“Ta là ba con. Con không hề nhớ ta?” Diệp Văn Thông kích động tiến lên nắm tay Trì Trì.
“Con không nhớ rõ.” Trì Trì luống cuống nói.
“Mẹ con mang con đi lúc con còn bé xíu, chớp mắt đã cao như vậy rồi.” Diệp Văn Thông mắt đỏ ngầu, giọng nói nghẹn ngào.
“…….” Trì Trì lúc này không biết nói gì cho phải.
“Trì Trì, em ngẩn người ra ở đó làm gì, nhanh mời Diệp tiên sinh vào trong.”
Phong Lôi ở sau lưng kêu. Lúc này Trì Trì mới phản ứng được, vội vàng nói: “Diệp….Diệp tiên sinh, mời vào.”
Vừa nói xong nhân cơ hội rút tay ra. Diệp Văn Thông dùng tay lau nước măt, cười khổ sở: “Cũng là tại ba nóng lòng quá. Từ lúc vô tình biết được tin tức mẹ
con con ba đã không còn sáng suốt nữa rồi.”
Trì Trì nhìn ông vừa khóc vừa cưới, trong lòng cũng có chút cảm giác. Thật ra thì cô đã khẳng định ông chính là cha của mình. Khi còn bé, một lần ngủ ở phòng mẹ cô đã thấy ảnh ông khi còn trẻ, mặc dù hai mươi lăm năm đã thay đổi nhiều, nhưng cũng còn chút ấn tượng, hơn nữa nhìn ông cũng vẫn như thế. Cho nên lúc nghe ông nói, Trì Trì liền hiểu thân phận của ông. Nhưng hai mươi mấy năm trống vắng không thể một lúc là lấp đầy. Hơn nữa trong lòng ấn tượng với những gì mẹ đã dạy, Trì Trì không có cách nào thân mật với ông.
“Diệp tiên sinh, Trì Trì có thể có một chút hiểu lầm với ông, hay là trước hết ông giải thích một chút đã.” Phong Lôi nhìn nhạc phụ tương lai đang bối rối, tốt bụng mách nước một câu.
“Ừ, cháu nói rất đúng. Trì Trì, ba sẽ nói chân tướng sự việc năm đó cho con biết.” Diệp Văn Thông bình tâm lại một chút, bắt đầu nói liên tục.
Chuyện cho đến bây giờ Trì Trì mới được biết tường tận rõ ràng.
Diệp Văn Thông năm đó sau khi sự nghiệp thành công, Sử Nhan Ngọc liền bắt đầu cảm thấy lo lắng, chỉ sợ ông giống những người đàn ông khác trở thành hư hỏng. Bà đến công ty dò hỏi, sau khi ông về nhà lại tiếp tục kiểm tra đồ đạc và quần áo của ông. Đối với tất cả ai có ý định đến gần ông đều thực hiện triệt để quan điểm “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”. Lúc đầu Diệp Văn Thông vì gia đình cũng cố gắng chịu đựng, nhưng cũng đến giới hạn, đến lúc ông không thể chịu được nữa, hai người rốt cuộc cãi vã. Dần dần, ông thà ở bên ngoài chứ không muốn về nhà, Sử Nhan Ngọc càng cho là ông hư hỏng ở bên ngoài. Cuối cùng đến tai Diệp Văn Thông, ông không chịu đựng được cãi cọ với bà: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có tình nhân ở bên ngoài, cô ấy dịu dàng, thông minh, thấu tình đạt lý hơn cô nhiều, cô hài lòng chưa?”
Sử Nhan Ngọc tin là thật, thừa dịp Diệp Văn Thông đi công tác, chỉ để lại một phong thư rồi mang Trì Trì khi ấy mới ba tuổi bỏ đi. Trong thư bà còn nói rõ, Diệp Văn Thông phản bội bà, nên bà sẽ làm cho ông cả đời không được gặp lại con gái…
Diệp Văn Thông kiềm chế kích động kể lại chuyện năm đó. Trì Trì nghe xong thổn thức không ngừng.
“Dĩ nhiên, chuyện này ba cũng có lỗi.” Diệp Văn Thông tiếp tục sám hối.
“Ba quá lơ là, thật ra mẹ con lúc đó mới sinh bị chứng trầm cảm sau sinh, chỉ là khi đó y học không có khái niệm này, ba cũng không để ý đến. Ba cứ cho là vài ngày bà ấy sẽ tự hồi phục, không nghĩ càng ngày lại càng nghiêm trọng. Trì Trì, ba thật xin lỗi con, để con vất vả như vậy.”
Diệp Văn Thông nói xong không tự chủ được ôm lấy Trì Trì.
“Ba, con cũng không quá khổ đâu.”
“Con không phải an ủi ba, ba biết về tinh thần con chịu không ít hành hạ. Ba thường không ngủ được, cứ nghĩ con lớn lên không biết có bị khi dễ hay cô độc không. Đặc biết mấy năm gần đây, già rồi lại nghĩ nhiều, gần như đêm nào cũng nghĩ.” Càng nói trong lòng Trì Trì càng thấy chua xót.
“Đúng rồi. Cha, chuyện của mẹ làm sao bây giờ?”
“Con yên tâm, mẹ con cha sẽ lo, cha mẹ sẽ tái hôn.” Diệp Văn Thông kiên định nói ra. Trì Trì thầm nghĩ, tái hôn cùng mẹ, vậy vợ của ba thì làm sao?
Diệp Văn Thông tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, miễn cưỡng cười khổ một cái: “Trì Trì, người phụ nữ kia chỉ là thư ký của ba, giúp đỡ ba chăm cuộc sống. Ban đầu ba dùng mọi biện pháp cũng không tìm được mẹ con, nhất thời có chút nản lòng, lại cô đơn, nên tìm một người như vậy.” Trì Trì trong lòng có chút cách ứng (không hiểu là gì luôn), không biết nên nói gì cho phải.
“Nhưng ba chưa bao giờ nghĩ tới việc tái hôn, càng chưa bao giờ muốn có con….”
“Ba vợ, con thấy những lời này ba nói với mẹ vợ thì hơn. Con nghĩ là dù cuộc sống trước kia của ba thế nào, Trì Trì cũng sẽ không trách ba đâu.”
Bị xem nhẹ một lúc lâu cuối cùng Phong Lôi cũng lên tiếng. Diệp Văn Thông lúng túng nhìn anh cười cười.
“Vậy con muốn đi thăm mẹ.” Trì Trì nghĩ một chút rồi nói.
“Mẹ con hiện tại tâm tình không ổn định, bác sĩ đề nghị mấy ngày nữa lại kiểm tra. Về giờ giấc ba sẽ thông báo cho con.”
Diệp Văn Thông đáp. Trì Trì gật đầu một cái, trước mắt cũng chỉ có thể đồng ý như vậy.
“Vậy ba về đây, con ở lại chăm sóc Phong Lôi cho tốt.” Diệp Văn Thông có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Mấy ngày sau, Trì Trì cùng Phong Lôi và Diệp Văn Thông đi thăm Sử Nhan Ngọc. Sử Nhan Ngọc tinh thần cũng không tệ lắm. Bác sĩ nói chỉ cần người thân và bệnh nhân phối hợp cùng bệnh viện thì việc chữa trị cũng không khó.
“Trì Trì, mẹ nói cho con biết, đàn ông đều không tốt, còn phải cẩn thận đừng để bọn họ khi dễ.” Sử Nhan Ngọc kéo Trì Trì qua một bên dặn dò.
“Mẹ, con cho tới giờ cũng không cmả thấy anh ấy là người tốt.”
Trì Trì đáp. Sử Nhan Ngọc tán dương gật đầu một cái, nói tiếp: “Về điểm này, con so với mẹ thông minh hơn. Mẹ lúc đầu thế nào mà lại cho rằng cha con là người tốt chứ?” Diệp Văn Thông cười khổ nhìn Phong Lôi bên cạnh.
“Trì Trì, hiện tại mẹ cũng không quản con, nhưng con nhất định phải cẩn thận, đề phòng hắn ta có quỹ riêng.” Sử Nhan Ngọc tiếp tục dặn dò con gái.
“Vâng, mẹ, mẹ yên tâm, con đã nhờ người đi Châu Phi làm một cái khóa đặc biệt, anh ấy mà đi ra ngoài con sẽ khóa anh ấy lại.” Trì Trì mặt phớt tỉnh đáp. Sử Nhan Ngọc lái tán dương gật đầu một cái, sau đó, ngáp một cái, từ từ chìm vào giấc ngủ.