Phong Có Thơ Tình

Chương 17: 17: Hoa Khôi





Edit: Phương Thiên Vũ
Lúc Tống Kiểu Kiểu lôi kéo Từ Cám chạy qua, Lục Kinh Tả đã bắt đầu ném rổ.

Đầu gối anh hơi cong, thân thể ngồi xổm xuống, hai chân bỗng nhiên phát lực, nhẹ nhàng nâng tay vững vàng quăng bóng vào rổ, sau khi bóng rổ rơi xuống Lục Kinh Tả nhanh chóng tiếp được lại quăng vào, động tác cực kỳ lưu loát, bách phát bách trúng, trên khán đài vang lên tiếng hoan hô cực lớn, đặc biệt là thanh âm của nữ sinh, tràn ngập toàn trường.
Lúc này Tống Kiểu Kiểu cũng không ngoại lệ, cô hưng phấn bắt lấy cánh tay Từ Cám, "Thật soái thật soái! Lục Kinh Tả thật soái!"
"Đúng đúng đúng, soái soái soái."
Gần như là khi trọng tài kêu dừng ở một giây cuối cùng, Lục Kinh Tả cũng quăng vào rổ một cái cuối cùng, khán đài lại lần nữa bạo phát tiếng hoan hô.

Khi kết thúc, Tống Kiểu Kiểu cầm nước suối đang chuẩn bị xông lên, nhưng một thân ảnh khác so với cô càng nhanh hơn đã đi về phía anh, cô lập tức có chút không có phản ứng, ngay cả Từ Cám cũng không có phản ứng lại.

An Thấm đi về hướng Lục Kinh Tả, cô ấy đem chai nước trong tay đưa cho anh, "Lục Kinh Tả, vừa rồi cậu ném bóng vô cùng giỏi."
Lục Kinh Tả nhìn cô ấy một cái nhưng không có nhận nước của cô ấy.

An Thấm cũng không thèm để ý, "Chắc cậu không biết tôi, bất quá không có quan hệ, tôi biết cậu là được rồi, tôi gọi là An Thấm, nhị trung."
Lục Kinh Tả vẫn lạnh nhạt nhìn cô ấy, không bày tỏ gì, nhưng khi lướt qua cô ấy nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đứng ở phía sau, trong tay cô đang cầm một chai nước suối, lúc này đôi mắt bình tĩnh của anh mới dao động một chút, anh nhấc chân liền chuẩn bị rời đi.

An Thấm duỗi tay ngăn cản anh một chút, "Tôi đang nói với cậu đấy? Cậu sao không để ý người khác chứ?"
Lục Kinh Tả mày nhăn lại, "Tránh ra."
An Thấm: "......"
Tào Nhuế: "......"
Lục Kinh Tả trực tiếp vòng qua cô ấy đi về hướng Tống Kiểu Kiểu, An Thấm xoay người nhìn bóng dáng anh, sau đó nhìn thấy anh đi đến bên cạnh một nữ sinh xinh xắn.

Tống Kiểu Kiểu cứ ngơ ngác nhìn Lục Kinh Tả đi về phía mình, "Cậu......"
Lục Kinh Tả duỗi tay lấy đi chai nước trong tay cô, "Cũng đã mang theo nước vì sao không đưa cho tôi?"

"Cậu......!Cậu ấy không phải đưa cho cậu sao?"
Lục Kinh Tả sắc mặt không tốt lắm, "Tôi không quen biết cậu ta."
"Ân?"
"Dì không có nói với cậu, không thể tùy tiện nhận đồ của người xa lạ sao?"
Tống Kiểu Kiểu: "???"
Từ Cám: "......"
Lục Kinh Tả vặn nắp bình, lúc ngửa đầu uống nước hầu kết nhô ra trượt lên trượt xuống, Tống Kiểu Kiểu nhìn cũng không nhịn được nuốt theo, theo bản năng hỏi một câu: "Uống ngon không?"
Nghe được lời này Lục Kinh Tả cùng Từ Cám rõ ràng sửng sốt một chút, nước suối......!uống ngon không?
Mà Tống Kiểu Kiểu sau khi hỏi xong chính mình cũng ngây người một chút, sau khi cô phản ứng lại cũng hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cô hỏi vấn đề ngu xuẩn gì thế này? Sao lại có thể hỏi nước suối uống ngon không như vậy?
Trong mắt Lục Kinh Tả nhiễm một tầng ý cười, "Muốn thử không?"
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng lắc đầu, "Không......!Không cần."
Lúc ăn cơm trưa Từ Cám cùng Tống Kiểu Kiểu bát quái chuyện buổi sáng.

"Ai, cậu biết nữ sinh buổi sáng hôm nay đưa nước cho Lục Kinh Tả là ai không?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, "Không biết, nhưng xem đồng phục của cậu ấy, là nhị trung rồi."
"Đúng vậy, chính là nhị trung, chính là hoa khôi giảng đường của nhị trung, An Thấm."
"Hoa khôi giảng đường a?" Tống Kiểu Kiểu nghĩ lại một chút, nói: "Ân, rất xinh đẹp."
Động tác ăn cơm của Từ Cám dừng một chút, "Cứ như vậy?"
"Bằng không?"
"Cậu chẳng lẽ không có nhìn ra An Thấm thích Lục Kinh Tả sao?"
"Người thích Lục Kinh Tả rất nhiều a, cậu ta bắt đầu từ nhà trẻ đã bị rất nhiều nữ sinh thích a." Tống Kiểu Kiểu không cho là đúng.

Từ Cám thiếu chút nữa nghẹn cơm mà chết, bởi vì cô đã nhìn ra, Lục Kinh Tả thích Tống Kiểu Kiểu, là loại thích nam nữ, cô vốn có điểm không xác định, nhưng hiện tại cô vô cùng xác định rồi, dù sao cô cũng có người thích, bởi vậy cô càng thêm cảm thấy ánh mắt Lục Kinh Tả nhìn Kiểu Kiểu không giống nhau.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Kiểu Kiểu cúi đầu ăn cơm, trước kia cũng không cảm thấy cô gái này ngốc, nhưng khi đối mặt tình cảm, cô cảm thấy cô gái này thật ngốc.


Lại nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả cùng mấy người Kỷ Vị ngồi cùng nhau cách đó không xa, không khỏi thở dài, thôi, đường còn dài a, cô đột nhiên có chút đồng tình với vị học bá của bọn họ.

Ăn cơm trưa xong, lúc sau buổi chiều đại hội thể thao tiếp tục tiến hành, buổi sáng Tống Kiểu Kiểu đạt được hạng nhất trong vòng loại 100 mét của nữ, đương nhiên cũng vào trận chung kết buổi chiều, lúc cô đi dự thi, Lục Kinh Tả đi cùng cô, tiến vào trận chung kết đều là hạng nhất của mấy vòng đấu loại, tức khắc làm người ta có chút áp lực.

"Không có việc gì, tùy ý chút, không bị thương là được."
"Ân, được."
Tống Kiểu Kiểu cố gắng, nhưng vẫn chỉ chạy được thứ ba, quả nhiên buổi sáng lưu lại đều là vua của vua, tóm lại hạng ba cô đã vừa lòng.

Buổi tối hơn 5 giờ hội thể thao mới hoàn toàn kết thúc, lớp bọn họ vài hạng mục đều lấy được thành tích không tồi.

Nữ 100 mét lấy được hạng ba, Từ Cám nhảy xa lấy được hạng nhì, một phút lên rổ Lục Kinh Tả cùng Kỷ Vị một người lấy hạng nhất một người lấy hạng nhì, còn có vài bạn học đều lấy được thành tích, tổng thể lớp bọn họ thành tích quả thật không tồi.

Đại hội thể thao sau khi chấm dứt, hiệu trưởng tuyên bố ở sân thể dục giải tán tại chỗ.

Hoàng hôn ngả về tây, nơi xa phía chân trời bị nhuộm thành màu đỏ, mây tía ánh tà dương làm nền cho hoàng hôn càng sậm màu, buổi tối nhẹ nhàng kéo tới lại có một chút lạnh lẽo.

"Thời gian quả thật nhanh a, đảo mắt đã tháng 11."
"Ân, cách thời gian thi đại học còn sáu tháng."
Tống Kiểu Kiểu: "......"
"Cậu đừng quên chuyện đồng ý với tôi."
Tống Kiểu Kiểu thuận miệng hỏi, "Chuyện gì?"
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lục Kinh Tả liền trầm xuống, "Cậu lặp lại lần nữa?"

Tống Kiểu Kiểu nháy mắt liền cảm giác được hơi thở nguy hiểm, suy nghĩ một chút lập tức nói: "Tôi nhớ rõ tôi nhớ rõ, muốn thi cùng trường đại học sao, tôi biết."
Sắc mặt Lục Kinh Tả lúc này mới đẹp một chút, "Không được lại quên."
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng bảo đảm, "Được, không quên không quên."
Có lẽ do hôm nay tham gia hội thể thao cả ngày, tiêu hao quá lớn, Tống Kiểu Kiểu lên xe lúc sau liền có chút mệt mỏi, hơn nữa âm nhạc êm dịu từ tai nghe khiến cơn buồn ngủ của cô câu ra tới, bất tri bất giác mà nhắm lại đôi mắt hơi mỏi.

Cô vốn thật sự chỉ là nghĩ nghỉ ngơi một chút, nhưng Tống Kiểu Kiểu sẽ không nghĩ đến, mình nhắm mắt một chút liền trực tiếp thiếp đi.

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô hình như thật sự ngủ rồi, cô rũ đầu, tóc dài bị cột tùy ý ở phía sau, trên trán cùng với hai má có chút lộn xộn, đôi mắt xinh đẹp linh động lúc này đã nhắm lại, lông mi cong dài phủ xuống, môi đỏ thắm hé mở, hôi thở đều đều.

Anh thu hồi đôi mắt, bàn tay đặt ở đầu gối nắm lại, hơi siết chặt, tựa như đang suy xét cái gì, vài giây sau, anh bình tĩnh lại tự nhiên vươn tay gỡ tai nghe trên lỗ tai cô xuống, sau đó đỡ lấy đầu cô nhẹ nhàng áp vào bả vai mình, sau khi biết đầu của cô đang tựa lên vai mình, anh lúc này mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tống Kiểu Kiểu một đường ngủ thật sự sâu, gần hơn một giờ xe chạy trên đường đều không có tỉnh lại, mà Lục Kinh Tả vì để cô ngủ thoải mái, giữ tư thế ấy cũng khoảng gần một giờ, lúc loa xe buýt vang lên đường Vạn Tây, Tống Kiểu Kiểu bỗng nhiên bừng tỉnh.

Sau khi tỉnh lại cô mới phát hiện mình đang dựa vào vai Lục Kinh Tả, mà lúc cô vừa mở mắt Lục Kinh Tả cũng cảm nhận được, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tỉnh rồi?"
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng đem đầu rời khỏi vai anh, "Tôi có phải đè ép cậu thời gian rất lâu không? Khó chịu không?"
Lục Kinh Tả cười cười, "Không có việc gì."
Tống Kiểu Kiểu nhớ rõ mình là vừa lên xe liền ngủ, vừa rồi loa thong báo chính là đường Vạn Tây, trạm tiếp theo chính là tiểu khu Hoa Loan, cô dựa lâu như vậy sẽ không khó chịu? Nghĩ thế cô đặt tay lên vai anh khẽ vuốt, "Cậu gạt người, khẳng định là khó chịu, tôi xoa cho cậu."
Lục Kinh Tả nhìn thoáng qua tay nhỏ đang xoa vai cho mình, môi mỏng nhếch lên, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói.

*****
Buổi tối tắm rửa xong, lúc Lục Kinh Tả chuẩn bị tắt đèn ngủ, anh nhận được WeChat của Triệu Thanh Nghiên.

—— lão Lục, đem tài khoản trò chơi của cậu cho tôi mượn chơi mấy ngày đi.

Lục Kinh Tả trực tiếp trả lời.

—— không cho mượn.


——có phải anh em hay không?
—— không phải.

—— thật sự?
—— ân.

Vài giây sau, Triệu Thanh Nghiên gửi qua đây một tấm hình.

—— hình ảnh jpg.

Lục Kinh Tả thấy rõ, cô gái trong hình là anh cùng Tống Kiểu Kiểu chụp chung, nhưng anh còn chưa kịp click mở to ra, Triệu Thanh Nghiên đã lập tức thu về.

Không đợi Triệu Thanh Nghiên lại gửi cái gì, cậu liền nhận được hai tin nhắn của Lục Kinh Tả.

—— tài khoản XXXXX, mật mã XXXXX
—— cho tôi.

Triệu Thanh Nghiên ở đầu di động kia: "......·"
Vì thế cậu lại đem tấm hình vừa rồi gửi lại cho Lục Kinh Tả.

Tấm hình này chụp chính là ở trước lễ khai mạc, hơn nữa chụp vô cùng rõ, lúc ấy Tống Kiểu Kiểu đang nghiêng đầu nói với anh, đôi mắt cô hơi cong lên, giống một vầng trăng non, mà trên mặt anh cũng mang theo ý cười.

Lục Kinh Tả sau khi lưu lại tấm hình này lại phát WeChat cho Triệu Thanh Nghiên.

—— còn nữa đâu?
—— cái gì còn nữa?
—— đừng cùng tôi thừa nước đục thả câu, nhanh lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.