Trì Trì giật mình sợ hãi. Không cần quay lại cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai. Ngoài Phong Lôi còn có thể là ai chứ?
“Không có!” Trì Trì vội vàng phủ nhận.
“Anh nghe nói mấy tháng trước ngày nào anh ta cũng đưa đón em đi làm?” Phong Lôi nheo nheo mắt tiếp tục thẩm vấn.
“Chỉ giống taxi chui thôi.”
“Thế tại sao anh ta không nhận đưa đón người khác?” Phong Lôi quyết hỏi đến cùng.
“Anh làm sao vậy? Những người cùng công ty, rồi những mỹ nhân thỉnh thoảng lại xuất hiện em có thẩm vấn anh không? Động tác thuần thục của anh không biết là đã luyện tập cùng bao nhiêu phụ nữ đây?”
Nghĩ tới chuyện này, Trì Trì lại hào khí ngất trời.
“An
h liều mạng luyện tập không phải là để trước mặt em thể hiện thuần thục một chút sao? Bây giờ làm gì cũng phải có kinh nghiêm. Người tuyển dụng chẳng phải đều hỏi em có kinh nghiệm hay không sao?” Phong Lôi da mặt dày, vô lý lấp liếm.
“Vậy em cũng đi tìm người khác để luyện tập.” Trì Trì lấy đạo quân tử để trị tiểu nhân.
Phong Lôi trừng lớn h nói: “Em có gan đi luyện tập sao?” Người nào dám cùng em luyện????
“Đi thì đi, tại sao đàn ông các anh có thể năm thê bảy thiếp, phụ nữ chúng tôi lại phải thủ thân như ngọc?”
Trì Trì dậm chân giận dữ quay đi lại bị Phong Lôi ôm chặt. Đang thấy rất sung sướng, điện thoại di động kêu lên, Phong Lôi vừa nhìn số gọi đến, thái độ tự nhiên nghiêm túc rất nhiều.
“Phong Lôi, tôi đã xác định cô ấy thật sự thích anh, anh có thể tiếp tục giữ nguyên kế hoạch hành động.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ giữ nguyên kế hoạch.” Phong Lôi cười nhạt nói.
“Tôi biết là tôi đã hơi vội vàng, nhưng tôi sợ mình không còn nhiều thời gian, mong anh hiểu tâm tình của tôi.” Đầu kia truyền đến tiếng thở dài nặng nề u uất.
“Không, không vội, tuyệt đối đừng sốt ruột.” Phong Lôi nhanh chóng đáp. Anh bây giờ cũng có chút không thể chờ đợi đây.
“Tốt. Anh thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt. Yêu thương cô ấy nhiều một chút. Cô ấy vẻ bề ngoài nhìn như ánh mặt trời, thực ra trong lòng cũng có điểm yếu đuối. Sau này kết hôn với cô ấy, anh phải bao dung cô ấy.”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã cho tôi biết về cô ấy.” Phong Lôi thành khẩn nói cảm ơn, không hề khách sáo.
“’Không làm mất thời gian của anh nữa.” Tiếng cười trong điện thoại có chút cô đơn.
Cúp điện thoại, anh thật nhanh liền đuổi theo Trì Trì.
Anh kéo cô, cô bổ nhào về phía trước. Hai người trên đường lôi lôi kéo kéo.
“Em còn như vậy anh sẽ bế em lên.” Phong Lôi uy hiếp cô.
“Anh dám?” Trì Trì trừng mắt.
“Em cứ thử xem.”
Phong Lôi nheo mắt đến gần cô, Trì Trì vội vàng bước lùi một bước. Người này có cái gì không làm được. Cô chỉ không cam lòng bị anh ké
“Em thích Trần Bụi?” Phong Lôi làm ra vẻ bình thản hỏi.
“Ừm…..” Trì Trì tự hỏi, chọn lựa ngôn từ, trước khuôn mặt thâm trầm của Phong Lôi cũng không muốn chọc giận anh.
“Em đối với anh ấy không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy như đã từng quen biết…..”
Trì Trì nói một nửa ngẩng đầu lên nhìn Phong Lôi một cái, vừa lúc nhìn thấy tia lửa trong mắt anh. Cô trừng mắt lên: “Anh ghen?” Thần thái, động tác mang ý hài hước. Phong Lôi vừa dấy một tia lửa giận lập tức tan thành mây khói. Không nhịn được ôm chặt lấy cô: “Anh phát hiện ra, chúng ta ngày càng giống vợ chồng.”
“Sao thế được? Em và anh nhân phẩm căn bản không cùng đẳng cấp.” Trì Trì liếc anh một cái. Cô ít ra cũng là một người thú vị, không phải người bình thường.
“Anh lại quên, anh và em căn bản không cùng đẳng cấp thông mình.” Phong Lôi trêu ghẹo nói, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều. Anh vốn tưởng rằng, có rất nhiều thứ là dành cho anh, nhưng hiện giờ anh biết là không phải như vậy.
Phong Lôi lái xe đưa Trì Trì về tiểu khu, dừng dưới sân, anh chờ cô mở lời mời mình lên uống nước. Đợi nửa ngày dường như người ta không có ý đó.
“Thế nào? Em không cảm thấy em nên mời anh lên nhà uống chén nước sao?” Phong Lôi chủ động nhắc nhở.
“Cái này……”
Trì Trì do dự một chút, theo lý thuyết cô cũng nên mời khách sáo một câu, nhưng vừa nghĩ đến Lại Minh đang ở trong nhà cô lại không dám, cự tuyệt thật nhanh: “Em cảm thấy anh không uống chén nước này cũng không bị khát chết.” Phong Lôi hừ lạnh một tiếng, đạp ga đi thẳng. Lái đến đầu đường anh lại cảm thấy không cam lòng, mở cửa xuống, chạy theo sau Trì Trì. Trì Trì không khỏi có chút vội vã, da mặt anh sẽ không dầy đến mức theo cô lên nhà chứ? Trì Trì đang suy nghĩ xem lấy cớ gì để từ chối anh, ai ngờ Phong Lôi bất chợt từ sau lưng ôm cô, hơi thở nóng hổi quanh quẩn trên mặt cô. Trì Trì vừa hoảng hốt vừa tức giận.
“Hôn anh.” Phong Lôi nhỏ giọng ra lệnh.
“Không.”
“Nếu không, anh sẽ bế em chạy ba vòng quanh tiểu khu.”
Phong Lôi uy hiếp. Chạy ba vòng? Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao? Mẹ cô và Lại Minh vẫn ở đây. Trì Trì đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cuộc không thể làm gì khác, quay đầu hôn lên môi anh. Ai, coi như bị chó cắn một phát vậy. Phong Lôi mặc dù không hài lòng lắm nhưng cũng đành chấp nhận.
“Lên đi, sau khi lên lầu đứng ở ban công vẫy tay với anh.” Phong Lôi lưu luyến buông cô ra.
“Được.” Trì Trì lúc này rất sung sướng đồng ý với anh.
Phong Lôi đợi một lát, cho đến khi phòng cuối sáng đèn, một bóng dáng quen thuộc vẫy vẫy về phía anh, anh mới yên tâm xoay người đi về.Tâm tình tốt khiến anh không chú ý, bên cạnh bóng cây có một bóng người đang đứng, dùng ánh mắt buồn rười rượi nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Trì Trì đứng trên ban công nhìn Phong Lôi rời đi mới từ từ đóng cửa sổ, bước chân có chút nặng nề đi vào phòng ngủ. Nếu có thể thì cô không muốn trở về căn nhà này. Mẹ và Lại Minh không biết đã đi đâu, chỉ có mình Giang Vãn Vãn ở nhà.
Gần đây Vãn Vãn đối với cô có chút lạnh nhạt. Làm cho cô không khỏi phiền não.
“Lại Minh sợ người chưa ăn cơm tối, đặc biệt làm mấy món ngon cho ngươi. Đợi nửa ngày không thấy ngươi quay về đã đến công ty tìm ngươi rồi.” Giang Vãn Vãn giọng nói xa cách lạnh lùng, khiến Trì Trì nghe rất không thoải mái.
“Vãn Vãn, ngươi làm sao vậy? Ngươi hiểu lầm ta gì đó phải không?” Trì Trì không nhịn được hỏi.
“Ta sao dám hiểu lầm ngươi cái gì. Về sau ngươi còn là cấp trên của ta, nếu không cẩn thận sẽ đuổi việc ta.” Vãn Vãn dùng giọng lạnh lùng trào phúng nói.
“Ngươi gần đây sao nóng lạnh thất thường vậy? Không giống Vãn Vãn mà ta biết.”
“Ngươi cũng không giống Sử Trì Trì mà ta biết…” Giang Vãn Vãn hung hăng nói, lại nghe thấy tiếng mở cửa, thì ra Lại Minh trở lại.
“Lại Minh, anh trở lại rồi, nhanh ăn cơm điđem mấy món anh làm hâm lại rồi.”
Giang Vãn Vãn liếc Sử Trì Trì một cái rồi chạy lại chào hỏi. Đột nhiệt Vãn Vãn sợ hãi kêu lên: “Lại Minh, trên mặt anh sao lại toàn nốt vậy?”
“Bị muỗi cắn.” Lại Minh ngắn gọn đáp, sau đó nhìn Sử Trì Trì chằm chằm, trầm mặt nói: “Trì Trì, em vào đây, anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Trì Trì trong lòng phiền não bất an, lại nghĩ thừa dịp này nói một lần rõ ràng cũng tốt.
“Được.” Trì Trì rất vui vẻ đáp. Giang Vãn Vãn giữ ý nhanh chóng vào phòng.
“Nói ở phòng khách đi.” Trì Trì không muốn vào phòng ngủ của anh.
“Anh muốn hỏi em, rốt cuộc chuyện của chúng ta em nghĩ thế nào?” Lại Minh hỏi thẳng.
“Ngay từ đầu thái độ của em đã rất rõ ràng, em chỉ xem anh như anh trai mình, còn kia là ý của mẹ…..”
“Em muốn đẩy trách nhiệm?” Không đợi Trì Trì nói xong Lại Minh giận dữ hét lên.
“Hôn ước của chúng ta ngay từ lúc anh đến nhà em đã được định ra, từ khi đó, mẹ đã nói không cho phép anh lui tới với những người khác, bà để cho trong lòng tất cả đều chỉ có mình em, không để người khác khi dễ em. Bao nhiêu năm qua anh đều làm được, anh vẫn nỗ lực kiếm tiền, chịu khó học nấu ăn…… Nhưng để em đối xử với anh như thế sao? Khi còn bé em vẫn lẩn trốn anh, tình nguyện cùng cái loại tạp chủng đó ở chung một chỗ cũng không thèm để ý đến anh. Cái này bỏ qua, anh cho là em còn nhỏ có thể tha thứ. Nhưng sao khi lớn lên thì sao? Em và tốt nghiệp đại học liền chạy mất. Từ đó anh một mực tìm em, đợi khi tìm được em, mới phát hiện em đã sớm cùng người khác ở chung một chỗ.”
Lại Minh giọng nói càng lúc càng lớn, tất cả những uất ức đè nén bao nhiêu năm bùng phát. Trì Trì trong lòng chua xót, cô biết, anh từ nhỏ đã che chở mình. Mười mấy năm qua, trong thế giới của anh chỉ có hai người mẹ và cô, có lúc cô cực kỳ cảm thông với anh, nhưng đó tuyệt đối không phải là tình yêu. Cảm thông và tình yêu cô phân biệt được rõ ràng.
Lại Minh nhìn Trì Trì có chút xúc động, trong lòng mềm nhũn, lời nói không khỏi ôn hòa: “Anh hiểu em còn trẻ, nhất định là em bị tên họ Phong kừa. Loại đàn ông bản lĩnh không có, chỉ có lời ngon tiếng ngọt. Chỉ cần em nghe lời anh, cắt đứt với hắn, cùng anh trở về thành phố, anh sẽ không để ý nữa. Anh đảm bảo từ nay về sau sẽ cùng em sống thật tốt, em muốn gì anh sẽ đều đáp ứng. Em xem thế có được không?”
Lại Minh bước lại gần một bước, đưa hai tay ra cố gắng ôm lấy cô. Trì Trì vừa nhìn thấy hành động của anh lập tức lui về phía sau né tránh. Lần này hoàn toàn chọc giận Lại Minh. Ánh mắt của anh ta lập tức trở lên cuồng loạn và dữ tợn: “Em có thể để cho tên họ Phong đó vừa ôm vừa hôn, tại sao anh đụng một cái lại không được? Em là của anh, luôn luôn là của anh.”
Anh bệnh cũ tái phát, Trì Trì vừa khẩn trương vừa hốt hoảng. Anh ta vốn tính đã nỏng này, một khi đã bị chọc giận, anh sẽ nổi điên. Trì Trì đang lo lắng, quả nhiên nhìn thấy Lại Minh cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, thuần thục rạch trên tay mình.
“Đừng như vậy, anh.”
Sử Trì Trì trong lòng hoảng loạn chạy lên trước, ôm cánh tay của anh không thể anh rạch xuống. Giang Vãn Vãn nghe động cũng vội vàng chạy đến. Vừa nhìn Lại Minh như vậy, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung, dịu dàng khuyên nhủ: “Lại Minh, anh nghe tôi nói, Trì Trì chỉ nhất thời ý loạn tình mê, cô ấy sẽ biết được lòng tốt của anh. Anh suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ đến dì Sử, dì nuôi dưỡng anh cũng không dễ dàng, nếu anh xảy ra chuyện dì sẽ sống thế nào?”
“Đúng vậy, anh, anh suy nghĩ cho mẹ một chút, em van anh.”
Trì Trì cũng phụ họa theo. Lại Minh ánh mắt cuồng loạn chậm rãi khôi phục lại bình thường, nhưng tay phải vẫn nắm chặt dao gọt trái cây, Trì Trì không dám chủ quan chút nào.
“Ai, tay của tôi!” Trì Trì chợt kêu lên một tiếng.
“Sao vậy? Em bị thương?” Lại Minh trong lòng hốt hoảng, dao gọt trái cây rơi trên mặt đất. Trì Trì nhân cơ hội thật nhanh nhặt lên. Giang Vãn Vãn vừa kéo vừa đẩy Lại Minh vào phòng cô. Sử Trì Trì nhanh chóng tìm trong hành lý của anh thuốc an thần, bơm vào kim tiêm đưa cho Vãn Vãn tiêm cho anh ta. Lại Minh lúc này mới trầm lắng ngủ. Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Giang Vãn Vãn lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Cô lườm Trì Trì một cái, dùng giọng nói có chút cường điệu nói: “Đi, đến phòng ngươi, chúng ta nói chuyện một chút.” Sử Trì Trì sửng sốt một chút rồi ngoan ngoãn đi theo cô trở về