Ở hành lang gặp Lâm Vi và Ôn Đình, Lâm Vi mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay đi sớm vậy?”
Ôn Đình lạnh lùng nói, “Còn phải hỏi? Con heo như anh ấy mà có thể dậy sớm như vậy, nhất định là có người gọi.”
“Hẳn là sau này không cần em gọi điện đánh thức anh nữa đi?” Ánh mắt Lâm Vi cong lên ánh cười, “Tiểu Ninh gọi anh à?”
Nhớ lại lúc sáng ôm Đoan Mộc Ninh trong lòng, vuốt ve như gối ôm, Chu Phóng tự dưng lại cảm thấy có chút kì quặc, đưa tay sờ mũi, hạ giọng nói, “Đúng vậy, sau này có cậu ấy gọi anh, không cần phiền em nữa, vui không?”
Lâm Vi cười gật đầu, “Tất nhiên rồi, rốt cục cũng được giải thoát.”
Nhìn bóng dáng Chu Phóng biến mất ở cuối hành lang, Ôn Đình hừ một tiếng, “Có mới nới cũ, đúng là tên vô lại chỉ nghe thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ đang khóc.”
“Đình Đình, quân tử không nói xấu người khác.” Lâm Vi nghiêm túc nhìn Ôn Đình, lại bị Ôn Đình liếc mắt xem thường, “Cậu là quân tử, tớ là tiểu nhân, tớ nói bậy không liên quan đến cậu.”
“Tớ đây cũng muốn tiểu nhân một lần, Chu Phóng khốn kiếp thật sự là có mới nới cũ, mới hai ngày trước còn nhờ tớ đến đánh thức, Đình Đình, chúng ta hãy vì thoát khỏi ma chưởng của anh ấy mà ăn mừng đi.”
“Đương nhiên.” Ôn Đình nhếch khóe miệng cười, đột nhiên nói, “Cậu thấy Đoan Mộc Ninh kia thế nào?”
“Cậu là ý gì?” “Thằng nhóc kia không đơn giản chút nào, tớ cảm giác ánh mắt cậu ta nhìn tớ rất kì lạ.” “Như thế nào?”
“Cậu ta ghét tớ.” Ôn Đình nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Tớ là nữ, so với các cậu thì nhạy cảm hơn, mũi của tớ cũng có thể ngửi được…mùi bom nổ chậm ẩn mình.”
Lâm Vi mỉm cười, “Cậu lúc nào cũng nói chuyện sâu sắc như vậy, không đi học triết học thật là lãng phí nhân tài a.”
Ôn Đình tiếp tục huyền bí, “Trước kia chúng ta luôn là ba người, chính xác thành một hình tam giác, cậu cũng biết, trong các dạng hình học, hình tam giác là vững vàng nhất. Nhưng Đoan Mộc Ninh xuất hiện, nó liền biến thành hình bình hành.”
Lâm Vi gật đầu, “Đúng vậy, hình bình hành, chỉ cần trọng tâm ở cạnh bên buông lỏng, có thể tùy tiện biến thành hình khác, có khi còn hòa thành một đường thẳng.” Dừng một chút, cười nói, “Cậu nói vậy là sao?”
“Chúng ta cùng Chu Phóng là quan hệ khăng khít, rốt cục không giữ được, trong thế giới của anh ấy lại xuất hiện trọng tâm mới. Hiện tại, anh ấy cùng Đoan Mộc Ninh dung hòa thành một đường thẳng, đem hai cạnh khác của hình bình hành, cũng chính là tớ và cậu, vứt bỏ đi…”
Lâm Vi thản nhiên liếc nhìn Ôn Đình một cái, “Cậu ghen tị.”
Ôn Đình trừng mắt to, “Nói bậy bạ gì đó?”
“Không phải sao? Chu Phóng vốn là bạn tốt của chúng ta, hiện tại anh ấy chỉ chú tâm để ý đến Tiểu Ninh, hoàn toàn không để cậu trong mắt, cho nên cậu mới ghen tị.” Lâm Vi nói xong, liền cười nhẹ với Ôn Đình, “Đình Đình, hãy mở lòng ra chút a, tớ lại thấy không có gì, Chu Phóng sau này còn có những người bạn khác nữa, chúng ta không thể như khi còn nhỏ làm gà con mãi núp dưới cánh anh ấy, đúng không?”
Nhìn vẻ mặt bình thản kia, Ôn Đình tức giận hung hăng đánh một chưởng.
Thầm nghĩ: sao lại thành tớ ghen tị chứ? Tớ chỉ là cảm thấy Chu Phóng đối tốt với Đoan Mộc Ninh như vậy…Được rồi, kỳ thật cũng có chút ghen tị, hai con gà con vẫn luôn núp dưới cánh gà mẹ nhiều năm như vậy, hiện tại lại chen vào một người, hơn nữa lại vì cái kẻ mới đến kia mà đen hai người chúng ta đẩy ra, cảm giác chắc chắn không hề thoải mái, vậy mới không…phụ “lòng yêu thương” nhiều năm của Chu Phóng.
“Bạn Ôn Đình, sáng sớm đứng ở hành lang làm gì vậy?” Bạn học đi ngang tò mò hỏi.
“Nga, tôi ở đây học bài.”
“Mặt sao lại tức giận như vậy, tôi còn nghĩ cậu đang chém người.”
“Học mãi không nhớ nổi, tôi đang tức giận bản thân thôi.” Ôn Đình nhẹ nhàng cười, hất tóc, xoay người vào lớp.
Vừa vào đến lớp học, lại cảm giác di động trong túi đang rung, liền mở ra xem, là tin nhắn của Lâm Vi.
“Mặc kệ sau này thay đổi thế nào, ở trong lòng tớ, cậu và Chu Phóng đều là bạn tốt nhất có thể thổ lộ tâm sự của tớ ^_^”
“Không biết tại sao, tớ cũng cảm giác được cậu ấy có chút ghét tớ.”
“Tớ còn tưởng cậu là kẻ ngốc chứ, ra là cũng có “cảm giác” này nọ a…”
“Ây, trong lòng tớ đương nhiên biết, nhưng lại không cách nào nói ra, làm vậy Chu Phóng sẽ khó xử.”
“Là sao?”
“Tớ chỉ biết lúc Chu Phóng đem con chó anh ấy yêu mến tới nhà tớ, hẳn là anh ấy rất quan tâm đến Đoan Mộc Ninh, vượt xa qua cả tớ tưởng tượng. Biết rõ tớ rất ghét chó, lại đem nó đưa tận tay tớ, nói thật, lúc đó tớ rất khó chịu, đành lấy cớ nói em trai tớ thích, Chu Phóng cũng không thèm nghĩ, em tớ luôn ở kí túc xá trường, làm sao có chăm sóc nó được.”
“Em cậu hôm nay không phải về trường rồi sao, cậu đem Đầu Đất nhét ở đâu rồi?”
“Nhét trong phòng em tớ, tớ rất sợ nó, cái con chó to lớn lông lá đó vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận của tớ.”
“Đi, tối về tớ đem nó đi, tớ không sợ chó.”
“Ha ha, cảm ơn Đình Đình ^_^”
“Tớ nói, cậu nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy là để tớ mang con chó kia đi, đúng không?”
“Bị cậu phát hiện rồi…”
“Bạn Lâm Vi, mời nói một chút về đề bài thứ ba.” Lão sư rốt cục không nhịn được nữa, kêu Lâm Vi đang cúi đầu mỉm cười đứng lên.
“Vâng, theo như đề này, với những thông tin đã biết, tức là giải bất đẳng thức bậc hai, và…”
Lâm Vi mặt không đổi sắc, rõ ràng rành mạch phân tích đề bài.
Ôn Đình ngược lại tâm tình phức tạp, có cảm giác mất mát.
Cảm giác Chu Phóng rất để ý Đoan Mộc Ninh, đem cậu ta đặt ở vị trí thứ nhất, thật sự chỉ vì Đoan Mộc Ninh vừa mất đi người thân, nên mới hảo hảo chiếu cố cậu sao?
Cùng là bạn, hơn nữa Lâm Vi và mình lại thân với hắn nhiều năm như vậy, Đoan Mộc Ninh kia chỉ mới quen hắn vài ngày, lại cư nhiên chiếm toàn bộ tâm trí hắn.
Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ.
“Bạn Ôn Đình, giải thích đề thứ tư một chút.”
“Vâng…Về đề bài ứng dụng này, cần dùng bất đẳng thức để giải…”
Chờ Ôn Đình mặt không biến đổi nói xong, lão sư mới đỡ mắt kính.
“Hai em, giờ nghỉ trưa đến phòng giáo viên gặp tôi.”
Lâm Vi quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Đình, lại bị Ôn Đình ném về cho cái nhìn xem thường.
Giờ nghỉ trưa, lão sư đem hai người đến phòng giáo viên, giáo huấn một đống tư tưởng học sinh trung học không được phép yêu đương sớm. Lâm Vi cùng Ôn Đình thề lên thề xuống rằng không có cảm giác gì với đối phương, chỉ là bạn thân cùng nhau lớn lên, lão sư mới thả cho hai người đi ra.
Hai người bên ngoài cửa mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Ôn Đình liền thở dài, đưa điện thoại khó khăn lắm mới lấy lại được từ tay lão sư đưa cho Lâm Vi.
“Cậu sau này có thể đừng cười lúc nhắn tin không, mỗi lần đều bị lão sư bắt được, làm tớ cũng bị liên lụy.”
“Ách…”
“Tớ mặc kệ cậu.” Ôn Đình trừng mắt liếc một cái, xoay người rời đi.
Lâm Vi ủy khuất sờ sờ cằm, xem ra vẫn chưa đủ lực đạo a, sau này lúc nhắn tin trộm, mặt phải nghiêm túc hơn nữa mới được.
Vừa xong, chuông điện thoại vang lên, là tiếng chuông quen thuộc, nhấc máy liền nghe tiếng Chu Phóng.
“Tiểu tử, thực xin lỗi, anh quên mất chú mày cũng sợ chó a. Kia, tối anh sẽ qua mang nó đi, hai ngày nay không làm em sợ chứ hả?”
“Không, em đem con chó nhét vào phòng ngủ của thằng nhóc em, nhưng mà, sao em chả nghe ra chút thành ý nào của anh vậy?”
Chu Phóng cười xấu xa, “Chúng ta là ai chứ a, còn phải đòi thành ý sao? Đừng có hư như vậy, anh mời em ăn cơm, ăn lẩu cay em thích đi, buổi tối nha?”
Lâm Vi nhẹ nhàng cười, “Được, à mà, Đình Đình nói sẽ đem chó đi, cậu ấy thích con chó yêu quý của anh lắm, anh yên tâm đi.”
“Vậy sao? Tốt quá rồi.”
Nghe được tiếng thở ra rõ ràng của Chu Phóng từ đầu dây bên kia, Lâm Vi trầm mặc, “Chu Phóng, anh và Tiểu Ninh lúc đó…”
“A, Tiểu Ninh tới tìm anh, tạm biệt, anh phải dẫn cậu ấy đi ăn cơm.”
Điện thoại bị cúp đột ngột, Lâm Vi ngẩn người, bỏ máy vào túi quần, bất đắc dĩ thở dài.
Quả nhiên, ngày mà ba người họ cùng nhau đã trở thành quá khứ rồi.
*
Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh cùng nhau ra tiệm cơm bên ngoài trường ăn, thấy mặt Đoan Mộc Ninh bình tĩnh lại, Chu Phóng lúc này mới yên lòng.
“Thích ăn gì, tự mình gọi đi, tôi mời.”
“Ừ.” Đoan Mộc Ninh cúi đầu gọi món, ánh mặt trời xuyên qua cửa sở chiếu vào gương mặt trắng nõn của cậu, thật đẹp.
Chu Phóng nhất thời rung động, đột nhiên nói, “Làn da cậu vốn dĩ đã đẹp như vậy sao?”
“A…chắc vậy.” Đoan Mộc Ninh sờ sờ mặt, nhẹ nhàng cười, “Tôi chưa bao giờ dùng mỹ phẩm linh tinh gì đó, không thích những mùi hương đó.”
“Như vậy không được, hiện tại là mùa đông, cậu nên bôi chút dưỡng ẩm, mặt bị gió thổi khô nứt sẽ không tốt.”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi không giống cậu a, tôi đây da mặt rất dày, gió thổi không khô nổi.”
Đoan Mộc Ninh lắc đầu, thản nhiên nói, “Anh không bôi, vì cái gì muốn tôi bôi.”
Hai người im lặng ăn cơm, Chu Phóng thỉnh thoảng ngước nhìn Đoan Mộc Ninh, cùng lúc bắt gặp ánh mắt đối phương, Đoan Mộc Ninh liền mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
Mất nhiều thời gian mới ăn xong cơm, Chu Phóng ăn rất ngon, còn Đoan Mộc Ninh, giữa không khí kì quái này, không còn biết mùi vị thức ăn nữa.