Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 1 - Chương 16: Hôn môi



Beta: CaoYing

Sáng sớm, Đoan Mộc Ninh tới gọi Chu Phóng dậy, lại bị hắn xem như gấu bông lớn ôm vào lòng, lúc Chu Phóng mở mắt ra thì nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang trừng mắt nhìn mình, hắn liền như bị điện giật buông cậu ra, xoay người ngồi dậy.

“Sau này cậu đừng gọi tôi dậy nữa.” Chu Phóng thấp giọng nói.

Đoan Mộc Ninh chỉ gật đầu, không nói gì.

Ăn xong bữa sáng, Chu Phóng như thường lệ dắt xe đạp, Đoan Mộc Ninh phát hiện chỗ ngồi phía sau xe có gắn thêm đệm ngồi mềm mại.

“Cái này là…”

“Vừa gắn tối hôm qua, lên đi, chân cậu còn chưa hết đau mà.” Chu Phóng không quay đầu lại, không muốn cho cậu thấy biểu tình mất tự nhiên của mình.

Có trời mới biết, tối hôm qua nằm mãi không ngủ được, nửa đêm nửa hôm ngồi dậy, giống như kẻ trộm vào chỗ đậu xe, lấy cái đệm này gắn vào ghế ngồi sau, không biết có phải bị lừa đá vào đầu rồi không.

Không thể phủ nhận hắn rất để ý đến Đoan Mộc Ninh.

Sợ buổi sáng dậy trễ không gắn kịp, nên ba giờ sáng mới nổi điên dựng đầu dậy.

Đoan Mộc Ninh trầm mặc, Chu Phóng nói thêm, “Cậu ngồi nghiêng đi, tôi sẽ chạy chậm một chút.”

“Ừ.”

Ngồi nghiêng một bên, cái đệm phía dưới mông mềm mại làm tâm trạng Đoan Mộc Ninh trở nên phức tạp, ngẩng đầu nhìn gáy Chu Phóng, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Hai người suốt đường đi không nói lời nào.

Mỗi người đều bận theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Đoan Mộc Ninh tối qua về phòng cũng ngủ không được ngon.

Nhất thời xúc động chạy tới phòng người kia, còn lấy tay chạm vào chỗ kia, Đoan Mộc Ninh trong lòng cũng phỉ nhổ bản thân, lại còn khổ sở bị hắn từ chối.

Hóa ra chỉ có mình thích đụng chạm, còn hắn lại không thích.

Nghĩ vậy tâm trạng liền trầm xuống, cả ngày mặt mày đều căng thẳng, cảm giác mọi người xung quanh đều nhìn mình bỡn cợt.

Trong giờ thể dục liền chạy đi tìm Chu Phóng, lấy cớ bàn bạc về chủ đề tiếp theo của kỳ báo, thật ra là chỉ muốn nhìn thấy hắn.

Đi ngang qua toilet nghe thấy hai nam sinh đang nói chuyện.

Vì đang là giờ thể dục nên các học sinh đều phải đến sân thể thao, chỉ còn học sinh trực nhật ở lại, Đoan Mộc Ninh dự định tránh đi lại nghe thấy âm thanh quen thuộc.

“Ê, mấy thằng bây có phim hay vậy mà cũng không nói cho anh đây nghe, có nghĩa khí không vậy?”

Đoan Mộc Ninh dừng lại, vểnh tai nghe.

“Ha ha, nhà cậu không phải còn một đứa em trai sao.” Hình như là bạn cùng bàn buổi sáng thường chào hỏi Chu Phóng, “Lỡ để cậu nhóc đó nhìn thấy, đây chính là làm hại măng non Tổ Quốc, tôi không thể gánh vác tội danh lớn vậy đâu.”

“Cũng phải, không thể để cậu ấy thấy được.” Chu Phóng thở dài.

“Mà nè, Đoan Mộc Ninh mười lăm tuổi rồi, chứ có phải năm tuổi đâu, thật ra cũng chả cần tránh né gì, nếu mười lăm tuổi mà cả dùng tay cũng không biết thì đó không gọi là ngây thơ, mà là ngu ngốc.”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

“Cậu ta thật sự không biết sao? Ông đây mười ba tuổi đã biết, cho dù cha cậu ta không dạy, bản thân là nam nhi, chính mình cũng nên tự biết chớ…”

“Giặt cây lau của cậu đi, nói nhảm nhiều làm gì.”

“Nếu không thì cậu dạy cậu ta đi, không phải đang ở cùng nhau sao? Thành tích học tập tốt, kiến thức sinh lý cũng phải rõ ràng, nếu không chỉ là tên mọt sách…”

Đoan Mộc Ninh xoay đầu chạy đi, câu kế tiếp cậu không nghe được, cũng không muốn nghe.

Hai tay nắm chặt, cả người run lên.

Bọn họ chê cười mình?

Cười nhạo mình là thằng ngốc?

Chu Phóng tối qua lúc chỉ dạy mình đang nghĩ gì? Trêu đùa sao?

Đúng vậy, mười lăm tuổi, ở phương diện này còn mê muội hồ đồ.

Cha không dạy? Căn bản là cậu không có cha, đi hỏi ai được chứ? Mẹ càng không thể cùng mình nói chuyện về mấy vấn đề này.

Từ nhỏ một mình lớn lên, lần đầu thấy thân thể biến đổi liền sợ hãi trốn ở trên giường, còn tưởng bản thân có bệnh, ăn ngủ không yên.

Sau đó tiếp xúc với kiến thức sinh lý, mới biết được đó đều là phản ứng bình thường của nam sinh.

Cũng chỉ có vậy thôi.

Biết mình không sao, không có bệnh liền yên tâm.

Không giống các nam sinh khác hứng thú nồng nhiệt, tò mò đi xem đủ các loại tranh ảnh và phim xxx, cả ngày bàn luận về những thứ này, thứ kia.

Cậu không phải không biết, mà là không muốn nghiên cứu, như vậy là ngốc ư?

Cả một ngày, tâm tình Đoan Mộc Ninh xấu đến chạm đáy, trong giờ học nhiều lần mất tập trung, bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi, đáp chả đâu vào đâu bị bạn học trong lớp cười nhạo.

Bên tai văng vẳng câu nói đùa cợt của bạn ngồi cùng bàn Chu Phóng, mà Chu Phóng thì lại… không hề phản bác.

Buổi trưa tan học cũng không chờ Chu Phóng, một mình ra quán ăn ngoài trường tùy tiện ăn một bát mì.

Buổi tối, Chu Phóng rốt cục nhịn hết nổi, trực tiếp đứng dưới lầu chờ Đoan Mộc Ninh.

“Cậu bị cái gì vậy? Điện thoại không nghe, cả ngày cũng không thấy mặt.” Chu Phóng có chút tức giận, sắc mặt đen lại.

Đoan Mộc Ninh nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, “Không có gì, đưa chìa khóa cho tôi, tôi về trước, anh về phòng tự học đi.”

Chu Phóng lấy chìa khóa trong túi đưa cho cậu, muốn sờ đầu lại bị cậu tránh đi.

Hắn rút tay về, thấp giọng, “Tối nay tôi có giờ tự học cho bài thi lịch sử, không thể về cùng cậu, trên đường nhớ…”

“Tôi biết.” Đoan Mộc Ninh lạnh lùng cắt ngang, xoay người bước đi.

Nhìn bóng dáng cậu đi xa, Chu Phóng tâm tình phiền não không biết từ đâu ra, đưa tay gãi đầu, xoay người đi đến phòng học.

Đoan Mộc Ninh sau khi về nhà, ngồi ở phòng ngủ của Chu Phóng, nghĩ nghĩ, cắn răng kéo cái sọt dưới giường của hắn ra.

Quả nhiên rất nhiều tạp chí vẽ con gái.

Tay đang cầm sách, tim lại đau không thể chịu được, lại không hiểu vì sao.

Nam sinh ở tuổi này, đối với mấy thứ kia hứng thú là chuyện bình thường, sao mình lại khổ sở như vậy? Nghĩ đến Chu Phóng say sưa xem loại tạp chí này, trong lòng đột nhiên đau thắt.

Chu Phóng học bài, trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Giờ học thể dục cùng Lưu Tuấn Kiệt nói chuyện, tựa hồ nghe được tiếng bước chân chạy đi.

Đoan Mộc Ninh cả ngày không thèm để ý đến mình, chẳng lẽ là bị cậu ấy nghe thấy?

Cau mày viết cho xong bài thi lịch sử, nộp bài đầu tiên, liền cầm cặp sách đạp xe chạy về nhà.

Khi về đến nhà nhìn thấy ngọn đèn yếu ớt truyền ra từ phòng ngủ, Chu Phóng đi lên đẩy cửa ra, nhìn thấy Đoan Mộc Ninh cúi đầu ngồi trên giường, bên cạnh là một đống tạp chí.

Chu Phóng hoảng hốt, bước nhanh đến trước mặt cậu, “Cậu đang làm gì đó?”

“Không có gì, học sinh tìm hiểu một chút kiến thức thôi.” Đoan Mộc Ninh lạnh lung nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Chu Phóng, “Anh cảm thấy tôi ngốc lắm phải không? Mười lăm tuổi còn không biết mấy thứ này…”

“Đồ ngốc, cậu nói lung tung gì vậy!” Chu Phóng  sáng tỏ, quả nhiên câu nói tùy tiện của Lưu Tuấn Kiệt đã bị cậu nghe được.

Ngồi xuống cạnh Đoan Mộc Ninh, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Đừng xem, mấy thứ này… hơi nặng, khụ, nếu cậu muốn biết, tôi tìm cho cậu thứ khác…” Chu Phóng nhìn bộ ngực của người mẫu trong tạp chí, có chút xấu hổ sờ sờ mũi.

Đều là tạp chí rách nát của tên chết tiệt Lưu Tuấn Kiệt đưa cho….

“Để xuống, nghe lời tôi.” Lấy lại tạp chí trong tay cậu, cùng với mấy quyển trên giường, ném xuống sàn, “Đi, cậu muốn tìm hiểu, tôi tìm thứ khác cho cậu.”

Trong phòng ngủ có bàn làm việc, trên bàn có máy tính. Trước kia mình cũng thường xuyên nằm trên giường, tắt đèn xem mấy bộ phim cảnh sát bắt cướp đáng sợ, sau này nhường lại phòng cho Đoan Mộc Ninh nên máy tính đã lâu không đụng đến.

Chu Phóng để Đoan Mộc Ninh ngồi trên giường, đưa tay mở máy tính, lục tìm trong đống hồ sơ trên màn hình, bật một bộ phim hoạt hình.

Đoan Mộc Ninh khóe miệng run run, im lặng ngồi đó, ánh mẳt vô hồn nhìn màn hình.

Chu Phóng ngồi bên cạnh cười hì hì, bắt lấy bả vai cậu, “Cái gì cũng phải có quá trình, cậu còn nhỏ, không nên tìm hiểu những thứ mức độ cao, sẽ buồn nôn đấy.”

“Ừ.” Đoan Mộc Ninh gật đầu, lại nhìn vào màn hình đang có cảnh đôi nam nữ diễn viên đang môi kề môi.

Trước kia bắt gặp cảnh hôn nhau trên tivi, Đoan Mộc Ninh cũng không có hứng thú xem mấy tình tiết dung tục này, liền bấm chuyển kênh.

Bây giờ lại cùng với Chu Phóng trong một căn phòng, cùng nhau xem cảnh tình nhân hôn nhau nồng thắm trong phim hoạt hình, Đoan Mộc Ninh cảm thấy tim như sắp nổ tung.

Chu Phóng cười tủm tỉm, nhìn dáng vẻ say sưa của Đoan Mộc Ninh liền đưa ra lời bình luận, “Bộ phim hoạt hình này rất trong sáng nha, chỉ có cảnh hôn môi thôi, cậu biết đến đây là được rồi.”

Đoan Mộc Ninh cứng người, tay nắm chặt drap giường, cố tỏ vẻ không quan tâm, “Học làm sao, anh dạy tôi à?”

A…này thì…” Chu Phóng bối rối, nhớ đến hôm qua “dạy” cậu liền cảm thấy khó thở.

Dạy hôn môi thế nào đây? Nụ hôn đầu của mình còn chưa bị mất mà…

Đoan Mộc Ninh quay đầu nhìn Chu Phóng, chủ động tiến đến gần hắn.

Bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Chu Phóng, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói thành thật, “Anh đã hôn ai chưa?”

“Chưa…” Chu Phóng không biết phải nhìn đi đâu, hắn nhìn thấy ánh mắt đen láy của Đoan Mộc Ninh gần ngay trước mắt, hai má trắng nõn, đôi môi hồng hơi mở ra, thân nhiệt không khỏi tăng lên, “Khụ, Tiểu Ninh, cái này…Tôi hiểu nhưng không biết diễn đạt như thế nào cho cậu hiểu, cậu… cậu tự tìm hiểu nha, tôi đi làm bài tập.”

Chu Phóng muốn chạy trốn nhưng tay Đoan Mộc Ninh lại giữ chặt không buông, đem hai thân thể sát lại gần nhau, rơi cả mắt kính, “Anh không muốn thử sao?”

“Không được…”

“Anh ghét tôi như vậy?”

“Tiểu Ninh!” Chu Phóng thật không biết làm sao, tên nhóc này luôn ngang bướng như vậy, nhưng lại không biết bản thân tỏa ra sức hấp dẫn, chết tiệt, mình sao có thể lợi dụng người ta lúc này để chiếm tiện nghi được chứ?

Đoan Mộc Ninh chủ động, đem môi mình đặt lên môi Chu Phóng, nhắm mắt lại, lông mi dài khe khẽ rung, giống như cánh bướm lướt qua mặt hắn.

“Thử hôn tôi xem…” Hôn xong, Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng nói.

Đầu óc Chu Phóng đùng một tiếng, nổ thành một khối hỗn loạn.

Nhìn đôi môi hồng đang hé mở trước mắt, tất cả lý trí nháy mắt biến mất.

Không kiềm chế được đưa tay đỡ lấy gáy Đoan Mộc Ninh, ghé sát môi lại.

Hai kẻ đang kịch liệt hôn môi trên màn hình máy tính, tiếng rên phát ra làm người ta cảm thấy phiền, Chu Phóng đưa tay tắt màn hình, rồi đưa tay đặt ở hông Đoan Mộc Ninh, ôm lấy cậu.

Đôi môi của thiếu niên kia khẽ run nhẹ, bị tư vị mềm mại làm cho xúc động, khiến Chu Phóng máu nóng dâng trào, hoàn toàn vứt bỏ lý trí.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi, dò xét đi vào, Đoan Mộc Ninh mở to hai mắt, đầu lưỡi dường như trốn tránh lại bị lưỡi Chu Phóng bắt được, dây dưa quấn lấy trong khoang miệng.

Khoang miệng ẩm ướt, hương vị ngọt ngào vô cùng…

Chu Phóng lơ đễnh nhắm mắt lại, đưa tay đỡ sau đầu, kéo cậu lại gần hơn, khiến nụ hôn sâu hơn.

Đoan Mộc Ninh nắm chặt áo Chu Phóng, toàn thân run rẩy, há to miệng ngốc nghếch phối hợp với hắn. Một lúc sau tựa như đã quen với nụ hôn, Đoan Mộc Ninh mới nhắm mắt, dựa vào trong lòng hắn, mặc cho hắn ôn nhu xâm chiếm khoang miệng mình.

“A…”

Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc buột ra khỏi miệng, đầu óc Chu Phóng lại nổ ầm một tiếng, mạnh mẽ đẩy Đoan Mộc Ninh ra.

Vừa rồi não giống như bị trúng độc, toàn bộ đều rối loạn.

Đến lúc kịp thức tỉnh thì đang…hôn thằng nhóc kia rồi.

Liếc mắt nhìn cậu, nhìn thấy gương mặt Đoan Mộc Ninh nhuộm một màu đỏ hồng, đôi môi bị hôn trở thành màu đỏ sẫm, ánh mắt đen láy bị che phủ bởi làn hơi nước mê người.

Chu Phóng đứng dậy, hít một hơi thật sâu.

“Thật xin lỗi…”

Ánh mắt Đoan Mộc Ninh trở nên ảm đạm, thở hổn hển, “Không sao…là tôi yêu cầu.”

Bị Đoan Mộc Ninh lấy lý do “Anh đi tắm đi” đuổi ra khỏi phòng, Chu Phóng cảm thấy tim đập như đánh trống, sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.

Vừa rồi lúc hôn, cảm thấy đôi môi thiếu niên kia đặc biệt mềm mại, làm cho lòng người không yên.

Nhưng sau khi lý trí quay về, Chu Phóng hung hăng cấu véo đùi, áy náy tự trách dâng lên trong lòng.

Hắn không hiểu,trong lòng hắn thật sự không hiểu. Biết rõ như vậy là không đúng vậy mà lại nhất thời không khống chế được hôn thằng nhóc kia.

Tiểu Ninh là một thằng nhóc, hơn nữa còn rất ngây thơ…

Đây không phải là lưu manh bình thường!

Mà là cầm thú!

Chu Phóng phỉ nhổ bản thân, mở vòi nước ra sức cọ rửa thân thể, lại thấy cầm vòi thật phiền phức nên mở cho nước ấm chảy vào bồn, ngâm mình.

Toàn bộ thân thể chìm trong nước ấm, trong đầu lại nhớ đên khoang miệng mềm mại của thiếu niên kia, còn có đầu lưỡi ngượng ngùng đáng yêu, gương mặt hồng hồng, ánh mắt hơi ẩn nước.

Môi…Ánh mắt…

Nghĩ nghĩ nhớ nhớ, thân thể lại nóng lên, Chu Phóng đưa tay cầm lấy cái vật đang dựng lên kia, không còn cách vào tự mình xoa vuốt.

Lúc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang đứng chờ ở cửa phòng tắm, Chu Phóng liền có chút xấu hổ.

“Tiểu Ninh, chờ sau này khi cậu có bạn gái, sẽ…”

“Trước khi có thì sao?”

“Ách…”

Đoan Mộc Ninh đỡ mắt kính, thản nhiên nói, “Dù sao cũng đều là nam, hôn một chút cũng chẳng có việc gì, chỉ là luyện tập thôi mà.” Nói xong liền đi cà nhắc đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Phóng, sau đó giống như không có việc, cúi đầu đi vào phòng tắm.

Chu Phóng đứng thừ người ra.

Đoan Mộc Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Dựa lưng vào cánh cửa, hít thở từng hơi mệt nhóc, toàn thân run rẩy.

Mình có phải rất đê tiện không?

Lại dám dùng cái cớ không hợp lý đó để kìm hãm Chu Phóng.

Luyện tập cho nhau?

Buồn cười thật!

Nếu Chu Phóng biết được mình dùng nó để làm cái cớ tiếp cận hắn, liệu có thấy ghê tởm mình không?

Tuy rằng lúc hôn trông hắn rất hưởng thụ, chắc không phải vì là lần đầu tiên nên cảm thấy mới mẻ chứ? Nếu sau này có bạn gái, hắn lại cảm thấy cùng với con gái tốt hơn so với một thằng con trai, có khi nào hắn sẽ ghét mình không?

Nhưng mình lại không thể khống chế được bản thân, muốn thân thiết với hắn.

Ý nghĩ muốn độc chiếm hắn càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí phá tan cả chút lý trí còn sót lại.

Hôm nay lúc bị hắn hôn, tim đập kịch liệt như vậy, cái cảm giác vừa ngọt ngào thỏa mãn, vừa sợ hãi…

Thậm chí còn nghĩ “Nếu cứ như vậy thì tốt biết mấy”.

Chu Phóng chưa từng hôn người khác, với hắn mà nói, hôn mình chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi…

Nhưng mình lại muốn điều gì đó lâu dài, thậm chí muốn lợi dụng điều đó trói hắn lại bên người, làm cho trong mắt hắn chỉ có mình, không cần xem mấy loại tạp chí gợi dục mới có được hưng phấn!

Thì ra mình lại đáng sợ như vậy.

Chu Phóng vì sự ngây thơ của mình mà quan tâm trân trọng, mình lại nghĩ ra những ý nghĩ xấu xa này.

Thật là quá ghê tởm!

Im lặng chà xát thân thể, nhớ tới hình ảnh cuối cùng của mẹ, bà đứng ở trước cửa sổ, lại nghĩ, nếu mẹ còn ở đây, ít nhất có thể cùng bà nói chuyện…Thế nhưng cho dù mẹ vẫn còn, chuyện như thế này cũng không có cách nào mở miệng cùng bà.

Mình phải làm sao bây giờ? Không ai cho mình biết mình phải làm gì…Ý nghĩ muốn có hắn đang chiếm cả đầu óc mình rồi.

Một mình không ai giúp đỡ, rốt cục nên làm sao mới tốt?

Vừa hung hăng nắm lấy bộ phận đang dựng lê xoa nắn, nhớ đến cảm giác khoái hoạt ấm áp khi bàn tay Chu Phóng nhẹ nhàng ve vuốt, vừa không ngừng mắng chửi mình vô sỉ…

Cuối cùng phóng ra. Nhìn vào chiếc gương treo trong phòng tắm, phản chiếu hình ảnh của mình vì xấu hổ mà đỏ lên, đôi mắt mông lung, mập mờ.

Thân thể nóng như lửa, trong lòng lại là một mảng lạnh lẽo.

Rửa sạch thứ dơ bẩn trong tay, mặc lại quần áo tử tế, lúc ra ngoài gương mặt cũng như không có việc gì.

Đoan Mộc Ninh chậm rãi đi đến phòng ngủ của Chu Phóng, nói với kẻ đang vùi đầu viết văn, “Anh có muốn tìm bạn gái?”

“Hả?” Bút rơi xuống, xoẹt một đường lên trang vở.

“Tôi nghe nói nhiều người trước khi tốt nghiệp trung học đều muốn thử cảm giác yêu đương, anh cũng nên tìm một người bạn gái đi.” Cúi đầu xuống, nắm chặt gấu áo, “Nếu không…tôi…” tôi sẽ không khống chế được ý nghĩ đáng sợ muốn độc chiếm anh đó.

Chu Phóng đứng dậy nhẹ nhành đi đến luồn tay vào tóc Đoan Mộc Ninh, “Đừng nghĩ bậy, tôi không có tính đến việc đó đâu.” Không hiểu tại sao lại nói với cậu ta như vậy, nhìn thấy bộ dáng cúi đầu kia thật đáng thương, thật đau lòng.

“Nếu có nữ sinh theo đuổi anh, anh thử đồng ý đi.” Đoan Mộc Ninh lạnh nhạt nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng cậu dần biến mất, tay Chu Phóng vẫn giơ lên trên không, trong lòng thấy thật bất an.

Cậu ấy rốt cuộc bị cái gì vậy?

Đột nhiên lại nói chuyện bạn gái, trong lòng hắn thấy không thoải mái.

Đã quen hai người ở cùng nhau, rồi nghĩ tới có người khác chen vào, ví dụ như bạn gái lại càng trở nên dư thừa không cần thiết.

Chẳng lẽ mình muốn chăm sóc cậu ta cả đời sao?

Cậu ấy rồi cũng sẽ lớn lên…

Nghĩ đến đây lại thấy tâm phiền ý loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.