Phong Hành Trì Thượng

Chương 7



Lại thứ hai, ta hận thứ hai! Sử Trì Trì vẫn nhắm mắt, thò tay đập cái đồng hồ báo thức đang gào thét, lật người tiếp tục ngủ.

Giang Vãn Vãn mỗi ngày đều trang điểm cả tiếng đồng hồ, cho nên bình thường cô vẫn hay dậy sớm. Trì Trì có thể ngủ thêm một lát là sẽ ngủ thẳng, sớm một phút cũng không chịu dậy. Bằng không, sao tên của cô lại được gọi là Trì Trì?

“Trì Trì, trễ rồi trễ rồi, sẽ bị trừ lương.”

Giang Vãn Vãn không gọi nổi cô dậy, không thể làm gì khác đành dùng biện pháp này. Vừa nghe đến tiền, Trì Trì liền nhảy xuống giường, không tới năm phút liền chuẩn bị xong. Giang Vãn Vãn thở dài một cái, ở công ty này dám để mặt mộc đi làm chắc chỉ có Trì Trì. Tr

ì Trì cầm túi lên chạy đến trước cửa hàng cơm. Ông chủ ở đây cũng biết cô, bưng tới cho cô bốn cái bánh bao và một chén to tào phớ. Trì Trì đánh đông dẹp tây nhoáng cái giải quyết xong bữa sáng.

Cơm nước no nê, Trì Trì đang đứng trước cửa tiểu khu chờ Trần Bụi, lại nhận được điện thoại của anh bảo hôm nay không thể đưa cô đi làm. Được rồi được rồi, đầu năm nay người nào không có chuyện chứ? Chen xe buýt đi, mất không ít thời gian. Cửa xe vừa mở Trì Trì đã ba chân bốn cẳng chạy ra.

“Lên xe.” Một thanh âm quen thuộc truyền thẳng đến. Chẳng lẽ cô nghe nhầm sao? Chính xác là bị anh ta dọa chết mà. Trì Trì rón rén quay lại nhìn. Vừa quay lại đã nhìn thấy một bộ dạng trắng tinh ngồi trong xe thể thao, Phong Lôi vẻ mặt rất không bình tĩnh đang nhìn cô.

“Chào buổi sáng Phong tổng.” Trì Trì bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng đang khóc thầm chào hỏi. Thế nào mà lại xui xẻo như vậy, sáng sớm đã đụng anh ta.

“Đã không còn sớm.”

“……….”

Anh mở cửa xe, để cho cô đi lên. Trì Trì chợt trượt chân, ngã nhào vào lòng anh. Mặt đối mặt, miệng kề miệng.

“A a a a, tôi không cố ý.”

Sử Trì Trì vội vàng đẩy anh ra. Cô thật sự không phải là cố ý, cô vẫn tự nhận mình là người tâm sáng

Anh ngồi trên ghế lái xe, cả đường không lên tiếng. Trì Trì tâm thần bất an một lúc, thấy anh không thể hiện gì trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc đi vào phòng làm việc, Phong Lôi mới bỏ lại một câu: “Cô phải chịu trách nhiệm về tôi.”

Nói xong, anh nhàn nhạt cười một tiếng. Không giống với nụ cười hồ ly gian trá trước kia, lúc này nụ cười của anh tựa như ánh mặt trời ấm áp, làm cho người ta rất thoải mái. Nhưng không phải ai cũng biết trong nháy mắt tiếp theo anh sẽ biến thành người như thế nào.

“Tôi phải chịu trách nhiệm với anh, tôi phải chịu trách nhiệm với anh???”

Cho tới trưa, Trì Trì trong đầu đều là những lời này. Thế nào mà thời thế lại thay đổi vậy? Lời này không phải những lời phụ nữ thường nói sao? Sao lại đổi thành anh nói chứ?

“Muốn tôi chịu trách nhiệm? Anh không chừng bị bao nhiêu nữ nhân ăn hết rồi, thế nào lại đổ thừa lên đầu tôi, hừ.” Cô lại bắt đầu lầm bầm lẩu bẩu.

“Muốn cô chịu trách nhiệm là chiếu cố cho cô đấy.” Phong Lôi không biết vào phòng từ lúc nào.

“Chiếu cố? Hắc hắc.” Cô còn có thể nói gì đây.

Trì Trì đang nghiêm túc chiến đấu với đám văn kiện trên bàn, các loại văn bản về phương pháp ghi chép đại cương, tóm tắt trọng điểm khi đi họp. Mặc dù anh không chỉ rõ muốn cô làm những thứ này, nhưng người tiền tài phải là người hữu ích, đây chính là chân lý của cuộc sống. Trì Trì vừa vội vàng làm vừa thỉnh thoảng quay đầu ngó ngó boss, xem có cần gì không. Từ sáng đến giờ, anh cũng không nhàn rỗi. Xem ra, làm lãnh đạo cũng chẳng dễ dàng gì. Cô nhè nhẹ cảm thông với anh. Nhìn anh đáng thương, bận rộn, liền đi pha cho anh ly trà. Cô mang trà hoa cúc mình pha cho anh uống, lại thêm mấy cánh hoa hồng, nhất thời cả phòng làm việc mùi thơm ngát bay bốn phía.

Chân mày anh thoáng giãn ra, con mắt lóe sáng tinh anh. Anh bưng lên uống một hớp: “Không tệ, cô cũng không phải cái gì cũng không biết.”

Bỏng chết anh đi, ai cho anh trong miệng chẳng có lời nào hữu ích. Trì Trì giận đến đau bụng. Cô sao lại đần vậy?

Phong Lôi vừa ngắm phòng làm việc nhỏ của cô, nhìn văn kiện chất thành một núi nhỏ trên bàn, rất buồn bực cô hôm nay sao lại làm việc thế chứ. Trì Trì nhìn ánh mắt nghi hoặc của anh lập tức giải thích: “Phong tổng, tôi đã suy nghĩ rõ ràng, tôi không thể không có lý tưởng như vậy. Tôi sau này muốn đi theo thư ký Vương học hỏi, tranh thủ bồi dưỡng kinh nghiệm.”

Sử Trì Trì lời thề son sắt. Học giỏi thì ấm thân, sau này muốn đi ăn máng khác không phải cũng dễ dàng sao?

“Ừ, học thật tốt, về sau đi ăn máng khác cũng có nhiều lợi thế hơn.” Phong Lôi gương mặt ôn hòa nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Thật là hiểu lòng tôi, Sử Trì Trì cười nói tiếp.

“Xem ra có người thân tại Tào Doanh* đây.”

[* Thân tại Tào Doanh: Theo điển tích Thân tại Tào Doanh, tâm tại Hán: Ý nói thân xác ở một nơi nhưng tấm lòng lại hướng về nơi khác]

“Tôi…….”

Người này lại thay đổi biện pháp dò hỏi cô. Trì Trì đang muốn giải thích, lại nghe thấy ngoài cửa có chút ồn ào.

“Thật xin lỗi, Vương tiểu thư, cô không thể vào.” Ngoài cửa thư ký Vương đang cản người.

“Phong tổng, Vương tiểu thư nhất định muốn gặp ngài, tôi không cản được cô ấy.”

Thư ký Vương vẻ mặt bất đắc dĩ. Phong Lôi phất tay một cái, ý bảo anh đi ra ngoài.

Vương Thái Vi đi một đôi giầy cao chừng mười phân, yếu liễu đu đưa như theo gió bay vào. Trì Trì rất lo lắng cô ấy đi không vững sẽ hôn mặt đất mất.

“Phong Lôi, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh.”

Nghe giọng nói ngọt ngào phát ngán của người kia, dạ dày Trì Trì cuộn lên. Cô lặng lẽ chạy về phòng làm việc nhỏ của mình, làm ra dáng vẻ rất bận rộn. Lỗ tai lại dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh ở phòng ngoài.

“Lôi, đã lâu không p em rất nhớ anh.”

Thanh âm nũng nịu có thể so với Lâm Chí Linh, Trì Trì trong lòng như có một luồng khí lạnh thổi qua.

“Lôi, nghe nói ông nội ngã bệnh, ông của em hiện nay sức khỏe tốt chứ?”

Làm ra vẻ thân thiết, dù sao cũng không phải ông nội của cô. Trì Trì bĩu môi, với tay vào ngăn kéo, tiện thể cầm một quả nho ném vào miệng. Hừ, anh bây giờ ở đây cưa gái? Không có tôi chẳng phải anh vẫn làm tốt sao?

“Lôi, Phong Nhã hiện giờ ra sao, đã lâu không gặp cô ấy rồi.”

Vương Thái Vi tiếp tục hỏi thăm người nhà Phong Lôi. Thật dài dòng, cô dứt khoát hỏi một câu “Tôi hỏi thăm cả nhà anh” không được sao?

…….

“Lôi, tối nay có rảnh không, anh trai em cũng lâu rồi không gặp anh, chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

Ăn cơm? Cho anh ngộ độc thức ăn. Trì Trì hậm hực nói, chân không tự chủ đá vào bàn một cái.

Nghe tiếng động trong gian sau, Vương Thái Vi trong lòng nghi ngờ, tại sao lại có giọng phụ nữ? Chẳng lẽ Phong Lôi lại có mật thất sao? Vương Thái Vi qua tấm chắn thủy tinh nhìn thấy một cô gái dung mạo tầm tường mặt mũi dữ tợn đang nghiêm mặt viết như bay.

“Lôi, cô ấy là họ hàng xa của anh sao?”

Vừa nhìn bộ dạng của anh, trong lòng cô đã sụp đổ, đánh chết cô cũng không tin ánh mắt Phong Lôi lại như vậy.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Phong Lôi không ngẩng đầu lên đáp.

“Vị hôn thê?”

Vương Thái Vi kinh ngạc nhìn Phong Lôi, sợ không phải là anh nói. Chỉ là, còn kinh ngạc hơn cả Vương Thái Vi, đó chính là Sử Trì Trì. Lúc Phong Lôi nói những lời này, cô đang cầm một quả nho lớn chuẩn bị nhét vào miệng, kết quả dừng ở giữa đường. Phong Lôi nhìn vẻ mặt của cô không nhịn được cười phí một tiếng. Vương Thái Vi ngây ngốc tại chỗ, biết anh đã mười năm rồi, cô thậm chí chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cười nhu hòa như vậy của anh.

Phong Lôi đứng dậy đi đến bên cạnh Trì Trì, hướng về phía quả nho đang dừng ở giữa không trung cắn một miếng.

“A, quả nho của tôi.”

Trì Trì ý thức được anh muốn giành quả nho của cô, quả lớn nhất này cô cố tình để dành đến cuối cùng, sớm biết như vậy giải quyết nó ngay từ đầu cho xong.

Vương Thái Vi ở một bên nhìn cử chỉ thân mật của hai người, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến thành tái xanh. Nhưng dù sao người ta cũng là tuyển thủ nhà nghề, chỉ hơi lộ ra một chút tâm tình liền khôi phục lại như thường. Cô kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cố gắng trấn định, nói: “Lôi, anh vẫn hài hước như ngày xưa.”

“Ngày xưa tôi hài hước sao?” Phong Lôi chau chau mày, hỏi.

“Dĩ nhiên, anh lúc nào cũng hài hước và đầy sức quyến rũ, anh trai em nói, năm đó ở trường các anh, các tiểu thư và hoa khôi tranh nhau vung tay vì anh đấy.”

Vương Thái Vi nói xong cố tính vô ý nhìn lướt qua Sử Trì Trì, người ta là tiểu thư và hoa khôi còn không đủ tầm, ngươi thì là cái gì?

“Vương tiểu thư, anh trai cô học tại trường học dành cho người khiếm thị sao?”

Sử Trì Trì cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi, nếu không phải người đui, người nào sẽ vung tay vì hắn ta chứ.

“Sử tiểu thư thật là….”

Vương Thái Vi đang nghĩ xem nên châm chọc Sử Trì Trì thế nào thì Phong Lôi chen vào: “Đây là Vương Thái Vi, em gái bạn học của anh, hai người cứ từ từ nói chuyện, anh đi trước có việc.”

Phong Lôi gương mặt bình thản, dịu dàng như anh trai nhà hàng xóm. Sử Trì Trì biết, anh một khi lộ ra vẻ mặt này chứng tỏ chẳng phải việc tốt đẹp gì.

“Tôi cũng rất bận, vậy hôm nào tán gẫu với cô tiếp vậy.”

Trì Trì vội vàng phản ứng, tìm tạm một cái cớ. Nói đùa sao, giác cô làm sao mà có tiếng nói chung được? Hơn nữa vì lời nói dối của anh, trong mắt nữ nhân này cô đã sớm thành kẻ địch. Cô cũng không thích nữ nhân tranh giành, bởi vì cô là một người tao nhã, không thích tình huống thú vị này.

“Trì Trì, em như vậy là không được, khách đã đến rồi, em dù có vội cũng phải bớt chút thời gian tiếp khách chứ.”

Phong Lôi rất nghiêm túc cải chính cô. Nụ cười trên mặt Vương Thái Vi ngày càng cứng nhắc, nhìn về phía Sử Trì Trì với ánh mắt tóe lửa hờn ghen. Xem ra người khác hôm nay thề không bỏ qua cho cô.

“Được, Lôi, anh đi đi, em nghĩ em sẽ cùng Sử tiểu thư trò chuyện rất vui vẻ.” Vương Thái Vi nét mặt tươi cười như hoa, khéo hiểu lòng người.

Phong Lôi rất tốt bụng, đi ra còn đóng cửa lại. Hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, Sử Trì Trì nhanh chóng xoay mặt, cúi đầu bày ra dáng vẻ rất bận rộn.

Vương Thái Vi khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống quan sát Sử Trì Trì. Cô bây giờ thấy chỉ còn hai người, vẻ chanh chua đố kỵ bắt bẻ tất cả đều hiện ở trên mặt. Nữ nhân trước mặt diện mạo tuyệt đối là tầm thường.

“Sử tiểu thư tốt nghiệp đại học nào vậy?”

“Cô là nhân viên của Bộ nào vậy?” Sử Trì Trì không ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.

“Sử tiểu thư gia đình làm gì?”

“Cô ở cục công an sao?”

Trì Trì rất không bình tĩnh hỏi ngược lại. Vương Thái Vi hỏi liền hai vấn đề đều không được đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, ngươi không trả lời nhất định là bởi chột dạ cùng tự ti, ta sẽ có biện pháp lật tẩy là bài của ngươi.

“Có một vài người chẳng biết mình là ai, tướng mạo không có, vóc người chẳng ra sao, mà chim sẻ lại đòi hóa thành phượng hoàng.”

Vương Thái Vi rốt cuộc không nhịn được, lời nói chanh chua như nước vỡ đê ào ào tuôn ra.

“Cô nói cũng đúng đấy.”

Trì Trì vươn tay vào ngăn kéo sờ soạng lôi ra một quả táo, ăn say sưa ngon lành, tựa hồ như đang nói chuyện phiếm.

“Chỉ là, cô thì có cái gì? Không phải người ta vừa cự tuyệt cô sao? Công phu của cô trên giường không dùng được….? Hay là chê mấy bộ phận đã được làm giả của cô?”

Dáng vẻ của cô rất quan tâm, ánh mắt trượt trên người Vương tiểu thư quét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực cao vút khác người của cô ta.

“Cô đừng có nói bậy!”

Vương Thái Vi giận đến đỏ mặt. Cô ta làm sao mà biết được bộ ngực của mình là thật hay giả? Vẫn như vậy, Vương Thái Vi dù sao cũng là tuyển thủ nhà nghề, những căm tức cực bại chỉ thoáng phô bày rồi ngay lập tức lại khôi phục lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sử Trì Trì từ trong ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Loại người như cô sinh ra đã tướng mạo kém cỏi, vô luận thế nào cũng không đạt tới điều kiện của Lôi.”

Sau đó, cô ôm ngực chờ Sử Trì Trì sụt giảm khí thế, mặt đỏ tới mang tai. Sử Trì Trì lười biếng đáp: “Về phần đạt hay không đạt được, cái này có cần cô làm trọng tài không? Vấn đề này để tôi hỏi anh ấy một câu, nếu quả thật không đạt tới, tôi sẽ đề cử cô với anh ấy. Đúng rồi, hỏi cô một câu, cô thường đi tập thể hay đi riêng? Một đêm bao nhiêu tiền? Cùng NP* cô cũng có thể chấp nhận sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.