Phong Có Thơ Tình

Chương 22: 22: Đau Lòng





Edit: Phương Thiên Vũ
Bởi vì đầu anh dựa vào chỗ cổ mình nên Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được nhiệt độ trên gò má anh truyền đến, vì thế hạ thấp giọng dịu dàng hỏi anh, "Uống thuốc đi, nha?"
Lục Kinh Tả có chút tham lam ôm thêm một chút, sau đó mới thả cô ra, duỗi tay lấy thuốc trong tay cô nhét vào trong miệng mình.

"Nước." Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng đưa nước qua.

Lục Kinh Tả không có tiếp nhận ly nước mà là trực tiếp bao lấy tay cầm nước của cô, hạ thấp người, đưa ly nước tiến đến bên miệng mình.

Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được ấm áp khác lạ từ trên mu bàn tay truyền đến, ánh mắt cô hạ xuống.

Tay Lục Kinh Tả khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi bật trên làn da trắng, cô không xem như một tay khống nhưng cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn, thật là đẹp, nhìn làm người ta có chút xúc động muốn nắm lấy.

Lúc Tống Kiểu Kiểu phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, cô nhanh chóng cúi đầu, phỉ nhổ chính mình.

Người ta còn đang bị bệnh mà mình lại nghĩ đến tay của người ta!
Tống Kiểu Kiểu phát ngốc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hơn phân nửa ly nước đều bị anh uống hết rồi.

Sau khi uống xong Lục Kinh Tả mới buông cô ra, Tống Kiểu Kiểu vươn bàn tay sờ trán anh một chút, vẫn còn rất nóng, "Uống xong rồi, bằng không đi ngủ sớm một chút?"
Lục Kinh Tả không đáp, khuôn mặt hơi tái nhợt nhìn cô, thanh âm mang chút khàn khàn nói, "Còn chưa có ăn cơm."
Tống Kiểu Kiểu hơi mở to hai mắt, "Đến giờ còn chưa ăn cơm? Dì không có làm cho cậu sao?"
"Có."
"Vì sao không ăn."
"Khó chịu."

Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ một chút, cũng đúng, anh đã nóng thành như vậy, lúc ấy khẳng định là không có khẩu vị, "Tôi bây giờ hâm nóng lại cho cậu nha?"
Nói xong cô trực tiếp đi vào phòng bếp, cô thấy ba món một canh được đặt ở trên bàn cơm, tinh xảo thì tinh xảo nhưng quá mặn, đối với một người bị sốt mà nói thì đúng là không thích hợp ăn dầu mỡ như vậy.

Cô yên lặng nhìn Lục Kinh Tả cùng lại đây, "Những món này không thể ăn, quá dầu mỡ, tôi ra ngoài mua cháo thanh đạm một chút cho cậu."
Lục Kinh Tả mím môi bị sốt đỏ, vài giây sau, phun ra mấy chữ, "Bên ngoài lạnh, cậu làm đi."
Tống Kiểu Kiểu trợn tròn mắt, anh là muốn cô làm cho anh ăn sao? Nhưng mà cô không biết nấu cơm a?
"Tôi......!không biết nấu cơm a......"
Lục Kinh Tả nhấc chân đi vào phòng bếp, "Tôi dạy."
Tống Kiểu Kiểu vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh nhìn đến, lời muốn từ chối đổi thành, "Được."
"Cơm đã nấu rồi, xới ra......"
Tống Kiểu Kiểu nghe theo lời anh nói để nấu cháo, lúc nồi sôi bọt lăn tăn thì dùng muỗng vớt một chút bọt ra, vì có thể làm cháo vào miệng là tan nên cô đã bỏ thêm hai lần nước.

Lục Kinh Tả dựa ở cạnh cửa phòng bếp nhìn cô gái bên trong, cô mặc bộ thể thao màu tím, vì để tiện nên tay áo được xoăn tới khuỷu tay, mái tóc đen dài tùy ý cột thấp ở phía sau, sườn mặt ôn nhu dịu dàng.

Giờ khắc này, Lục Kinh Tả cảm thấy trái tim trống rỗng lạnh lẽo của mình trong nháy mắt được lấp đầy, luồng nhiệt ấm áp cuồn cuộn không ngừng tràn ra.

Tống Kiểu Kiểu bỏ thêm giăm bông vào nấu cùng, qua một phút cô mới tắt lửa, lúc này trong không khí đã thoang thoảng mùi thơm cháo giăm bông, cô hít hít cái mũi, xoay người nhìn về phía Lục Kinh Tả.

Vừa nhìn liền lơ đãng tiến vào đôi mắt đen sâu của anh, trong đôi mắt kia tựa như quay cuồng cảm xúc gì đó nhưng cô không xem hiểu, giây tiếp theo, đôi mắt anh trở nên dịu dàng.

Tống Kiểu Kiểu trố mắt hỏi anh: "Cậu ngửi thấy mùi thơm không?".

đam mỹ hài
Lục Kinh Tả khẽ cong môi lên, sau đó gật đầu, "Ân."

"Thơm không?"
"Thơm."
Tống Kiểu Kiểu khóe miệng giơ lên, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào, đây chính là lần đầu tiên mình nấu ăn, còn nấu ra cháo thơm như vậy, "Cậu mau qua ngồi đi, tôi một hồi liền múc ra cho cậu."
Sau khi cô nói xong Lục Kinh Tả cũng không có rời đi, hơn nữa còn đi về phía cô, anh đi đến bên cạnh cô, cô lại lần nữa ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, trong đầu không khỏi nghĩ đến vừa rồi bị anh ôm như vậy, bây giờ nghĩ lại hình như còn có thể cảm nhận độ ấm thân thể của anh lúc ấy.

"Để tôi."
"A?" Bởi đang xuất thần nên Tống Kiểu Kiểu không có nghe rõ anh nói gì.

Lục Kinh Tả thấy bộ dáng cô mờ mịt, dịu dàng lặp lại một tiếng, "Tôi nói để tôi, tránh cậu bị bỏng."
Tống Kiểu Kiểu không muốn, anh là người bệnh, nào có thể để người bệnh tự mình động thủ chứ, hơn nữa làm đến nơi đến chốn mới có thể khiến cô càng thêm có cảm giác thành tựu.

"Tôi lại không phải đứa nhỏ, sao có thể làm mình bị bỏng, cậu ngồi xuống đi, để tôi." Có lẽ lúc cô nói cũng không có ý thức được, không tự giác mà ra lệnh.

Lông mi Lục Kinh Tả run nhẹ, sau đó nghe lời mà thối lui đến bên bàn cơm ngồi xuống.

Tống Kiểu Kiểu thấy bộ dáng anh nghe lời, ý cười bên miệng cũng sâu hơn, cô dùng muỗng quấy nhẹ cháo một chút, sau đó lấy ra hai cái chén từ một bên ngăn tủ, sau khi rửa sạch mới bắt đầu múc cháo, múc xong lại thả chút hành lên.

Cô đem chén cháo lớn đặt ở trước mặt Lục Kinh Tả, "Ăn đi, cẩn thận nóng a."
Tống Kiểu Kiểu thấy Lục Kinh Tả đang nhìn chén cháo nhỏ trước mặt mình, vì thế giải thích: "Tôi buổi tối không có ăn cơm, cậu không phải là không cho tôi ăn chứ?"
Lục Kinh Tả nhanh chóng lắc đầu, "Sao lại không? Tôi chỉ là muốn hỏi cậu, chén nhỏ như vậy ăn no không?"
Tống Kiểu Kiểu dùng muỗng quấy nhẹ một chút, "Ân, no."
"Buổi tối vì sao không có ăn cơm?"

Tống Kiểu Kiểu hơi dừng động tác, cô không thể nói cho anh biết là vì anh tức giận, làm cô khó chịu lại không yên nên mới không muốn ăn cơm.

Cô ho nhẹ một tiếng, vô cùng tự giác đem cái nồi này ném tới trên người Vương Tuệ Lâm, "Ân......!Mẹ tôi hôm nay nấu cơm không ngon lắm......"
Trong mắt Lục Kinh Tả hiện lên một tia kinh ngạc, dì nấu cơm như thế nào anh cũng rõ, sao lại không thể ăn chứ?
Tống Kiểu Kiểu thấy vẻ mặt anh trầm tư, lập tức mở miệng cắt ngang, "Nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi, nguội sẽ không ngon."
Lục Kinh Tả suy nghĩ bị cắt đứt, không có tiếp tục suy nghĩ sâu thêm mà bắt đầu chậm rãi ăn cháo, vừa cho vào miệng, đôi mắt anh tức khắc sáng lên.

Tống Kiểu Kiểu lần đầu tiên nấu cháo cho người khác nên chính mình không có động muỗng đầu tiên, vẫn luôn đợi Lục Kinh Tả ăn xong rồi nói cho cô biết hương vị thế nào, ánh mắt cô từ lúc anh cầm muỗng vẫn luôn không dời đi, nhìn anh ăn một ngụm liền gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
Lục Kinh Tả gật đầu, "Vô cùng ngon."
Này nhất định là cháo ngon nhất mà anh được ăn, mang theo mùi thơm của hành và giăm bông, vào miệng là tan, thế nên rất nhiều năm sau anh cũng không thể quên được mùi vị này, mùi vị của gia đình.

Tống Kiểu Kiểu nghe anh đánh giá, đặc biệt là hai chữ "Vô cùng" khiến cô rất đắc ý, khóe miệng lập tức giương lên, cô cầm muỗng tự mình cũng nếm một ngụm, sau khi nếm xong ý cười nơi khóe miệng rõ ràng nhạt đi rất nhiều.

Giống như cũng không có ngon như vậy đi......!So với cháo mẹ cô nấu, hương vị thật sự kém quá xa......!
Cô nhìn về phía Lục Kinh Tả, trong mắt mang theo chút không hiểu.

Lục Kinh Tả nhìn thấy trong mắt cô hoài nghi, anh cúi đầu cười một chút, lại liên tiếp ăn vài muỗng mới nói với cô: "Tôi cảm thấy ăn rất ngon."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, cảm thấy mình có chút rối rắm, đúng vậy, dù sao cháo này cũng là làm cho anh ăn, anh cảm thấy ăn ngon không phải là tốt rồi sao?
"Vậy cậu muốn ăn thêm một chén không?"
"Không ăn một chén, muốn ăn sạch toàn bộ."
Tống Kiểu Kiểu mở to hai mắt nhìn, kỳ thật cô làm còn rất nhiều, nếu anh ăn hết, bụng không phải sẽ căng chết sao?
Cô nhanh chóng lắc đầu, "Không được, nhiều nhất chỉ có thể ăn thêm một chén, bằng không sẽ không thoải mái."
Trong mắt Lục Kinh Tả hiện lên một tia do dự.

Tống Kiểu Kiểu tăng thêm ngữ khí, "Chỉ có thể ăn thêm một chén."
"Được, còn lại tôi sẽ để sáng mai ăn."
Tống Kiểu Kiểu nhấp môi, trong lòng thoáng qua một tia đau lòng khác thường không rõ, "Ân, được."

Lục Kinh Tả liên tiếp ăn hai chén cháo, trước khi ăn cháo ăn đã uống thuốc, lúc này bụng no nên thuốc cũng phát huy tác dụng, Tống Kiểu Kiểu thấy anh không tự giác bắt đầu nhắm mắt lại, nói: "Mệt thì đi ngủ đi."
Lục Kinh Tả lắc lắc đầu, "Vậy còn cậu?"
"Mình thu dọn chỗ này một chút, sau đó cũng phải về nhà."
Lục Kinh Tả dùng tay chống đầu, "Tôi chờ cậu đi rồi sẽ ngủ."
Tống Kiểu Kiểu cười một chút, cô đi đến bên cạnh Lục Kinh Tả, đôi tay đỡ lấy cánh tay anh, nâng anh dậy, "Đi thôi, tôi đưa cậu đi ngủ trước."
Lục Kinh Tả muốn cự tuyệt nhưng lại luyến tiếc cô tới gần cùng ấm áp trên cánh tay, vì thế chỉ có thể bị cô đỡ về phòng.

Sau khi anh nằm xuống, Tống Kiểu Kiểu kéo chăn đắp cho anh.

Sắc mặt anh khôi phục không ít, nhưng vẫn còn suy yếu, cô duỗi tay sờ trán anh vẫn còn nóng, dịu dàng nói: "Được rồi, ngủ đi."
Lục Kinh Tả nằm ở trên giường, buồn ngủ cũng đã thổi tới nhưng anh vẫn ráng chống lại, "Vậy cậu không cần đóng cửa phòng ngủ."
Cửa phòng ngủ đối diện phòng bếp, không đóng thì anh có thể nghe được tiếng cô dọn rửa ở đó......!Là thanh âm làm anh có cảm giác an toàn......!
Tống Kiểu Kiểu không rõ ý của anh nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, "Được."
Sau khi cô ra ngoài, Lục Kinh Tả lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn nghe nơi đó truyền đến thanh âm, chỉ nghe như vậy nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy thỏa mãn dễ chịu.

Tống Kiểu Kiểu sau khi rửa chén xong, cô lại tay chân nhẹ nhàng vào phòng ngủ của Lục Kinh Tả, anh đã ngủ rồi, hô hấp vững vàng, nhưng có lẽ mơ thấy cái gì không tốt lắm, mày hơi nhíu lại.

Ngày thường Lục Kinh Tả luôn là một bộ dáng ôn hòa tốt đẹp, nhưng lúc này bị bệnh phát sốt, cả người thân chăm sóc bên cạnh cũng không có.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy có chút khó chịu, cô giơ tay xoa nhẹ.

"Ngủ đi, ngủ ngon."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tả ca: Lần đầu tiên ăn món vợ nấu, vẫn là tôi tự mình cầm tay dạy.

Kiểu Kiểu: Lục Kinh Tả quá đáng thương, sau này tôi sẽ đối tốt với cậu ấy hơn một chút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.