Phong Có Thơ Tình

Chương 12: 12: Dịu Dàng





Edit: Phương Thiên Vũ
Tống Kiểu Kiểu "Nga" một tiếng, liền thật sự đứng ở một bên chờ anh, thuận tiện cúi đầu cảm nhận một chút cảm giác mặt đất trơn bóng chỗ rào chắn.

Lục Kinh Tả buông tay cô ra, ngồi một bên bắt đầu đổi giày, sau khi đổi xong nhìn thấy cô đứng ở nơi đó dùng giày cọ xát mặt đất, tóc dài mềm mại vén ở sau tai lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng mịn, khóe môi anh cong lên, đứng dậy đi lướt qua cô thuận tiện duỗi tay vỗ nhẹ xuống đầu cô, nói: "Đi thôi."
Tống Kiểu Kiểu thình lình bị vỗ một cái, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh nhưng anh đã nhanh chóng từ bên cạnh cô trượt đi, thấy vậy, cô lập tức nhấc chân đuổi theo, nói với bóng dáng của anh: "Tôi chờ cậu, cậu còn đánh tôi, có lương tâm hay không a?"
Lục Kinh Tả nghe vậy, quay đầu nhìn cô rồi nở nụ cười, khóe miệng dạng ra một độ cung thật đẹp, đôi mắt sâu sáng ngời mang theo nét dịu dàng.

Mà Tống Kiểu Kiểu ngớ ra vì nụ cười bất thình lình của anh, cô trố mắt ngắn ngủi vài giây nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, lúc này lại nhìn anh cười tươi, trong lòng cô âm thầm suy nghĩ, người này lớn lên đẹp trai thì thôi đi, còn cười đẹp như vậy, thật câu dẫn lòng người, thật là quá hại nước hại dân!
Cô đuổi không kịp anh liền ngừng lại, sau đó hô một tiếng, "Cậu đi đi, tôi không đuổi theo đâu!"
Lục Kinh Tả nghe cô nói như vậy thì chậm rãi ngừng lại, anh cũng không nói lời nào mà chỉ dịu dàng nhìn cô.

Tống Kiểu Kiểu "Hừ" một tiếng, sau đó đưa lưng về phía anh bắt đầu trượt đi, cô chậm rãi mở hai tay ra, cảm nhận cơn gió nhẹ trước mặt thì đột nhiên tay vươn ra thình lình bị một bàn tay khác nắm chặt, cô kinh ngạc nhìn qua.

Lục Kinh Tả!
"Cậu không đuổi theo tôi, vậy tôi theo đuổi cậu là được." Lục Kinh Tả cười nói với cô.

Trong mắt Tống Kiểu Kiểu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cô còn chưa kịp tiêu hóa những lời này của anh là có ý gì, cô liền cảm giác được lực đạo anh nắm tay cô hơi tăng thêm, tốc độ anh kéo cô nhanh hơn, càng trượt càng nhanh, đến cuối cùng cô cơ bản chính là bị anh kéo về phía trước.

Tốc độ gió cũng không hề dịu dàng giống như lúc trước, gió bên tai vù vù vừa mạo hiểm vừa kích thích, nhưng kỳ quái chính là cô không có một chút sợ hãi, ngược lại cô càng ngày càng hưng phấn.

"Lục Kinh Tả, lại nhanh một chút a." Cô sợ anh nghe không thấy liền lớn tiếng nói.


Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi nhướng mày, "Quá nhanh tôi sợ cậu khóc."
Tống Kiểu Kiểu cười một cái, "Tôi khóc? Cậu đang nói đùa cái gì vậy?"
Nói cô dùng sức ném tay anh ra, gia tốc, dần dần cùng anh trượt song song nhau, thiếu niên trắng trẻo ôn hòa, nữ hài tươi cười tùy ý, vốn chính là tổ hợp đẹp mắt, lúc này tốc độ gió bão bất thình lình làm cho mọi người xung quanh không khỏi tránh ra, thậm chí còn có người huýt sáo.

Bên kia náo nhiệt khiến bên này chú ý, Kỷ Vị huýt sáo vang dội với hai người giữa sân, cười nói với Triệu Thanh Nghiên: "Chơi lớn như vậy, tiểu tử lão Lục kia thật đúng là không sợ ném ngã cậu ấy a."
Triệu Thanh Nghiên nhếch môi, cười nói: "Cậu còn không rõ à, tên kia cho dù ném chính mình cũng tuyệt đối sẽ không ném ngã cậu ấy."
Kỷ Vị nghĩ nghĩ, cảm thấy thật đúng là như vậy.

Quyền Gia Lệ lúc này cũng bị hai người giữa sân hấp dẫn, không biết vì cái gì ánh mắt cô lại dừng trên người Tống Kiểu Kiểu.

Cô ấy linh hoạt nhẹ nhàng qua lại, tiêu sái lại tùy ý, tóc dài phía sau bị gió thổi hơi bay lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, nụ cười sáng lạn tỏa nắng.

"Lớp trưởng, cậu có muốn vào chơi cùng không?"
Nghe được thanh âm của Kỷ Vị, Quyền Gia Lệ theo bản năng nhìn về phía anh, lần đầu tiên có chút khẩn trương, "Tôi......!Tôi không......"
"Sẽ không sao a, tôi kéo cậu, đi thôi!" Nói xong Kỷ Vị một phen cầm lấy tay cô đặt ở đầu gối, mang theo cô trượt ra giữa sân.

Tống Kiểu Kiểu rất thích tốc độ mang đến kích thích như vậy, cô hưởng thụ đón gió, Lục Kinh Tả ở bên cạnh nghiêng đầu ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tiểu cô nương này lớn lên khuôn mặt ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng anh lại hiểu rõ cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu phản nghịch cùng chống đối.


Hai người chậm rãi giảm bớt tốc độ, Tống Kiểu Kiểu bị anh kéo theo nghỉ ngơi ở một bên rào chắn, anh hỏi: "Muốn uống nước không?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu thật mạnh, cô hiện tại khát đến nỗi cổ họng muốn bốc khói, Lục Kinh Tả nhìn gương mặt cô ửng đỏ, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại, "Chờ tôi một lát."
"Được."
Lục Kinh Tả ra sân patin đi lấy nước, Tống Kiểu Kiểu lại thấy được Kỷ Vị cùng Quyền Gia Lệ cách đó không xa.

Quyền Gia Lệ hình như không biết trượt băng, Kỷ Vị đang dạy cô ấy, nhìn hành động của hai người bọn họ, cô cảm thấy thật thú vị.

Một lát sau, Lục Kinh Tả cầm hai bình nước khoáng trượt lại đây, thấy ý cười trên mặt cô thì hỏi: "Đang cười cái gì?"
Tống Kiểu Kiểu hất cằm về phía chỗ Kỷ Vị, nói: "Cậu xem Kỷ Vị đang dạy Quyền Gia Lệ trượt băng kìa."
"Sau đó?"
"Không có sau đó a, chính là cảm thấy rất thú vị."
Lục Kinh Tả mím môi, sau đó vặn một chai nước rồi đưa cho cô, "Uống đi."
Tống Kiểu Kiểu tiếp nhận nước khoáng, ngửa đầu "Lộc cộc lộc cộc" uống vài hớp, lúc này cổ họng mới giảm bớt khô khốc, uống xong Lục Kinh Tả tiếp nhận bình nước của cô, hỏi cô, "Còn muốn chơi một lát nữa không?"
"Chơi a, tôi đi xem Kỷ Vị bọn họ một chút."
Lục Kinh Tả gật đầu, "Đi đi."
Tống Kiểu Kiểu nghỉ ngơi chỉnh đốn xong liền trượt về phía hai người kia, cô nghe thấy Kỷ Vị đang nói với Quyền Gia Lệ cái gì nâng một chân lên lại nâng lên một chân.

"Ai, cậu dạy như vậy khi nào mới có thể biết a?"
Kỷ Vị cùng Quyền Gia Lệ đều nhìn về phía cô, cậu ấy oán giận cô, "Cậu lúc ấy không phải cũng là như vậy sao?"
Tống Kiểu Kiểu: "......"
Cô nhìn về phía Quyền Gia Lệ, hỏi cô ấy, "Muốn tôi dẫn cậu không?"

Kỷ Vị dạy khá tốt, nhưng rất nhiều lúc cô không dám vịn cậu ấy, bởi vì có chút ngượng ngùng, cho nên lúc nghe thấy lời này của Tống Kiểu Kiểu, cô lập tức gật đầu, "Muốn muốn."
Thấy thế Kỷ Vị đứng thẳng hạ vai, nói: "Vậy được, để cậu ấy dạy cậu, cậu ấy trượt rất tốt, tôi đi tìm bọn lão Triệu chơi một lát."
Tống Kiểu Kiểu ghét bỏ xua tay với anh, "Đi đi đi, nhanh đi đi thôi."
Kỷ Vị thấy vẻ mặt cô ghét bỏ, nâng tay muốn gõ cô thì Tống Kiểu Kiểu trừng anh, "Cậu dám gõ tôi, tôi liền nói với Lục Kinh Tả."
Kỷ Vị bất đắc dĩ, "Xem như cậu lợi hại."
Sau khi Kỷ Vị đi, Tống Kiểu Kiểu nhìn về phía Quyền Gia Lệ, cô ấy thật sự không dám trượt băng, đang khẩn trương mà vịn lan can, thấy thế cô cười một cái, "Cậu sợ à?"
Quyền Gia Lệ nhìn về phía cô, gật đầu, "Có chút."
"Sợ hãi là bình thường, tôi trước kia lúc học cũng sợ hãi, bất quá học xong thì tốt rồi." Cô đem tay đưa cho cô ấy, "Cậu vịn trượt như vậy là vô dụng, tôi dẫn cậu trượt một vòng để cậu làm quen một chút, nói không chừng cậu sẽ biết."
Quyền Gia Lệ nhìn đôi tay duỗi ra trước mặt mình, trắng nõn tinh tế, cô do dự một chút, thử nói: "Hẳn là không giống vừa rồi cậu cùng Lục Kinh Tả trượt chứ?"
Tống Kiểu Kiểu vừa nghe liền nở nụ cười, "Yên tâm, sẽ không."
Quyền Gia Lệ nắm chặt tay, lúc này mới đưa tay tới, Tống Kiểu Kiểu hỏi: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Chuẩn bị tốt."
Tống Kiểu Kiểu nắm chặt tay cô ấy, không cho cô ấy cơ hội đổi ý mà kéo cô ấy vọt vào sân patin.

Tim Quyền Gia Lệ nhấc lên một chút, cô ấy nhỏ giọng kêu một tiếng, "Không được, tôi......!tôi có chút sợ."
"Không có việc gì, không cần sợ." Tống Kiểu Kiểu an ủi cô ấy.

Tốc độ của cô ấy không xem là nhanh, Quyền Gia Lệ hoàn toàn có thể chấp nhận.

Được kéo trượt đi vài vòng như vậy, cảm giác khẩn trương trong lòng Quyền Gia Lệ cũng phai nhạt không ít, dần dần cũng tìm được cảm giác, "Tôi......!Tôi giống như biết nên trượt như thế nào......"
Tống Kiểu Kiểu cười hỏi: "Có muốn tôi buông cậu ra không?"
"A?" Quyền Gia Lệ nhanh chóng nắm chặt tay cô, "Đừng đừng đừng, để tôi từ từ."
Mấy người Lục Kinh Tả đã kết thúc, đang ngồi ở bên ngoài khu nghỉ ngơi, Triệu Thanh Nghiên nhìn thoáng qua hai người giữa sân, cười nói: "Cậu xem, vẫn là Kiểu Kiểu dạy tốt, mới bao lâu người ta cũng đã dám trượt."
Kỷ Vị uống một ngụm nước, phản bác, "Cậu ấy là con gái, lúc dạy cậu không biết xấu hổ lại nắm tay người ta lại ôm eo người ta như vậy sao?"
Triệu Thanh Nghiên: "......" Tựa hồ có chút đạo lý.


Lục Kinh Tả không có tham dự vào cuộc thảo luận của bọn họ, bởi vì ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều dừng trên người cô gái tóc dài đang cười tươi ở giữa sân kia, nhìn bộ dáng cô lúc này dạy người khác, anh nghĩ tới lúc mình mới vừa dạy cô học trượt băng.

"Lục Kinh Tả, tôi có chút sợ, cậu nắm chặt tôi một chút."
"Cậu chậm một chút, nếu cậu kéo tôi ngã tôi nhất định sẽ đánh cậu."
"......"
Bả vai đột nhiên bị một bàn tay vỗ nhẹ một chút, là Triệu Thanh Nghiên, cậu ấy hỏi anh: "Suy nghĩ cái gì vậy? Nhập tâm như vậy?"
Lục Kinh Tả lắc lắc đầu, ôn hòa nói: "Không có gì."
Hai người chơi một đoạn thời gian khá dài lúc này mới trở lại khu nghỉ ngơi, lúc ngồi xuống ghế dài, đến khi đổi lại giày của mình, hai chân đạp trên mặt đất mềm như bông không có cảm giác.

Sau khi thanh toán xong mọi người cùng ra khỏi sân patin, giữa trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt, Tống Kiểu Kiểu duỗi tay sờ bụng nói: "Đã giữa trưa, chúng ta tìm một chỗ đi ăn một bữa đi?"
Vừa mới dứt lời, di động Quyền Gia Lệ vang lên, cô ấy nhìn thoáng qua màn hình rồi nói: "Các cậu đi đi, mình không đi đâu."
Tống Kiểu Kiểu nhìn cô ấy, "Làm sao vậy?"
Quyền Gia Lệ lắc di động trong tay, "Mẹ tôi gọi điện cho tôi, phỏng chừng là kêu tôi về nhà ăn cơm."
"Kia vậy thôi, cậu trên đường về nhà chậm một chút, thứ hai gặp."
Quyền Gia Lệ gật đầu, "Ân, thứ hai gặp."
Bốn người lúc cùng ăn cơm, Kỷ Vị đề nghị nói: "Ai, cơm nước xong không bằng chúng ta đi lên mạng đi, chúng ta đã lâu đều không có đi tiệm net."
Đôi mắt Tống Kiểu Kiểu lóe lên, "Được a, đi."
Lục Kinh Tả lại không có nói chuyện.

Mà ánh mắt Triệu Thanh Nghiên nhìn lướt qua trên người Lục Kinh Tả, cậu ấy nhếch môi cười, nói với Kỷ Vị: "Lên mạng cái gì a? Lên mạng còn không bằng chăm chỉ ôn tập."
"Ôn tập? Cậu? Cậu còn muốn ôn tập?"
Tống Kiểu Kiểu: "......" Trừ cô ra, ba người bọn họ giống như đều không cần ôn tập..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.