“Nghe nói trường học của em khai giảng sớm hơn trường anh vài ngày. Chờ đến lúc đó, anh đưa em đi.”
Đề tài này là Lăng Trí chủ động dẫn tới, đầu tiên Thịnh Hạ sửng sốt một chút, sau đó mới cô gắng áp nỗi chờ mong tròng lòng mà nhẹ nhàng gật đầu: “Được đấy. Nhưng mà…”
Lăng Trí: “Cái gì?”
“Ba em đã sớm nói, muốn đưa em đến trường báo cáo.” Thịnh Hạ có chút ngượng ngùng, gãi gãi khuôn mặt nói: “Mà bây giờ ông ấy lại biến mối quan hệ của chúng ta, có… có thể sẽ… không đồng ý?”
Khóe miệng của Lăng Trí cứng đờ.
“Nhưng mà em chắc chắn sẽ khuyên ông ấy!” Không đợi Lăng Trí nói chuyện, Thịnh Hạ liền vội vã kéo tay anh tỏ vẻ “Em… em ta cũng muốn anh đưa em đi!”
Lăng Trí hoàn hồn, nhớ tới dáng vẻ khi ba Thịnh nhìn mình mũi không phải mũi, mắt không phải mắt nên hơi buồn cười cũng có chút bất đắc dĩ. Anh lắc đầu, nói: “Em đừng khuyên, càng khuyên trong lòng chú càng không thoải mái, anh vẫn nên tự mình tìm cách thu phục.”
Thịnh Hạ chớp đôi mắt, có chút chần chờ: “Nhưng ba của em mà bướng bỉnh lên thì khó thuyết phục lắm đó.”
Lăng Trí nhướng mày: “Khó thì sao, ông ấy dám chống lại mẹ em à?”
Thịnh Hạ sửng sốt, vui vẻ: “Thế chắc chắn là không dám.”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao.” Nghĩ tới mẹ vợ tương lai chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến ba vợ tương lai sợ, Lăng Trí rất bình tĩnh.
Đã qua một cửa khó khăn nhất, trảm kiểm soát còn lại là ba Thịnh thì anh không lo lắng chút nào hết.
Bây giờ việc anh khá lo lắng… là cô.
Nhớ tới mẹ Thịnh đã nói Thịnh Hạ gặp nạn liền mắc chứng sợ giao tiếp, lúc trước ở trong trường học cô cũng không dám lớn tiếng với người ta, Lăng Trí nhéo nhéo vành tai mềm mại của Thịnh Hạ , cúi đầu hỏi cô: “Một mình đi đến nơi xa như vậy, có sợ hãi hay không?”
Thịnh Hạ không ngờ anh lại đột nhiên hỏi câu này, ngẩn ra, nụ cười vui vẻ trêи mặt cũng dần hạ xuống.
“Chắc chắn là có rồi.” Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chuyện cũng đã như vậy rồi, sợ hãi cũng vô dụng, đều phải đối mặt với nó thôi.”
Lăng Trí thích cô lạc quan nhưng càng đau lòng khi cô hiểu chuyện, im lặng một lát rồi nói với Thịnh Hạ: “Đi đến chỗ đó thì làm quen nhiều bạn một chút.”
“Hả?” Thịnh Hạ kháng cự theo bản năng: “Nhưng em… em không được đâu…”
Bên cạnh cô chỉ có hai người bạn lớn lên từ bé là Dư Xán và Giản Nhiên. Còn như Kim Trác Văn, Hồ Phỉ Phỉ, Đường Kình nói chuyện bình thường thì được nhưng không chạm mặt quá nhiều trong cuộc sống, gặp khó khăn cũng sẽ không nghĩ đến việc nhờ họ giúp đỡ. Đó cũng chỉ có thể xem như bạn học, không thể gọi là bạn bè được.
Đương nhiên, không phải cô không muốn làm bạn với họ mà cô thật sự không biết nên làm thế nào, mới có thể tiến thêm một bước kéo gần quan hệ với nhau.
“Nếu không đi học thì cũng có bạn bè chơi cùng, một mình em ở đó mới không thấy nhàm chán, gặp chuyện cũng sẽ không sợ hãi.” Lăng Trí nhấp khóe miệng, áp những cảm xúc tiêu cực còn chưa hoàn toàn biến mất trong lòng xuống, nói: “Dù sao anh bây giờ cũng không thể tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, từng giây từng phút đều ở bên cạnh em.”
Thịnh Hạ nghĩ đến chuyện này thì trong lòng cũng có chút không vui, rầu rĩ rũ đầu.
“Nhưng mà em… em không dám.” Cô có chút ủ rũ cũng có chút mờ mịt mà nói: “Nhìn những người không quen biết đó thì em chỉ muốn tránh càng xa, không muốn nói với bọn họ cũng không muốn chơi với họ. Thật ra… thật ra em biết em như vậy là không tốt, nhưng em không thể làm được…”
Lăng Trí nghe được thì hơi căng thẳng trong lòng, thu hồi suy nghĩ mà xoa xoa đầu cô: “Vậy đi… mỗi khi em chủ động tiến lên một bước thì anh sẽ thưởng cho em một đóa hoa hồng nhỏ, thế nào?”
“Giống như học bổ túc lúc trước vậy, thu thật hoa hồng nhỏ đổi nguyện vọng.” Việc đã đến nước này thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Lăng Trí không bỏ mặc để mình chìm trong những thứ không thoải mái kia nữa, chỉ cười một chút rồi nói: “Chẳng qua trước kia làm đúng một đề bài mới được hoa hồng nhỏ. Bây giờ thì dù em chủ động chào hỏi người xa lạ, hay là mời đối phương uống nước, chỉ cần chủ động quen biết bạn bè thì cái gì cũng được.”
Thịnh Hạ nghe được có chút động lòng, cắn đầu ngón tay nói: “Nhưng mà… nhưng nếu em chủ động đi làm mà người đó vẫn không muốn kết bạn với em thì sao?”
“Vậy thử lại với người khác.” Lăng Trí cười: “Trường của em nhiều người như vậy, em cũng không phải không là cậu ta thì không được.”
Thịnh Hạ hơi sáng mắt, nói cũng đúng!
Có điều…
Cô đảo mắt, tươi cười lộ ra một chút xảo quyệt: “Nếu là kết bạn thì con trai cũng được sao?”
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí nhìn cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi: “Có thể.”
Thấy anh không ghen một chút nào, Thịnh Hạ có chút không vui, quan sát hai mắt của anh rồi nhỏ giọng nói: “Anh hào phóng như vậy, không sợ em được người khác theo đuổi được à? Tuy… tuy rằng em lớn lên không có đẹp như chị Nhiên Nhiên, tính cách cũng không có rộng rãi như Xán Xán nhưng chẳng may cũng có người như bạn cùng bàn, thích em như vậy thì…”
Còn chưa xong đã bị Lăng Trí đè lên giường, chặn miệng lại.
“Tên đó dám à.”
Hai chữ khàn khàn lại khí phách của chàng trai khiến Thịnh Hạ nhảy dựng trong lòng, mặt đỏ lên. Cô vô thức muốn nói vì sao người ta lại không dám nhưng cô không nói nên lời.
Lăng Trí cẩn thận tránh miệng vết thương của cô, nắm cằm Thịnh Hạ mà cho cô một cái hôn tràn đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Vừa hôn xong, hai mắt cô rưng rưng, cái gì cũng không thể nói được.
Lúc này Lăng Trí mới ngồi dậy, sắc mặt có vẻ bình tĩnh nhưng đáy mắt lại có lửa mà nở nụ cười: “Báo cáo với anh mới có hoa hồng nhỏ, không báo sẽ không có.”
Thịnh Hạ: “…”
Lúc này Thịnh Hạ mới chậm chạp phản ứng lại, thì ra anh đã đợi sẵn ở chỗ này rồi!
“Anh đó, anh thật là gian xảo!” Cô nói rồi không chịu được mà cười lên, trong lòng nở ra nhiều đóa hoa nhỏ vì anh để ý đến mình như thế, có điều…
“Em báo cáo với anh… vậy anh… anh cũng sẽ nói lại với em chứ?”
Nửa câu cuối kia là cô đã dùng hết can đảm để hỏi ra.
Lăng Trí nhướng mày nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, trêи mặt lại thong thả ung dung nói: “Anh cũng đâu cần học kết bạn làm gì, cũng không có thưởng hoa hồng nhỏ, hình như cũng không cần phải báo cáo với em?”
“Sao lại không có!” Thịnh Hạ nóng nảy: “Nghe nói tài nữ hay mĩ nữ gì đó Nam Đại có rất nhiều, nếu chẳng may… chẳng may có nữ sinh khác theo đuổi anh thì phải làm sao bây giờ!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Trí thấy cô để ý đến mình như vậy. Anh không nhịn được mà cong khóe miệng, nhưng rất mau cũng giấu đi, chỉ như không chút để ý mà nói: “Anh không quan tâm bọn họ là được.”
“Không được!” Lúc trước Thịnh Hạ không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ càng nghĩ càng thấy không ổn, vội bò dậy ôm cổ anh rồi nói: “Nếu có cô gái khác thích anh, anh cũng phải nói cho em, em phải biết mới được! Nếu không, anh xem chúng ta cách nhau xa như vậy thì rất dễ xảy ra hiểu lầm!”
Thấy anh không nói lời nào, cô lấy lòng hôn hôn khóe miệng anh, mềm giọng nói đạo lí với Lăng Trí:, “Mẹ em đã từng nói, thẳng thắn thật lòng với nhau là chuyện quan trọng nhất trong tình cảm. Nếu mỗi ngày anh báo cáo cuộc sống cho em thì em cũng sẽ báo cáo cuộc sống mỗi ngày của mình cho anh biết, như vậy cho dù chúng ta không ở cùng nhau thì cũng sẽ không có cảm giác cách xa nhau. Sau đó nếu có mâu thuẫn hoặc không vui thì cũng không được giấu diếm, thẳng thắn nói ra, nói nhiều hơn vài câu với nhau thì mới có thể ở bên nhau dài lâu được. Cho nên anh… anh đồng ý với em được không?”
Thịnh Hạ cảm thấy mình lớn gan bơn, vậy mà lại dám làm nũng với anh.
Có điều hình như nam thần rất thích cô như vậy…?
Nhìn chàng trai cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, đôi mắt đào hoa vì sung sướиɠ mà trở nên sáng lấp lánh, trong lòng Thịnh Hạ buông lỏng, hoàn toàn không còn che đậy bản thân.
Lăng Trí không chịu nổi mà đè cô ở trêи giường, cọ mũi vào chóp mũi cô: “Gọi một tiếng anh Tiểu Trí, cái gì anh cũng đồng ý với em.”
Thịnh Hạ bị anh cọ đến tê dại toàn thân, mặt đỏ tim đập mở miệng, kết quả vừa mới hô hai chữ phía trước thì đã bị chàng trai nằm trêи người không thể nhẫn nại được nữa dùng dùng sức chặn miệng cô lại.
“Anh đổi ý rồi, không gọi anh Tiểu Trí nữa, gọi chồng ơi.”
***
Cuối cùng Thịnh Hạ cũng không gọi từ xưng hô khiến cô vừa nghe liền nóng như lửa.
Cô cần một chút thời gian, tới khi làm quen với mối quan hệ thân mật giữa hai người đã trái ngược với lúc trước.
Lăng Trí cũng không ép cô, ôm cô âu yếm thêm một trận mới miễn cưỡng kiềm chế mình được, vỗ vỗ lưng của cô, nói: “Ngủ một lát đi, anh ở với em.”
Thịnh Hạ sợ hãi lại bị thương, sau khi thư giãn thì cũng có chút mệt rã rời, bị anh dỗ dành như vậy thì rất nhanh cũng đã ngủ.
Lăng Trí ở bên cô chứ không đi, mãi đến khi ba mẹ Thịnh từ bệnh viện trở về, anh mới tạm biệt chuẩn bị về nhà.
Chắc do biểu hiện ở bệnh viện lúc nãy của anh mà thái độ của mẹ Thịnh còn gần gũi hơn bình thường. Ba Thịnh thấy vậy thì cực kì hụt hẫng, hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy Lăng Trí ra ngoài: “Cũng đi vài giờ, về nhà nhanh đi, đừng làm mẹ con lo lắng.”
Lăng Trí nén cười ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghe lời mà bước đi.
Ba Thịnh vẫn rất khó chịu, thở phì phì xoay người vào nhà muốn cùng mẹ Thịnh phỉ nhổ, kết quả còn chưa mở miệng liền bị mẹ Thịnh liếc mắt một cái: “Không khác làm hỏng chuyện là bao, thật là muốn đuổi người đi, ông xem sau này Nhiệt Nhiệt còn để ý tới ông nữa hay không.”
Ba Thịnh: “…”
Ba Thịnh cực kỳ đáng thương: “Nhiệt Nhiệt mới 18 tuổi! Vẫn là một đứa trẻ! Thằng nhóc này thật xấu xa, vậy mà dám dụ dỗ một cô bé nhỏ như vậy!”
Mẹ Thịnh cười ha ha một tiếng, liếc ông một cái xem thường: “Ông có phải đã quên năm đó ông theo sau ʍôиɠ tôi ghế nào rồi hay không, lúc ông một hai kêu tôi làm vợ ông thì tôi mới 16 tuổi?”
Ba Thịnh: “…”
Đầu tiên mặt già của be đỏ lên, chờ sau khi nhận ra mẹ Thịnh lại chủ động tiếp lời ứng mình thì cực kì vui vẻ, tạm thời ném chuyện của con gái qua một bên: “Vậy chỉ trách bà quá xinh đẹp quá được yêu thích! Tôi sợ xuống tay chậm thì bà lại bị người khác đoạt đi mất!”
Mẹ Thịnh không kịp phòng ngừa mà nghẹn một chút, quay đầu lại nhìn ông. Ba Thịnh vội lại gần lấy lòng: “Chuyện đó… tôi thật sự biết sai rồi, bà cũng đừng giận tôi nữa được không?”
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ông biết phải làm thế nào mới có thể dỗ mẹ Thịnh vui vẻ, mẹ Thịnh lại cũng không còn tức giận nửa, hai vợ chồng già nói đi nói lại vài câu thì rất nhanh đã làm lành trở lại.
Sau khi mẹ Thịnh dọn dẹp quần áo đưa đến bệnh viện cho Tưởng Hiểu Xuân thì đưa giấy chuyển nhượng cổ phần ra, ngay từ đầu ba Thịnh không muốn nhưng lại bị mẹ Thịnh khuyên giải.
Lại nghĩ đến thông báo phá bỏ và di dời đã được ban hành, cửa hàng trái cây của nhà mình mấy ngày nữa cũng không thể mở được, ba Thịnh suy nghĩ, cuối cùng cũng đập bàn hạ quyết tâm: “Được, chúng ta cùng nhau học quản lí công ty! Tuy rằng ở mặt này có thể tôi không có năng khiếu như bán trái cây nhưng vì sóng bước với vợ của tôi thì tôi sẽ học cho tốt, tranh thủ làm trợ lí giỏi cho vợ của tôi!”
Mẹ Thịnh bị ông chọc cười, sau đó lại bị ba Thịnh ôm hôn một cái.
Hai vợ chồng trải qua chuyện này thì tình cảm lại càng tốt hơn so với quá khứ.