Phong Cuồng Đích Tác Gia Thanh âm rên rỉ bật ra khỏi miệng, hòa cùng âm thanh nước chảy nhẹ nhàng chung quanh, khung cảnh mơ mộng như thật như không. Bộ vị ngây ngô trong cậu mỗi lúc một cứng hơn, cảm giác khoái hoạt xông thẳng lên não, trong làn nước ấm, thân thể càng lúc càng nóng, ngược lại còn có chút lạnh, sóng nước nhỏ gợn lên đảo qua bộ vị mẫn cảm, mang đến cảm giác vui thích. Chu Phóng ôn nhu nói bên tai, “Lúc đang ở cùng với người mình thích, ôm chặt đối phương, cũng là một phương thức biểu đạt tình cảm, không cần kiềm chế như vậy.” Trong đầu Giang Ninh hỗn loạn, nơi bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cảm giác mãnh liệt như sóng lớn, một lần lại một lần đánh vào đại não. Lời nói của hắn vang lên bên tai. Há miệng hô hấp, lúc nói chuyện thanh âm khẽ run, mê hoặc lòng người, “Vậy anh bây giờ… là muốn… biểu đạt cái gì?” “Biểu đạt tình cảm tôi dành cho cậu.” Chu Phóng di chuyển tay nhanh hơn, còn ác ý khiêu khích phía trước, tay còn lại ôm cậu, nhẹ nhàng nâng mông Giang Ninh lên. Những nơi quan trọng trên thân thể cậu đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, cậu đành phải ôm sát vai hắn. Cảm giác mình không thể chịu nổi nữa, theo cử động của bàn tay, toàn bộ đều theo nơi kia phóng ra. “A…” Tiếng rên khe khẽ, còn phóng ra trong tay hắn. Đầu óc trống rỗng, chung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh. Giang Ninh cúi đầu thở phì phì, lại nghe hắn đột nhiên nói, “Cậu không cảm thấy, sau khi xảy ra quan hệ, tình cảm mới có cơ sở đảm bảo sao?” Thân thể Giang Ninh cứng đờ, không đáp lại, trong lòng hiểu rõ hắn đang ám chỉ điều gì. Bản thân quả thật tiếp cận hắn là có mục đích, hơn nữa sau khi gây chuyện bị thất bại vào đêm hắn uống rượu, liền nói dối hắn. Cũng không cho rằng phải phát sinh quan hệ mới chứng minh được tình cảm của hai người, nhưng đối với phần tình cảm này, rất không xác định, cho dù có ở bên nhau, cũng chỉ cảm thấy bất an. Vì thế, đơn giản nghĩ rằng, có lẽ sau khi làm việc kia, hai người ít ra sẽ có gì đó ràng buộc. Chỉ là muốn có một sự ràng buộc, muốn trong lòng hắn có cậu mà thôi. Mình nghĩ nhiều cách như vậy để tiếp cận hắn, có phải rất hèn mọn hay không? Hiện tại Chu Phóng nói rõ ràng mọi chuyện, Giang Ninh lại cảm thấy không thể nào chống đỡ. Đành cúi đầu trầm mặc. Đôi bả vai cứng đờ, lông mi khẽ run, lộ ra vẻ yếu đuối khó gặp. Ở đây đối mặt với sự thẳng thắn của người kia, bị hắn vạch trần lời nói dối, cảm thấy xấu hổ biết bao… “Tôi muốn nói với cậu, tôi là vì thích cậu, nên mới muốn ôm cậu.” Giọng nói của Chu Phóng đột nhiên trở nên mạnh mẽ, nâng cằm Giang Ninh lên, chăm chú chân thành nhìn vào mắt đối phương, “Không phải vì sau khi say rượu xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới ở bên cậu.” Lời nói dối của cậu, tôi thay cậu làm cho trọn vẹn, biết rõ đêm đó cơ bản chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng không thể mở miệng, sợ làm tổn thương tự tôn của cậu. Chu Phóng nâng mặt Giang Ninh, chăm chú nhìn cậu. Làn nước trong thoang thoảng hương hoa, lúc hai người đối diện, trong mắt chỉ có đối phương. Trong nháy mắt, có cảm giác như linh hồn hòa quyện. Cảm giác tim đập nhanh, rung động, ngọt ngào, an tâm…. Có lẽ đây chính là yêu… Giang Ninh dễ dàng bị làm cho cảm động. Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, lộ ra tình ý dạt dào. Nghe hắn nói những lời quan tâm, giải vây cho cậu. Trước kia vì lo Chu Phóng không thích nên mới chủ động tiếp cận lần nữa, mới mượn đêm say rượu “giả vờ ôm nhau” kia để ở cạnh hắn, từ từ khiến hắn thích mình. Không nghĩ tới, người này, vẻ bên ngoài luôn ung dung tự tại, thờ ơ mọi thứ, nhưng cũng rất ôn nhu cẩn thận, lo lắng của cậu, hắn đều biết rõ. Anh ấy yêu mình sao? Lúc trước không thể xác định, bây giờ lại rất rõ ràng. “Tôi hiểu.” Dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy…” Ngầng đầu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn, môi hơi cong lên, lộ ra ý cười, “Hôn tôi đi.” Quyết đoán dán môi lên, chính là khát vọng ở sâu trong nội tâm. Răng môi khắng khít, hương thơm hòa lẫn, độ ấm, cảm xúc ngập tràn trong lòng, vô cùng hạnh phúc. Chỉ đơn giản là nụ hôn ngọt ngào, lúc dời ra, hai người đều cảm thấy tim đập mất kiểm soát. Nhìn nhau, không hẹn cùng nở nụ cười. “Chuyện này, để tự nhiên sẽ tốt hơn.” Chu Phóng đến gần khẽ cắn tai Giang Ninh, “Cậu cái tên này, sao lại giống tiểu sắc quỷ vậy, cả ngày nghĩ đến chuyện này không thấy phiền sao?” Giang Ninh trầm mặc không nói, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười nhắm mắt lại. Còn không phải do cái tên nào đó, lúc tôi còn nhỏ đã truyền đạt tri thức này sao, ngay tại những ngày tháng ngây thơ nhất, tình cảm cùng tính hướng đều ngây ngô mơ hồ, bị hắn làm cho động tâm, động tình, khơi lên dục niệm. Những năm gần đây, toàn bộ yêu thương đều đặt ở chỗ hắn, cũng từng gặp được nhiều người rất xuất sắc, nhưng lại không có được cảm giác động tâm ngọt ngào như trước, từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ có cái người ban đầu kia, người lúc mình cô đơn bất lực nhất luôn ở bên cạnh, lúc mình cần quan tâm nhất sẽ mở rộng tay ôm mình vào lòng. Người kia tên Chu Phóng, là người bên ngoài không đứng đắn, nhưng nội tâm vô cùng ôn nhu, ấm áp. Năm năm qua vẫn luôn mong gặp lại hắn, mong chờ sau khi mình lớn lên có thể quang minh chính đại đứng trước mặt hắn, lấy thân phận người trưởng thành nói chuyện yêu đương. Chất chứa nhiều năm, đối mặt với người mình thích, không nhịn được cũng là chuyện bình thường đi. Giang Ninh trong lòng tự an ủi, tự nhiên vòng tay ra sau lưng ôm lấy Chu Phóng. “Chúng ta về đi?” Nhẹ giọng hỏi. Chu Phóng đưa tay sờ sờ khó xử, cảm giác được thân thể người trong lòng nháy mắt cứng đờ. Giang Ninh thở hổn hển hỏi, “Anh thật sự muốn làm ở đây sao?” “Đúng vậy, nơi này hoàn cảnh rất tốt, sau này nhớ lại vẫn còn cảm giác, không phải sao?” Một bên không ngừng đưa tay xuống phía dưới, làm như vô ý sờ vào vết sẹo ở nơi đó. Đương nhiên, Giang Ninh toàn thân căng thẳng không phát hiện hành động kỳ lạ của hắn, chỉ lo điều chỉnh hô hấp. Chu Phóng không hề đỏ mặt nói, “Ôm tự nhiên đi, ôm chặt người mình thích, cảm giác như thế mới thuần khiết.” Hắn dám nói như vậy là thuần khiết? Quả nhiên là tên mặt dày vô sỉ. Mặt lại làm ra vẻ vô tội, đúng là sói đột lốt cừu. Giang Ninh trong lòng âm thầm cắn răng, tuy rằng rất muốn cùng hắn gần gũi, nhưng điều kiện đầu tiên là phải ở nhà, nghĩ thế nào mà có thể giữa thanh thiên bạch nhật, trên đầu là mặt trời, xung quanh cây cối làm cái loại chuyện đó? Lo lắng, căng thẳng bị người khác bắt gặp, nỗi bất an vô cùng rõ ràng, đối mặt với người mình thích rất phấn khởi và mong chờ, nhưng trong đầu lại hỗn loạn cùng khẩn trương, thân thể cứng ngắc, Mà người kia ngược lại tinh thần rất sảng khoái, nhìn thấy Giang Ninh lo lắng, liền nâng cằm cậu, chuẩn xác hôn một cái. Nụ hôn nhẹ nhàng, tình cảm nồng đậm, tràn khắp khoang miệng, dần dần trở nên kịch liệt. Giang Ninh cũng nhẹ nhàng đáp lại. Chu Phóng vì được đáp lại nên càng trở nên hưng phấn, đem đầu lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng, cuồng nhiệt quấn lấy. Giang Ninh bị dời lực chú ý, dần dần thả lỏng cơ thể. Vừa rồi vì trong lòng không thoải mái, mang theo suy nghĩ “Không bằng nảy sinh quan hệ để xác định tình cảm”, cho nên tâm trạng mới không tốt, bây giờ nói ra rồi, lại cảm nhận được nụ hôn ôn nhu cùng thâm tình của hắn, Giang Ninh không còn sợ hãi. Nếu đã mong chờ lâu như vậy, đến bây giờ còn rụt rè cái gì nữa chứ? Hít một hơi, vòng hai chân kẹp lấy thắt lưng hắn, ghé sát bên tai Chu Phóng. “Nhẹ thôi, tôi sợ đau.” Thanh âm lười biếng tựa như con mèo con đang làm nũng, vẫn cố sức ra vẻ trấn định trên gương mặt vì động tình đã nhuộm một màu hồng nhạt rất đẹp. Nhìn thấy cậu như vậy, hô hấp của Chu Phóng cũng trở nên gấp gáp. “Yên tâm.” Nhẹ nhàng vuốt ve nâng mông cậu lên, tay kia thuận tế trườn đến bộ vị tư mật phía sau. “Tôi nghe nói lần đầu tiên rất đáng sợ.” Tựa đầu lên vai hắn, hôn lên sườn mặt, nhẹ giọng nói, “Nhẹ nhàng một chút.” Cảm giác được nơi nóng rực của hắn chạm vào bụng, Giang Ninh vươn tay đụng đụng vào vật kia, sau đó rụt tay về. Bị ngón tay ngượng ngùng nhẹ nhàng chạm vào, hơn nữa nghe thấy âm thanh lười biếng của cậu, Chu Phóng nếu còn nhịn được, vậy hắn thật sự là kẻ bất lực rồi. “Cậu cố ý à, thật sự phải chọc tôi tức giận mới chịu được?” Âm thanh Chu Phóng mang theo vẻ trêu đùa, dùng chút sức bóp mông cậu, khiến cho Giang Ninh siết chặt vòng chân quấn lấy eo hắn, dục vọng nóng rực cũng gần sát lối vào. “Có chọc giận anh sao?” Giang Ninh thản nhiên cười cười, nhẹ nhàng giật giật thắt lưng, “Tôi chỉ nói anh nhẹ nhàng một chút.” Ma sát rất nhỏ, tựa như đang khiêu khích… Chu Phóng hít thật sâu một hơi, mới nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp xông vào, nhẹ nhành đưa một ngón tay vào trước thăm dò. Vì đã ngâm nước một lúc lâu, lối vào trở nên mềm mại, ngón tay thâm nhập vô cùng thuận lợi. Cảm giác được dị vật ở phía sau, thân thể Giang Ninh cứng lại, Chu Phóng dùng tay kia ôm lấy vai cậu vỗ về an ủi, Giang Ninh mới dần dần bình tĩnh lại. Ngón trỏ cùng ngón giữa ở yy nhẹ nhàng mở rộng, mọi ôn nhu cùng cẩn thận của hắn, Giang Ninh đều khắc sâu trong lòng. Tựa vào vai hắn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngẩng đầu là trời xanh, thuần khiết như vậy, đẹp như vậy. Thân thể hai người gần gũi thân mật dán vào nhau, hài hòa, tự nhiên, hạnh phúc, an tâm —— Rất phù hợp. Khoảnh khắc tiến vào, thân thể như bị ai xé toạc. Tuy rằng hắn rất nhẹ nhàng, bản thân mình nghe nói rất đau nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng cái loại đau đớn này so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn. Trong cơ thể như bị thứ gì cứng rắn xé ra, các bộ phận bị kịch liệt va chạm đè ép, dường như muốn phun ra khỏi miệng. Chu Phóng dừng lại, nhẹ nhàng ôm, không ngừng hôn, trấn an cậu. Mặt nhăn lại, môi cắn chặt, ngón tay bấu lại… Tất cả đều bị Chu Phóng nhìn thấy. Có chút bất đắc dĩ, biết rằng cho dù nhẹ nhàng cách mấy cậu vẫn sẽ đau, nhưng… bây giờ đã không thể dừng lại. “Thả lỏng đi, Tiểu Ninh.” Bởi vì quá mức đau đớn, thân thể bị kéo căng, không phát hiện xưng hô của Chu Phóng thay đổi, gắt gao nắm chặt cánh tay hắn, liều mạng hít sâu. Thân thể chậm rãi trầm tĩnh lại, yy cũng dần dần có thể tiếp nhận thứ thật lớn kia của hắn, hai người thân thể quấn quýt lấy nhau trong hồ, một lần chuyển động sẽ tạo ra tầng tầng gợn sóng nước. Thanh âm thoát ra trầm thấp xen lẫn mị hoặc. Bị rừng cây dày đặc che khuất. Giang Ninh lần nữa phóng ra, nhìn thấy thứ đó trong bàn tay hắn, có chút xấu hổ cúi đầu xuống, Chu Phóng lại nâng cằm, trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào. Vì nhiệt độ cơ thể tăng cao, nước chung quanh cũng nóng, không khí lúc chạng vạng lại càng thêm rét lạnh. Tuy rằng vẫn chưa tận hứng, nhưng nếu còn ở đây, rất dễ bị cảm lạnh. Nghĩ vậy, Chu Phóng đưa tay ra sau, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Về thôi.” Giang Ninh gật đầu ừ một tiếng, lên bờ mặc quần áo. Vừa rồi dường như hắn chưa tận hứng, có phải do lo lắng thời tiết nên nửa đường dừng lại không? Chu Phóng đột nhiên ngừng lại, ngồi xổm xuống phía trước, vỗ vỗ vai ý bảo Giang Ninh leo lên, “Tôi cõng cậu.” Giang Ninh thật cũng không khách sáo, hai tay vòng qua cổ hắn, để cho hắn cõng mình đi —— tuy rằng bị thương không nặng, nơi đó chỉ hơi đau mà thôi, nhưng thật sự là lười đi đường, để hắn hầu hạ một chút vậy. Chu Phóng tìm một đường khác trở về, Giang Ninh lúc này mới phát hiện, rừng cây này thực chất là khu rừng phía sau khách sạn, vừa rồi đi con đường tình nhân, chẳng qua là Chu Phóng đi đường vòng mà thôi. Rất nhanh về đến khách sạn, sau khi vào thang máy, Chu Phóng mới để Giang Ninh xuống đất. Thang máy chạy rất nhanh lên tầng cao nhất, đing một tiếng, cửa mở, hai người liếc nhau, Giang Ninh có chút mất tự nhiên quay sang hướng khác, ánh mắt Chu Phóng nhìn mình thật sự là quá trần trụi rồi… Quả nhiên, vừa vào phòng khóa cửa, Chu Phóng lại nhào đến, kéo Giang Ninh qua bắt đầu hôn. Một đường đi thẳng đến bên giường, còn tiện tay kéo luôn tấm màn che xuống. Quần áo vừa mặc lên lại bị hắn cởi ra, Giang Ninh cũng không muốn phản kháng, ngoan ngoãn nằm trên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm. Drap giường màu đỏ cùng làn da của cậu hình thành hai mảng đối lập rõ rệt, Chu Phóng hai tay chống bên người Giang Ninh, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm tư của cậu. Trong đầu phức tạp, khiến cho Giang Ninh ngẩn ngơ, ngay sau đó lại bị hắn kéo mạnh vào lòng, hắn như dã thú điên cuồng hôn lên môi cậu. Năm năm. Bao nhiêu bất đắc dĩ, hối hận, hoài niệm, từng giọt từng giọt chất chứa, như có gì đó nghẹn đắng trong lòng, càng lúc càng nặng trĩu, cho đến bây giờ, tâm tình bỗng nhiên được giải phóng, Chu Phóng cảm thấy mình không còn chịu đựng được nữa. Năm năm. Lúc cô đơn, nghĩa đến nụ cười thản nhiên của người kia, đêm khuya trong mộng, luôn nhớ tới khi cậu ấy nói tôi thích anh, mang theo biểu tình mong chờ. Bệnh viện, tấm vải trắng, bia mộ… Những ký ức đáng sợ tra tấn hắn suốt năm năm, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp. Mà trung tâm của trò lừa lại là mình, chung quanh có người yêu, có bạn bè, có trưởng bối —— bọn họ dường như đang chê cười, mà bản thân mình, lại một mình đứng ở giữa khổ sở khóc lóc vì vở kịch này. Nghĩ đến liền muốn hung hăng nắm vai cậu, hỏi cậu ấy nếu không chết, tại sao lúc lớn lên cũng không liên lạc với mình. Tại sao liên lạc với Lâm Vi, lại từ chối không đến tìm tôi?! Muốn hỏi cậu, năm đó rốt cục có phải sau khi bị từ chối cảm thấy quá khó khăn nên mới cố ý giở trò quỷ? Nhưng vào lúc này, đột nhiên một ý nghĩ dâng lên —— cái gì cũng không muốn quan tâm, không để ý, không so đo tính toán nữa. Chỉ cần người kia ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Chi cần cậu ấy còn sống. Rõ ràng là con người, có nhịp tim, có mạch đập, làn da có độ ấm, có hơi thở ấm áp —— đang ôm mình. Thật là tốt. Bây giờ cứ như vậy trước, sau này sẽ nghĩ cách trừng phạt cậu ấy một chút, mọi thứ đều ghi lại, từ từ tính sổ sau. Bởi vì nụ hôn quá mức kịch liệt, Giang Ninh chỉ biết thở dóc, tay bám vào lưng hắn, không nhìn thấy gương mặt Chu Phóng vùi trong hõm vai cậu, đang nở nụ cười xấu xa. “Chúng ta đổi tư thế đi.” Chu Phóng đột nhiên nói. Giang Ninh ngẩn người, mặt có chút ửng đỏ, vòng chân lỏng ra một chút, đặt trên eo hắn, “Như vậy không tốt sao?” Chu Phóng lắc đầu, “Thân mật hơn một chút, tôi muốn cùng với cậu dán chặt nhất có thể.” Nói xong, nâng thân thể Giang Ninh lên, cho cậu ngồi dậy, “Từ sau lưng đi, như vậy cậu cũng đỡ hơn.” Ghé vào giường bày ra tư thế khuất nhục, cảm thấy ngón tay xấu xa của hắn đang nghịch tiểu bảo của mình, phía sau bộ vị nóng rực đang cọ sát thân thể cậu, Giang Ninh tuy rằng không phản kháng, nhưng lỗ tai đã đỏ ửng. Phía sau của mình hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, tư thế này không hề có cảm giác an toàn, khiến cho Giang Ninh càng thêm căng thẳng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bộ vị mẫn cảm, toàn thân run lên. Giang Ninh biết lần này không giống, lúc nãy là ở bên ngoài, có nhiều chỗ bất tiện, Chu Phóng sẽ cố gắng kiềm chế, còn bây giờ, cửa khóa màn che, động tác của hắn bắt đầu trở nên càn quấy. “Ưm…” Tiếng rên rỉ không kiềm được bật ra khỏi miệng, tay gắt gao nắm lấy drap giường màu đỏ bên dưới, nhìn thấy màu da của mình cùng màu của trải giường đối lập, tim càng đập nhanh hơn. Không có nhiều bước dạo đầu, trực tiếp tiến vào, phía sau đột nhiên bị vật lạ xâm nhập khiến Giang Ninh đau đớn nhíu mày —— nhưng người nọ càng trở nên cuồng nhiệt cùng mãnh liệt. Dường như là bù đắp lại vừa rồi chưa đủ, động tác của hắn càng kịch liệt, drap giường đã bị làm cho trở thành một mớ hỗn độn, động tác mạnh mẽ, gần như sắp gãy đến nơi. Giang Ninh cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng. Động tác mãnh liệt mang đến cảm xúc mãnh liệt, mỗi một lần hắn đâm sâu, thân thể hai người lại kết hợp sâu sắc. Tốc độ rất nhanh, kịch liệt ma sát, trong đầu ngập tràn khoái cảm. Khiến người ta không thể không chế suy nghĩ. Đành phải theo bản năng, phóng túng, trầm luân… Nhưng mà, động tác kịch liệt như vậy, dường như mang theo ý trừng phạt, hoặc là, bản tính của hắn vốn đã lưu manh như thế? Không biết vì sao, bị hắn đối đãi như thế, trong lòng cậu lại thấy nhẹ nhõm. Lúc hắn ôn nhu, sẽ cảm thấy tội lỗi, thậm chí đau khổ, vì mình nói dối hắn, còn không chỉ một lần. Bây giờ ngược lại, bị hắn ngược đãi, Giang Ninh buông xuống cảm giác có lỗi, thả lỏng thân thể, dễ dàng khiến người phía sau càng điên cuồng tấn công. Trên chiếc giường đỏ, hai thân thể trẻ tuổi, bằng tư thế thân mật cùng nhau, ở vị trí tiếp xúc, nhiệt độ nóng đến gần như tan chảy. Sau đó lại quay lại, dùng tư thế đối mặt tiến vào, đôi lúc sẽ hôn môi. Giang Ninh mạnh dạn đáp lại, thậm chí chủ động cắn lên thân thể hắn, mỗi khi hắn tiến quá sâu, lúc đó liền cắn hắn, khiến hắn cũng đau đớn theo. Như là hai con thú nhỏ bộc phát, ở trên giường lăn lộn. Sắc trời tối dần, xa xa ánh đèn được bật sáng. Ba một tiếng, đèn bàn được bật lên, trong phòng có ánh đèn lờ mờ. Người đang ngủ trên chiếc giường lộn xộn, hàng lông mi dài vì phản xạ với ánh đèn mà nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vì quá mệt mỏi nên không thèm mở mắt. Người còn lại thì xoay người, chăm chú nhìn vào cậu, lẳng lặng nhìn thật lâu. Sau đó, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tựa như bảo vật trân quý. “Ác mộng suốt năm năm, rốt cục… đã có thể giải quyết.” Dừng một chút rồi hôn hôn lên trán cậu, “Cậu không chết, thật tốt.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, xoa hàng mi của cậu, mũi của cậu, môi của cậu, dừng lại trên tóc cậu, giống như nhiều năm về trước, sợi tóc mềm mượt xuyên qua kẽ tay, như sợi lông tơ phớt qua tim. “Tiểu Ninh, tôi yêu cậu.” Khi đó còn quá nhỏ, không thể hứa hẹn điều gì, bây giờ rốt cục cũng có thể không chút băn khoăn nói ra rồi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.