“Chậm một chút chậm một chút! Cái đứa nhỏ! Miệng vết thương vừa mới băng bó xong, chạy nhanh như vậy lại rách ra đấy!”
“Con không sao, con không đau, mẹ, Hiểu Xuân… nam… Lăng Trí?!”
Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh của Thịnh Hạ, như là một chốt mở khiến chàng trai đứng im tại chỗ nửa ngày trời chấn động, hồi thần lại.
Nhưng anh không lập tức xoay người, mãi đến khi mẹ Thịnh cũng kêu anh một tiếng “Tiểu Trí”, anh mới hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay, chậm rãi quay đầu.
Cô gái nhỏ của anh được mẹ dìu đứng trước cửa thang máy cách anh 5 bước chân. Bàn tay phải, cánh tay trái và đùi trái của cô đều quấn băng gạc, chiếc đầm màu lam nhạt đã nhiễm máu đỏ thẫm, nhìn qua rất chật vật.
Nhưng cô có thể đi có thể nói, đôi mắt cũng rất sáng, phát âm cũng rõ ràng.
Hoàn toàn không giống người bị thương nặng phải giải phẫu.
Lăng Trí ngơ ngẩn nhìn cô, trái tim đang co thắt đột nhiên đập kịch liệt.
“Anh… sao anh lại tới rồi?” Thịnh Hạ cũng rất kinh ngạc, lúc này mới hồi phục tinh thần nhưng không đợi cô nói xong, Lăng Trí đã bước dài đến trước mặt cô, một tay túm chặt cô ôm vào trong lồng ngực.
Thịnh Hạ cả kinh, khuôn mặt lập tức chuyển hồng.
Cô… ba mẹ cô còn ở bên cạnh đấy!!!
Thịnh Hạ vừa thẹn vừa hoảng, theo bản năng muốn giãy giụa: “Anh… anh… anh… anh buông ra!”
Đột nhiên có chất lỏng nóng bỏng rơi lên vai cô.
Đầu tiên Thịnh Hạ sửng sốt, chờ sau khi nhận ra đó là cái gì thì cả người cũng run lên, ngơ ngác.
Nam thần… nam thần là đang khóc sao?!
“Em không sao… không sao…” Chàng trai vùi đầu vào cần cổ cô, thân thể phát run, giọng nói cũng khàn đến khó nghe. Cánh tay thon dài của anh siết chặt chiếc eo không bị thương của cô, sức lớn đến nỗi muốn ép cô hòa vào xương máu mình.
Thịnh Hạ có chút đau nhưng cảm nhận được độ ấm như đốt cháy của người trêи vai, trái tim lập tức bị ngâm trong nước ấm, đến nỗi mũi cô cũng lên men, hốc mắt cũng muốn tuôn trào.
“Em… em không sao hết, em chỉ bị ngã một chút, trầy vài miếng da thôi, Hiểu Xuân đẩy em ra nên con bé bị thương khá… khá nghiêm trọng…” Chàng trai không tiếng động nhưng tình cảm mãnh liệt của anh lại tiến vào cơ thể của Thịnh Hạ từ nơi tiếp xúc ở ngực. Cô giải thích lộn xộn, bởi vì buồn vui đan xen mà cũng rơi nước mắt: “Thật xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.”
Lăng Trí không nói gì, hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ cảm giác mừng như điên khi mất mà tìm lại được.
Sau đó anh liền đối diện đôi mắt đang mỉm cười của mẹ Thịnh và khuôn mặt già nua kinh giận đan xen của ba Thịnh.
Lăng Trí: “…”
Nhận ra mình đã thất thố, Lăng Trí có chút xấu hổ, tai không tự chủ được mà đỏ lên: “Anh… đi vệ sinh chút.”
Anh nói xong liền vội vàng buông Thịnh Hạ ra, cúi gằm mặt chạy đi.
Nhìn anh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh nhưng bóng dáng lại rõ ràng đang chạy trối chết, Thịnh Hạ ngây người một cái rồi trong chớp mắt, cô không thể không nín khóc mà cười lên.
Thì ra nam thần cũng sẽ có lúc chật vật chạy trốn như vậy.
Thì ra anh ấy cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ khóc.
Nghiêng đầu nhìn vệt nước trêи vai mình, tâm trạng của Thịnh Hạ rất hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác kì diệu không nói nên lời.
Tựa hồ có thứ luôn tồn tại giữa cô và anh bị đánh vỡ.
Lại tựa hồ ngôi sao vẫn luôn treo trêи trời đêm lại rơi xuống thành sao băng, chủ động dâng mình vào lòng bàn tay cô.
Tóm lại, đứa trẻ luôn nhìn lên trời sao đã chân chính được chạm vào ngôi sao mà cô ấy mơ ước.
Từ đây không cần phải tự nhón chân nhìn lên nữa.
Càng không cần lo được lo mất.
Thịnh Hạ che khuôn ngực đang phập phồng của mình, cười cười, nước mắt rơi xuống lần nữa.
Mẹ Thịnh đi tới xoa mặt cho cô, giọng nói dịu dàng lại vui mừng: “Vừa rồi lúc mẹ nhận được điện thoại của bệnh viện, dì Phạm của con cũng ở nhà chúng ta, hẳn bà ấy đã hiểu lầm Hiểu Xuân là con, cho nên Tiểu Trí mới bị dọa thành như vậy. Có điều nhìn thấy thằng bé quan tâm con như vậy thì mẹ cũng an tâm rồi.”
Bà dừng lại một chút, cười nói: “Về sau các con chắn chắn sẽ hạnh phúc.”
***
Hoàn toàn trái ngược với mẹ Thịnh vui mừng, sau khi ba Thịnh phát hiện mối quan hệ giữa Lăng Trí và con gái bảo bối thì tức giận đến dựng đứng tóc. Nếu không phải lúc này Tưởng Hiểu Xuân còn chưa biết sống chết mà nằm ở trong phòng phẫu thuật, mẹ Thịnh lại ngăn cản ông không thì ông đã sớm đã túm tên sói con to gan lớn mật này ngoài “Nói chuyện nhân sinh”.
Lăng Trí lại không để bụng chuyện này.
Dù sao nhà họ Thịnh đều do mẹ vợ tương lai của anh định đoạt.
Có điều cũng không thể đắc tội quá mức với ba vợ tương lai được, dù sao cũng là người lớn nên vẫn là phải hiếu thuận cho tốt.
Cho nên sau khi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Lăng Trí không có làm hành động thân mật với Thịnh Hạ trước mặt ba Thịnh nữa, miễn cho gặp quá nhiều kϊƈɦ thích mà ba Thịnh chịu không nổi nữa.
Kết quả dù anh nhịn xuống thì Thịnh Hạ lại chủ động nhích đến gần.
Đại khái bởi thay đổi tâm tình nên lúc này Thịnh Hạ nhìn anh, chẳng còn cẩn thận hay sợ hãi mình làm không tốt chỗ nào sẽ khiến anh không thích, ngược lại xúc động theo bản năng muốn dính sát vào anh, làm nũng và muốn ôm ấp hôn hít với Lăng Trí. Đặc biệt lúc này cô rất lo cho Tưởng Hiểu Xuân, lực chú ý cũng đặt trong phòng phẫu thuật, không có suy nghĩ những thứ khác nên vừa thấy Lăng Trí, cô vô thức dựa sát qua chỗ anh.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí cho ba Thịnh ngồi đối diện một nụ cười vô tội “Là con gái của chú động thủ trước”, sau đó liền di kéo bàn tay to của mình, đồng thời thuận thế kéo cô vào trong lồng ngực mình, cho cô có thể dựa lên người mình mà nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ba Thịnh: “…”
Ba Thịnh thiếu chút đã nhảy dựng lên, bị mẹ Thịnh đè lại: “Ông điện thoại cho hai vợ chồng Thịnh Hiểu Phương chưa?”
Ba Thịnh nghe xong thì căm giận trừng tên sói con đối diện một cái, sau đó mới chột dạ mà nói: “Rồi. Bọn nó dù sao cũng là ba mẹ Hiểu Xuân, Hiểu Xuân xảy ra chuyện lớn như vậy thì chúng ta không thể gạt chúng…”
Tuy rằng hai vợ chồng kia tới chắc chắn sẽ lấy Tưởng Hiểu Xuân làm bệ đỡ để ầm ĩ với họ nhưng chuyện này về tình về lí đều không thể gạt ba mẹ ruột của người ta được. Trong lòng mẹ Thịnh rất, thở dài nói: “Vậy chờ bọn chúng tới rồi nói sau, bây giờ quan trọng nhất vẫn là Hiểu Xuân , chỉ cần con bé có thể bình an là được rồi, bọn chúng làm loạn thế nào tôi cũng có thể nhịn.”
Ba Thịnh cũng nhìn sang phòng giải phẫu, vừa cảm kϊƈɦ vừa nôn nóng mà gật gật đầu.
Nếu không phải đứa nhỏ này kịp thời đẩy Nhiệt Nhiệt ra thì người lúc này nằm ở bên trong… chính là Nhiệt Nhiệt nhà bọn họ.
Ba Thịnh nghĩ đến cảnh tượng kia liền thấy khó thở, ngay cả mẹ Thịnh cũng vậy.
Mà chuyện này thì Lăng Trí cũng biết được chân tướng từ miệng Thịnh Hạ.
Nghe nói tài xế gây chuyện bởi vì bị cảnh sát giao thông kiểm tra lái xe lúc say rượu, sợ hãi lại có rượu tác động nên mới gây tai nạn rồi lái xe chạy trốn, cuối cùng hoảng không nhìn đường mà đâm Thịnh Hạ và Tưởng Hiểu Xuân vừa lúc đi ngang qua, Lăng Trí nắm tay Thịnh Hạ bỗng nhiên chặt một chút.
Thì ra là say rượu lái xe nên chạy trốn, nếu không phải Tưởng Hiểu Xuân kịp thời đẩy Thịnh Hạ ngồi ở phía trước ra ngoài, vậy hậu quả…
Anh không dám nghĩ nữa, ánh mắt ảm đạm thoát ra khỏi suy nghĩ đáng sợ này lại: “Bắt được người nọ chưa?”
“Bắt được rồi, chú cảnh sát đã đem ông ta mang về. Sau đó trêи xe cứu thương thì bọn họ kêu em ghi lại khẩu cung, nói là chứng cứ phạm tội của người kia đầy đủ, kết quả xử lí vụ án sẽ có rất nhanh nên chúng ta không cần lo lắng.” Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Thịnh Hạ vẫn không nhịn được mà sợ hãi, theo bản năng rụt rụt vào ngực Lăng Trí, lúc này mới mím cái miệng nhỏ mà tự trách: “Đều do em không cẩn thận, không chú ý nhìn đường, nếu em có thể thấy chiếc xe kia sớm một chút, tránh nhanh một chút thì Hiểu Xuân sẽ không…”
“Ngoài ý muốn thì cũng chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì không ai có thể lường trước được.” Lăng Trí vỗ vỗ sau lưng cô, thấp giọng trấn an: “Em họ của anh chắc chắn sẽ không có việc gì.”
Thịnh Hạ gật đầu, nghĩ đến Tưởng Hiểu Xuân thì tâm tình có chút phức tạp, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm kϊƈɦ và lo lắng.
Con bé nhất định không bị sao.
Nghĩ như vậy, cửa phòng giải phẫu mở. Thịnh Hạ giật mình ngồi dậy, dưới sự dìu dắt của Lăng Trí đi đến với ba mẹ Thịnh.
“Bác sĩ, đứa trẻ nhà chúng tôi thế nào? Con bé có chuyện gì hay không? Tỉnh lại chưa?”
“Người nhà cứ yên tâm, giải phẫu rất thành công, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì.”
Một câu của bác sĩ khiến trái tim treo giữa không trung của mọi người hạ xuống. Ba mẹ Thịnh vui mừng khôn xiết, liên tục nói cảm ơn với bác sĩ. Thịnh Hạ cũng vừa lau nước mắt vừa cười: “Thật tốt quá! Thật sự quá tốt mà!”
Tưởng Hiểu Xuân rất nhanh đã bị chuyển tới phòng bệnh, vì để cô ấy nằm thoải mái một chút mà mẹ Thịnh đăng kí một phòng đơn cho cô ấy.
Không cần nói sau khi Tưởng Hiểu Xuân tỉnh lại thấy ba mẹ Thịnh cảm kϊƈɦ quan tâm mình, trong lòng cô ấy có bao nhiêu vui mừng, cũng không cần nói tình cảm chị em giữa cô ấy và Thịnh Hạ cũng bởi vì lần này mà xảy ra thay đổi rất lớn, tóm lại Tưởng Hiểu Xuân tỉnh dậy đều khiến tất cả mọi người rất vui vẻ.
Ngay lúc này, hai người Thịnh Hiểu Phương chạy tới.
Hai người vọt vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Tưởng Hiểu Xuân nằm trêи giường với kim tiêm chi chít liền nhào tới cô ấy, sau đó cũng mặc kệ có chạm đến miệng vết thương của con mình hay không mà ôm cô ấy rồi gân cổ kêu khóc: “Hiểu Xuân đáng thương của mẹ! Sao con lại bị thương thành như vậy rồi! Vốn dĩ cho rằng cho con lên thành phố có thể khiến con sống sốt! Nhưng ai biết rằng có vài người nhìn lương thiện nhưng thật ra lại mang tâm địa rắn rết, vậy mà lại khiến con gái ngoan của mẹ thành như vậy! Con ơi, là ba mẹ không tốt, ba mẹ không nên đưa một mình con đến nơi này mà!”
Ba Thịnh vừa nghe lời này giận đỏ mặt, vừa kéo hai người ra khỏi Tưởng Hiểu Xuân vừa cả giận nói: “Thịnh Hiểu Phương! Tưởng Minh Hải! Lời này của hai người là có ý gì?!”
Thịnh Hiểu Phương còn lớn tiếng hơn ông: “Có ý gì thì trong lòng anh biết! Em tin tưởng anh mới có thể giao con gái cho anh, kết quả anh lại khiến con bé bị thương như vậy! Thế chẳng lẽ không phải vì người làm cậu là anh không chăm sóc nó tốt sao?!”
Ba Thịnh biết tính tình của hai vợ chồng Thịnh Hiểu Phương, lúc gọi điện thông báo cho bọn họ thì chỉ nói Tưởng Hiểu Xuân gặp tai nạn xe, chưa nói cô ấy hết sức cứu Thịnh Hạ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng dù sao cũng là anh em ruột, ông rõ Thịnh Hiểu Phương thì Thịnh Hiểu Phương cũng rõ ông, vừa nghe giọng điệu mềm mại của ông thì cô ta liền biết ông đang chột dạ áy náy với chuyện này. Hơn nữa ba Thịnh luôn mềm lòng, lỗ tai cũng không cứng nên hai vợ chồng bàn bạc ở trêи đường một chút, đều cảm thấy đây là cơ hội tốt để kiếm chút tiền từ ông, cho mới làm ầm lên.
Còn chân tướng thật sự là gì, Tưởng Hiểu Xuân bị thương thành gì thì bọn họ cũng không quá để ý.
Mẹ Thịnh đã sớm đoán phản ứng này của bọn họ, cũng không thấy bất ngờ gì với chuyện này, kéo ba Thịnh định nói cái gì. Kết quả bất ngờ nhất chính là, Tưởng Hiểu Xuân lại đột nhiên mở miệng trước bà: “Ba mẹ, hai người tới thật đúng lúc, vừa rồi cậu mợ cứu mạng con mà tốn rất nhiều tiền, ba mẹ mau giúp con trả tiền cho họ đi. Đúng rồi, còn tiền bệnh của chị họ nữa, lát nữa ba mẹ cũng tính rõ với cậu mợ tính một chút.”
Cô ấy mới vừa giải phẫu xong cũng không thể cử động, chỉ đỏ hốc mắt, suy yếu nói: “Đều là con không tốt, một hai lôi kéo chị họ lấy xe ra ngoài chơi, kết quả kĩ thuật lái xe không tốt mà không cẩn thận gây ra tai nạn, còn làm hại chị ấy. May mắn chị họ không có chuyện lớn gì, bằng không con cũng không có mặt mũi nhìn cậu mợ…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là hai vợ chồng Thịnh Hiểu Phương, càng trừng mắt ngây ra: “Con… con nói cái gì?”
“Ba mẹ, cậu mợ không trách con mà còn kêu con đừng nghĩ đến chuyện tiền thuốc men, nhưng mà sao con lại không suy nghĩ được? Con hại chị họ bị thương không ít, còn khiến cho bọn họ lo lắng như vậy, đây đều do con sai, sao con có thể nghĩ đến việc tiêu tiền của họ chứ.” Tưởng Hiểu Xuân vừa nghẹn ngào vừa cố sức mà nói: “Vừa rồi bác sĩ nói, phí phẫu thuật lúc nãy con tốn và tiền dưỡng bệnh sau này thì cũng phải tầm 10 vạn, còn tiền chữa bệnh của chị họ Nhiệt Nhiệt cũng không ít… Ba mẹ, thật xin lỗi, đều là con không tốt, hai người đánh con đi.”
Sau khi ba Thịnh phản ứng lại muốn nói cái gì lại bị mẹ Thịnh giật giật tay áo.
Lăng Trí cũng hơn nhíu mày, nghiêng người chặn Thịnh Hạ đang tròn đôi mắt muốn mở miệng ra phía sau.