Phong Đao

Chương 81: Hương hoa ngào ngạt



Sau khi Thẩm Vô Đoan nghe xong đoạn chuyện xưa này, trầm mặc thật lâu.

Hắn là một nam nhân thích cười. Cho dù không hé miệng, chỉ cần mi mục  nhẹ nhàng giương lên liền tự thành phong lưu. Năm tháng mặc dù lưu lại dấu vết già nua trên người hắn, nhưng cũng đem bản tính tùy tiện tiêu sái lên men ngấm vào tận xương tủy.

Chỉ là hiện tại, bộ dạng Thẩm Vô Đoan rũ mắt, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc hồ lô bạc nho nhỏ trên bàn, thật lâu sau mới cất tiếng: “Nguyên lai… là như thế.”

Nói xong câu đó, hắn liền cầm lấy chiếc hồ lô đứng dậy, lướt qua Diệp Phù Sinh cũng không nói một lời.

Cũng không phải là hắn thờ ơ. Chỉ là Thẩm Vô Đoan nhìn ra: nếu Đoan Thanh còn ở trên nhân gian, như vậy cho dù chỉ trích hay là răn dạy đều không tới phiên mình xen vào.

Thẩm Vô Đoan không muốn đi giận một kẻ vãn bối. Tuy rằng y có sai, nhưng y cũng vô tội.

Chỉ là người có thân sơ xa gần. So với Diệp Phù Sinh mới gặp đây, rốt cuộc vẫn là Cố Thời Phương và Đoan Thanh cùng hắn dốc lòng thâm giao. Những năm tháng tiêu sái thống khoái khi xưa, là phu thê bọn họ cùng trải qua với hắn. Nữ tử kia uống rượu phóng ngựa cao giọng hát, đạo trưởng ngồi đàn một khúc hòa âm. Từng bài hát, từng giai điệu lặng lẽ trôi qua dòng chảy thời gian.

Hắn đã đợi lâu lắm rồi. Từ lúc phong nhã hào hoa đợi đến khi anh hùng sắp xuống lỗ, đáng tiếc cố nhân đã không còn nữa.

Thật lâu sau khi Thẩm Vô Đoan rời đi, Diệp Phù Sinh mới cử động.

Y vẫn duy trì một tư thế đứng rất lâu, lúc này hơi cử động liền phát ra vài tiếng xương cốt kêu lách cách, đau nhức đến có chút khó chịu. Diệp Phù Sinh quay đầu, nhìn về phía ba hình nhân ngồi quây trước bàn, bỗng nhiên liền có chút không dám ở trong này ngẩn người nữa.

Quỳ xuống mặt đất dập đầu ba cái, Diệp Phù Sinh lau bụi trên trán, sửa sang lại quần áo đi ra khỏi thư phòng, quay về tiền viện.

Cuộc trò chuyện trong thư phòng cũng rất lâu, trước mắt sắc trời đã vào đêm. Diệp Phù Sinh ở trong sân tới tới lui lui dạo vài vòng, bỗng nhiên hơi hơi thèm uống rượu.

Đang nghĩ tới, một mùi rượu nhàn nhạt liền theo gió nhẹ nhàng cuốn lại, không nồng đậm mà thơm ngào ngạt. Diệp Phù Sinh ngửi qua liền nhận ra chính là mùi hương hoa quế, tinh tế hồi vị, lại có một chút men say.

Là rượu hoa quế ngon nhất được ủ từ lâu.

Mũi y so với chó còn tinh hơn, lúc này theo mùi rượu quay đầu, phát hiện là từ trong Lưu Phong cư cách vách bay qua.

Thẩm Vô Đoan sớm đã dọn đi Khinh Nhứ tiểu trúc, chủ nhân Lưu Phong cư hiện tại chính là Sở Tích Vi. Diệp Phù Sinh thầm nghĩ: “Giỏi cho thằng nhóc! Năm đó mới có một ly đã gục, hiện tại lại còn uống rượu. Không được, ta phải đi cọ vài hớp, chọc ghẹo hắn một chút.”

Nghĩ như vậy, Diệp Phù Sinh não bổ ra bộ dáng Sở Tích Vi ôm bình mượn rượu làm càn, nhất thời liền cười ra tiếng, buồn bực trong lòng tan đi không ít, mi mục tràn đầy vẻ bỡn cợt không có hảo ý.

Y đưa mắt nhìn tường viện xây đến rất cao nhưng cũng không làm khó được khinh công của mình, liền xoay người nhảy lên đầu tường, tính toán cấp cho Sở Tích Vi một cái “họa trời giáng”.

Nhưng mà không kịp nhảy xuống, Diệp Phù Sinh đã bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh ngay trên đầu tường.

Trong tiền viện của Lưu Phong cư, cũng có một gốc hoa quế cổ thụ.

Cái cây này mặc dù không cao lớn, nhưng lại thực sum suê, cành lá tươi tốt, hoa nở lấm tấm. Tuy rằng thời tiết đã là cuối thu, nhưng cũng chỉ rơi rụng một tầng hoa lá mỏng, không thấy suy tàn chút nào.

Mùi hương hoa quế theo gió đêm ập vào mặt, Diệp Phù Sinh kinh ngạc mà di dời ánh mắt xuống dưới, nhìn thấy Sở Tích Vi ngồi ở chiếc bàn đá dưới tàng cây dùng một cái bếp lò nhỏ nấu rượu. Mùi rượu thơm trước đó y ngửi thấy chính là từ nơi này bay ra.

Nghe thấy động tĩnh, Sở Tích Vi khẽ ngước đầu nhìn qua, nhíu mày: “Ban đêm ngươi leo tường làm gì?”

Diệp Phù Sinh lấy lại tinh thần, không đứng đắn cười hì hì nói: “Xuânsắc mãn viên quan bất trú; Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.” (*)

[(*) Trích trong bài «Du viên bất tri-Thăm vườn không gặp» của Diệp Thiệu Ông thời Nam Tống, mỗ tạm dịch «Xuân sắc đầy vườn không khoá nổi, Một cành hồng hạnh vượt tường ra », có ý ví cành hồng hạnh như người con gái bị khoá chặt bởi lễ giáo phong kiến, cố vươn mình tìm tự do. Sau này cũng có cụm từ «hồng hạnh xuất tường» ý chỉ hành vi ngoại tình, không đứng đắn.]

Y vừa nói xong câu đó, một cái bầu rượu không liền quăng thẳng đến trước mặt. Diệp Phù Sinh nghiêng đầu tránh thoát, nhìn biểu tình Sở Tích Vi có chút không được tự nhiên, mới hậu tri hậu giác mà phát hiện vừa rồi câu nói kia của mình rất giống đùa bỡn.

Theo lý mà nói, giữa nam nhân với nhau thường có việc đùa giỡn cũng không ảnh hưởng gì, nhưng tốt xấu mình cũng làm sư phụ hắn hai năm, không nên không đứng đắn như vậy. Huống hồ… Sở Tích Vi là người thích nam nhân, y lại còn nói chuyện như vậy liền có chút không thích hợp lắm.

Ho nhẹ một tiếng dấu đi vẻ bối rối, Diệp Phù Sinh nhảy xuống tường, dạo bước đến trước mặt Sở Tích Vi, chỉ tay vào hai bầu rượu đang ngâm trong nước ấm cười đến tít mắt: “Vừa ngửi qua là biết hảo tửu. A Nghiêu, phẩm vị của ngươi không tồi nha.”

Sở Tích Vi lấy con dao nhỏ tiếp tục gọt vỏ trái cây, không để ý đến y.

Diệp Phù Sinh không biết nói gì tiếp nên tìm đề tài, nhìn cây hoa quế sau lưng hắn: “Cái cây này sinh trưởng thật tốt, sợ có trên trăm năm đi, so với cái cây năm đó chúng ta…”

Thanh âm của y ngừng bặt, ánh mắt chăm chú nhìn vào vết khắc màu trắng trên thân cây to dày, rốt cuộc không dời đi được.

Mười ba năm trước, Cố Tiêu gặp đại biến. May mắn là ở khách điếm nơi Kim Thủy trấn gặp lại Sở Nghiêu lúc ấy còn là một tiểu hài tử, nếu không, y thật không biết chính mình cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.

Cây hoa quế cổ thụ sinh trưởng ở hậu viện khách điếm kia, là nỗi nhớ cuối cùng của y về thời niên thiếu khinh cuồng. Khi dắt tay tiểu hài nhi rời khỏi khách điếm, Cố Tiêu vẫn là nhịn không được, đề đao ở trên thân cây khắc lên tên của mình.

Vết đao khắc vào thân gỗ ba phân một cái danh tự vô cùng đơn giản. Từ lúc khởi đầu đậm nét hiển lộ rõ ràng đến dần dần thu liễm, giống như là âm thầm khắc lên mộ bia tế điện.

Sau khi vào Lược Ảnh vệ, y cũng từng đi ngang qua Kim Thủy trấn, cố ý muốn thăm lại cái cây xưa. Chỉ là người đổi vật cũng thay. Khách điếm kia sớm đã đóng cửa, bị đổi thành nhà riêng. Người chủ mới ngại cây hoa quế chiếm đất lại cũng không phải là thứ cây quý báu gì, liền không cần nó nữa.

Nghe nói vốn là hắn tính toán chặt bỏ cái cây này, cũng may lúc ấy có một người lạ đến hỏi mua, đem nó nhổ tận gốc dời đi, từ đó về sau không nghe tin tức gì nữa.

Diệp Phù Sinh cũng từng nghĩ nó hẳn đã ở nơi mới cắm rễ sinh trưởng, hoặc là bị chẻ thành củi đốt sạch sẽ rồi. Cho tới bây giờ y không hề nghĩ mình lại còn có ngày gặp lại nó.

Bàn tay y dừng lại trên thân cây thô ráp, sờ lên nét khắc năm xưa. Nhiều chỗ đã mờ đi, nhưng Diệp Phù Sinh tới tới lui lui sờ soạng mấy lần, cũng không dời tay đi được.

Y lẩm bẩm nói: “Cái cây này… sao lại ở đây?”

Sở Tích Vi liếc y một cái, đem ánh mắt nhìn xuống thân cây, nói: “Sáu năm trước ta đi ngang qua Kim Thủy trấn, vừa vặn khách điếm kia bị bán đi, cái cây này cũng muốn bị đốn bỏ. Ta nghĩ trong viện đang cần một gốc cây già, liền dứt khoát mang nó dời về đây.”

Hắn hiếm khi  nói dối mà không đỏ mặt, chỉ là Diệp Phù Sinh một chút cũng không tin.

Cây già rễ rộng. Cái cây hoa quế cổ thụ này ở khách điếm kia sinh trưởng cũng đã trên trăm năm, muốn nhổ tận gốc cũng đã không dễ dàng, huống chi còn phải trèo non lội suối mà chuyển qua nhà mới, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể đứt rễ chết khô.

Nhưng trước mắt cái cây này sinh trưởng sum suê, nhìn không có chút nào là cấy ghép. Thậm chí so với mười ba năm trước càng tươi tốt hơn, đủ thấy người chăm sóc nó cũng bỏ ra không ít tâm tư.

Ánh mắt Diệp Phù Sinh đảo qua thùng tưới cùng gáo múc nước đặt nơi góc tường, cũng không vạch trần hắn, quay đầu cười cười: “Nó gặp được ngươi, là phúc khí đời trước đã tu luyện.”

Sở Tích Vi nghe y nói những lời này, tim bỗng dưng đập nhanh hơn, xoay người ngồi trở lại bàn đá. Hắn nhấc lên một bầu rượu liền muốn rót vào trong chén, kết quả bị Diệp Phù Sinh một phen mò qua.

“Cũng không phải tiểu cô nương, không phóng khoáng như vậy làm cái gì?” Diệp Phù Sinh tựa như không xương không cốt ngồi đối diện hắn, sau lưng dựa vào thân cây, chớp mắt mấy cái “Nam tử hán đại trượng phu, uống rượu phải uống bằng vò!”

Nói xong y ngửa đầu uống một hớp lớn, nhanh đến mức Sở Tích Vi cũng không kịp ngăn cản.

Rượu hoa quế vốn là mùi thơm vị ngọt chiếm đa số. Nếu bàn về rượu có thể làm say lòng người, đừng nói là Thiêu đao tử, mà ngay cả Nữ nhi hồng đều có thể bỏ nó xa mười con phố. Diệp Phù Sinh vốn đang muốn trêu chọc hắn một câu “Ngươi lớn như vậy còn uống rượu ngọt”, kết quả một hơi nuốt xuống, đầu óc liền ngốc.

Một ngụm rượu to qua khỏi cổ, đầu tiên là mùi hương nhu hòa thuần khiết cũng không nồng đậm. Chỉ là vừa mới vào bụng, thật giống như dầu hỏa tưới vào đống lửa, trong khoảng khắc bùng lên lửa to lửa nhỏ, trong đầu nhất thời liền choáng, mọi vật trước mắt đều biến thành hai, lại còn không ngừng lay động.

Sở Tích Vi: “…”

Hắn lúc trước đích thực là không uống được rượu. Nhưng mà mười năm nay lặn ngụp trong Bách Quỷ môn, dĩ nhiên rượu chè xã giao không thể thiếu. Bên cạnh lại còn hai con quỷ rượu là Thẩm Vô Đoan và Tôn Mẫn Phong, như thế nào cũng đem tửu lượng luyện thành thần; Tuy không đến mức ngàn chén không say, tốt xấu cũng có thể không ngã.

Hai bầu rượu này là hắn tự mình chưng cất, một nửa là rượu hoa quế thơm ngọt, một nửa lại là rượu cực mạnh “Thiên nhân túy”, được xưng là “Thiên thượng thần tiên nhất bôi đảo, hồng trần tục khách bách niên trầm“. (*)

[(*) Không biết câu này từ đâu ra. Mỗ tạm dịch: Thần tiên thượng giới một ly say, Tục khách hồng trần trăm năm mộng]

Sở Tích Vi đêm nay nghĩ đến người nào đó ở cách vách liền khó có thể yên giấc, dứt khoát uống cho say để ngủ vùi nghỉ ngơi. Nhưng mà loại rượu này ngay cả con sâu rượu kinh niên như Thẩm Vô Đoan cũng chỉ dám uống một chung nhỏ, Sở Tích Vi cũng không tính toán uống rượu hỏng việc, mới đem nó pha thêm rượu hoa quế, tuy là như thế, vẫn tác dụng mười phần như cũ.

Hắn nhìn ánh mắt Diệp Phù Sinh đột nhiên mông lung mơ màng, vươn tay đoạt lấy bầu rượu lắc lắc, nhất thời đỡ trán thở dài – cái bầu rượu nhỏ cỡ bàn tay, một hơi cũng uống gần thấy đáy, lúc này không lập tức ngã xuống xem như Diệp Phù Sinh tửu lượng hơn người rồi.

Tựa như một dòng nước ấm ở trong tứ chi chạy tán loạn, toàn thân đều nóng lên, cho dù gió lạnh cũng không thổi tỉnh được y. Sở Tích Vi đứng dậy chọc chọc vào vai Diệp Phù Sinh, hỏi: “Có ổn không? Nếu không ta đỡ ngươi…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Diệp Phù Sinh nheo lại đôi mắt đã say lờ đờ nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên ra tay như chớp ôm lấy thắt lưng hắn, đem Sở Tích Vi so với mình đã cao hơn nửa cái đầu kéo xuống, ôm ngồi lên chân mình, sờ soạng một phen lên mặt, cười hì hì: “Tiểu mỹ nhân đầu hoài tống bão (*), thật là nhiệt tình a!”

[(*) đầu hoài tống bão: chủ động nhào vào trong lòng ai đó để câu dẫn]

Sở Tích Vi: “…”

Tim hắn tựa như ngừng nửa nhịp, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Nhìn đến Diệp Phù Sinh trên mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng thực sự mê man, hắn hoài nghi hiện tại chính là tìm một bà cô quét dọn nào đến, con ma men này cũng đều có thể mở mắt nói dối mà tán một câu “Tây Thi Điêu Thuyền”.

Sở Tích Vi so với Diệp Phù Sinh cao hơn một chút, bị vây trong ngực y thực sự không được tự nhiên, một tay chống đỡ liền muốn đứng dậy. Không ngờ con ma men này tuyệt đối không thành thật, vươn tay ở ngay trước ngực hắn vừa sờ vừa “Ai nha” một tiếng: “Tiểu mỹ nhân, ngực ngươi sao lại vừa nhỏ vừa cứng… ách… nhưng mà ta không chê nha!”

Sở Tích Vi: “…”

Diệp Phù Sinh lảo đảo mà đứng dậy, thật sự đem hắn ôm ngang lên, dẩu môi liền muốn hôn. Sở Tích Vi tức đến nổ phổi, nhìn cái tên gia hỏa này thủ đoạn thuần thục, chắc hẳn mấy năm nay không biết đã lêu lổng cùng với bao nhiêu nữ nhân rồi.

Trong mắt sinh ra sát ý, Sở Tích Vi tránh cái ôm của y, đứng vững thân hình, xoay tay lại liền đem tửu quỷ này ấn lên thân cây.

Một tay Sở Tích Vi chống vào thân cây, một tay đỡ sau gáy Diệp Phù Sinh, khiến cho y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, gằn giọng quát khẽ: “Ngươi nhìn cho rõ ta là ai!”

Diệp Phù Sinh kinh ngạc mà nhìn hắn, giống con ngỗng ngốc đầu, một lúc lâu mới nói: “A Nghiêu a…”

Sở Tích Vi nhẹ nhàng thở ra, lại có chút tiếc nuối. Không đợi cho cảm xúc thiên hồi bách chuyển của hắn giảm bớt, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên liền nhào lên quai hàm hắn gặm một cái, chép miệng: “Như thế nào không có thịt?”

Một ngụm này cắn cũng không mạnh, ánh mắt Sở Tích Vi lại trầm xuống.

Làn da hắn trắng, bởi vậy đôi mắt vốn đã đen sẫm, lúc này lại càng thâm thúy hơn, sâu thăm thẳm mà bao phủ người trước mặt, tựa như bầu trời đêm mênh mang lại khiến người ta có cảm giác bị áp bách.

Diệp Phù Sinh vẫn còn không biết sống chết mà mượn rượu làm càn, hai tay nựng mặt của hắn, híp mắt nhìn trái nhìn phải, cười hì hì mà nói: “Ngươi gầy a… có phải sống cực khổ quá hay không … ách… đến đây, sư phụ thương ngươi!”

Y tựa hồ hoàn toàn không ý thức được Sở Tích Vi trước mắt đã không còn là tiểu A Nghiêu, ôm gương mặt hắn kéo sát vào vào mình, tựa như dỗ hài tử ở trên mặt Sở Tích Vi cọ cọ, kết quả lại bị người thuận thế đè đầu xuống, hôn thật mạnh lên môi.

Sở Tích Vi không uống rượu, lại cảm thấy mình so với Diệp Phù Sinh còn say đến lợi hại hơn.

Hắn đem người này ôm vào trong vòng tay, gần như hung ác mà hôn lên. Hương rượu từ môi răng truyền lại, tựa như châm lên ngọn lửa cháy phừng phừng trong đầu. Chỉ trong khoảnh khắc tâm hoa nộ phóng, trước mắt không thấy bóng người bóng đêm, chỉ có pháo hoa vô hình rực rỡ nở rộ.

Sở Tích Vi thích Diệp Phù Sinh. Thích y đến muốn phát điên rồi!

Từ lúc niên thiếu bắt đầu khởi niệm, gặp phải phản bội bi thảm, tuyệt xử phùng sinh… Hết thảy tiền trần quay cuồng không dứt, bao nhiêu ân oán tình cừu đều ủ thành một vò rượu lâu năm, phủ đầy bụi ở trong lòng hắn không thể nói ra, trải qua mười năm sinh tử giãy dụa lên men đến càng nồng càng đậm.

Sở Tích Vi trước đều cho rằng, mình kỳ thực đa số là hận y. Cho đến khi ở trên bến đò, từ miệng Sở Tử Ngọc nghe được tin y chết.

Một khắc kia, trời sụp đất nứt không bằng thần hồn chấn động, thiên đao vạn quả không bằng nỗi đau trong lòng.

Hắn hận Diệp Phù Sinh như vậy, nhưng sau khi biết đối phương không còn trên nhân thế, đột nhiên sinh ra tuyệt vọng không thể gỡ bỏ.

Lúc sau gặp lại ở Cổ Dương thành, tựa như bình rượu trong lòng được gỡ ra bùn đất niêm phong, khí tức nồng đậm xông đến đầu óc hắn choáng váng, không biết hôm nay là ngày gì, lại càng không biết làm thế nào cho phải.

Thẳng cho đến thời điểm đối mặt Hách Liên Ngự, Sở Tích Vi biết rõ sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, lại ngay cả chút do dự cũng đều không có, lập tức chắn trước mặt Diệp Phù Sinh.

Hắn tại thời điểm thoáng chốc đó mà minh bạch – khi ngươi hận một người thấu xương, lại luyến tiếc không muốn tổn thương họ mảy may, thậm chí còn nguyện chết để người đó được sống – vậy chỉ có thể thuyết minh, so với hận, ngươi yêu người đó càng nhiều hơn.

Đáng tiếc, yêu cũng thế, hận cũng thế. Muôn vàn tình nghĩa đều bị chia cách ở hai bờ ân cừu, không thể nói rõ cùng y.

Tư quân tại chỉ xích, lưỡng tâm cách thiên nhai.

[(*) Gần nhau trong tấc gang, mà biển trời cách biệt]

Sở Tích Vi chưa từng nghĩ sẽ có giờ phút này. Thời điểm Diệp Phù Sinh cọ lên, con đê ngàn dặm phòng tuyến bao năm đều tan tác chỉ với một cái đụng chạm da thịt thân cận. Hắn rốt cuộc một bàn tay dứt bỏ toàn bộ bận tâm cùng rối rắm, lành làm gáo vỡ làm muôi mà nghĩ: “Ta cũng say, cứ như vậy đi!”

Hắn tựa như dã thú đói khát rốt cuộc bắt được con mồi, trong mắt dấy lên ánh lửa hừng hực, cắn xé môi Diệp Phù Sinh. Một bàn tay còn lại đặt trên lưng người nọ, cách lớp quần áo cũng không dày mà vuốt ve loạn xạ.

Đầu óc Diệp Phù Sinh tựa như bị bỏ vào lồng hấp, vốn đã mông lung mơ hồ, hiện tại bị hắn làm càn, càng là hoang mang lo sợ. Y theo bản năng học bộ dáng Sở Tích Vi cũng túm lấy quần áo hắn, động tác hung ác đến không hề kém cỏi, đem một hồi lợi dụng lúc người trong tình huống khó khăn biến thành hai bên ta tình ngươi nguyện.

Thẳng đến khi Sở Tích Vi lần nữa đem y đặt lên thân cây hoa quế, Diệp Phù Sinh bị ôm trong vòng tay, đại khái là cảm thấy tư thế này không thoải mái, liền nhấc chân muốn đá. Kết quả bị người kia tóm lấy đầu gối, kéo đến càng gần thêm chút nữa.

Trong đầu Sở Tích Vi vang ong ong. Hắn biết chính mình làm như vậy là hạ lưu không hợp đạo nghĩa, chỉ là tình khó tự khống chế, thân thể không theo mình điều khiển nữa rồi.

Ánh mắt hắn nóng cháy nhìn chằm chằm Diệp Phù Sinh, liều mạng bình phục hô hấp của mình, liền muốn chậm rãi buông tay lui ra phía sau.

Đột nhiên, một bàn tay mò vào trong tóc hắn, Diệp Phù Sinh dí sát vào, mắt say lờ đờ mông lung mà nói: “A Nghiêu, ngươi còn trẻ như vậy… như thế nào lại có tóc bạc rồi?”

Sở Tích Vi cả kinh. Nhìn bộ dáng y không giống thanh tỉnh, cũng không dám kéo lại, đành phải để mặc y nắm.

Cũng may Diệp Phù Sinh rất nhanh buông tay, lại sờ sờ tóc chính mình, nói: “Ta cũng có… ngày hôm qua còn nhổ hai sợi… Người a, đời này qua cũng thật nhanh!”

Niên hoa đảo mắt như bóng câu qua cửa. Cho dù một đời trăm năm, bất quá cũng chỉ là một hồi mắt nhắm mắt mở, chẳng mấy chốc phí hoài tuổi trẻ, chỉ còn lại dư âm thời gian.

Diệp Phù Sinh lớn hơn hắn tám tuổi, đã không còn là thanh niên khinh cuồng. Mà ngay cả chính Sở Tích Vi, đôi khi nhìn Tần Lan Thường, cũng sinh ra ảo giác “già rồi”.

Hắn đã đợi Diệp Phù Sinh mười năm.

Nhưng một đời người, có được mấy lần mười năm?

Diệp Phù Sinh hồn nhiên không biết gì. Y nói xong câu đó liền nhắm mắt lại ngủ thật say. Sở Tích Vi vuốt ve y một lúc, cảm thụ hơi thở ấm áp phả nhè nhẹ trong vòng tay mình.

Hắn đem người bế ngang ngồi lên, chăm chú nhìn khuôn mặt y một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, cúi đầu hôn hôn lên đôi mắt Diệp Phù Sinh.

Nỗi lòng quay cuồng xao động bỗng nhiên liền bình tĩnh trở lại. Sở Tích Vi để đầu Diệp Phù Sinh dựa vào bả vai mình, lẩm bẩm nói: “Là ta thua a…”

——————–

Cố Thời Phương phân tích, hứng thú có thể xem

«Phong Đao» ba mươi câu hỏi (trong có chứa spoil (tiết lộ cốt truyện), đường đao hỗn hợp, cân nhắc trước khi đọc!)
  1. Ta vĩnh viễn không chiếm được ngươi.
Hách Liên Ngự một đời làm qua vô số lần lựa chọn. Nhưng mà đối với cái chết của Mộ Thanh Thương thủy chung cũng không thể chấp nhận được.

Người tự cho mình là đúng rốt cuộc phát hiện có lẽ mình sai, từ nay về sau không còn cơ hội cùng người nọ sóng vai nắm tay được nữa; Nhưng mà hắn lại vẫn cảm thấy mình đúng. Bởi vì hắn vĩnh viễn không nhìn được bóng dáng người kia nữa, cũng có nghĩa là không có bất luận kẻ nào có thể cùng người kia tri âm tri kỷ.

Hắn chỉ tiếc là, chưa từng được đến tay đã mất đi.
  • Trở mặt thành thù.
Giấy vĩnh viễn không gói được lửa. Tần Hạc Bạch ngay từ đầu đã biết, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý Chu Thận cùng hắn trở mặt thành thù.

Nhưng mà chờ chuyện tới trước mắt, hắn lại sợ. Không phải là sợ Chu Thận lửa giận công tâm chém hắn ba đao sáu lỗ, chính là sợ nhìn đến biểu tình suy sụp của người nọ sau khi biết chân tướng.

Nhưng mà đến lúc bọn hắn gặp lại, không có mắng chửi cùng đánh giết như trong dự đoán. Tần Hạc Bạch chỉ thấy bóng dáng Chu Thận càng lúc càng đi xa, vẫn không quay đầu lại.
  • Đến tận cuối đời vẫn yêu đơn phương
Liễu Miên Oanh đợi Cố Tranh rất nhiều năm. Từ mỹ nhân xuân xanh phơi phới đến khi tuổi đã xế chiều. Cuối cùng chỉ chờ được người đến là một thiếu nữ đơn đao độc mã, phong trần hào sảng.

Bàn tay nàng vuốt ve thanh đao bên hông thiếu nữ, hỏi: “Cha ngươi có lưu lại cái gì không?”

Cố Thời Phương đưa cho Liễu Miên Oanh một phong thư, lưu loát đầy cả một trang giấy, an bài toàn diện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, duy đối với nàng chỉ ít ỏi vài câu, chẳng qua là mấy câu hàn huyên biệt ly tối bình thường.

Liễu Miên Oanh rũ mi mắt xuống, đem phong thư ném vào lư hương, nhìn nó cháy rụi thành tro tàn.

Nàng đến tận cuối đời chưa từng đối Cố Tranh nói ra nỗi lòng, nhưng người thông minh như Cố Tranh như thế nào lại không rõ? Từ đầu tới đuôi, hắn đều ôn nhu lại kiên quyết mà đem tư tình dứt bỏ, mà nàng chính là trong lòng hiểu rõ ràng lại vẫn giả bộ hồ đồ, rốt cuộc không cam lòng.

Cho đến hiện giờ, tin tức tuyệt đoạn, âm dương cách biệt.
  • Chia tay
Vài năm đi qua, Tần Lan Thường đã lớn thành đại cô nương tư dung hơn người. Lục Minh Uyên tuổi gần ba mươi, tuy rằng chưa già, giơ tay nhấc chân đã có nhiều trầm ổn, vẫn bị nàng trêu ghẹo giống ông cụ non.

Tần Lan Thường đối Lục Minh Uyên nói: “Ta hiện tại không thích ngươi, muốn đi gả cho người tốt hơn. Ngươi có tức hay không?”

Lục Minh Uyên bình chân như vại: “Không tức!”

Tần Lan Thường giận dữ đem hắn đẩy một cái lảo đảo, dậm chân liền muốn xoay người bỏ đi, kết quả bị tóm lấy cổ tay.

Lục Minh Uyên cười đến mặt mày cong cong: “Ta gạt ngươi, tức chết ta!”

Tần Lan Thường đá hắn một cước, trên mặt cười như hoa nở.
  • Không liên quan đến tình cảm
Quan hệ của Bộ Tuyết Dao cùng Lệ Phong, tựa như trói buộc giữa hai độc vật, từ trên người đối phương hấp thu chất dinh dưỡng, cũng trao đổi nọc độc lẫn nhau.

Cần nhau, tính kế, gắn bó, diễn trò… Một kẻ là con hát làm ra vẻ ta đây, một kẻ là tảng băng cứng rắn lãnh ngạnh.

Ngày nghe được tin Bộ Tuyết Dao chết truyền đến, Lệ Phong một mình ở trên đỉnh núi đứng yên thật lâu. Hắn cho là mình ít ra sẽ có một tia nửa điểm khổ sở, kết quả cũng không có.

Giữa bọn họ, cho tới bây giờ không hề có liên quan tình cảm, chỉ có không chết không ngừng.
  • Trả thù
Tạ Mân hận Tạ Vô Y, hận Dung Thúy, hận Tạ Trọng Sơn, thậm chí hận mỗi người trong Đoạn Thủy sơn trang, ngay cả cục gạch viên ngói đều mang nhiều năm oán giận của hắn.

Hắn cho là mình sẽ để hết thảy cùng chôn, cuối cùng cũng đích đích xác xác cùng tòa sơn trang này đồng quy vu tận.

Chính là ngay từ đầu đơn thuần chỉ là trả thù, từ khi nào lại biến thành quyết tuyệt ngọc nát đá tan? Điều gì vật gì khiến hắn chuyển từ cừu hận biến thành bảo hộ? Không ai biết, bao gồm cả chính bản thân hắn.
  • Bảy năm ôm bệnh
Triệu Băng Nga từng cho rằng nữ nhân hay thay đổi, nam nhân đa tâm. Tình cảm của nàng cùng Sắc Không có lẽ sẽ cạn kiệt theo thời gian nhẹ nhàng trôi qua.

Nàng nghĩ qua đủ loại tình huống, duy độc không nghĩ tới tình cảm của bọn họ ngay lúc nồng thắm nhất lại tàn, ngay lúc mờ nhạt nhất lại bùng lên lửa cháy.
  • Bỏ qua một đời
Thời điểm Cố Thời Phương lâm chung, dùng chút khí lực cuối cùng nắm chặt tay Đoan Thanh.

Lời nói ngay cổ họng chưa kịp thốt ra, theo một hơi nuốt xuống bụng, khắc cốt minh tâm…

“A Thương, kiếp này ta nắm tay ngươi, kiếp sau ta còn muốn cùng đi.”
  • Giết ngươi
Thời điểm Nguyễn Phi Dự ném lệnh tiễn xuống, hắn nhắm hai mắt lại, không nhìn đến máu tươi ba thước, cũng không thấy được thủ cấp rơi xuống đất.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc tiếng gào mãnh liệt. Đó là nỗi bi phẫn của dân chúng đến xem hành hình phát ra, đương lúc mưa to tầm tã, tựa như thiên địa cùng khóc thương.

Hắn không nhìn, lại rõ ràng mà biết hai sự tình.

Thứ nhất, Tần Hạc Bạch chết vô ích.

Thứ hai, hắn tự giết chính bản thân mình.
  1. Vẫn luôn đều là âm mưu
Ngày sinh thần lần thứ mười một của Sở Nghiêu, Cố Tiêu tự mình xuống bếp làm cho hắn làm bát mì trường thọ, nhờ cung nô bưng đi qua.

Y nhìn tiểu thiếu niên một bên ghét bỏ tay nghề nhà bếp thụt lùi, một bên dưới ánh mắt áp bức của lão đại là mình, bất đắc dĩ mà ăn mì sợi. Cố Tiêu có chút muốn cười, ánh mắt lại giống bị hơi nóng trong bát dâng lên che lấp, có chút mơ hồ.

A Nghiêu ngốc nghếch, mì là ta làm, ngươi lại bị lừa.

Y vuốt đầu Sở Nghiêu, nghĩ thầm: “Phụ vương ngươi gạt ta ba năm, ta lừa ngươi lúc này đây, xem như huề nhau đi… Bất quá, ngươi hẳn là sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.”

Y từng cho là mình nắm chắc chân tướng, đến nay nước rút đá lộ, mới hiểu được hết thảy đều là âm mưu.
  1. Xin lỗi, ta không quen biết ngươi
Ba năm sau khi Mộ Thanh Thương qua đời, Hách Liên Ngự đã quen giả dạng thành bộ dáng hắn đi lại trên giang hồ. Việc đó khiến những kẻ có mắt không tròng đại để phân biệt không rõ, người nào có nhận ra thì rốt cuộc cũng không còn cơ hội mở miệng nói chuyện.

Hắn đem mình trở thành bộ dáng hắn đã từng rất muốn, nhưng cũng không vui vẻ.

Cho đến ngày kia ở vùng ngoại ô nhìn thấy một đạo trưởng tóc đen áo trắng, trái tim đã thối rữa của Hách Liên Ngự hung hăng chấn động rung lên một cái, hắn lập tức đuổi theo.

Chưa kịp mở miệng, đạo trưởng ghìm ngựa quay đầu, trong mắt đầy ắp lạnh lùng xa lạ.
  1. Không yêu cũng không hận
Cố Thời Phương đã từng hỏi Đoan Thanh: “Ngươi hận Hách Liên Ngự không?”

Lúc đó đạo trưởng đang cầm bình gỗ tưới hoa trong tay, nghe vậy ngay cả động tác trên tay cũng không đình trệ, thản nhiên mở miệng: “Ta không phải người ấy, nói gì đến yêu hận?”

Người đã từng trân trọng Hách Liên Ngự là Mộ Thanh Thương, người có tư cách hận hắn cũng chỉ có Mộ Thanh Thương.

Việc này cùng Đoan Thanh đều không có quan hệ gì.
  1. Vĩnh viễn không chạm đến ái nhân
Sau khi Sở Tích Vi lần đầu tiên luyện công tẩu hỏa nhập ma, nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, mơ một giấc mộng.

Hắn mơ thấy chính mình khi còn bé, cùng với Cố Tiêu mặt mày vẫn khinh cuồng như ngày xưa.

Sở Tích Vi theo bản năng mà vươn tay. Tỉnh mộng, cái gì cũng không có.
  1. Chưa bao giờ gặp nhau
Diệp Phù Sinh đã từng nghĩ qua: nếu năm đó Cố Tiêu chưa từng gặp được Sở Nghiêu, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy hay không?

Cái suy nghĩ này mới vừa bắt đầu, đã bị y cắt đứt tận gốc rễ, vứt xuống mặt đất hung hăng đạp lên mấy đạp, nghiền thành tro bụi.

Đem hết thảy nguyên nhân dẫn đến bất hạnh cho rằng bắt nguồn từ một người khác, chính là kẻ nhu nhược, ảo tưởng lừa mình dối người.

Y chỉ hối hận bản thân năm đó ngông cuồng, không đủ cường đại, lại vẫn cảm thấy may mắn gặp được nhau, mãi mãi không thay đổi.
  1. Vô tri thương tổn
Sơ hở trí mạng nhất thường thường là vô tâm vô ý. Đôi khi chỉ vài câu nói mà có thể bẻ gãy chỗ dựa cuối cùng của một người.

Hách Liên Ngự đối Đoan Thanh nói: “Mộ Thanh Thương không phải ta giết.”

Người khác nghe giận không kềm được, Đoan Thanh lại nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai.”
  1. Chúng ta đều già rồi
Cố Thời Phương vẫn luôn cảm thấy Đoan Thanh đẹp. Từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng hợp ý nàng.

Thành thân đêm đó, nữ tử không đội mũ phượng không phủ khăn loan. Chỉ là một thân áo đỏ cùng một cành hoa trâm, ý cười doanh doanh mà cong ngón tay câu cằm hắn, trao cho hắn một nụ hôn mang theo mùi rượu.

Men say dâng lên, nàng nhẹ giọng hỏi: “A Thương nha, sau này ngươi già rồi, cũng sẽ là lão nhân dễ nhìn nhất… Chỉ là không biết được, bộ dáng ta khi đó sẽ như thế nào, có phải ngay cả răng cũng đều rụng hết không?”

Đoan Thanh đem con ma men ôm vào trong lòng, để cho đầu nàng dựa vào bả vai mình, lấy bàn tay vỗ lưng nhè nhẹ cho nàng thuận khí, lúc này mới nói: “Xem ra đến lúc ngươi già đi, ta chắc là đã bạc đầu.”

Cố Thời Phương xoay mặt của hắn nhìn thẳng vào mình: “Vậy ngươi thừa dịp ta còn trẻ, nhìn nhiều thêm một chút. Về sau đến lúc ta già rồi, ngươi còn phải nhớ đến bộ dáng ta lúc tuổi còn trẻ.”

Nào ngờ đích xác là như thế.

Qua rất nhiều năm sau, Cố Thời Phương ở trong lòng Đoan Thanh vẫn là bộ dáng lúc trước, bởi vì hắn căn bản không có cơ hội được nhìn hình ảnh nàng lúc xế chiều.

Hắn một đầu đầy tóc đen như mực, chung quy trắng xoá.
  1. Nếu lúc ấy…
Tạ Vô Y ở trước trận chiến Kinh Hàn quan suy nghĩ rất nhiều.

Nếu lúc trước không có ba năm ước hẹn, nếu lúc trước hắn không cứu Tạ Mân…

Suy nghĩ trước sau, đều không có cái gọi là «nếu».

Xét đến cùng, cho dù lúc trước hay là hiện tại, hắn đều là Tạ Vô Y.
  1. “So với ngươi, hắn quan trọng hơn”
Diệp Phù Sinh vẫn luôn cảm thấy, phải cùng lúc chọn lựa giữa tư tình cùng đại cuộc, thật sự là một việc vừa ngu ngốc vừa đau khổ.

Cho tới bây giờ y đều chọn vế sau, cho dù bản thân nguyện ý hay không, cam lòng hay không, chỉ là cảm thấy giá trị một mình mình, vĩnh viễn không quý giá bằng mạng sống nhiều người khác.

Cho đến khi y gặp Sở Tích Vi.
  1. Người si nói mộng
Trước đêm Kinh Hàn quan chiến khởi, Dung Thúy lại gặp được Tạ Vô Y.

Hắn vẫn là một thân áo lam tóc dài để xõa, thời điểm ôm lấy Tạ Ly vẻ tươi cười ôn nhuận như ba tháng xuân phong nước chảy.
  • Vui đùa mà thôi
Thời điểm Kỷ Thanh Yến qua đời, Huyền Tố cũng không ở bên người.

Con người lúc hồi quang phản chiếu thường phá lệ có tinh thần. Kỷ Thanh Yến từ trên giường gượng dậy, dựa vào Đoan Thanh nửa nằm nửa ngồi, giơ tay lên liền sai khiến đồ đệ mình, nói: “Vân Thư, ta muốn uống trà ‘Xuân sơn tuyết’ ngươi pha, nhanh đi!”

Huyền Tố luống cuống tay chân mà vọt ra gian ngoài, một bình trà mới vừa pha tiếp nước, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng trầm đục.

Đó là cây đàn Huyền tâm đặt ở bên giường Kỷ Thanh Yến rơi xuống đất.

Ý nghĩ cuối cùng của Kỷ Thanh Yến chính là: “Đồ đệ ngốc, sư phụ chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, sợ nhìn đến ngươi khóc, ta đi sao an lòng được?”
  • Kết cục viên mãn trong mộng
Diệp Phù Sinh lại nằm mơ.

Hắn mơ thấy chính mình mang theo Sở Tích Vi trở lại Phi Vân phong. Sư công còn đang tưới hoa, sư phụ dựa cửa uống rượu, nhìn thấy hai người bọn họ cầm tay mà đến, không nói hai lời một cước đá mộc côn tung lên, đuổi bọn họ chạy loạn khắp núi.

Chờ đến khi bọn hắn đều bị đánh đầu u mấy cục, sư công rốt cuộc ra tay ngăn lại người hành hung, ôn thanh trấn an nữ thổ phỉ đang nổi trận lôi đình.

Y cười đối Sở Tích Vi chớp chớp mắt. Người sau khóe miệng cong lên, vươn tay chọc chọc vào lúm đồng tiền trên má y.

Cố Thời Phương đại để là xác thực cảm thấy hai người bọn họ chướng mắt, đi tới một cước đá lên mông Diệp Phù Sinh, mắng: “Cút trở về đi thôi, thằng nhóc thối!”

Diệp Phù Sinh ngạc nhiên nói: “Đây là nhà ta, ta lăn đi đâu chứ?”

Cố Thời Phương lười nói với y, bàn tay ba ba ba đánh đến đầu óc y choáng váng. Chờ đến lúc y lại ngẩng đầu lên, vẫn là ở Phi Vân phong, đáng tiếc căn nhà đã hóa thành phế tích, sư công cùng Sở Tích Vi đều không thấy.

Sư phụ ngồi xổm ở trước mặt y, thô lỗ mà lau nước mắt cho y, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: “Bọn họ đang chờ ngươi, trở về đi. Chờ thêm vài thập niên lại đến, vi sư đảm bảo đánh cho ngươi vui quên nước Thục.”

Dừng một chút, lại nói: “Xuân năm sau, thay ta đưa cho sư công ngươi một cành hoa đào.”

Diệp Phù Sinh trước mắt tối sầm. Khi mở mắt ra, phát hiện Sở Tích Vi nắm tay y ghé vào bên giường đang ngủ. Đoan Thanh ngồi ở bên cạnh, tay chống đầu, lúc này vừa mở mắt nhìn sang.
  • Chán ghét
Hách Liên Ngự kỳ thật đã sớm không muốn sống nữa.

Hắn chán ghét nhân thế, cũng như chán ghét chính bản thân hắn. Nhưng hắn lại mâu thuẫn mà không muốn tìm một cái chết vô cùng đơn giản, lưu lại cái đám người tầm thường này tiếp tục phí thời gian.

Hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc ra quyết định – không có một hồi chiến loạn sinh linh đồ thán, vậy thì tự mình đi làm tang lễ mình cho rồi.
  • Dập nát tính tự tôn
Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương; cường cực tất nhục, cương qua dịch chiết.

Thời điểm khép lại trang sách, Hách Liên Ngự hỏi Mộ Thanh Thương: “Ngài cảm thấy mình là loại người như thế nào?”

Mộ Thanh Thương ngẩn ra, sau đó cười nói: “Trời cũng có gió mưa thất thường, ai có thể nói được chuẩn? Đại khái là đều có đi.”

Không ngờ, một câu thành tiên tri.
  • Người dư thừa
Đoan Hành đã từng cảm thấy Cố Thời Phương là một người dư thừa. Nếu không có nàng, Đoan Thanh sẽ không bị ngăn trở trên con đường tu đạo, trên phương diện võ học cùng tâm đ*o sẽ càng ngày càng tinh tiến, mà không phải giống như bây giờ một thân phiền toái quấn quanh.

Hắn vẫn cho rằng, là nàng liên lụy Đoan Thanh.

Cho đến năm đó, đi theo Kỷ Thanh Yến lén lút chạy tới thăm bọn họ, vừa vặn Cố Thời Phương không ở nhà, Đoan Thanh đang cầm một khối đường cao nghiêm trang chững chạc mà đùa với tiểu đồ đệ mới được nhặt về.

Đoan Hành nhìn thấy hắn đang cười, tuy rằng không rõ ràng, lại cũng rất chân thật.

Thời điểm quay về hắn nhịn không được nghĩ, nếu không có Cố Thời Phương xuất hiện trên đường đời của Đoan Thanh, vị sư huynh này đến tận cuối đời, có phải sẽ không bao giờ nói cười một cách bình thường như vậy hay không?

Nàng như Kinh Hồng lược ảnh lướt qua mặt nước mà đến, chỉ chớp mắt đã nhẹ nhàng rời đi, dấu ấn lại kinh diễm hắn qua bao nhiêu năm tháng, không hề phai nhạt.
  • Tương tư cùng quên
Thời điểm Sở Tích Vi gặp lại cây hoa quế cổ thụ kia, nó thiếu chút nữa đã bị người đốn bỏ.

Hắn nhìn thấy nét khắc năm đó trên thân cây, chuyện cũ như hiển hiện ngay trước mắt, trong lòng từng trận đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn mua nó, chuyển vận dời về sân nhà.

Mỗi ngày hắn nhìn cái cây này đều chướng mắt, rồi lại hình thành thói quen ở dưới tàng cây uống chút rượu nghỉ ngơi, sau đó dựa vào thân cây mơ một giấc mơ ngắn ngủi, gặp lại người đã thật lâu không thấy kia.
  • Sinh ly tử biệt
Cái tên Tạ Ly, ngụ ý vốn đã không tốt.

Trong cuộc đời cậu gặp qua vô số lần sinh ly tử biệt, có lần nhẹ tựa lông hồng, cũng có lần khắc cốt minh tâm. Ký ức ngũ vị trần tạp này theo năm tháng trôi qua ở trong lòng cậu lắng đọng lại, dưỡng thành một thân khí khái của truyền nhân Đoạn Thủy.

Thăng trầm trong mắt, khởi phục từ tâm.

Đến lúc cậu rốt cuộc cầm lại Đoạn Thủy đao, lần nữa đứng ở ngoài cửa Đoạn Thủy sơn trang, vốn cho là mình sẽ lệ nóng doanh tròng, kết quả biểu tình gì cũng đều không có.

Trên đời này vốn không có bất luận cảm xúc gì có thể chuyển tải được sức nặng ngàn cân của sinh ly tử biệt.

Cậu chỉ dùng trường đao nơi tay, đẩy cửa chính, trước tiền viện mới vừa sửa sang lại, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Ta đã trở về.”
  • Đến chết cũng không nói ra …
Triệu Băng Nga có một bí mật, đến chết cũng không nói ra.

Nàng chỉ là dựa vào tấm lưng khô gầy còng xuống của vị lão tăng mù, ánh mắt lặng yên dừng ở trên người vị đạo trưởng tuổi trẻ kia, người không biết khi nào mới nhìn lại, thẳng đến khi một chút quang âm cuối cùng trong mắt nàng cũng mờ nhạt đi.
  • “Thỉnh quay đầu lại nhìn ta!”
Thời điểm Sở Nghiêu bị lôi ra ngoài cửa cung, nhìn thấy Cố Tiêu quỳ gối dưới bậc thang, lưng đưa về phía mình, giống một bóng đen bất động.

Hắn nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu, hô: “Cố Tiêu! Ngươi quay đầu lại nhìn ta!”

Nhưng Cố Tiêu không quay đầu lại. Sở Nghiêu trợn mắt nhe răng, gắt gao nhìn chằm chằm y. Đáng tiếc bóng người kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất sau cánh cửa cung đóng chặt.

Không biết lấy khí lực từ đâu tới, hắn vùng ra khỏi tay thị vệ, nhào lên, hai tay liều mạng đập vào cửa cung, một chút cũng không xuy chuyển.

Hắn dĩ nhiên cũng không biết, Cố Tiêu kỳ thật đứng ngay phía sau cửa, chắn trước mặt hàng loạt cấm quân.

Cố Tiêu nghe thấy mấy động tĩnh này, thoạt nhìn thờ ơ, ánh mắt lướt qua đám cấm quân dừng ở trên người Sở Tuần.

Đế vương niên thiếu nhẹ giọng nói: “Sư phụ, A Nghiêu gọi ngươi quay đầu lại.”

“Ta không quay đầu.” Bàn tay Cố Tiêu đè trên chuôi đao hết nắm vào lại mở ra, “Cho nên, ngươi phải thủ tín.”
  • Ước mơ bị phá hủy
Kỳ thật ngay từ đầu, ước mơ của Sở Tử Ngọc rất đơn giản. Hắn muốn làm một vương gia nhàn tản, ăn uống chơi bời, đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng đùa giỡn chọc ghẹo A Nghiêu, sau lại cùng sư phụ mới bái học chút võ công phòng thân tiện cho ngày sau rời Thiên Kinh đi du sơn ngoạn thủy.

Đáng tiếc toàn bộ mấy chuyện này đều không thành hiện thực.
  • Người vô ái
Có người nói, trên đời này có hai người tối không hiểu gì về tình yêu. Một kẻ là Tây Phật Sắc Không thiền sư, một người là Thái Thượng cung Đoan Thanh đạo trưởng.

Đối với lời này, Sắc Kiến phương trượng cùng Đoan Hành đạo trưởng đều không cho là đúng.

Sắc Kiến phương trượng nói: “Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Đoan Hành đạo trưởng lại chỉ thở dài.

Ngày xuân năm nọ, vị đạo trưởng đầu bạc như sương từ trong tay đệ tử tiếp nhận một cành hoa đào còn chưa hé nụ. Hắn mặt không đổi sắc mà đi qua con đường núi xanh ngắt u tịch, cuối cùng đem cành đào đặt lên một phần mộ nằm trong viện của mình.

Thái thượng vong tình, tối hạ bất cập tình. Tình chi sở chung, chính tại ngã bối.

[(*) Mỗ tạm dịch: Thánh nhân không can thiệp sự đời nên quên tình. Thứ dân nhiều nỗi lo âu phiền muộn sự đời, không biết đến tình. Tình cảm cầm sắt đá vàng sâu đậm, chỉ có những người như bọn ta mà thôi.

Hic…chương này dài dã man!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.