Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 74



CHƯƠNG 74

Hai ngày sau, tại sân bay thành phố J.

“Xem ra hai ta lại đi cùng chuyến bay rồi.”

Lúc Phương Kỳ cầm vé máy bay đi tới, Lăng Trí đang dựa vào ghế ở sân bay nghỉ chân xem điện thoại.

“Ừm.”

Thấy anh trả lời nhưng cũng không thèm nâng đầu, dáng vẻ hết sức chuyên chú, Phương Kỳ có chút tò mò: “Nhìn cái gì mà nghiêm túc như vậy?”

Nơi cô ấy đứng vừa lúc ở sau Lăng Trí, nói xong liền vô thức nhìn theo điện thoại anh: “Sinh nhật bạn gái tặng cái gì… À, chọn quà cho cô em dễ thương của cậu à, đúng là chàng trai ba tốt thời đại mới mà. Có điều với chuyện này thì mình cậu suy nghĩ có được không đấy? Muốn chị giúp cậu tham khảo chút không?”

Lúc này Lăng Trí mới ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Không biết chị Phương có cách tốt gì?”

Phương Kỳ: “… Tôi chỉ lớn hơn cậu 1 tuổi, cậu có thì đừng dụng cách gọi như bác gái hơn 3, 5, 10 tuổi để gọi tôi không?”

Lăng Trí từ chối cho ý kiến mà nhướng mày một cái: “Chị Kỳ.”

“Cái này có khác gì à!” Phương Kỳ ngồi xuống vị trí bên cạnh anh: “Sinh nhật của cô bé dễ thương nhà cậu là chừng nào?”

“Còn nửa tháng.”

“Thời gian cũng còn rất nhiều, có thể chuẩn bị từ từ…” Còn chưa nói xong, Lăng Trí đột nhiên giơ tay sửa sang khẩu trang của mình một chút, ánh mắt của Phương Kỳ lập tức bị đồng hồ trêи cổ tay anh hấp dẫn: “Chậc chậc, thật là ở tất cả mọi nơi cũng khó lòng phòng bị cẩu lương mà.”

Lăng Trí không hiểu ý của cô ấy mà nhìn sang Phương Kỳ một cái: “Cái gì?”

“Thì đồng hồ tình nhân trêи tay cậu đó.” Phương Kỳ chỉ chỉ cổ tay anh, thở dài nói: “Lúc ấy tôi để ý đồng hồ kiểu nữ, muốn mua, kết quả chị gái bán hàng nói đây là đồng hồ tình nhân, kiến nghị mua một đôi, cái kia thì đưa cho bạn trai. Nhưng một con chó độc thân như tôi tìm bạn trai ở đâu? Quả thực là đau lòng mà…”

“Từ từ, đồng hồ tình nhân?”

“Đúng vậy, cậu không biết à?” Thấy Lăng Trí sửng sốt một chút rồi cau mày, Phương Kỳ cũng sửng sốt, sau đó liền thấy lạ: “Lúc cậu mua thì chị gái bán bàn không nói với cậu à?”

Anh nhớ rõ trêи tay Thịnh Hạ chỉ mang lắc tay mèo béo mà anh đưa chứ cũng không có gì khác… Lăng Trí cẩn thận nhớ lại một chút, xác định cô chưa từng mang đồng hồ, cũng không có nói chuyện đồng hồ tình nhân với anh.

Anh chần chờ một chút, lắc đầu nói: “Đồng hồ này là bạn gái của tôi đưa nhưng cũng không biết vì sao mà cô ấy không mua kiểu nữ.”

Phương Kỳ vừa nghe liền hiểu rõ: “Vậy chắc là không mua được kiểu nữ rồi. Nhãn hiệu này mấy năm nay rất được ưa chuộng, mỗi lần có sản phẩm mới đưa ra thị trường thì cũng bị cướp sạch rất nhanh. Đây là sản phẩm mới của nhà họ mới ra vào thời gian trước, đồng hồ nữ cực kì đẹp, người mua rất nhiều, bạn gái của cậu chắc là muốn mua như không mua được, cho nên chỉ mua kiểu nam… Ai! Nói đến đây, cậu hoàn toàn có thể nghĩ cách mua kiểu nữ làm quà sinh nhật cho con bé, con bé chắc chắn sẽ thích! Có điều kiểu đồng hồ này đã bán hết trêи thị trường, hình như tháng sau mới lên một đợt nữa…”

Lăng Trí nghe thế dừng một chút: “Có con đường khác có thể mua được không?”

“Thế thì tôi cũng không biết, có điều tôi có một người bạn chuyên xách tay đồng hồ, nếu cậu muốn mua thì tôi hỏi giúp cậu một chút?”

Lăng Trí hoàn toàn gật đầu không chút do dự: “Nếu có thể mua được, tôi kêu anh em tôi giới thiệu bạn trai giúp chị.”

Đây là anh không muốn thiếu nhân tình cho nên cho cô ấy cơ hội đây mà, Phương Kỳ sửng sốt, vui vẻ: “Được đấy! Cứ định như vậy đi!”

Đầu năm nay, đàn ông hiểu biết trong lòng như vậy không nhiều lắm, nhất định anh rất bạn gái của mình, mới có thể suy xét đến cảm thụ của cô ấy, không cho người khác một chút cơ hội nào.

Sau khi ý thức được điều này, lòng mến mộ trong lòng Phương Kỳ cũng dần tan. Không phải chỉ là đàn ông sao, người này đã có chủ thì tìm người khác là được!

Lăng Trí rất vừa lòng khi cô ấy biết thức thời, thấy mọi người đã bắt đầu xếp hàng chuẩn bị đăng ký, liền gửi tin nhắn cho Thịnh Hạ: Anh chuẩn bị đăng ký.

Thịnh Hạ rất nhanh cũng trả lời: Được, lát nữa gặp!

Rõ ràng chỉ đơn giản mấy chữ nhưng anh lại giống như thấy được dáng vẻ cô gái nhỏ nghiêng đầu cười với đôi mắt cong cong, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên môi. Lăng Trí cất điện thoại rồi đứng lên, khuôn mặt bị khẩu trang và mũ lưỡi trai che hơn phân nửa lên ý cười dịu dàng.

Phương Kỳ thấy ở trong mắt, vừa hâm mộ lại cảm thấy ê răng, đang muốn nói cái gì thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Ngay lúc đó, điện thoại của Lăng Trí cũng vang lên.

Nhìn trêи hai từ “Lão Lâm” hiện lên màn hình, Lăng Trí có chút bất ngờ nhưng vẫn nhận rất mau: “Alo?”

“Lăng Trí! Bây giờ cậu ở đâu? Lên máy bay chưa?!”

Lão Lâm là một trong những trợ lí của Trần Lập, lúc này không biết đang làm gì mà thở gấp đến đáng sợ, nói chuyện cũng như đang gào rống, bên cạnh còn có âm thanh còi xe cảnh sát.

Mí mắt Lăng Trí hơi nháy, có dự cảm không tốt lắm, anh trầm giọng nói: “Còn chưa, đang chuẩn bị đăng ký, làm sao vậy?”

“Đừng đăng ký! Nhanh chóng trở về!” Lão Lâm rống lên mà nói: “Anh Trần xảy ra tai nạn xe, vừa này xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, xe cũng cháy rụi, phim chụp bốn ngày của chúng ta đều bị đốt hết rồi! Sau đó chúng ta mới liên hệ với bên hợp tác một chút thì họ đồng ý cho thêm 2 ngày, cho nên anh Trần kêu tôi nhanh chóng gọi hai người về nhanh, chúng ta đến lập tức tiến hành bổ chụp……”

“Cái gì?!”

Lăng Trí còn chưa nói gì thì Phương Kỳ bên cạnh cũng thét chói tai, anh theo phản xạ cũng quay qua liếc cô ấy một cái theo bản, chau mày hỏi: “Cơ thể anh Trần thế nào?”

“Cơ thể không có việc gì, chỉ bị chút vết thương nhẹ, lúc ấy tốc độ xe của anh ấy không nhanh, sau đó thấy tình hình không tốt nên mới chạy nhanh khỏi xe, có điều vẫn không kịp lấy đồ trêи xe…”

Lăng Trí buông lỏng mày: “Cơ thể không có việc gì thì tốt rồi, em trở về ngay đây.”

“Được, tôi không nói chuyện với cậu nữa, còn phải thông báo với những người khác đây!”

“Được.”

Lăng Trí tắt điện thoại, Phương Kỳ kế bên cũng sợ hãi trong lòng nhìn lại đây: “Về cùng nhau đi, bọn họ cũng gọi điện thoại cho tôi.”

Lăng Trí gật đầu, xoa xoa thái dương, gọi điện thoại cho Thịnh Hạ, nói về tình huống bên này cho cô biết.

Thịnh Hạ đang chọn lựa quần áo lát nữa đón anh, nghe vậy cũng rất thất vọng, sau một lúc lâu mới buông váy trong tay mà miễn cưỡng cười nói: “Vậy… vậy anh mau đi đi, không cần chậm trễ công việc.”

Trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào lại biến thành khóc rầu rĩ của cô gái nhỏ, Lăng Trí có chút đau lòng, dỗ dành cô, nói: “Anh nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về nhà sớm một chút.”

“Được được!”

“Anh tắt trước đây, cùng phải nói với mẹ một tiếng.”

“Được.”

Sau một hồi lâu từ lúc tắt điện thoại, Thịnh Hạ mới nhớ tới việc 8 giờ đêm nay sẽ có thể bắt đầu tra kết quả trúng tuyển đại học, cô ngẩn người, vội gửi tin nhắn cho Lăng Trí bảo anh cho cô số báo thi và mật mã, đỡ cho anh bận rộn làm việc mà không có thời gian tra.

Lăng Trí làm theo, sau đó… cũng không còn có sau đó nữa.

Lúc đầu chụp 2 ngày, muốn chụp lại một lần trong 2 ngày ngắn ngủn và phải đảm bảo chất lượng gì đó, đừng nói là xem điện thoại, ngay cả thời gian anh ăn cơm hay đi vệ sinh cũng không có.

Không ngủ không nghỉ mà chạy suốt 45 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lăng Trí mới được giải thoát.

Anh mệt lạ đến phòng nghỉ một chuyến, cảm giác toàn bộ đầu đều đập ầm ầm, thân thể càng có cảm giác như vừa bị xe cán qua, chia năm xẻ bảy cảm. Còn dạ dày, bởi vì uống quá nhiều cà phê lại không thể nào ăn cơm mà đau thắt từng cơn từng cơn, vô cùng đau đớn.

Nhưng lúc này Lăng Trí không rảnh lo chuyện đó, anh nằm không đến 2 phút cũng chống đỡ người đứng dậy.

Điện thoại đã sớm không còn pin mà tắt máy, anh lấy dây cắm sạc điện cho nó, khởi động máy, cũng không quan tâm âm thanh tin nhắn đang vang lên không ngừng, dùng tốc độ nhanh nhất mà đặt vé máy bay thời gian gần nhất.

Chuyên viên trang điểm Tiểu Lâm đi ngang qua nhìn thì rất kinh ngạc: “Cứ về nhà gấp vậy à? Không nghỉ ngơi cả đêm sao? Cũng đã hai ngày không chợp mắt rồi…”

Lăng Trí còn chưa nói gì, Trần Lập với vẻ mặt cũng không tốt hơn anh là mấy, uể oải đi tới: “Người ta là người đã có gia đình, có thể giống với cẩu độc thân chúng ta sao?”

Tiểu Lâm nghe xong, vui vẻ, nháy mắt một cái với anh ta, nói: “Không phải chúng ta, là anh thôi.”

Cậu cũng là người có gia đình được không?

Trần Lập: “…”

Lăng Trí không nhịn được mà hừ giọng cười một tiếng.

Trần Lập muốn tức giận nhưng lại không còn sức nữa, không nghiêm túc được nữa thì cũng vui vẻ theo, sau đó mới hỏi Lăng Trí: “Chắc kết quả trúng tuyển đại học của cậu cũng có rồi nhỉ? Vừa rồi anh còn nghe vợ của Tiểu Tống gọi cho cậu ấy, nói là em trai cậu ấy thi không tệ lắm…”

Lúc này Lăng Trí mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện này, anh xoa xoa thái dương đang đau nhức, mở WeChat ra nhìn: “Nam Đại.”

“Nam Đại?!” Trần Lập chưa từng hỏi thành tích của Lăng Trí thế nào, nghe vậy thì đầu tiên là cả kinh, sau đó cũng cạc cạc như vịt già mà nở nụ cười: “Được đó thằng nhóc này!Ngành gì?”

“Khoa học Vi tính và Công nghệ.”

“Nghe nói ngành này của trường họ rất trâu bò, học cho tốt đấy, anh đây xem trọng cậu!” Trần Lập đã hợp tác với rất nhiều người mẫu nhưng chưa có học bá như Lăng Trí, hơn nữa học bá này là tự học thi đậu Nam Đại, anh ta thưởng thức không thôi mà vỗ bờ vai của Lăng Trí, trong ánh mắt có một chút thân thiết như với hậu bối nhà mình: “Về sau gặp được vấn đề gì thì tới tìm anh.”

Trúng tuyển Nam Đại là việc anh nắm chắc, Lăng Trí cũng không bất ngờ, bình tĩnh cảm ơn anh ta một tiếng, sau đó liền cầm bánh quy và sữa bò Tiểu Lâm tặng lên xe taxi đến sân bay.

Bây giờ anh chỉ lo lắng kết quả trúng tuyển của Thịnh Hạ. Dựa theo kế hoạch trúng tuyển năm nay ở chỗ họ thì kết quả trúng tuyển của sinh viên chính quy khoa nghệ thuật sẽ trễ hơn 1, 2 ngày so với sinh viên chính quy khoa bình thường, lúc Thịnh Hạ nhắn tin cho anh thì không nói đến mình, chứng tỏ cô còn chưa có kết quả trúng tuyển. Nhưng thế nào thì chậm nhất ngày mai cũng sẽ có kết quả…

Lúc này đã hơn 5 giờ chiều, mặt trời rơi xuống đỉnh núi, chỉ để lại một chút ánh chiều tà giãy giụa ở chân trời, hoàng hôn xuất hiện từ bốn phương tám hướng, thể hiện đêm mới lại sắp đến.

Đèn đường còn chưa sáng hẳn nhưng bảng hiệu cửa hàng cũng sớm đã hiện lên từng ánh đèn. Xe taxi vội vã chạy, ánh đèn màu sắc rực rỡ ngược ánh hoàng hôn, nhanh chóng lướt qua cửa sổ xe.

Lăng Trí nhắm mắt lại trong chốc lát, uống chút sữa bò nhuận cổ, chờ trạng thái không còn kém như vậy mới gọi điện thoại cho Thịnh Hạ.

Nhưng Thịnh Hạ không có nhận, WeChat cũng không trả lời, mãi cho đến lúc anh sắp đăng ký thì cô mới gọi một cuộc điện thoại cho anh: “Vừa nãy trong nhà có khách tới nên không để ý nhìn điện thoại, hì hì, em sẽ chuẩn bị đi đón anh, anh chờ em nha!”

Giọng nói ríu rít như chú chim nhỏ, chân mày vì đau mà nhíu chặt nghe vậy cũng giãn ra một chút, sắp buột miệng thốt: “Muộn lắm, em đừng tới” cũng không có cách nào khống chế mà biến thành âm thanh trầm thấp mềm mại: “Được.”

***

Lăng Trí vừa lên máy bay liền chịu không nổi mà ngủ thϊế͙p͙ mất.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, tiếp viên hàng không tới gọi thì anh mới tỉnh lại từ trong mơ, mở mắt ngồi dậy.

“Tiên sinh, anh có thể xuống máy bay rồi.”

“Được… Cảm ơn.”

Giọng của anh cực kì khàn, huyệt thái dương và dạ dày cũng đau liên tiếp, giấc ngủ ngắn ngủi khoảng hai tiếng rưỡi cũng không giảm bớt mỏi mệt cho anh, ngược lại còn khiến anh có cảm giác khó chịu nửa vời. Nhưng nghĩ đến Thịnh Hạ đã chờ anh ở bên ngoài thì Lăng Trí mới cố vực dậy tinh thần, kéo thân thể nặng nề xuống máy bay.

Đầu tiên anh đến WC rửa mặt, bởi vì trang điểm trêи mặt còn chưa kịp tẩy nên anh không dám rửa quá mạnh, tránh cho khuôn mặt của mình biến thành bảng màu, chỉ tháo kính râm và khẩu trang xuống, đơn giản tát vài đợt nước lạnh lên mặt, sau đó lấy khăn giấy lau một chút.

Sau khi tẩy rửa một phen, thân thể càng khó chịu nhưng tinh thần lại tốt lên không ít. Lăng Trí đến vòng quay hành lí lấy đồ của mình rồi gọi điện thoại cho Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ rất nhanh đã nhận: “Alo? Anh xuống máy bay chưa?”

“Rồi, mau ra đây.”

“Hì hì, quá tốt rồi! Em đang ở bên cửa khẩu số 1, anh vừa ra là có thể thấy em đấy!” Giọng nói của cô rất vui vẻ, Lăng Trí cũng bị cô ảnh hưởng nên khóe miệng cũng cong lên theo.

“Chờ anh.”

“Được!”

Lăng Trí tắt điện thoại, bước nhanh đẩy xe hành lí ra cửa lớn.

Thịnh Hạ quả nhiên đang đứng ở nhóm người đi đón. Hôm nay cô mặc một áo thun màu matcha, ở dưới phối với váy dài kaki, cả người tươi mát như chiếc bánh kem matcha chocolate, thoải mái đáng yêu đến khó tả.

Có điều cô không nhìn anh, mà cúi đầu xem điện thoại, dáng vẻ như rất chuyên chú.

Lăng Trí nhướng mày, cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, mãi đến khi đi đến trước mặt cô, mới đưa tay túm nhẹ búi tóc nhỏ trêи đầu cô: “Nhìn cái gì đấy?”

Thịnh Hạ hoảng sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu, trêи mặt không phải nụ cười xán lạn trong dự đoán của Lăng Trí mà là đôi mắt hồng hồng và hai hàng nước mắt tí tách.

Lăng Trí giật mình, còn chưa nói gì thì cô gái nhỏ đã “Ô” một tiếng nhào vào ôm anh.

“Làm sao bây giờ? Nam Đại… Em không thi đậu Nam Đại rồi!”

Cả người Lăng Trí cứng đờ, như bị sét đánh, trong nháy mắt anh đã không thở nổi nữa.

Cô ấy vừa… nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.