Buổi tối sau khi về nhà, Đoan Mộc Ninh liền vào phòng tắm.
Thấy tư thế đi đứng của cậu có chút kì quái, Chu Phóng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lão sư hôm nay cho một xấp đề toán học, Chu Phóng tâm tình khó chịu lôi bài từ trong cặp ra, ở phòng sách chú tâm làm bài.
Đoan Mộc Ninh hình như tắm quá lâu rồi đi?
Nhìn đồng hồ trên tường, đã gần nửa tiếng rồi, Chu Phóng liền buông bút, đứng dậy đi đến gõ cửa phòng tắm.
“Tiểu Ninh, cậu tắm xong chưa?”
Bên trong vọng ra tiếng nước chảy, Đoan Mộc Ninh có chút hỗn loạn, giọng nói rầu rĩ, “Nga, sắp xong rồi, anh phải tắm sao?”
Chu Phóng nhăn mặt nhíu mày, “Cậu sao vậy?”
“Không có việc gì.” Thanh âm có chút kì quái.
“Mau mở cửa, tôi muốn đi toilet.”
“Anh chờ một chút, tôi sắp tắm xong rồi.”
“Không mở cửa là tôi xông vào đấy, tôi mắc quá.”
“Tôi xong ngay đây.”
“Không ra sao? Tôi đi lấy chìa khóa dự phòng.” Thật ra là không có, chỉ là muốn dọa cậu ta một chút, Chu Phóng mặt không đổi sắc tiếp tục gõ cửa.
Cửa rốt cục cũng mở, Đoan Mộc Ninh từ bên trong bước ra, đầu cúi thấp đứng trước mặt Chu Phóng.
“Xong rồi, anh vào đi.”
Đoan Mộc Ninh nghiêng người bước né qua một bên, Chu Phóng nhìn theo cậu, sắc mặt vẫn bình thường, lại bước nhanh như vậy, thằng nhóc này rốt cục làm sao vậy?
Dời mắt xuống phía dưới lại nhìn thấy chân cậu dường như đứng không vững.
Chu Phóng nhẹ nhàng cười, “Được rồi, cậu vào phòng ngủ trước đi, tôi tắm đã.”
Nói xong đi vào phòng tắm, mở lớn vòi sen.
Nghe tiếng nước từ bên trong vọng ra, Đoan Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, tìm hộp thuốc, cởi áo tắm, cau mày bôi thuốc lên vết thương.
Chu Phóng cơ bản không có đi tắm, mở nước chỉ là để che mắt, nghe thấy tiếng chân Đoan Mộc Ninh đi xa liền nhẹ nhành bước ra, cẩn thận đi đến phòng ngủ, mở cửa, hình ảnh đập vô mắt chính là___
Đoan Mộc Ninh không mặc áo tắm, trên người chỉ độc một chiếc quần lót đang ngồi trên giường, tay cầm lọ thuốc mỡ bôi loạn vào đùi trong, vừa bôi vừa thổi, động tác ngốc nghếch làm cho vết thương càng sưng đỏ.
“Cậu bị ngốc à?”
Vì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Đoan Mộc Ninh vẫn nghĩ Chu Phóng đang tắm, hiện giờ trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hắn khiến cậu giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Phóng đang đứng ở cửa nhìn mình.
“Anh không phải đang tắm sao?” Đoan Mộc Ninh tìm áo che thân, tìm nửa ngày không thấy, liền đem mền quấn người lại.
“Mời anh ra ngoài một chút.” Sắc mặt Đoan Mộc Ninh thoáng chút thay đổi, âm thanh run rẩy.
Chu Phóng lại đi tới, cầm lấy mền kéo ra, “Để tôi xem.”
“Không cần!” Đoan Mộc Ninh giật mình phản kháng, Chu Phóng sửng sốt, liền nhớ ra cậu ấy ghét tiếp xúc thân mật, bất đắc dĩ nói, “Chân cậu bị thương lúc nào? Sao không cho tôi biết, cậu cậu…”
“Tôi không sao, anh ra ngoài đi, tôi tự mình bôi thuốc được.”
“Còn nói không sao!” Chu Phóng gương mặt lạnh băng ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào vết thương sưng đỏ trên đùi cậu, “Cậu xem, sưng thành như vậy rồi, đợi nhiễm trùng rồi mới là có gì phải không.”
Toàn thân trần trụi đứng tước mặt hắn làm cho Đoan Mộc Ninh hết sức xấu hổ.
“Ít nhất…cũng để tôi mặc xong quần áo đã.”
Giọng nói nhỏ dần, bộ dạng thật đáng thương, lúc này trong đầu Chu Phóng mới oang một tiếng, phát hiện ra cậu ta không mặc gì…
Làn da trắng như tuyết, trước ngực có hai điểm màu hồng nhạt, dưới bụng bằng phẳng nhẵn nhụi, hai chân thon dài xinh đẹp, thậm chí có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ làn da, là mùi hương ngây ngô của cơ thể thiếu niên.
Thân thể trắng nõn có một lực hấp dẫn không cưỡng được, Chu Phóng không tự nhiên sờ sờ mũi, không đành lòng nhìn vải vóc che mất thân thể xinh đẹp kia.
“Mặc vào rồi bôi thuốc thế nào được a.” Chu Phóng cười nói.
Đoan Mộc Ninh cúi đầu không nói.
Chu Phóng ngầm hiểu được cậu đồng ý, liền nặn một ít thuốc mỡ, ngồi xổm trước người Đoan Mộc Ninh, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, dùng tay bôi thuốc lên vết thương của cậu.
Bên trong đùi chạm vào rõ ràng một vết đỏ, nhìn kỹ lại, hẳn là do lúc đi xe đạp, nhớ đến lúc cậu đột ngột nghiêng người, Chu Phóng ngẩng đầu lên nói: “Là do lúc sáng bị thương sao?”
Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Phóng tự trách, động tác càng ôn nhu hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị thương, hô hấp của Đoan Mộc Ninh đột nhiên trở nên dồn dập.
“Tôi…” Thanh âm run rẩy.
“Làm sao vậy? Chu Phóng cũng thấy âm thanh của mình có chút khàn khàn, bôi thuốc mỡ xong, nhìn lên thân thể trần trụi của cậu, ngẩng đầu thấy mặt Đoan Mộc Ninh đỏ bừng, “Tiểu Ninh, cậu sao vậy? Khó chịu sao?” Nói xong đưa tay lên trán cậu.
“Anh…anh ra ngoài trước đi.” Đoan Mộc Ninh tựa hồ đang kìm nén.
Chu Phóng di chuyển ánh mắt đến giữa hai chân cậu, nhìn thấy thứ đang trương to lên kia, giật mình, “Tiểu Ninh, cậu…”
“Anh mau ra ngoài!” Thân thể Đoan Mộc Ninh run rẩy kịch liệt, “Ra ngoài! Không được nhìn…” Muốn lấy đồ che lại thân thể, nhưng mền đã bị Chu Phóng ném qua một bên, Đoan Mộc Ninh ra sức cúi đầu, cắn chặt môi.
Vì bị hắn đụng chạm mà có phản ứng, thật là đáng xấu hổ.
Mình cư nhiên…Vì hắn mà có phản ứng này, thực là ghê tởm. Đoan Mộc Ninh nắm chặt hai tay, trong lòng không ngừng tự trách, thậm chí hận mình không có tiền đồ.
Chu phóng lại không hiểu ý của Đoan Mộc Ninh, ngồi bên cạnh cười xấu xa, “Tên ngốc, cậu sợ cái gì, đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi a.”
Còn tưởng là Đoan Mộc Ninh không biết những chuyện này, Chu Phóng tận tâm giảng giải cho cậu về sinh lý khoa học, “Con trai thôi, tình huống này rất bình thường, buổi sáng lúc thức dậy cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, các cậu học sơ trung còn chưa học sinh lý sao? Phải rồi, cậu có biết làm thế nào không?”
Đem nửa trên Đoan Mộc Ninh ôm vào trong ngực, cảm giác được người cậu đang run lên, Chu Phóng nãy ra ý xấu, ghé sát tai cậu, ôn nhu nói, “Có muốn…tôi dạy cho cậu không?”
Dứt lời liền đưa tay phải lên, toàn thân Đoan Mộc Ninh cứng đờ. Chu Phóng tay trái nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu trấn an, tay phải linh hoạt luồn vào bên trong quần lót.
Hô hấp của Đoan Mộc Ninh ngày càng dồn dập.
“Tôi…”
“Đừng nói gì, hảo hảo cảm nhận đi.” Ngón tay thon dài của Chu Phóng cầm lấy dục vọng non nớt của cậu, nhẹ nhàng vỗ về lên xuống.
Chu Phóng thật ra cũng không có kinh nghiệm, hoàn toàn là tham khảo từ “tư liệu”.
Đoan Mộc Ninh đối với phương diện này hoàn toàn xa lạ, trước đây cậu chưa từng bị thế này, ngón tay Chu Phóng nhẹ nhàng chạm vào, toàn thân cậu liền như bị điện giật.
Khoái cảm lạ lùng kịch liệt dâng lên, Đoan Mộc Ninh chỉ biết há to mồm, khó nhọc hô hấp.
Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp trai của Chu Phóng ngay trước mặt, Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực hắn.
“Ân…” Tiếng thở dốc dần dần không thể khống chế, tiếng rên rỉ ngọt ngào buộc miệng thoát ra, “A…Ân…” Đoan Mộc Ninh nắm chặt lấy ra giường, cảm nhận từng cơn khoái cảm trong cơ thể, khiến cho người ta vừa ngọt ngào, vừa bối rối, sợ hãi.
“Thoải mái không?” Thanh âm của Chu Phóng trở nên trầm hơn, nhẹ nhàng cười, động tác cũng nhanh hơn.
“A…” Nghe thấy âm thanh mê hoặc của hắn, đầu óc Đoan Mộc Ninh muốn nổ tung, liền phát tiết trong lòng bàn tay Chu Phóng.
Xuất ra như vậy, Chu Phóng lại càng hoáng sợ, lại lo thằng nhóc kia xấu hổ, liền im lặng lấy giấy lau đi dịch thể trên tay.
Nhìn thấy hành động của Chu Phóng, mặt Đoan Mộc Ninh biến sắc, hung hăng đẩy hắn ra, lạnh lùng nói, “Anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ sớm.”
Đặt lưng nằm xuống giường, lấy chăn đắp lên người, xoay lưng về phía Chu Phóng.
Chu Phóng ngồi bên giường, xoa xoa đầu Đoan Mộc Ninh, “Đừng sợ, đây là bình thường thôi, con trai đều…”
“Đủ rồi! Tôi không phải thằng ngốc, tôi đã học môn sinh lý rồi.”
Chu Phóng sửng sốt, “A…Vậy thì tốt rồi.”
“Anh đi ra đi.”
“Cậu có muốn ăn khuya không, tôi…”
“Tôi bảo anh ra ngoài!”
“Được rồi, được rồi, tôi ra ngoài…Cậu ngủ sớm đi.”
Bị Đoan Mộc Ninh đuổi ra ngoài, Chu Phóng xoay xoay cổ, khụ một tiếng, rồi sờ sờ mũi.
Dù biết Đoan Mộc Ninh là thẹn quá thành giận, nhưng kì quái là nhìn gương mặt đỏ lựng, đôi mắt tràn ngập trầm mê vì tình dục của cậu ta, chính mình lại không thể hít thở nổi…
Nghe tiếng chân Chu Phóng xa dần, Đoan Mộc Ninh gắt gao dùng mền quấn quanh cơ thể.
Mặt nóng thật nóng.
Nhớ tới nụ cười ôn nhu của hắn, nhớ tới cảm giác khoái lạc mà ngón tay hắn mang đến, Đoan Mộc Ninh cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
Chôn mặt trong gối, xấu hổ đến hai tai đều đỏ.
Chu Phóng mờ mịt trở về phòng sách, nhìn ký hiệu trong cuốn toán học trên bàn cũng không rõ, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, trước mắt là ánh mắt xấu hổ xen lẫn tức giận của Đoan Mộc Ninh.
Xong rồi!
Hẳn là tẩu hỏa nhập ma rồi!
Chu Phóng hung hăng vỗ đầu, ra sức uống nước lạnh, lúc này mới nhìn rõ các dấu lớn nhỏ trên sách, vừa rồi hoa mắt còn tưởng là kí hiệu tên sách.
Đồng hồ điểm mười giờ, Chu Phóng rốt cục làm lung tung cho xong bài tập, xem sách ngữ văn một chút thì nhận được tin nhắn của Chu Tân Tân, “Giờ tự học tối nay lão sư điểm danh, lại bắt được anh.”
“Chả có sao, anh ở nhà làm hết bài rồi.”
“Y, hiếm thấy a, ở nhà cư nhiên ngoan ngoãn làm bài sao? Không có làm gì khác a?”
Nhớ tới chuyện hoang đường vừa ròi, Chu Phóng nhẹ nhàng cười trả lời, “Cũng có, chọc giận thằng nhóc em kia.”
“Tiểu Ninh hiện tại ở cùng anh à?” Chu Tân Tân tiếp tục tám chuyện, Chu Phóng vừa định nhắn tin trả lời thì nghe tiếng gõ cửa, vội vàng buông máy.
Ngoài cửa vang lên giọng nói Đoan Mộc Ninh đang ra sức bình tĩnh.
“Anh…Anh đã ngủ chưa?”
“Chưa, vào đi.”
“Không cần, phiền anh lấy giúp tôi cặp sách, tôi đột nhiên nhớ có chút bài tập phải làm xong.”
“Nga, được.”
Chu Phóng cầm túi sách ra đưa cho cậu.
Đoan Mộc Ninh nhận lấy, “Cám ơn” sau đó xoay người bước đi.
“Tiểu Ninh, cậu làm bài ở phòng sách đi, đèn ở phòng ngủ mờ lắm, sẽ hại mắt.”
Đoan Mộc Ninh dừng lại.
“Vừa rồi…Ách, thật có lỗi, sau này tôi sẽ không làm vậy với cậu nữa.” Cảm thấy chính mình càng nói càng loạn, Chu Phóng xấu hổ, “Ý tôi là..không tùy tiện chạm vào cậu…”
“Ừ.” Đoan Mộc Ninh gật đầu cắt ngang lời giải thích của hắn, né người Chu Phóng đi vào phòng sách. Ngồi trên ghế, một lúc sau mới nhẹ giọng, “Hôm nay cảm ơn anh dạy tôi…tôi nghĩ, anh có thể dạy tôi thứ khác không?”
“A?” Chu Phóng cả kinh há to mồm
“A…Tôi là nói lần trước anh dạy tôi cái kia…hàm số bậc hai, tôi có nhiều chỗ chưa hiểu.”
Chu Phóng nhẹ nhàng thở ra, “Kia không thành vấn đề, để tôi dạy cậu.”
Đoan Mộc Ninh nghiêm túc gật đầu lia lịa, thành thật nói, “Cám ơn anh.”
Ánh mắt cậu luôn dán vào mặt bàn, chưa từng…nhìn Chu Phóng lấy một lần.
Chu Phóng cầm sách luyện tập của Đoan Mộc Ninh lên xem, tìm được câu mà cậu muốn hỏi.
Phiền não chính là, tự hắn phóng đại cho lắm, rốt cục năm đề kia lại có hai câu bản thân không làm được.
Quăng lời giải hai câu mà Đoan Mộc Ninh đã biết, còn lại hai câu không giải ra, liền nói, “Này không phải trọng tâm, không biết cũng không sao, cậu xem đề khác đi.”
Đoan Mộc Ninh cầm lấy bảng công thức Chu Phóng viết, nhẹ giọng nói: “Chữ anh to quá.”
Thật là lung tung không chịu nổi. Lời nói rất khéo léo, Chu Phóng không hiểu được ý, cười nói, “Haha, không còn cách nào, tôi vốn là người phóng khoáng.”
“Lúc làm bài thi, lão sư chấm bài nhìn thấy kiểu chữ cuồng thảo của anh, không chừng còn bị trừ điểm.” Đoan Mộc Ninh vừa viết vừa nói, làm giống như không để tâm nhắc đến.
“Ngô, chắc thế.”
“Toán học là xem các bước giải bài, lão sư tính điểm theo các bước, anh viết lộn xộn, không thể nào tính điểm được.”
“Ừ.”
“Sau này viết ngay ngắn một chút.”
“Biết rồi.”
Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Chu Phóng một cái, lại cúi đầu, “Có thể cho tôi xem vở toán học của anh không?”
Chu Phóng ngoan ngoãn đưa vở, tuy rằng điểm số 58 có chút làm cho hắn mất mặt.
“Đề thi điền vào chỗ trống của anh gần như toàn bộ đều đúng.”Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cười cười, giơ giơ quyển vở trong tay lên, “Trong khi các bài cần viết lời giải phía sau lại đồng loạt 0 điểm.”
Chu Phóng sờ sờ mũi, “Đề khó không biết làm a.”
“Nhưng đề này và đề điền vào chỗ trống đều giống nhau thôi.” Đoan Mộc Ninh nhìn nhìn quyển vở, chọn một đề hàm số quen thuốc, cầm giấy nháp lên tính toán theo công thức.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng đột nhiên có điểm rung động.
Đứa nhỏ này, lúc nãy tìm mình dạy toán cho cậu, kì thực là khích tướng trá hình đi? Là muốn mình có hứng thú với toàn học, học tốt hơn sao?
Bằng không, cậu ta thành thích toán tốt như vậy, còn bảo mình dạy…
Một lát sau, Đoan Mộc Ninh làm xong đề toán, đưa vở cho Chu Phóng xem.
“Anh xem, đề toán chứng minh phải viết rõ ràng chứng minh ra một bước thì được một điểm tương ứng, lão sư nói với chúng tôi như thế.”
“Ừ.” Chu Phóng ngồi bên cạnh cười cười, cầm lấy vở Đoan Mộc Ninh, “Chỉ là, cậu viết sai rồi.”
Mặt Đoan Mộc Ninh đỏ lên, “Đề bài cấp trung học các anh tôi chưa từng thấy qua mà!”
“Ha ha…” Chu Phóng không khỏi nở nụ cười.
“Anh tự làm lấy đi, tôi đi viết văn.”
“Ân? Viết văn? Đề gì vậy?” Chu Phóng nhìn qua quyển vở, Đoan Mộc Ninh cầm bút viết viết một dòng “Lão sư của tôi”.
“Ha ha ha ha.” Chu Phóng không nhịn được cười lớn thành tiếng, “Lão sư của các cậu thật là, bảo các cậu viết về cô ấy sao? Thật biết làm màu đi.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, “Tôi cũng không muốn viết về cô ấy, viết bậy khẳng định bị ăn mắng, lời hay thì lại không viết ra được.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ, đập bàn nói, “Vầy đi, cậu đoạn đầu ngoan ngoãn khen ngợi cô ấy, nào là thiên thượng địa hạ, quả là thánh mẫu tái thế, đoạn thứ hai liền đưa ra ví dụ điển hình, tỷ như có bạn học hỏi cô ấy vấn đề đặc biệt ngu xuẩn, cô ấy cũng kiên nhẫn giải đáp, tỷ như cho dù có cảm mạo, sốt cao cũng không quên nghĩa vụ thiêng liêng, linh tinh này nọ, cuối cùng kết lại, lão sư của chúng tôi, thật sự là lão sư vĩ đại nhất trên thế giới, tôi yêu lão sư của tôi.”
Đoan Mộc Ninh khe khẽ nở nụ cười, “Anh trước giờ đều viết như vậy sao?”
“A, tôi cũng không nói dối như vậy. Lão sư dạy văn của chúng tôi lúc ấy rất gầy, tôi viết gầy như que củi, bị lão sư dùng bút đỏ gạch đi, tôi a, rất thẳng thắn.”
“Tôi cũng không dối trá a.” Đoan Mộc Ninh nhếch khóe miệng nhẹ nhàng cười, đem tập viết văn mở ra trước mặt Chu Phóng, hắn vừa liếc qua nhìn thấy một bức tranh bằng bút đỏ vô cùng thê thảm.
Chu Phóng chăm chú nhìn Đoan Mộc Ninh, một lúc sau mới ôn nhu xoa đầu cậu, “Tiểu tử nhà cậu, rất có tinh thần hy sinh không sợ chết của đại ca đây.”
Đoan Mộc Ninh gục đầu tỏ ra không có gì gấp tập viết văn lại, “Bình thường viết văn nói rõ suy nghĩ thì không có gì, đến lúc thi tôi liền ép bản thân viết đúng quy cách, có câu “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, phải không?”
Chu Phóng ngẩn người, hóa ra thằng nhóc này quanh co lòng vòng một hồi lại muốn giáo huấn mình?
Lá ám chỉ mình ở cuộc thi nên theo quy củ sao?
Chu Phóng không khỏi bật cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như ông cụ non chững chạc giáo huấn mình của Đoan Mộc Ninh, làm hắn cảm thấy đặc biệt đáng yêu, đặc biết muốn véo mặt cậu.
Đưa tay ra, trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh vẻ mặt ửng hồng nhuốm màu sắc dục cùng bộ dáng run rẩy của cậu, vội vàng rụt tay trở về.
Đoan Mộc Ninh tựa hồ thấy có điều gì đó không đúng, bối rối chuyển tầm mắt, tay nắm chặt cán bút gục đầu xuống, “Mau làm bài đi, mười giờ rưỡi rồi.”
Chu Phóng ừ một tiếng, ngồi đối diện Đoan Mộc Ninh, bắt đầu làm một đề thi luyện tập khác.
Không khí quỷ dị, biểu tình hai người có chút mất tự nhiên, thậm chí khó thở.
Vất vả chống đỡ làm xong bài tập, Đoan Mộc Ninh xoay người đi ngủ, lúc này Chu phóng trở về phòng ngủ.
Điều hòa của phòng ngủ bị hỏng, Chu Phóng run rẩy nằm trên giường, ôm con gấu lớn nhéo tới nhéo lui vẫn cảm thấy rất lạnh.
Nhắm mắt nửa ngày cũng không ngủ được, lại nghe thấy tiếng bước chân đi đến phòng mình.
Chu Phóng nín thở, nghe thấy Đoan Mộc Ninh mở cửa, đi đến trước giường, “Anh đã ngủ chưa?” âm thanh mềm mại làm cho lòng người mềm nhũn ra.
“Vẫn chưa, cậu sao vậy?”
“Tôi không ngủ được.”
Hai người trầm mặc, Chu Phóng suy nghĩ một lát mới nhẹ giọng, “Chuyện ngày hôm nay, cậu đừng nghĩ nhiều…”
“Ừ.”
“Tốt lắm, đi ngủ đi.”
Không nghĩ tới Đoan Mộc Ninh không đi, ngược lại còn leo lên giường, nằm đối mặt với Chu Phóng.
Nghe thấy hơi thở của cậu, Chu Phóng cảm thấy chính mình khó thở, vừa định đuổi cậu đi, lại cảm thấy tay Đoan Mộc Ninh đặt ở hạ thân mình.
“Cậu làm gì?!” Chu Phóng nói lớn, “Anh dạy cho tôi, tôi thử một chút…”
“Mau buông tay!”
Bị Chu Phóng lớn tiếng quát, Đoan Mộc Ninh hoảng sợ, vội vàng rút tay lại.
Chu Phóng mặt biến sắc, rốt cục hiểu được cái gì là tự làm bậy không thể sống yên, hít thở sâu, hạ giọng, “Tiểu Ninh, đi ngủ đi, ngoan.”
Đoan Mộc Ninh gục đầu xuống, thật lâu sau mới ủy khuất nhẹ giọng hỏi, “Anh ghét tôi chạm vào anh à?”
“Tôi…”
“Thực xin lỗi, quấy rầy anh rồi.” Mặt Đoan Mộc Ninh đột nhiên lạnh lùng, giống như không có việc gì xoay người xuống giường, “Anh ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”
Thanh âm nhạt nhẽo kia rất nhanh tan biến, nhưng tim Chu Phóng lại bị làm cho rối loạn, một đêm khó ngủ.