Một năm này thiên đường văn học vô cùng hỗn loạn, loạn đến mức khiến người ta suy đoán rằng, mấy tác giả này có phải có liên quan đến nhau hay không, đến cả rời đi cũng đồng loạt như vậy.
Cuộc họp tác giả thường niên vào cuối năm, người tham gia ít ỏi chẳng có bao nhiêu, lại xuất hiện thân ảnh khó gặp của Chu Phóng.
Hắn vẫn kiêu ngạo, khóe miệng luôn cười thiếu đứng đắn, thế nhưng trong lòng lại ôm một con chó nhỏ đáng yêu đến độ người ta nhìn nó liền muốn khi dễ, rất không hợp với hình tượng lưu manh như hắn.
Trong lúc phỏng vấn, có phóng viên hỏi Chu Phóng, các đối thủ mạnh đều đã rời đi cả rồi, anh có cảm thấy đứng một mình trên đỉnh cao rất lạnh lẽo không? Có cảm thấy cô đơn?
Chu Phóng nhìn màn hình nở nụ cười đẹp trai, sau đó hất hất tóc, vô cùng phiến tình nói: Tôi cảm thấy lúc này tôi vô cùng cô đơn, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, cho nên mỗi ngày đi trên đường tôi đều nhặt về mấy chú chó bị bỏ rơi giống tôi. Bảo Đinh đại nhân và Thiên Cổ đại nhân thân mến, hy vọng lúc các người trở về, tôi sẽ không thành “nhân lão châu hoàng”.
[dịch ra là hoa tàn ít bướm, ý ảnh là ảnh không ai thèm đó]
“Đúng a, tối qua tìm Lâm Vi uống rượu, lúc về đã khuya, anh còn dự định ngủ đến chín giờ tối.” Chu Phóng bị quấy rầy giấc ngủ, giọng nói vô cùng oan ức, còn ngáp một cái, “Còn em, vừa mới tan học?”
Đoan Mộc Ninh dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Biết tại sao em gọi cho anh không?”
“Hử?”
“Em xem phỏng vấn kia rồi.”
Chu Phóng trầm mặc.
“Thật ra… em cũng rất nhớ anh, cũng muốn sớm trở về, nhưng không được.” Cắn chặt răng, thấp giọng, ra vẻ bình thản, “Dù sao anh cũng đã nói chờ em, có thể chờ lâu thêm một chút được không? Có lẽ là ba năm rưỡi…”
Bên kia tiếp tục trầm mặc.
Đoan Mộc Ninh cảm thấy trái tim đau nhói, yêu nhau lại không thể ở gần nhau, này thật sự là dày vò đáng sợ, nhưng hiện tại, không chỉ bài vở chưa hoàn thành, còn có Giang Sơn không khống chế được cảm xúc rất cần mình ở bên cạnh chăm sóc…
“Chu Phóng, kỳ nghỉ của trường bên này cũng rất ngắn, không thể về gặp anh được.”
Thật lâu sau, Chu phóng rốt cuộc lên tiếng, “Anh hiểu, em cứ làm việc em thích, anh sẽ chờ em về, bao lâu cũng được.” Thanh âm kiên định khiến người ta yên tâm, tin tường.
Đoan Mộc Ninh mỉm cười, “Vậy bảy năm được không? Em muốn lấy bằng thạc sĩ.”
Chu Phóng thở dài, “Tiểu Ninh à, anh thật sự đã chuẩn bị đến tám năm kháng chiến rồi, em cứ yên tâm đi.” Trả lời rất sảng khoái, dừng một chút, ôn nhu hỏi, “Ba em và Cổ Duy sao rồi?”
“Em đã đưa Cổ Duy đi làm vật lý trị liệu, chân anh ấy bình phục rất nhanh.”
“Đừng trốn tránh câu hỏi, còn ba em?”
Đoan Mộc Ninh trầm mặc.
“Tiểu Ninh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhớ rõ, còn có anh bên cạnh em. Nói cho anh biết, ông ấy làm sao?”
“Ông ấy… ông ấy bị chuyển đến điều trị ở bệnh viện tâm thần.”
Trong phòng bệnh, một người đang nằm im lặng trên giường tựa như đang ngủ, dường như không nghe được thanh âm trầm thấp kiềm chế thì thầm ở bên tai.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên thành nụ cười, sau đó cúi người hôn lên khóe môi người kia.
“Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần anh khắc sâu tôi vào tâm trí, có hận tôi hay không cũng chẳng sao, chỉ là hiện tại tôi đổi ý rồi, vì lúc anh hận tội, tôi lại càng đau khổ, anh cũng sống không yên, nếu đã như vậy, anh tốt hơn hết hãy quên đi sự tồn tại của tôi.”
“Quên đi đã từng có người yêu anh suốt hai mươi năm, cũng quên đi những tổn thương mà người kia gây ra cho anh.”
Dường như không nỡ, một lần nữa hôn lên khóe môi người đang ngủ say.
“Tạm biệt.”
Người nọ hết sức cần thận nên âm thanh chuyển động của xe lăn rất nhỏ, không phá hỏng sự yên tĩnh trong phòng, không đánh thức người đang say ngủ.
Người trên giường sau khi cửa đóng lại liền mở mắt, ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng đưa tay sờ lên nơi khóe bị hôn.
Lúc Đoan Mộc Ninh đến bệnh viện, Giang Sơn đang ngồi im lặng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói, “Con đến rồi”.
Đoan Mộc Ninh ngồi trên sô pha bên cạnh, ánh mắt thản nhiên lướt một vòng trong phòng, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Cổ Duy… đến tìm chú?”
“Ừ.” Người đàn ông trên giường nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy chú gọi tôi đến là?”
“Cậu ấy muốn cho ba quên hết chuyện quá khứ, hoàn toàn quên đi cậu ấy.”
“Con có thể gọi ta một tiếng ba không?” Giang Sơn Đột nhiên mở miệng.
Đoan Mộc Ninh há miệng thở dốc không lên tiếng, tuy rằng trong lòng đã xem ông ấy như người thân, nhưng từ nhỏ Đoan Mộc Ninh đã không có cha, vẫn không cách nào dễ dàng gọi ra tiếng ba này.
Giang Sơn nhẹ nhàng mỉm cười, “Ta biết con không xem ta là cha, ở trước mặt người khác đều gọi ta là chú Giang, trong lòng con chỉ có một mình Đoan Mộc Thanh là mẹ, ta cũng sẽ không miễn cưỡng con.” Dừng một chút, lại khe khẽ thở dài, “Nhưng ta vẫn hy vọng con có thể tha thứ cho ta, gọi ta một tiếng ba là được rồi.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, trực giác của Đoan Mộc Ninh cho biết Giang Sơn có chuyện gì đó, lúc vào lớp cũng không tập trung nghe giảng, vừa hết tiết không chịu nổi liền chạy như bay đến bệnh viện.
Giang Sơn không có trong phòng.
Bác sĩ nói không biết ông ấy đã đi đâu.
Tựa như phát điên đi tìm hắn, nhà ăn, công viên…
Cho đến khuya mới không nhịn được gọi điện cho Chu Phóng, “Ba em, không thấy đâu nữa…”
Chu Phóng bên kia trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng hỏi, “Em đang ở đâu?”
“Em ở trước cửa bệnh viện.”
“Đứng yên đừng nhúc nhích, sau đó, quay đầu lại.”
Lúc quay đầu lại, nhìn thấy Chu Phóng đang đứng dang rộng hai cánh tay, mặt cười vui vẻ.
Chờ một hồi vẫn thấy Đoan Mộc Ninh đứng im bất động, Chu Phóng bất đắc dĩ nói, “Em không phải là nên chạy vào lòng anh mới đúng kịch bản sao?”
“Chu Phóng?”
Sau khi kêu một tiếng mới nhào đến ôm chặt lấy, vùi đầu vào ngực đối phương.
“Ây, mới cách xa không đến một năm mà sao phản ứng của em lại chậm như vậy, bất động hết mười giây, anh còn tưởng em chỉ cần ba giây thôi.” Chu Phóng cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa đầu Đoan Mộc Ninh.
“Sao anh lại tới đây?”
“Sáng sớm hôm qua em gọi điện nói nhớ anh, còn nói ngày nghỉ cũng không thể gặp mặt, làm anh cả ngày không yên, vì thế sáng nay vội vàng bay qua. Yêu đương đâu có giống đánh giặc, cái gì mà địch không động ta cũng không động, em bất động thì anh càng phải động, có đúng không?” Chu Phóng vẻ mặt không đứng đắn, nói lời ẩn ý trêu đùa người khác.
Đoan Mộc Ninh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn.
Chu Phóng lần này lại nghiêm túc, “Được rồi, ba em không có sao, vừa rồi anh có đi tìm ông ấy cùng nói chuyện, ông ấy dường như đã thông suốt nên đi tìm Cổ Duy nói chuyện rồi.” Chu Phóng cười xấu xa, thì thầm bên tai Đoan Mộc Ninh, “Đêm nay chúng ta có thể an tâm đến chỗ em, sau đó chuyên tâm… tắm rửa, nói chuyện, được không?”
Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Phóng, cuối cùng vươn tay ra, sờ sờ hai má Chu Phóng.
“Không phải đã nói với anh, tạm thời đừng gặp mặt sao?”
Thanh âm trở nên lãnh đạm, sắc mặt cũng lạnh lùng.
“Tạm thời này của em, tạm một phát thành cả một năm.” Chu Phóng cười nói, vừa xoa đầu cậu rối bù, “Được rồi, không cần giả vờ lạnh lùng như vậy, anh biết em vừa rồi ngượng ngùng nhào tới, thẹn quá hóa giận cũng phải a…”
“Em nhào đến khi nào?”
Chu Phóng hắng giọng, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, là anh quá nhớ em mà sinh ra ảo giác.”
Sau đó ghé sát tai hắn, “Đến chỗ em nói chuyện sao?”
Chu Phóng vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, khẽ cười nói, “Ừ, muốn cùng em tâm sự suốt đêm.”
“Chỉ tâm sự thôi?”
“Vậy em nói xem, anh còn làm cái gì?”
Đoan Mộc Ninh tựa như suy tư nhìn Chu Phóng, “Em nghĩ anh còn muốn…” Câu kế tiếp có chút khó mở miệng, đành ách một tiếng cho qua, “Kia thôi đi, anh ăn cơm tối chưa, về em làm cho anh.”
“Ừ, anh muốn ăn mì tương, còn có sườn sốt tiêu, tốt nhất là thêm cả cá sốt chua ngọt, đậu hủ ma bà…”
Đoan Mộc Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, một lúc lâu đột nhiên nói, “Anh bao lâu rồi chưa ăn cơm?”
“Đâu có, ngày nào anh cũng ăn mì thịt bò mà.”
“Mì thịt bò hiệu Khang sư phụ phải không?”
“Khụ, không còn cách nào, anh ở một mình, không ai nấu cho ăn a.”
“Anh lười như vậy, sao không bắt giun rận trên người ăn luôn đi.”
“Người anh không có rận, không tin chút nữa anh cho em kiểm tra một chút nha?” Cười xấu xa tiếp cận, cắn cắn lỗ tai Đoan Mộc Ninh.
Kết quả, Chu Phóng sau khi ăn như hổ đói hết một bàn đồ ăn mỹ vị, liền kéo Đoan Mộc Ninh vào nhà tắm, tắm rửa, tâm sự.
Còn về phương thức tâm sự thì có hơi khác biệt.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng thở dốc, chẳng hề có thanh âm nói chuyện.
Thật lâu sau, Đoan Mộc Ninh mặt đỏ bừng quấn khăn tắm đi đến phòng ngủ, Chu Phóng theo phía sau cười xấu xa.
“Sao lại thẹn thùng như vậy, không phải một năm không gặp sao? Anh còn tưởng em sẽ rất nhiệt tình, giống như lần đầu hai chúng ta…”
“Đừng nói nữa…” Mặt lạnh tanh, “Vừa rồi anh nói muốn tâm sự nên em mới theo anh đi vào.”
“Chúng ta không phải lúc nào cũng tâm sự nói chuyện sao?” Chu Phóng vô tội nói, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương mới cười nói, “Anh đó là dùng ngôn ngữ tay chân, em không hiểu sao?”
Đoan Mộc Ninh giận đến nắm tay thành đấm, sau đó chủ động ôm bả vai Chu Phóng, cắn răng nói, “Được, em đây cũng dùng ngôn ngữ tay chân nói chuyện với anh.”
Chủ động hôn hắn, đem đầu lưỡi trêu đùa trong miệng Chu Phóng, còn cảm thấy chưa đủ, cười cười khẽ cắn lên vành tai hắn, nghe được tiếng hô hấp của hắn trở nên dồn dập, lại chuyển qua cổ, cắn lên yết hầu.
Động tác ma sát rất nhẹ, khăn tắm rơi xuống, Chu Phóng đem Đoan Mộc Ninh áp lên giường, trói chặt hai cánh tay cậu, cười xấu xa nói, “Em thật gấp nha, nhớ anh sao?”
“Rất nhớ.” Đoan Mộc Ninh chăm chú nhìn Chu Phóng, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, thản nhiên nở nụ cười, “Anh nhớ em bao nhiêu? Chứng minh cho em xem.”
Nhìn Đoan Mộc Ninh vẻ mặt đỏ hồng, lời nói lại dụ người như vậy, Chu Phóng vô cùng thích thú, thật muốn hung hăng ôm lấy, không bao giờ buông ra nữa.
“Em muốn anh chứng minh? Đừng hối hận, anh chính là tồn đọng đến một năm —— mong nhớ a.”
“Vậy một lần phóng thích hết đi, tránh để anh tích nhiều quá sẽ nổ tung.” Lại vươn tay, vòng qua vai hắn, chân cũng mở ra, sau đó quay đầu sang chỗ khác, bày ra dáng vẻ ngoan hiền “mặc anh xử lý”.
Chu Phóng rốt cuộc nhịn không được bạo phát, thương nhớ cùng bất an suốt một năm, lúc nhìn thấy cậu, toàn bộ phóng thích.
Tuy rằng cậu ấy chín chắn hơn, nhưng vẫn là Đoan Mộc Ninh mà mình yêu thương.
Chỉ thay đổi rất nhỏ, càng làm cho mình thêm mê muội.
Không giống với thiếu niên ngây ngô, thân thể xinh đẹp, sau khi tắm xong tựa như được làn hơi nước mỏng vây quanh, toàn thân tỏa ra dụ hoặc.
Chu Phóng đương nhiên không chút khách khí hôn lên, từ chân mày đến khóe môi, một đường thẳng xuống, sau đó là một nụ hôn thật sâu.
Đêm nay Đoan Mộc Ninh vô cùng phối hợp, nụ hôn của hắn di chuyển khắp thân thể, đột nhiên ngậm lấy khí quan yếu ớt của cậu, hơi thở trở nên dồn dập, đưa tay ôm đầu hắn.
“Chu phóng, em… ưm…”
Bị hắn dùng kỹ xảo liếm, lời muốn nói đều biến thành tiếng rên rỉ, Chu Phóng ngẩng đầu, cười xấu xa, “Đừng nói, dùng thân thể cảm nhận.”
Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục hôn bộ vị thân yêu kia.
Hô hấp hỗn loạn, trên người nhớp nháp mồ hôi, Đoan Mộc Ninh rốt cuộc chịu không được phóng ra, Chu Phóng đem toàn bộ nuốt vào.
Đoan Mộc Ninh hoảng sợ nhìn hắn, ngay sau đó, người kia không hề biết xấu hổ chồm lên hôn cậu.
Nụ hôn của hắn bá đạo, đầu lưỡi lướt qua mọi ngóc nghách bên trong miệng, phát ra tiếng sách sách khiến tim cậu loạn nhịp.
Nụ hôn kết thúc, Chu Phóng mỉm cười dán môi vào môi Đoan Mộc Ninh, thấp giọng nói, “Tiểu Ninh, nói em yêu anh.”
“Viết trong thư không tính, đâu phải chính miệng em nói yêu anh.” Chu Phóng cắn cắn lên lỗ tai Đoan Mộc Ninh, di chuyển thân thể, bộ vị trướng – đại cũng nhẹ nhàng áp sát hậu – huyệt mẫn – cảm, mang theo rung động.
Thân thể Đoan Mộc Ninh run lên, sau đó chủ động nghênh đón.
Chu Phóng nhẫn nhịn không tiến vào, tiếp tục dỗ dành cậu, “Anh muốn nghe em nói yêu anh.”
Bị liếc mắt, Chu Phóng vẫn mặt dày, “Nói một lần thôi.”
Đoan Mộc Ninh cắn chặt răng, xoay người đem Chu Phóng đè xuống dưới, “Anh nói nhảm nhiều quá.”
Vì động tác này mà phân – thân của Chu Phóng cùng hậu – huyệt hơi khép mở thân mật tiếp xúc, Đoan Mộc Ninh chống cánh tay, tai đỏ ửng.
Thân mật gần gũi lại trở thành tra tấn đáng sợ, hai người không ai động, Chu Phóng rất thích Tiểu Ninh chủ động, rồi sau đó lại thẹn thùng, không tiếp tục chủ động nữa.
Kết quả, hai người so sức chịu đựng, sau khi giằng co thật lâu, phân – thân nóng rực cùng hậu – huyệt khép mở khe khẽ kết hợp cùng một chỗ, trái tim tựa như bị ai đó gãi nhẹ.
Tiếng hô hấp dồn dập cùng tiếng nhịp tim đập, trong căn phòng im lặng càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng, Chu Phóng đành phải thở dài, di chuyển thắt lưng, đem bộ vị khát khao đã lâu tiến vào.
“A…” Cánh tay Đoan Mộc Ninh chống trên giường có chút lay động, Chu Phóng trực tiếp ngồi dậy, ôm lấy cậu, lấy hai chân cậu khóa ngang hông mình.
Vì tư thế thay đổi, thứ nóng rực bên trong thân thể cùng đại tràng ma sát, một trận khoái – cảm xộc thẳng lên não, Đoan Mộc Ninh toàn thân thoải mái run rẩy.
“Anh, nhẹ một chút…” Gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng thở đốc, hô hấp nóng rực phả bên tai Chu Phóng, khiến người kia càng thêm kích động.
“Anh rất nhớ em, muốn em nhanh nhanh trở về bên cạnh anh.” Vừa mãnh liệt tiến vào, vừa thấp giọng nói bên tai cậu, “Nhưng anh hiểu lý do của em, cũng ủng hộ quyết định của em, mặc kệ bao lâu, khi nào em cảm thấy thích hợp, hãy trở về.”
“Em phải suy nghĩ cân nhắc thật kĩ, vì sau khi em về lại bên anh rồi, anh sẽ không bao giờ… thả em ra nữa.”
Sau đó không lên tiếng, chỉ ôm chặt người trong lòng điên cuồng tiến vào.
Tựa như đem một năm tịch mịch cùng thương nhớ phát tiết ra, hoặc là muốn biểu đạt sự quyết tâm cùng tình yêu của mình.
Đoan Mộc Ninh bị nhiệt tình của hắn cuốn hút, ôm chặt bả vai Chu Phóng, mặc cho bản thân phóng túng phát ra tiếng rên rỉ.
Tâm sự kịch liệt kéo dài, khiến hai người toàn thân mồ hôi, chất lỏng bắn ra ướt một mảng trải giường, trong phòng tràn ngập hương vị đặc biệt.
Chu Phóng dựa lưng vào gối, kéo Đoan Mộc Ninh trước mắt, cả người ôm vào trong lòng.
“Anh có đọc được những lời Cổ Duy để lại trên bài viết, anh ta nói không thể yêu một đời, vì đã quá mệt mỏi.”
Đoan Mộc Ninh lười biếng động động thân thể, ôm chặt Chu Phóng hơn nữa.
“Anh ta muốn buông bỏ, buông tha cho tình yêu, thậm chí… buông tha cho chính mình.” Chu Phóng khẽ thở dài, vuốt những sợ tóc mềm mại của Đoan Mộc Ninh, “Anh có nói chuyện qua điện thoại với anh ta, người thừa kế công ty xuất bản, đề tên em.”
Đoan Mộc Ninh ngẩn người, “Anh nói, hắn muốn em tiếp nhận công ty.”
“Có lẽ cho đến bây giờ, anh ta chưa từng nghĩ muốn lấy đi thứ gì.”
Đoan Mộc Ninh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng cười rộ lên, “Hoặc là, hắn muốn em ở công ty rèn luyện một chút, hắn nói rất đúng, em còn quá nón nớt.”
Chu Phóng gật gật đầu, không đứng đắn nói, “Non ăn mới ngon a.”
Đoan Mộc Ninh không thèm để ý lời hắn, tự nói với mình, “Nói như vậy, còn rất lâu nữa chúng ta mới có thể ở bên nhau.”
“Không sao, nếu em nhớ anh thì gọi điện thoại qua, anh lập tức bay sang làm ấm giường cho em.”
“Như vậy không phải anh phải thường xuyên chạy qua chạy lại hai nước sao, có cực quá hay không?”
“Không sao, em bất động, anh chỉ có thể chịu vất vả một chút thôi.” Chu Phóng nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cười, “Ngày mai cuối tuần, không có tiết phải không?”
Đoan Mộc Ninh hiểu ý của hắn, chủ động vòng tay ôm lấy vai hắn, sau đó đem mình dâng hiến.
Trong chăn mềm, hai thân thể xích – lõa dây dưa không rời.
Trời sáng, Chu Phóng ở trong bếp làm bữa sáng, Đoan Mộc Ninh lấy điện thoải gửi một tin nhắn thật dài.
Con hôm qua kêu một tiếng ba.
Con từng nghĩ, cả đời này sẽ không bao giờ gọi, nhưng đến khi kêu lên, tâm tình lại vô cùng thoải mái.
Con nghĩ, có nhiều gánh nặng không phải không thể buông, mà chính là mình không muốn buông xuống, vì đã vác quá lâu, đã trở thành thói quen, sợ hãi sau khi buông xuống, sau lưng sẽ là một khoảng trống, không có cảm giác an toàn.
Chỉ là, sau khi buông xuống, mới có thể đi được nhanh hơn, sống thoái mái hơn.
Con biết ba vẫn luôn tự trách, nhưng những chuyện đã qua không cách nào sửa chữa được, đối với mọi người mà nói, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai.
Làm con của mẹ, con là nỗi đau ngoài ý muốn, con sẽ dùng cả đời để nhớ về bà.
Làm con của ba, con hy vọng nhìn thấy ba hạnh phúc vui vẻ.
Lúc đó Giang Sơn đang ngồi ở hành lang dài ngoài cửa phòng bệnh, vì ngồi quá lâu, hai chân có chút tê cứng.
Hắn đọc hết tin nhắn, rất nhanh đánh tin hồi đáp, “Ba đã biết, cảm ơn con, Tiểu Ninh.”
Một giọt chất lỏng từ khóe mắt chảy xuống, màn hình điện thoại nhòe đi.
Phòng bệnh đột nhiên mở cửa, người bên trong đang chống nạn bước ra, nhìn thấy Giang Sơn cả người liền cứng đờ.
Giang Sơn đứng lên, ngẩng đầu, mỉm cười.
“Tiểu Duy, tôi đỡ cậu, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Tiểu Duy.
Hai mươi năm trước, anh ta cũng từng gọi hắn như vậy.