Phong Hành Trì Thượng

Chương 18



“Anh thật sự muốn kết hôn cùng em?”

Trì Trì do dự mở miệng, muốn xác nhận thêm một lần nữa. Phong Lôi mỉm cười, giống như đây là một câu hỏi buồn cười. Nhưng để tỏ lòng tôn trọng với người hỏi, anh trịnh trọng gật đầu.

“Nhưng em không hề thông mình.”

“Anh thông minh là được.”

“Nhà em không có tài sản, cũng chẳng có địa vị.”

“Anh không cần dựa vào địa vị của phu nữ.” Phong Lôi bình thản cất tiếng, che dấu tia tức giận.

“Em tính tình đố kỵ, không hiểu chuyện, hết ăn lại nằm, ích kỷ hẹp hòi…” Sử Trì Trì khẽ cắn răng, đem toàn bộ khuyết điểm của mình nói ra, không muốn đến cuối cùng khi anh phát hiện ra anh đã yêu người không nên yêu, phát hiện tất cả khuyết điểm của cô. Bây

giờ anh hối hận vẫn còn kịp.

“Anh đã sớm biết rồi.” Phong Lôi bật cười, Trì Trì tự nói ra nghe hết sức kỳ lạ.

“Trên người em rốt cuộc có ưu điểm nào để anh yêu em?”

Không phải cô không đủ tự tin, mà mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cô thật sự không nghĩ ra.

“Ưu điểm của em chính là tự biết rõ các khuyết điểm của mình.” Anh tán dương mà thiếu chút nữa là Trì Trì hộc máu.

Trong thời gian sau đó, Trì Trì tấn công, Phong Lôi ngăn đỡ, Trì Trì nước tới, Phong Lôi đắp đất ngăn.

“Vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất.”

Sử Trì Trì cắn răng lấy dũng khí hỏi: “Phong Lôi, anh lấy em vì thật lòng yêu em sao?” Phong Lôi sửng sốt một chút, sau đố nhanh chóng đáp: “Dĩ nhiên.”

“Nhưng….nhưng tại sao em lại cảm thấy anh lấy em giống như là để hoàn thành một nhiệm vụ nào đấy.”

Phong Lôi hơi run, từ lúc nào mà một người chậm chạp như cô lại nhạy cảm như vậy? Đúng vậy, ban đầu tiếp cận cô cũng là để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng, sau lại không phải nữa rồi.

“Tại sao em lại có cảm giác như vậy?” Phong Lôi hỏi, anh đang suy nghĩ xem liệu người nào có thể làm lộ thông tin với cô.

“Em cũng không biết, chỉ là cảm giác thôi. Em cảm thấy anh đang từng bước thay đổi em. Nếu như anh nói, sao anh lại phải làm vậy?”

Cô còn ý kiến chuyện người khác chỉnh sửa mình sao? Trì Trì ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo tinh khiết không chớp nhìn anh. Phong Lôi đột nhiên cảm thấy chột dạ, có chút áp lực. Lần đầu tiên, anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Phong Lôi cười cười tự chế giễu bản thân. Cảm giác này chỉ duy trì mấy giây, ngay lập tức bị anh ép mình thay đổi.

“Em thấy mình khuynh quốc khuynh thành, Phú Khả Địch Quốc hay sao?” Phong Lôi nói giọng bất cần đời, hơi to giọng nói.

“Em dĩ nhiên không phải.” Sử Trì Trì có chút tức giận, tại sao anh lại hỏi với bộ dạng như thế?

“Vậy anh muốn thay đổi em thì sao?”

“Ách…..” Đây cũng là việc cô không hiểu.

“Anh thay đổi em có ích lợi gì đây? Vì tài, sắc hay là danh? Em có thể cho anh một lý do sao?” Phong Lôi lời lẽ sắc bén, ép Trì Trì phải chịu thua.

“Em……”

“Hơn nữa, thay đổi em còn làm liên lụy đến anh. Em cảm thấy em như là minh tinh để anh tự làm mình thua thiệt sao?”

Phong Lôi bổ sung tiếp. Trì Trì thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nghe không thoải mái, nhưng không thể không thừa nhận anh nói rất có đạo lý. Trì Trì cúi đầu than khổ.

“Đừng suy nghĩ gì cả, thế giới này vốn hoang đường, tình yêu lại càng hoang đường. Cách giải thích duy nhất là em vô tình gieo điều thiện, nên mới thu hoạch được quả tốt, đấy chính là anh.”

“Nhưng em từ nhỏ đến lớn đều nghịch ngợm, chưa từng làm điều tốt.” Trì Trì nói thật.

“Ai nói? Nghe nói nhiều người khi còn bé đã biết làm chuyện tốt!”

“Làm sao anh có thể so sánh người ta với em?” Trì Trì kêu lên.

“Em phải nói làm sao em có thể so với người ta.” Phong Lôi không khách khí sửa lại.

“Tốt lắm, không đề cập đến chuyện đó nữa. Ví dụ như, em cứu ông nội anh, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Ở cái xã hội lạnh lùng này có mấy ai còn làm việc thiện như vậy?” Phong Lôi không muốn mấy người tốt nào đó quấy nhiễu suy nghĩ của mình, nhanh chóng tìm một ví dụ để khẳng định quan điểm của mình.

“Cho nên anh vì chuyện này mà lấy thân báo đáp?” Sử Trì Trì kinh ngạc mở to hai mắt.

“Đừng quên, là em ăn anh, nên em phải có trách nhiệm.” Phong Lôi tuyên bản án cũ.

“Em không có!”

“Anh có nhân chứng vật chứng.” Phong Lôi giảo hoạt cười cười.

“Anh tốt nhất nên quên chuyện này đi.” Trì Trì đập bàn, tại sao anh lại động vào vết sẹo này chứ?

“Anh làm sao có thể quên cơn ác mộng đó.”

“Vậy hẳn là mộng đẹp?” Trì Trì nhỏ giọng cải chính.

“Sao lại nói vậy? Lúc đó chính em thể nghiệm sao?” Phong Thân đến gần cô, dùng giọng đùa giỡn hỏi.

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

Sử Trì Trì giận dỗi không thèm để ý đến anh nữa. Phong Lôi nói nhiều như vậy cũng thấy ơi mệt, cãi nhau với phụ nữ còn mệt hơn đàm phán kinh doanh. Ít ra khi đàm phán kinh doanh còn có thể dự đoán được đối phương đang nghĩ gì, còn đối với phụ nữ, vĩnh viễn cũng không thể đoán được. Vừa nói thế này, một phút tiếp theo đã không biết họ nghĩ cái gì.

Không khí tạm lắng xuống. Trì Trì đang nổi lên, Phong Lôi cũng không gấp, anh kiên nhẫn chờ đợi.

“Khi còn bé em đã thề sẽ tìm một người yêu em và em cũng yêu người ta để kết hôn.” Trì Trì hồi tưởng một lát, cuối cùng dùng một câu đơn giản dễ hiểu khái quát như vậy.

“Vậy em tìm được sao?” Em chắc chắn không tìm được, Phong Lôi trong lòng thầm bổ sung.

“Đã từng tìm được.”

“A…” Phong Lôi nhanh chóng tìm kiếm cơ sở dữ liệu trong đại não, quá khứ của cô từng có một người như vậy sao?

“Nhưng anh ấy đã đi rồi.” Đi là tốt rồi, quá khứ chỉ là quá khứ.

“Hơn nữa, em muốn tìm một người đàn ông chỉ có một phụ nữ là em. Bởi vì em thích chung thủy.” Sử Trì Trì chậm rãi nói.

“Thích chung thủy?” Phong Lôi nhìn cô từ đầu đến chân, bình thường có thích thì cũng tương đối chung thủy thôi.

“Vâng, cho nên muốn lấy anh, em đã có một quyết định vô cùng khó khăn.”

“Em là người phát ngôn 360 của chính phủ?” Phong Lôi không nhịn được nói chen vào.

“Anh mới 360! Mà phải trừ 110…là 250!”

“Được, anh là 250. Em nói tiếp đi.” Sắc mặt của Phong Lôi ngày càng đen

“Em cảm thấy có một số phương diện anh quá khác, không thích hợp với em.” Dù sao anh cũng từng có nhiều phụ nữ như vậy.

“Trì Trì thân yêu, em phải biết, trước khi biết em, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, em không cảm thấy nếu anh ở vậy chưa từng có phụ nữ, mới đáng để em lo lắng sao?”

Phong Lôi có chút nổi cáu, khó hiểu. Trên đời này làm sao lại có người phụ nữ như vậy?

“Em tình nguyện lấy cái lo lắng đấy thay cho cái lo lắng này.” Trì Trì lầm bầm.

“Anh là loại đàn ông sau khi cưới đến già sẽ tuyệt đối chung thủy.”

Phong Lôi nén nhịn biện hộ. Khi anh biết mình ở đâu, anh sẽ giữ mình trong sạch, tại sao cô lại còn nghi ngờ anh.

“Cũng không nhất định là như thế, đàn ông giống như ong mật, hái hoa đã thành thói quen, đến chết cũng không dừng lại được.” Phong Lôi nhíu mày, cái ví dụ này thật là kỳ lạ.

“Ý của em là…?” Phong Lôi dĩ nhiên có thể nghe ra ý ám chỉ ngầm của cô.

“Em nghĩ chúng ta nên chậm lại, để một khoảng lặng.”

“Hiện tại là quá chậm rồi, giờ là thời đại nào, cái gì cũng tăng tốc, tại sao chúng ta lại phải chậm lại?”

Phong Lôi đứng phắt dậy, anh không thể kiềm chế được phẫn nộ.

“Thời gian giải đáp thắc mắc sắp hết, em còn một phút.” Phong Lôi nhìn đồng hồ đeo tay nhắc nhở. Trì Trì liếm liếm môi.

“Được, hết giờ.” Phong Lôi làm bộ bước đi.

“Anh chờ một chút. Ừm, em chính là muốn biết, cuối cùng……..anh có thích em hay không?”

Trì Trì ấp a ấp úng nói. Nếu như anh không thương cô, cô sẽ buông tha anh. Nếu như anh yêu cô, cô sẽ…. Lời này cô để ở trong lòng không dám nói ra

“Thích, đương nhiên là thích.”

“Em còn vấn đề gì để hỏi nữa không?” Trì Trì lắc lắc đầu, tạm thời không còn vấn đề gì.

“Chúng ta có thể làm cái khác.” Phong Lôi lại khôi phục nụ cười xấu xa.

“Anh, anh thật vô sỉ.” Trì Trì sẽ không chịu để bị lừa, như làn khói chạy vụt xuống lầu.

Xuống lầu Trần Bụi ở trong xe chờ cô, anh vẫn đi xe màu đỏ, chỉ không còn là Santana, mà là xe gì Trì Trì cũng không biết. Xe đỏ tươi, y phục màu xám tro, tạo nên một cảnh vô cùng hòa hợp, làm cho người ta có cảm giác thê diễm.

“Sao anh lại ở đây?” Sử Trì Trì nhìn sắc mặt của anh – đặc biệt ảm đạm.

“Anh nhất định là bị bệnh.”

Trì Trì không nhịn được nói, Trần Bụi lắc đầu. Trì Trì còn muốn hỏi nữa, Trần Bụi lập tức ngắt lời cô: “Đúng rồi, cô nói về người tên là Trần Húc, có phải là người này không?” Trần Bụi đưa ra một tấm hình.

Đó là hình Trần Húc trên giường bệnh, gương mặt thon gầy màu xám thắng, ánh mắt tuyệt vọng. Không sai, đúng là anh! Trì Trì nhìn một chút, nước mắt đột nhiên giống như chuỗi ngọc đứt không ngừng rơi xuống.

“Anh thấy anh ấy ở đâu? Anh ấy bây giờ ở đâu?”

Trì Trì ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi. Trần Bụi quay đầu đi có nén tim đau quặn, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Ở cô nhi viện.”

“Không thể nào, anh ấy còn có mẹ, làm sao lại ở cô nhi viện?”

“Mẹ của anh ấy bị bệnh chết rồi.” Trần Bụi trầm giọng nói.

“Vậy anh ấy bây giờ đang ở đó?”

“Anh ấy….anh ấy cũng chết rồi.”

“Anh nói láo, chúng tôi không chỉ có hai người biết nhau đâu.” Trì Trì xúc xuống xe chạy đi.

Trần Bụi cười khổ nhìn bóng lưng cô xa dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.