Phong Có Thơ Tình

Chương 4: 4: Trắng Mịn





Edit: Phương Thiên Vũ
Hai người đồng thời nhìn qua, là lớp trưởng Quyền Gia Lệ cùng cán bộ môn Hóa Triệu Tư Kỳ, hai người nhìn bọn họ đi tới, "Thật khéo a, hai cậu cũng tới mua tài liệu à?"
Ánh mắt Quyền Gia Lệ dừng trên người Tống Kiểu Kiểu, làn da trắng nõn, mày liễu mắt hạnh, có lẽ là do cuối tuần nên mái tóc đen dài được xõa sau lưng, áo thun đen phối với quần jean xanh nhạt để lộ vòng eo cực kỳ mảnh khảnh.

Tống Kiểu Kiểu cười nhìn các cô ấy, "Đúng vậy, thật khéo."
Quyền Gia Lệ dư quang thấy "3 năm cao khảo 5 năm mô phỏng" trong tay Lục Kinh Tả, dịu dàng nói: "Lớp trưởng cậu không phải mới vừa mua 3 năm sao?"
Lục Kinh Tả nhàn nhạt nói: "Cho cậu ấy."
Quyền Gia Lệ gật gật đầu, "Như vậy a."
Lục Kinh Tả "Ân" một tiếng, nói: "Hai người tiếp tục xem đi, chúng tôi đi trước."
Tống Kiểu Kiểu vẫy tay với hai cô ấy, "Tạm biệt, thứ hai gặp a."
"Ân, thứ hai gặp."
Triệu Tư Kỳ nhìn bóng dáng một cao một thấp kia, nới với Quyền Gia Lệ ở một bên: "Lớp trưởng đối với Kiểu Kiểu cũng thật tốt, đúng không?"
Quyền Gia Lệ cũng nhìn họ, hai người phía trước đang nói cái gì, lúc Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kinh Tả, cô có thể thấy rõ ý cười nơi khóe miệng của cô ấy.

Qua vài giây, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt nói: "Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tốt cũng bình thường a."
Triệu Tư Kỳ như suy nghĩ chuyện gì lắc lắc đầu, "Gia Lệ, cậu có cảm thấy lớp trưởng thích Kiểu Kiểu hay không a?"
"A?" Quyền Gia Lệ sửng sốt một chút, cô ấy cười cười, "Hẳn sẽ không."
"Như vậy sẽ không? Cậu xem bọn họ vừa rồi thân mật như vậy, lớp trưởng chưa từng đối với ai như vậy."
Quyền Gia Lệ trên mặt ý cười phai nhạt vài phần, cô ấy lôi kéo cánh tay Triệu Tư Kỳ, "Được rồi, không nói cái này, chúng ta đi xem đi.

"
Triệu Tư Kỳ tâm tư tới nhanh đi cũng nhanh, cô ấy vừa nói như vậy cô liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, chuyên tâm bắt đầu chọn lựa tài liệu ôn tập, cho nên không có phát giác Quyền Gia Lệ bên cạnh bộ dáng có chút không thích hợp.

Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu xuống mỗi góc thành phố, các tòa nhà cao tầng và đường phố hình thành nên những hình ảnh loang lổ mới, xe trên đường cái tới tới lui lui lao nhanh không thôi.

Lúc đến bến xe, xe còn chưa có tới, Tống Kiểu Kiểu thuận thế liền ngồi xuống ghế dài, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Lục Kinh Tả ngồi xuống, qua khoảng mười phút thì xe buýt 812 đã tới.


Lục Kinh Tả đứng dậy, "Đi thôi."
Nhưng anh chưa kịp bước đã bị Tống Kiểu Kiểu nắm chặt cổ tay, cô nhỏ giọng ngập ngừng, "Chờ một chút."
Lục Kinh Tả từ trên cao nhìn xuống cô, "Làm sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Vài giây trước, một cảm giác vô cùng quen thuộc từ dưới thân truyền đến, có lẽ gần đây cô có chút căng thẳng, cũng không nghĩ hôm nay đã tới rồi.

"Tôi......!Tôi......!Giống như......" Tống Kiểu Kiểu xoắn chân, có chút khó mở miệng.

Lục Kinh Tả nhìn gương mặt trắng nõn của cô trở nên ửng đỏ, bộ dáng ngượng ngùng, anh đem "3 năm" đưa cho cô, "Ở đây chờ tôi, tôi sẽ nhanh trở lại."
"Lục Kinh Tả, cậu......!cậu đi đâu nha?" Tống Kiểu Kiểu vội vàng kêu anh nhưng lúc này đúng lúc đèn xanh, anh đã nhanh chóng đi qua đường lớn.

Tống Kiểu Kiểu theo bản năng hạ thấp người xuống, ngồi trên ghế chưa đến một phần ba, cô cảm giác bên dưới đang cuộn trào mãnh liệt, động một chút cũng không dám, chỉ có thể nắm chặt "3 năm" ánh mắt mong chờ.

Cô ngay cả vị trí cũng không dám dịch chuyển, cũng may hiện tại bến xe chỉ có một mình cô, bằng không cô thật sự có thể bật khóc mất.

Lúc lơ đãng ngẩng đầu, cô thấy Lục Kinh Tả tay cầm một cái túi nhỏ từ đường bên kia đang chạy về phía mình.

Thiếu niên tóc đen dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, rất nhanh anh đã chạy tới trước mặt cô, có lẽ là chạy gấp nên hơi thở dồn dập, môi mỏng khẽ nhếch.

Anh đem túi bọc khoảng ba lớp mua trong siêu thị đưa cho cô.

Lúc nhìn thấy bên trong là cái gì, đỏ ửng trên mặt lại tăng thêm vài phần, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh đồng thời cũng nhìn cô.

Đôi mắt anh sáng ngời thâm thúy như chứa đầy ngôi sao.


Lục Kinh Tả duỗi tay cởi áo khoác đen ra, đem áo khoác che lại cho cô, sau đó xoay đầu đi.

Anh cái gì cũng không nói nhưng Tống Kiểu Kiểu cũng hiểu được ý của anh, điều này làm cho cô có một chút cảm giác an toàn.

Cô nhanh chóng lấy khăn ướt ra, chuẩn bị lau sạch ghế nhưng lại phát hiện căn bản không dính trên ghế, có lẽ là do cách cô ngồi lúc nãy, nhưng cô vẫn dùng khăn ướt lau qua mấy lần.

Sau khi lau xong, cô duỗi tay khẽ chọc vào cánh tay anh, Lục Kinh Tả lúc này mới quay đầu nhìn qua, giọng anh có chút trầm, "Được rồi?"
Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu, trên ghế dài không có dính tới nhưng trên quần cô bị dính a......!
Lục Kinh Tả đem áo khoác đưa cho cô, "Cột lên."
"A?"
"Cột trên eo."
"Nga, được."
Tống Kiểu Kiểu cúi đầu cột chặt áo khoác.

"Đi thôi, đi nhà vệ sinh phía trước xử lý một chút."
Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu, lúc đi qua thùng rác, cô đem khăn dơ lúc nãy bỏ vào.

"Cậu vào đi thôi, tôi ở bên ngoài chờ cậu."
Tống Kiểu Kiểu nắm chặt túi mua hàng, "Ân."
Sau khi đi vào, Tống Kiểu Kiểu nhìn qua kính ở bồn rửa tay thì thấy gương mặt mình đỏ ửng.

Cố gắng ép xuống cảm thấy thẹn thùng, lúc xử lý xong đi ra, cô mở nước dùng nước lạnh vỗ lên hai má nóng bỏng, cố gắng giảm đi cái nóng trên mặt.

Lúc cô ra ngoài, Lục Kinh Tả còn đứng ở nơi đó, nhưng trên tay anh lại cầm một ly trà sữa.


Lục Kinh Tả thấy cô lại đây, tiếp nhận túi trên tay cô liền đem trà sữa trong tay đưa lại cho cô, "Nóng, cẩn thận phỏng."
Bởi vì còn bọc hai lớp túi nên người khác cũng không thấy rõ bên trong đựng cái gì, Tống Kiểu Kiểu yên tâm đưa túi cho anh, tiện đà đôi tay tiếp nhận trà sữa.

Cô cảm nhận được độ ấm ngoài thành ly, xem ra thật sự rất nóng.

Hai người chậm rãi trở lại bến xe phía trước, Tống Kiểu Kiểu vừa hút trà sữa vừa nhìn Lục Kinh Tả đi ở bên cạnh, qua một lúc cô mới nhỏ giọng nói, "Cảm ơn, vừa rồi tôi mất mặt lắm phải không?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Không có gì, dù sao việc này cậu cũng không phải lần đầu tiên."
Sắc mặt Tống Kiểu Kiểu đột nhiên đỏ lên, cô nghĩ tới, lúc cô lần đầu tiên tới là ở năm lớp mười, khi đó so với vừa rồi cô còn muốn mất mặt hơn, nếu không có anh ở đấy, ngày đó có thể cô sẽ ở phòng học đợi cả đêm.

Lục Kinh Tả thấy cô trầm mặc, nói: "Nghĩ tới?"
Tống Kiểu Kiểu rũ mắt, cắn ống hút trà sữa nói mơ hồ không rõ: "Cũng......!chuyện bao lâu......"
*****
Có người thời gian hành kinh ăn lạnh ăn cay nhảy nhót không chút ảnh hưởng, giống như cả người không có việc gì, nhưng có người có thể đau kêu cha gọi mẹ, trên giường lăn lộn.

Mà Tống Kiểu Kiểu chính là thuộc về người sau, bởi vì tật xấu này của cô, Vương Tuệ Lâm còn dẫn cô đi xem qua Đông y, bác sĩ cho cô một toa thuốc điều trị, bởi vậy mấy năm nay mỗi tháng cô đều phải uống một lần.

Sau khi về đến nhà đau đớn lúc này mới mãnh liệt, Vương Tuệ Lâm thấy gương mặt cô tái nhợt, cho cô uống thuốc uống nước đường đỏ liền kêu cô đi ngủ.

Chờ cô vào phòng, lúc này bà mới đem nồi chuyên hầm thuốc cho cô ra hầm.

Tống Kiểu Kiểu một giấc ngủ dậy chân trời ngoài cửa sổ sớm đã tối đen, phòng ngủ một mảnh mờ mịt.

Cửa khép hờ bị đẩy ra, Vương Tuệ Lâm thăm dò tiến vào liền thấy cô tỉnh, dịu dàng nói: "Kiểu Kiểu, tỉnh rồi? Ra ăn cơm tối đi?"
"Dạ, con đã biết." Tống Kiểu Kiểu xoa nhẹ bụng dưới đứng lên.

Vương Tuệ Lâm đặc biệt nấu cháo ngao cho cô, bên trong thả nấm hương rau thơm thịt bằm, ngao vừa mập vừa mềm, "Ăn đi, ăn xong uống thuốc rồi đi nghỉ sớm một chút."
Tống Khánh Quốc nhìn chén cháo của Tống Kiểu Kiểu, hít hít mũi, quay đầu nói với Vương Tuệ Lâm: "Bà xã, cháo còn không? Anh cũng muốn ăn."
Vương Tuệ Lâm bất đắc dĩ nhìn ông một cái, bà liếc mắt nhìn ông, "Người đã bao lớn còn tranh cháo với con gái, xấu hổ không hả?" Lời tuy nói như vậy nhưng bà vẫn múc cho ông một chén lớn, bà biết ông cũng thích ăn cháo này, cho nên mỗi lần làm cháo ngao cho Kiểu Kiểu, bà đều sẽ nấu nhiều hơn một chút.

"Bà xã, em thật tốt."
Tống Kiểu Kiểu giống như không nghe thấy gì, cẩu lương như vậy cô đã ăn từ nhỏ đến lớn.


Sáng thứ hai, Vương Tuệ Lâm rót đầy thuốc Đông y vào bình giữ ấm của Tống Kiểu Kiểu, lúc đi còn dặn dò cô, "Thuốc này phải uống hết trước buổi trưa, biết không?"
"Dạ biết rồi."
Vừa đổi giày xong, mở cửa ra cô liền nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng ở đối diện, cô nhướng mày, "Không phải cậu luôn thích chờ tôi ở bồn hoa sao?"
Lục Kinh Tả đi tới, "Ở chỗ này chờ cậu không tốt sao?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Đương nhiên tốt a."
Hai người cùng đi xuống lầu, vừa đi đến bến xe vừa ăn bữa sáng, chờ đến bến xe thì bữa sáng cũng đã ăn xong rồi, lúc đến bến thì xe vừa tới.

Lục Kinh Tả lên xe trước Tống Kiểu Kiểu, sau khi lên xe anh tìm được vị trí ngồi xuống, từ ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua Tống Kiểu Kiểu còn ở dưới.

"Xin chào, xin hỏi......!Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.

Lục Kinh Tả nghe tiếng nhìn cô ta một cái, lãnh đạm nói: "Ngại quá, có người rồi."
Nữ sinh trên mặt có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút xấu hổ, cũng may bạn của cô ta đúng lúc gọi cô ta một tiếng, cô ta lúc này mới có bậc thang đi qua.

Một màn này vừa lúc cũng bị Tống Kiểu Kiểu lên xe nhìn thấy, lúc đi qua nữ sinh tóc ngắn kia không khỏi nhìn thêm một chút.

Nữ sinh tóc ngắn thấy đồng phục trên người cô cùng thiếu niên kia giống nhau nên cũng nhìn cô một cái, sau đó nhìn thấy cô đi đến bên cạnh thiếu niên, thiếu niên lấy cặp ra để cho cô ngồi xuống.

"Mình đã nói đẹp trai như vậy khẳng định đã có bạn gái rồi."
"Nhưng mà cậu ấy thật sự rất đẹp trai."
"Đẹp trai cũng có chủ rồi, đừng nghĩ nữa."
Tóc ngắn nữ sinh: "......"
Tống Kiểu Kiểu đem cặp đặt ở đầu gối, cô nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, trêu anh, "Cô gái xinh đẹp như vậy cậu cũng cự tuyệt được a?"
Lục Kinh Tả nhàn nhạt liếc cô một cái, "Để cô ta ngồi, cậu có thể bỏ qua cho tôi?"
Tống Kiểu Kiểu "Xì" cười một tiếng, hất cằm tinh xảo lên, "Xem như cậu thức thời, bữa sáng để cậu ăn nhiều năm như vậy xem như không uổng phí."
Thấy thế, Lục Kinh Tả bất đắc dĩ lắc đầu, anh lấy di động cùng tai nghe ra từ trong túi ra, sau khi cắm vào thì đưa một tai nghe cho cô, Tống Kiểu Kiểu tiếp nhận tai nghe mang vào liền an tĩnh lại.

Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên cửa sổ ánh lên hai gò má ngây ngô lại xinh đẹp, hai màu xanh trắng của đồng phục và tai nghe đan xen, gió nhẹ phất qua khiến sợi tóc bay nhẹ giữa không trung..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.