Phong Có Thơ Tình

Chương 14: 14: Uống Không





Edit: Phương Thiên Vũ
Lúc này hai người bị nhét ba hủ sữa chua tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, có chút ngốc.

Tống Kiểu Kiểu đưa sữa chua của Đường Kỳ cho Từ Cám, "Mình không uống, cho cậu."
Từ Cám nhìn thoáng qua, quơ quơ hai hủ trên tay mình, xé ống hút cắm vào, vừa đi trở về vừa nói: "Cậu uống đi, chỗ mình còn hai hủ đấy."
Tống Kiểu Kiểu cầm hủ sữa chua, không phải nhãn hiệu cô thích uống......!
Từ Cám hút một ngụm sữa chua, đột nhiên "Di" một tiếng, "Lục Kinh Tả?"
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Lục Kinh Tả đang đi về hướng bọn cô.

"Cậu tới mua đồ à." Sau khi đến gần Tống Kiểu Kiểu mới hỏi anh.

Lục Kinh Tả không nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên sữa chua trong tay cô, Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, hỏi: "Cậu muốn uống không?"
"Ân." Thanh âm trầm thấp.

"Ân?" Lần này Tống Kiểu Kiểu ngược lại bị hoảng sợ, cô chỉ là thuận miệng hỏi, thật đúng là không nghĩ tới anh sẽ muốn.

Lục Kinh Tả mở tay ra, Tống Kiểu Kiểu nhìn bàn tay trắng nõn đang duỗi ra trước mặt mình, sau đó đem sữa chua trong tay đưa cho anh, trong miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không phải không thích uống sữa chua sao?"
"Bên ngoài trời mưa, sớm về lớp một chút, một hồi tôi giảng đề cho cậu."
"Nga."

Tống Kiểu Kiểu kéo Từ Cám về phòng học, lúc trở về Từ Cám còn nói, "Cậu cho cậu ta sao không cho mình chứ?"
"Không phải cậu không cần sao?"
"Nhưng đó là mình nghĩ để lại cho cậu uống nha, vẫn là Đường Kỳ cho đó?" Từ Cám một bộ dáng vô cùng đau đớn.

"Kia làm sao? Thế mình đòi lại cho cậu?"
"Ai, quên đi."
Bọn người Đường Kỳ mới vừa trở lại lớp học, mới vừa móc di động ra chuẩn bị chơi game thì bạn cùng lớp ở cửa hô: "Đường Kỳ, có người tìm!"
"Tới tới." Đường Kỳ đặt điện thoại di động lên bàn đi ra ngoài, cậu kinh ngạc nhìn Lục Kinh Tả đứng ở cửa, "Bạn học Lục, có phải cậu tìm tôi không?"
Lục Kinh Tả nhìn cậu ta, ánh mắt lãnh đạm, thuận tay đem sữa chua trong tay ném cho cậu ta, "Tự mình uống."
Đường Kỳ nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh cao gầy của anh, lại cúi đầu nhìn sữa chua trong tay mình, có chút nghĩ không ra, "Làm cái gì a?"
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Sở Nhập Ngô nhìn thoáng qua sữa chua trong tay cậu, thuận miệng hỏi: "Sao lại thế này a?"
Đường Kỳ chính mình cũng không rõ, "Không biết a, cậu ta cho tôi, ai, mặc kệ đi, chơi trò chơi chơi trò chơi."
Mà ngồi ở một bên Triệu Thanh Nghiên nhìn thoáng qua sữa chua bị Đường Kỳ đặt ở trên bàn, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.

Tống Kiểu Kiểu đang ở chỗ ngồi đấu tranh cùng với "3 năm", đột nhiên một hủ sữa chua cô thường uống được đặt lên góc bàn, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là khuôn mặt tinh xảo của Lục Kinh Tả.

Anh kéo một bên ghế ra ngồi xuống, cô còn chưa nói gì đã nghe anh lạnh nhạt nói: "Mới vừa uống của cậu, hủ này là đền cho cậu."
Tống Kiểu Kiểu lấy sữa chua qua cắm ống hút vào, vừa uống vừa hỏi: "Uống một hủ đền một hủ, có thú vị không?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu, "Ân, thú vị."

Tống Kiểu Kiểu: "......"
"Trước không làm 3 năm, đem bài thi môn hóa buổi sáng lấy ra, giảng hóa."
"Nga."
Từ Cám ghé vào bàn học ngủ mê man, lúc vừa mở mắt liền nhìn thấy hai người đối diện xéo, một người giảng một người nghe, hình ảnh thật quá hài hòa, giây tiếp theo, cô ấy ngáp một cái, quay đầu tiếp tục ngủ.

Buổi chiều sau tiết khóa cuối cùng, Trần Thục không có tới phát động hội thao, là lớp trưởng Quyền Gia Lệ đại diện phát động.

"Các bạn học, thứ sáu tuần sau trường học chúng ta muốn tổ chức đại hội thể thao mùa thu, có một ít hạng mục báo danh, mọi người tích cực báo danh tham gia một chút a."
"Có gì a, lớp trưởng?"
"Cử tạ, nhảy xa, tiếp sức năm mươi mét, một phút lên rổ, một phút nhảy dây, thi đấu điền kinh 100 mét, bốn trăm mét......!Bây giờ tôi phát tờ đăng ký xuống, mọi người tham gia hạng mục thì ghi một câu ở phía sau, mỗi người cố gắng đều đến đăng ký một mục a."
Quyền Gia Lệ đem bảng biểu phát xuống sau đó tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, lần này đại hội thể thao của chúng ta cùng nhị trung cùng nhau cử hành, cho nên còn có một lễ biểu diễn khai mạc."
"Biểu diễn? Biểu diễn cái gì a?"
"Chính là khiêu vũ."
"Là cả lớp đều phải tham gia sao?"
"Đúng vậy, mọi người."
Quách mập lập tức gào nói: "Lớp trưởng, cậu muốn chúng tôi nhảy cao nhảy xa chúng tôi còn làm được, này khiêu vũ chính là nữ sinh nhảy, nhưng nếu cậu để đại nam sinh chúng tôi khiêu vũ, kia còn không bằng giết tôi đâu."
"Cái gì a, thẳng nam như vậy sao? Nam sinh vậy liền không thể khiêu vũ?" Nữ sinh phản bác.

"Đúng vậy, như vậy liền nhảy không được?"

Quách mập thấy chọc nữ sinh nhiều người tức giận, nhanh chóng giải thích: "Không đúng không đúng, ý tôi là khiêu vũ phải để các tiểu tiên nữ lớp chúng ta nhảy mới đẹp, các cậu xem hình thể mập mạp của tôi đây, nhảy dựng lên không phải muốn mạng người a?"
Quách mập tán tụng các nữ sinh khiến các cô lập tức vui vẻ, cậu vẫn còn muốn sống a.

Khiêu vũ Tống Kiểu Kiểu thật ra không lo lắng, bởi vì từ lúc cô tám tuổi Vương Tuệ Lâm đã kiên trì đưa cô đi học múa dân tộc, vẫn luôn học đến khi cô chia ban năm 11, đến khi đem tất cả thời gian dùng để học tập thì mới ngừng khóa.

Nhưng nền tảng vũ đạo nhiều năm như vậy vẫn phải có, cô tiến đến trước mặt Lục Kinh Tả, nhỏ giọng nói: "Phải khiêu vũ, cậu không biết nhảy làm sao bây giờ?"
Lúc Quyền Gia Lệ nói đến khiêu vũ, mày Lục Kinh Tả cũng đã hơi nhăn lại, anh có chút khó xử nhìn về phía cô, bộ dáng thế nhưng có chút đáng thương.

Tống Kiểu Kiểu lập tức bị bộ dáng này của anh đả động, lập tức nói: "Được rồi được rồi, yên tâm đi, đừng lo lắng, tôi sẽ dạy cậu."
"Dạy không được làm sao bây giờ?"
"Tôi từ từ dạy, dạy được mới thôi, được chứ?"
Lục Kinh Tả môi động hai cái, sau đó cúi đầu "Ân" một tiếng.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy lúc này bộ dáng anh cực kỳ đáng yêu, không khỏi nhìn chằm chằm anh thêm một chút.

Lục Kinh Tả bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô khiến tai ẩn ẩn nóng lên, anh liếc nhìn qua, "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi phát hiện......" Tống Kiểu Kiểu cố ý tạm dừng hai giây, "Vừa rồi cậu đặc biệt đáng yêu."
Lục Kinh Tả: "......"
Lục Kinh Tả dùng ngón tay chọc một cái vào cánh tay cô, "Điền đăng ký của cậu đi."
"Điền điền điền, bất quá đại hội thể thao cậu báo hạng mục gì a?"
"Một phút lên rổ."
"Soái như vậy sao?"

"Cậu cảm thấy tôi lên rổ rất tuấn tú sao?"
Tống Kiểu Kiểu đem đôi tay nắm thành nắm đặt ở trước mặt, mặt mày cong lên, "Soái a, siêu cấp."
Lục Kinh Tả nhìn, lòng bàn tay hơi ngứa, có chút xúc động muốn duỗi tay xoa đầu cô, nhưng hiện tại ở trước mắt bao người, anh vẫn là nhịn xuống, anh ho nhẹ một cái, hỏi cô: "Còn cậu? Báo cái gì?"
Tống Kiểu Kiểu ở phần nữ thi đấu điền kinh bốn trăm mét đánh một cái, sau đó cầm lên đưa tới trước mặt anh.

"Bốn trăm mét?"
"Ân, tôi cũng rất lợi hại."
Lục Kinh Tả nhìn thoáng qua, sau đó lấy bảng biểu của cô, trực tiếp xóa đi bốn trăm mét, Tống Kiểu Kiểu mở to hai mắt, "Làm gì xóa của tôi?"
"Bốn trăm mét quá dài, chạy 100 mét là được rồi." Anh ở mục 100 mét đánh một cái.

"Tôi có thể chạy bốn trăm mét."
"Chạy xong bốn trăm mét cậu sẽ rất khó chịu, chân cẳng nhũn ra, cả người vô lực, tim đập cấp tốc, cổ họng tanh ngọt......"
"OK OK OK, tôi chạy 100 mét, chạy 100 mét không phải được sao?" Cô nhanh chóng thỏa hiệp, đoạt lại bảng biểu từ trong tay của anh, vừa viết tên của mình vừa lẩm bẩm, "Lục Kinh Tả, cậu vừa rồi thành công đánh lui một người có lòng dâng hiến cho lớp, cậu biết không?"
Lục Kinh Tả liếc cô một cái, "Không thiếu một mình cậu."
Tống Kiểu Kiểu, "......"
Lúc các bạn học điền bảng biểu, Quyền Gia Lệ tiếp tục nói, "Vừa rồi nói vũ đạo lễ khai mạc kia, lớp chúng ta ba mươi người, mỗi người đều phải tham gia, không có ngoại lệ, cụ thể nhảy cái gì, ngày mai khoa sẽ xác định xuống.

Sau khi xác định xuống dưới, hai buổi sáng cuối tuần phải tới trường học luyện múa, cùng với mỗi buổi chiều từ thứ hai tới thứ sáu sau khi kết thúc tiết khóa cuối cùng.

Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, vẫn là hy vọng mọi người có thể tích cực phối hợp, không nói làm được tốt nhất, nhưng cũng không cần đứng chót, được không?"
Quyền Gia Lệ học tập thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng ôn hòa, cho nên bạn học trong lớp đều phục cô ấy, thấy cô ấy cũng đã nói như vậy, đương nhiên cũng liền đáp ứng, tóm lại mọi người rõ ràng đã bị an bài rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.