Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 77



CHƯƠNG 77

Mẹ Thịnh nhìn ôn hòa dễ nói chuyện nhưng trong xương cốt lại là người hiếu thắng. Vì tránh tầm nhìn của hàng xóm mà bà chạy nhanh tới cửa ngõ, chặn taxi rồi đi ngay.

Thịnh Hạ xém chút đã không đuổi kịp bà, may mắn bác tài nghe được tiếng của cô nên dừng lại, cô mới thành công lên xe.

“Đi chỗ nào?”

Mẹ Thịnh tức đến rớt nước mắt, Thịnh Hạ hoảng loạn mà suy nghĩ, nói: “Đến… đến quảng trường Thánh Viễn. Mẹ, chúng ta đi mua chút đồ được không?”

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ba ba bắt nạt mẹ thì chúng ta tiêu tiền ông ấy, dốc hết sức mà tiêu, đau lòng chết ông ấy luôn!”

Mẹ Thịnh căng mặt không nói chuyện.

“Không đúng, cách này hình như không thể thực hiện được, ba ba chưa bao giờ đau lòng tiền, ông ấy chỉ đau lòng chúng ta.” Thịnh Hạ nhanh chóng nhìn bà một cái, lầm bầm lầu bầu nói: “Trước kia lúc trong nhà còn chưa có tiền, ông ấy luôn vì chúng ta muốn mua cái gì thì mua cái đó mà liều mạng ăn mặc tiết kiệm…”

Tay mẹ Thịnh lau nước mắt mà dừng một chút.

“Con nhớ khi con còn nhỏ ông ấy rất thích hút thuốc, lúc ấy trong nhà không có tiền, có một lần mẹ tham gia họp lớp thì bị người khác cười nhạo ăn mặc quê mùa, sau khi ba ba biết thì rất tức giận, thề không bao giờ hút thuốc nữa, muốn mua quần áo xinh đẹp từ tiền thuốc tiết kiệm được cho mẹ. Chúng ta đều thấy ông ấy không làm được, chú Vương còn cá cược ông ấy chỉ hăng hái được 3 phút, nhưng mà không ngờ ba ba chẳng những làm được mà còn tới mười mấy năm…”

Nhìn mẹ bất tri bất giác ngừng khóc thút thít, ngơ ngẩn nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Thịnh Hạ chớp chớp mắt, đổi chủ đề: “Đương nhiên rồi, trước kia làm tốt cũng không thể cho ông ấy khi dễ mẹ của con! Mẹ con ngày nào cũng phải chăm sóc cả nhà, phải nhọc lòng việc trong cửa hàng, còn phải quản lí công ti, vất vả cỡ nào chứ! Ba ba không biết thông cảm thì thôi, vậy mà lại chọc mẹ tức giận, thật là không hiểu chuyện! Mẹ, nếu không chúng ta trở về đánh ông ấy một trận nữa!”

Cuối cùng mẹ Thịnh cũng không khóc nổi nữa mà cười: “Muốn đánh thì con đánh đi, mẹ đánh không lại ông ấy.”

Thấy mẹ cười, Thịnh Hạ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười hì hì rồi lại gần khoác tay bà: “Vẫn là thôi đi, con đã tập thành chuyên nghiệp rồi, chẳng may đánh ba ba hỏng rồi thì mẹ con lại đau lòng.”

“Ai mà đau lòng ông già không lương tâm kia! Đánh chết cũng đáng!” Nhắc tới ba Thịnh, tươi cười trêи mặt của mẹ Thịnh đã biến mất, hiển nhiên cơn giận còn chưa mất hết.

Thịnh Hạ nhân cơ hội hỏi: “Con còn chưa biết vì sao mẹ lại cãi nhau với ba nữa!”

Mẹ Thịnh liếc con bé lanh lợi nhà mình một cái, vừa buồn cười vừa tức giận, một lúc sau mới thoáng bình tĩnh lại, kể đơn giản lại chuyện tối hôm qua một lần.

Thì ra là tối hôm qua, sau khi ăn cơm xong với những cổ đông kia thì mẹ Thịnh được một nam nghệ sĩ dưới trướng công ti đưa về. Bởi vì đối phương nói mình vừa lúc tiện đường mà lúc đó mẹ Thịnh lại vì điều hòa thổi có chút đau đầu, hơn nữa lúc trước hai người cũng gặp qua vài lần, cũng coi như quen biết nên bà cũng đồng ý.

Không nghĩ tới lúc mẹ Thịnh chuẩn bị xuống xe thì nam nghệ sĩ kia mượn cơ hội bà tháo đai an toàn liền ôm lấy bà, còn phát điên ám chỉ với mẹ Thịnh: Chỉ cần Dương tổng chịu cho tôi cơ hội nâng cao vị trí, tôi có thể làm tất cả vì ngài.

Mẹ Thịnh: “…”

Mẹ Thịnh thiếu chút nữa đã bị hắn hù chết, phải biết rằng người này nhìn qua cũng chỉ 24-25 tuổi, bà cũng có thể làm mẹ của hắn đấy?!

Sau khi phản ứng lại bà liền tát hắn ta một cái rồi đẩy ra, nhưng đã chậm, ba Thịnh đứng trước cửa đều thấy được.

Mẹ Thịnh: “…”

Ngay lúc đầu mẹ Thịnh có chút chột dạ, tuy rằng chuyện này không phải bà sai, bà cũng không ngờ rằng nam nghệ sĩ kia nhìn tuấn tú lịch sự, tướng mạo đàng hoàng mà bên trong lại là người xấu xa như vậy. Nhưng dù sao cũng do bà chủ quan, ngồi xe của người ta, cho hắn cơ hội.

Cho nên sau khi xuống xe, bà giải thích mọi chuyện với ba Thịnh, cũng đảm bảo với ông sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như vậy nữa.

Ba Thịnh lại không nói gì.

Buồn rầu mà đóng cửa hàng, trở về nhà cũng không nói một chữ với mẹ Thịnh.

Mẹ Thịnh “…”

Trong lòng bà cũng bắt đầu buồn bực. Bà thấy, này chỉ là một hiểu lầm vớ vẩn, hoàn toàn không đáng để tức giận, ngược lại còn có thể xem nhưng một chuyện hài hước.

Bà thật sự không rõ vì sao ba Thịnh lại tức giận như vậy.

“Một người trẻ đến nỗi có thể làm con mẹ, mẹ lại không có bệnh, sao có thể cùng có cái gì với cậu ta?” Mẹ Thịnh nặng giọng nói xong lời này, nhịn không được mà cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà ông ấy không tin mẹ, mặc kệ giải thích như thế nào ông ấy cũng không tin, cái dáng vẻ gầm mặt ngồi một chỗ đó như nói mẹ sớm muộn gì cũng đội nón xanh* cho ông ấy…”

*cắm sừng

Thịnh Hạ không nghĩ tới chuyện hủy tam quan như vậy sẽ xảy ra trêи mẹ của mình, sau một lúc chấn động rồi mới lấy lại tinh thần.

Giới giải trí thật loạn.

Cô đã cảm nhận được nó loạn thế nào rồi.

Có điều cũng là lúc này, cô mới chân chính nhận ra, mẹ của mình đã không còn là bà chủ cửa hàng trái cây bình thường như lúc trước nữa.

Bây giờ bà ấy là Dương tổng.

Bà chủ lớn của Truyền thông Hoa Minh.

Là đùi vàng lớn trong mắt nhóm nghệ sĩ dưới trướng.

Đặt ở tiểu thuyết hay truyền hình mà nói, đó là nữ tổng tài bá đạo mị lực vô hạn!

Thịnh Hạ nhìn gương mặt có vẻ trẻ hơn trước kia, lại nhìn quần áo bà mặc ngày càng có phẩm vị, đột nhiên có cảm giác xa lạ không thể nói được.

Rõ ràng vẫn là người đó, nhưng bởi vì thân phận chuyển biến lớn mà dường như mẹ đã trở nên xa xôi.

Thịnh Hạ có chút hoảng hốt, nhưng cuối cùng cũng hiểu vì sao ba mình lại buồn bực.

Không phải ông ấy không tin mẹ hay thật sự cảm thấy bà có cái gì với nam nghệ sĩ kia, mà là bởi vì những việc này khiến ông ấy cảm giác mẹ ngày càng cách xa mình nên bất an trong lòng, đồng thời lại không biết nên ngăn cản sự thay đổi này xảy ra thế nào nên mới bực bội không yên, cuối cùng không kìm nén được mà bùng nổ.

“Mẹ…” Thịnh Hạ chần chờ một chút, hỏi bà: “Mẹ dạy con rằng dù giữa hai người xảy ra chuyện gì thì cũng phải thẳng thắn, mở lời với nhau. Vậy mẹ và ba ba, hai người có nói chuyện chưa?”

“Mẹ tìm ông ấy nói rất nhiều lần nhưng ông ấy không nói với mẹ.” Mẹ Thịnh hoàn hồn, càng nói càng tức giận: “Từ ngày con nói với mẹ rằng Tiểu Xuyên phát hiện gần đây ông ấy không đúng lắm, lòng mẹ cũng giữ lại chút nghi ngờ. Ngay từ đầu mẹ cho rằng tâm tình ông ấy không tốt bởi vì Lão Tần đột nhiên qua đời, nhưng sau đó mẹ phát hiện đúng là ông ấy không đúng lắm, cho nên mẹ vẫn luôn tìm thời gian tâm sự với ông ấy nhưng ông ấy lại không muốn, mỗi lần mẹ hỏi thì ông ấy đều nói không có việc gì. Mấy ngày này mẹ bận rộn như vậy, làm gì có nhiều thời gian dỗ ông ấy? Cũng không phải trẻ con nữa, thích làm gì thì làm đi!”

Thịnh Hạ có thể hiểu được tâm tình của mẹ, cũng thông qua những lời này mà hiểu được một việc. Tuy rằng thân phận và bề ngoài thay đổi nhưng từ bên trong mẹ cũng không nhận ra mình đã thay đổi. Bà ấy thấy, bà ấy vẫn là mình của lúc trước cho nên mới không thể hiểu được nỗi bất an của ba.

Vậy nó rõ ràng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Thịnh Hạ suy nghĩ, nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy mẹ gần đây không giống trước nữa.”

Cơn giận của mẹ Thịnh dừng lại, có chút khó hiểu nhìn về phía cô: “Cái gì không giống trước?”

“Phẩm vị mua đồ không giống nữa, trước kia mẹ chỉ mua đồ dùng thoải mái là chính, bây giờ ảnh hưởng từ dì Phạm nên đồ mẹ mua rất cao cấp lại có phẩm vị, giống như phu nhân của gia đình thượng lưu.” Thịnh Hạ mềm giọng nói suy nghĩ của mình: “Còn nội dung nói chuyện phiếm với cả nhà cũng không giống như trước nữa. Trước kia mẹ chỉ nói về bạn bè người thân, chuyện vụn vặt của gia đình hàng xóm rồi khách hàng trong cửa hàng, việc làm ăn gì đó. Nhưng mà gần đây, mẹ chỉ nói về hoạt động tuyển chọn và chuyện trong công ti hay bát quái giới giải trí. À, còn có cái gì mà kế hoạch đầu tư mở rộng linh tinh gì đó đều là những thứ nghe không thể hiểu được…”

Mẹ Thịnh bỗng nhiên ngẩn ra.

“Có điều thay đổi như vậy cũng khá tốt, nhìn thấy mẹ càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng lợi hại thì con cũng rất vui vẻ. Nhưng đồng thời, cũng có chút sợ hãi…”

“Sợ hãi cái gì?” Mẹ Thịnh cau mày, suy tư hỏi: “Mẹ không phải là mẹ con sao?”

Thịnh Hạ chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng: “Sợ mẹ thấy nhiều chuyện đời, hiểu nhiều thứ thì sẽ cảm thấy con không đủ thông minh không đủ ưu tú, sau đó không thích con nữa. Nói không chừng còn vứt bỏ con mà đi nhận nuôi một đứa con tốt hơn giỏi giang hơn…”

Mẹ Thịnh không nói chuyện, sau một lúc lâu mới giơ tay chọc nhẹ đầu cô một cái: “Đừng diễn nữa, mẹ hiểu ý của con rồi.”

Thịnh Hạ hì hì nở nụ cười: “Thật sự đã hiểu rồi ạ?”

Nét mặt của mẹ Thịnh hơi giật mình mà nói: “… Là mẹ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đã quên hai người ở bên nhau thì cùng bước với nhau cũng rất quan trọng.”

Thịnh Hạ gật đầu như một người từng trải: “Nếu một người đi quá nhanh, người kế bên theo không kịp thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa, bởi vì đều không có chung chủ đề. Con hiểu điều này nên mới có thể nỗ lực học tập, muốn thi một kết quả tốt. Như vậy mới có thể cùng với nam… người ấy, sẽ không cách xa cậu ấy quá nhiều!”

“Người ấy là ai?” Thấy khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ đỏ lên, ngượng ngùng gãi nhẹ lên mặt thì mẹ Thịnh vui vẻ, cũng nhẹ nhàng không ít. Bà nghĩ đến mấy ngày này ba Thịnh khác thường, tuy rằng vẫn có chút tức giận ông ấy có suy nghĩ trong lòng như lại không thẳng thắn với mình, nhưng nhiều ít cũng có thể hiểu được ông ấy không biết nên nói thế nào.

Dù sao Hoa Minh là ông ấy một hai đầu tư, những cổ phần đó cũng do ông ấy một hai chuyển sang danh nghĩa của bà. Ông ấy không dám mở miệng kêu bà đừng động chuyện bên kia, cũng không thể đòi lại cổ phần với bà…

Lại nghĩ đến việc tuy ông không có bản lĩnh gì lớn nhưng những năm gần đây đều toàn tâm toàn ý, chiều chuộng bà, trong lòng mẹ Thịnh mềm nhũn, cuối cùng sau một lúc im lặng mới nói: “Bác tài, làm phiền thay đổi lộ trình, đến cao ốc Truyền thông Hoa Minh bên đường Minh Khang bên kia.”

Thịnh Hạ tò mò nhìn về phía mẹ: “Qua bên kia làm gì?”

Mẹ Thịnh nhìn cô một cái: “Đi rồi con sẽ biết.”

***

Mẹ Thịnh đi tìm chuyên gia pháp lí của công ti để xử lí việc chuyển nhượng cổ phần.

Bà muốn chuyển một nửa cổ phần trong tay đến danh nghĩa của ba Thịnh, cho ông ấy có thể lấy danh nghĩa cổ đông công ti mà tham gia vào chuyện lớn nhỏ trong công ti.

Thịnh Hạ kinh sửng sốt nhưng cũng không kinh ngạc lắm, thấy mẹ mình làm việc nhanh chóng thì đôi mắt cũng cong cong nở nụ cười.

Trong lòng của bà, ba ba và gia đình họ còn quan trọng hơn những cổ phiếu này nhiều !

Thật tốt!

Có điều…

“Con nhớ rõ hình như ba ba không có chút hứng thú với việc quản lí công ti?” Nếu không thì trước đó ông ấy cũng không chuyển cổ phiếu đến danh nghĩa của mẹ.

“Ông ấy không chỉ không có hứng thú mà còn không có năng khiếu với những thứ này, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, dù sao nhóm cổ đông cũng không cần phải lo lắng nhiều.” Nếu đã thấy rõ tình trạng hiện nay và tìm được vấn đề, mẹ Thịnh đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục cho tình huống chuyển biến xấu hơn nữa: “Cho ông ấy đứng ở bên người mẹ nhìn mẹ là được, cũng đỡ cho ông ấy cảm thấy không theo kịp mẹ mà cả ngày miên man suy nghĩ.”

Thịnh Hạ nghĩ cũng đúng, những thứ ba cần, đơn giản cũng chỉ là tham gia vào thế giới có mẹ. Cho dù không thể đuổi kịp bước chân của mẹ hoàn toàn nhưng chỉ cần ở trong một thế giới, khoảng cách giữa hai người cũng sẽ không tiếp tục xa hơn được nữa.

“Được rồi không nói chuyện này nữa, chúng ta dạo phố mua đồ đi.” Tuy rằng đã tìm được cách giải quyết mâu thuẫn nhưng mẹ Thịnh nghĩ đến những lời nói ba Thịnh tức giận không lựa lời thì trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Bà dẫn Thịnh Hạ ra ngoài dạo phố một buổi trưa, mua một đống đồ lớn, ăn bữa tối xa hoa rồi còn đăng lên vòng bạn bè tìm cảm giác tồn tại, lúc này mới thấy thoải mái.

Thịnh Hạ: “…”

Nếu ba nhìn vào vòng bạn bè thì sợ là tức đến trọc.

Nhưng mà mặc kệ, dù sao mâu thuẫn lớn nhất đã giải quyết xong, những thứ còn lại thì để hai vợ chồng họ tự giải quyết!

Tảng đá lớn trong lòng Thịnh Hạ cuối cùng cũng rơi xuống.

Mẹ Thịnh tâm tình thoải mái cuối cùng mới nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lúc trước Tiểu Trí có gọi điện thoại cho mẹ, hình như là muốn tìm con nhưng lúc ấy mẹ sốt ruột nên không nói nhiều với thằng bé…”

“Cái gì?” Thịnh Hạ đang ăn kem cũng sửng sốt: “Anh ấy gọi cho mẹ lúc nào?”

Mẹ Thịnh nhớ lại rồi nói: “Hình như là buổi sáng, chắc khoảng gần giữa trưa.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ nhìn thời gian, lúc này đã hơn 8 giờ tối rồi!

Cô còn không mang điện thoại theo bên mình… A a a, nam thần không liên hệ với cô được thì chắc chắn rất lo lắng!

Cô nhanh chóng lấy điện thoại của mẹ, gọi điện thoại cho nam thần nhưng Lăng Trí lại phát sốt nữa, lúc này đã uống thuốc và ngủ rồi.

Thịnh Hạ hoảng hốt không chịu được, kéo mẹ về nhà nhanh rồi vọt lên lầu lấy điện thoại của mình, liền thấy hơn 30 cuộc gọi nhỡ.

“…”

Thịnh Hạ thiếu chút nữa đã phát khóc, cô không có cố ý! Nam thần có phải đã tức giận rồi hay không?!

Cô vừa gọi điện thoại cho anh vừa đi xuống lầu, mới vừa bước ra khỏi cửa nhà thì điện thoại đột nhiên nối máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.