hại một chút, thì cho dù chị ấy không thích cậu cũng không đến mức chống cự cậu ở xa ngàn dặm.”

“Mẹ nó người anh em, biết cậu sẽ không mặc kệ tôi mà!” Đường Kình vui vẻ, sau đó lại buồn: “Nhưng nữ thần của tôi nói, chị ấy không có hứng thú với mấy đứa nhóc, cũng vĩnh viễn không thể nào…”

“Chị ấy không có hứng thú với mấy đứa nhóc thì cậu cho chị ấy biết cậu không phải là nhóc ranh thì được rồi sao?”

Đường Kình có chút mịt mù: “… Nhưng tuổi của tôi cũng không thay đổi được!”

Lăng Trí co rút khóe miệng, dùng ánh mắt “Nhãi con à, ba rất thất vọng với cậu” nhìn Đường Kình: “Tuổi không thể nào sửa nhưng chẳng lẽ mấy đứa nhóc nhỏ chỉ dựa vào tuổi thôi à?”

“Thế thì còn cái gì nữa?” Đường Kình cũng không biết nghĩ đến chỗ nào mà há mồm phun ra một câu: “À, còn có thân thể và thằng em!”

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí không muốn quan tâm cậu nữa, đá một cú lên ʍôиɠ Đường Kình, nói: “Dùng cái não heo lớn này của cậu mà ngẫm lại cho tốt, suy nghĩ rõ ràng cẩn thận chuyện theo đuổi người ta đi. Bằng không tôi sợ cậu vừa ra trận còn chưa làm gì đã bị đánh chết đấy.”

Đường Kính che ʍôиɠ lại không chịu đi: “Đừng mà, tôi thế này không phải là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao! Cậu cứ nói cho tôi nghe một chút đi, nói rõ một, rốt cuộc là ý gì vậy hả?”

Lăng Trí quay đầu nhìn văn bản tài liệu trêи màn hình laptop, không để ý tới Đường Kình nữa.

“Anh, ba, ông… mẹ nó, tổ tông! Nếu bây giờ cậu giúp tôi chuyện này thì sau này cậu cãi nhau với Tiểu Hạ Tử, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng thì tôi chắc chắn sẽ giúp cậu!”

Lăng Trí đen mặt nhìn tên nhóc miệng chó không khạc ra được ngà voi, tặng cậu một chữ: “Cút.”

Nhưng mà Đường Kình vất vả lắm mới tìm thấy một chút hy vọng, làm sao mà cút được. Lăng Trí bị cậu làm phiền đến đau đầu, chỉ có thể chỉ chỉ Lăng Đằng và Lăng Duyệt đang chơi đùa vui vẻ ở ngoài cửa, nói: “Khoảng cách giữa thằng nhóc và người lớn không chỉ có tuổi và thân thể mà còn suy nghĩ nữa, suy nghĩ đấy hiểu không? Nữ thần nhà cậu nói mình không thích một thằng nhóc, không phải ghét bỏ cậu nhỏ tuổi mà ghét bỏ cậu quá ngây thơ!”

Đường Kình ngẩn người, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn: “Mẹ nó! Mẹ kiếp mẹ nó chứ!”

“Anh nói đúng quá anh trai! Sao tôi lại không nghĩ được nhỉ!” Lăng Trí còn chưa nói xong thì Đường Kình đã cười ha ha nhảy dựng lên chạy mất: “Tôi biết nên làm thế nào rồi! Đi trước đây, sau này sẽ mời cậu và mẹ của tôi ăn cơm!”

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí ghét bỏ lại thấy buồn cười, ha một tiếng, cầm li thủy tinh trong tay uống một ngụm.

Lại không ngờ nay lúc này, Phạm Ngọc Lan bưng một mâm trái cây từ ngoài vào: “Cái gì mà ăn cơm với mẹ của Tiểu Kình? Tiểu Trí, con muốn đến nhà họ Đường chơi sao?”

Lăng Trí đột nhiên không kịp đề phòng, sặc nước ở cổ họng: “Khụ khụ khụ! Không… khụ, mẹ nghe lầm rồi!”

“Phải không?” Phạm Ngọc Lan nghi ngờ nhìn anh một cái: “Nhưng sao mẹ lại…”

“Mẹ nghe lầm thôi.” Vẻ mặt Lăng Trí bình tĩnh mà lấy khăn giấy lau lau miệng: “Chiều nay mẹ không có tiết à?”

Lực chú ý của Phạm Ngọc Lan liền bị dời đi: “Đúng vậy, không phải như con nói sao, các đồng nghiệp thông cảm cho mẹ phải chăm sóc Duyệt Duyệt và Đằng Đằng nên cố gắng sắp xếp giờ dạy của mẹ vào buổi sáng.”

Phạm Ngọc Lan có hình tượng tốt và khí chất, trình độ chuyên nghiệp cũng rất không tồi. Ngày hôm đó Thịnh Hạ đi phỏng vấn với bà thì ông chủ của trung tâm huấn luyện kia liền nhận bà ngay. Lúc đầu Phạm Ngọc Lan có chút lo lắng nên không tìm được trạng thái, mấy ngày nay đã quen dần nên cũng tốt hơn.

Lăng Trí thấy vậy rất vui mừng, lúc nói chuyện với Phạm Ngọc Lan thì tâm trạng cũng vẫn bình thản như trước, không còn áp lực và nóng nảy khó chịu như lúc vừa xảy ra chuyện trong nhà nữa.

Còn Phạm Ngọc Lan, tinh thần trạng thái của bà cũng càng ngày càng tốt, ít nhất từ khi xuất viện đến giờ cũng không khóc hay nghĩ đến những chuyện không vui trước kia nữa. Mấy ngày trước đi bệnh viện tái khám, bác sĩ cũng vất vui mừng, nói chỉ cần bà có thể tiếp tục giữ vững trạng thái lạc quan vui vẻ này thì cơ thể sẽ không gặp chuyện gì lớn.

Nghĩ vậy, mặt mày Lăng Trí dần dịu lại, ngón tay vô thức vuốt ve đồng hồ trêи cổ tay một chút.

Tất cả những thứ này đều nhờ cô gái nhỏ của anh.

Nếu không phải cô thì chỉ sợ bây giờ nhà họ vẫn mây đen che mặt trời, không còn cách nào để nhìn thấy ánh sáng.

Cô chính là hạnh phúc cuối đời của anh.

Sau khi gặp nạn lớn cũng sẽ gặp được hạnh phúc ở cuối đời.

***

Thịnh Hạ không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lăng, lúc này cô đang giúp Giản Nhiên làm thú bông đâu.Có điều tay cô không khéo như Giản Nhiên nên chỉ có thể giúp đỡ và việc nhỏ.

Cùng lúc đó tại nhà họ Thịnh, sau khi mẹ Thịnh tính toán phải mở miệng thế nào thì cũng lên lầu.

“Mợ?” Tưởng Hiểu Xuân đang ngồi trêи bàn sách của Thịnh Hạ xem tạp chí trang điểm, thấy bà tới thì vội đứng lên nói: “Sao dì lại lên đây ạ? Là có việc gì cần con giúp sao? Vừa lúc con cũng đang rảnh rỗi!”

Trêи mặt cô ấy không thể che dấu tình cảm quấn quýt khiến tâm tình của mẹ Thịnh có chút phức tạp. Lại nghĩ đến tuy Tưởng Hiểu Xuân có ba mẹ ruột nhưng hai vợ chồng kia chỉ cho con bé một miếng cơm ăn, lại chưa từng giáo ɖu͙ƈ con bé nên lòng lạnh lẽo và phẫn nộ của mẹ Thịnh cũng tan không ít.

“Không có việc gì cần con làm cả, con ngồi xuống đi, mợ muốn tâm sự với con một chút.” Bà dùng vẻ mặt bình tĩnh nói xong rồi ngồi xuống mép giường của Thịnh Hạ.

Tưởng Hiểu Xuân sửng sốt, gấp gáp lại chờ mong gật đầu.

Mợ muốn tâm sự chuyện gì với mình?

Bà ấy… bà ấy có phải thất vọng với chị họ rồi không, trong lòng cảm thấy khó chịu cho nên mới tìm người ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn chị họ là mình để tâm sự?

Nghĩ như vậy, mẹ Thịnh nhìn Tưởng Hiểu Xuân: “Mấy ngày nay ở nhà có quen chưa?”

Mợ đang quan tâm mình sao? Tưởng Hiểu Xuân hoàn hồn, ngượng ngùng lại nhịn không được nhảy nhót mà nở nụ cười: “Quen ạ, rất quen!”

Mẹ Thịnh bị nụ cười xán lạn của Tưởng Hiểu Xuân làm rung rinh mắt, dừng một lát mới hỏi tiếp: “Nhiệt Nhiệt và Tiểu Xuyên có hay bắt nạt con không?”

Tưởng Hiểu Xuân không biết vì sao bà lại hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu: “Chị họ và em họ rất tốt với con!”

Mẹ Thịnh không nói chuyện, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Nếu bọn chúng đối xử tốt với con, con cũng không bất mãn gì với chúng thì vì sao lại lén lục lọi ngăn tủ của Nhiệt Nhiệt, còn cố ý dẫn dì đi xem Nhiệt Nhiệt hẹn hò với Tiểu Trí?”

m thanh của và vẫn bình thản như cũ nhưng vào trong tai của Tưởng Hiểu Xuân lại không khác gì sét đánh.

Cô ấy sợ tới mức cứng cả khuôn mặt, thân thể cũng như bị giật điện, bỗng nhiên nhảy bắn ra khỏi ghế, chạm vào quyển sách ở sát mép bàn làm nó “soạt soạt” hai tiếng rớt lên trêи đất.

Mẹ Thịnh liếc quyển sách trêи mặt đất kia một cái, vẻ mặt không thay đổi mà ngẩng đầu: “Gia giáo của nhà chúng ta là… không thể dựa vào suy đoán của bản thân mà kết luận bừa bãi, cho nên bây giờ mợ không phải định tội con mà là muốn hỏi trước mặt con một chút: Những việc mợ vừa nói này, con có làm hay không?”

Lúc này đầu óc Tưởng Hiểu Xuân trống rỗng, làm sao cũng không nói nên lời. Mẹ Thịnh sắc mặt trắng bệch đầy hoảng sợ, trong lòng cũng hơi mềm.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Tưởng Hiểu Xuân tính toán con gái bà thương yêu nhất, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cuối cùng có thành hay không cũng đã chạm phải vảy ngược của bà. Bà chắc chắn phải tra ra cho rõ chuyện này.

“Con… con không có, mợ, con…”

Tưởng Hiểu Xuân tự nhận mình làm việc cẩn thận, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện nhanh đến như vậy. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nước mắt cũng chảy ra, đồng thời phủ nhận theo bản năng nhưng lại bị âm thanh lạnh nhạt của mẹ Thịnh cắt đứt: “Con nghĩ kĩ rồi lại nói.”

Giọng của Tưởng Hiểu Xuân cũng khàn hơn.

Hồi lâu, Tưởng Hiểu Xuân đột nhiên “bịch” một tiếng quỳ xuống, nắm chặt góc áo của mẹ Thịnh: “Mợ con xin lỗi, việc lục… lục ngăn tủ… con không có cố ý…”

Mẹ Thịnh bị Tưởng Hiểu Xuân dọa sợ, vội đưa tay đỡ cô ấy dậy: “Nói chuyện thì dùng lời nói, quỳ xuống làm cái gì? Mau đứng lên!”

Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, sự việc đột nhiên xảy ra nên lúc này Tưởng Hiểu Xuân rất hoang mang lo sợ, cực kì mất bình tĩnh. Cô ấy run rẩy, vừa khóc vừa giải thích: “Em họ nói trong ngăn tủ kia đều là bảo bối của chị họ, con… con chỉ tò mò muốn xem một cái, không muốn đụng cũng không có muốn trộm. Thật sự, con thật sự không muốn động vào hay trộm đâu mợ ơi! Con biết lục lòi bừa bãi đồ của người khác là chuyện không đúng nhưng… nhưng con thật sự rất hâm mộ chị họ, rất muốn biết cuộc sống bình thường của chị họ là thế nào nên con… con mới không chịu đựng được…”

Không có ai biết cô ấy có bao nhiêu mong muốn trở thành Thịnh Hạ.

Không phải vì ba Thịnh trúng xổ số, không phải vì nhà họ Thịnh ở nội thành, mà bởi vì Thịnh Hạ, chị ấy có hai người lớn chưa bao giờ chạm tí là mắng, không có ba mẹ không vừa lòng chuyện gì liền lấy cành cây đánh mình.

“Từ nhỏ, ba con đều thấy bởi vì sinh con ra mà gia đình mới phá sản, mới có thể biến thành bây giờ. Mẹ con… mẹ con khi đó cũng sẽ cãi nhau với ông ấy để bênh vực con. Nhưng sau khi có em trai thì bà ấy lại giống như ba, cảm thấy do con khắc bọn họ. Nhưng mà có liên quan gì đến con chứ? Lúc trong nhà phá sản con còn chưa biết gì, sao có thể làm ra được gì chứ!”

Những lời này Tưởng Hiểu Xuân chưa từng nói với người khác, bây giờ quá mức hoảng hốt và sợ hãi mới có thể nói hết ra: “Chị họ lại không giống như vậy, rõ ràng đều là con gái, đều làm chị nhưng từ nhỏ cậu mợ đều xem chị ấy như bảo bối, bị va đập một chút cũng đau lòng chứ đừng nói là hở xíu là đánh mắng chị ấy. Khi còn nhỏ thầy giáo hỏi con có ước mơ gì, con nói, ước mơ lớn nhất của con là được như chị họ, trở thành con của cậu mợ. Nhưng mà thầy giáo nói con biết… chuyện đó hoàn toàn không có khả năng… Con… con biết chị họ rất tốt với mình nhưng chị ấy chỉ biết tiêu tiền lung tung, còn… còn kêu con lừa cậu mợ, chị ấy… đúng, chị ấy còn yêu sớm nữa…”

Tưởng Hiểu Xuân khóc lóc nắm chặt tay áo của mẹ Thịnh: “Mợ, con ngoan hơn chị họ, còn hiểu chuyện hơn chị ấy nữa. Con… con muốn cho cậu mợ nhìn thấy những chỗ tốt của con, con muốn biến thành con gái của hai người! Con sẽ rất ngoan rất ngoan, con thật sự sẽ rất rất ngoan mà!”

Mẹ Thịnh không ngờ rằng trong lòng của Tưởng Hiểu Xuân lại cất giấu suy nghĩ viển vông như thế.

Nhưng dù là viển vông nhưng khi nghĩ kĩ lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy chua xót không nói nên lời .

Mẹ Thịnh tâm tình phức tạp mà thở dài. Đây đều là nghiệp do hai vợ chồng Thịnh Hiểu Phương gây ra!

“Được rồi, đừng khóc.” Trong nhất thời bà cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì với đứa nhỏ này, sau một lúc im lặng mới rút hai tờ khăn giấy đưa qua: “Những lời mợ sắp nói lẽ ra ba mẹ con phải nói với con… mợ không biết con có thể hiểu nhiều hay ít nhưng mà Hiểu Xuân à, mợ vẫn mong con có thể bình tĩnh lại, nghe kĩ một chút. Về việc con thật sự chờ mong việc mợ thành mẹ ruột.”

Câu cuối cùng lại làm tiếng khóc của Tưởng Hiểu Xuân dừng lại, vô thức ngẩng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt đang thấp thỏm lo âu.

Mẹ Thịnh mềm lòng, giơ tay lau nước mắt giúp Tưởng Hiểu Xuân nhưng lời nói từ miệng lại làm Tưởng Hiểu Xuân trắng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.