Phong Hành Trì Thượng

Chương 8



“Ngươi………..”

Vương Thái Phi thanh âm vút thành bén nhọn, vừa nghĩ tới Phong Lôi vẫn còn ở phòng ngoài, lại cố gắng đè nén hạ thấp xuống. Trì Trì có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói: “Tôi giờ muốn ngủ, cô cứ tùy ý>Nói xong, đem tai nghe có hiệu quả cách âm tốt nhất nhét vào lỗ tai, nghe bài hát ru con.

Phong Lôi ở bên ngoài nghe hai người “nói chuyện phiếm” lại không nhìn được phá lên cười. Anh đã biết trước là Vương Thái Vi không thể chiếm nổi thế thượng phong.

“Tóm lại, tôi khuyên cô nghĩ cho kỹ, cô và anh ấy căn bản là không thể.” Khí thế của Vương Thái Phi đã vơi đi không ít.

“Tôi và anh ấy là không thể?”

Trì Trì vừa vặn rút một bên tai nghe ra, nghe thấy lời cô nói. Vương Thái Vi mặt đắc ý, cuối cùng cũng có chút đầu óc. Phía ngoài Phong Lôi lại nhíu mày.

“Là không thể nào như cô muốn. Anh ấy là cái bánh trong nồi bị tôi hấp chín, là dầu trong đèn bị tôi đốt hết, anh ấy là cây tôi là đất cầm chân anh ấy. Tôi muốn cùng anh ấy triền miên triền miên đến đầu bạc răng long. Ai da, Lôi ca là của tôi.”

Sử Trì Trì có ý nhại thanh âm cao vút của Vương Thái Vi.

Phong Lôi trong lòng cười to, nhưng mà trên mặt lại giả bộ bày ra một bộ dạng nghiêm chỉnh. Trì Trì lon ton đã chạy tới đứng sau lưng anh, nằm ở trên ghế dựa làm bộ như ôm lấy anh, kỳ thực đang dùng sức là bấm anh. Vương Thái Vi thẹn quá thành giận, thẳng bước mà đi, hai người này căn bản là đang lấy cô ra mà trêu đùa.

“Biểu hiện không tệ. Tôi cuối cùng cũng coi như là tìm được một sở trường khác người của cô.” Khó khi nào Phong Lôi lại khen cô.

“Tất nhiên, anh có mắt như mù, cục vàng như tôi đây đi đến đâu cũng sáng nha.”

Người này thật không thể khen, vừa khen một câu cái đuôi liền cong lên.

“Đúng rồi, anh còn phát hiện sở trường gì của tôi?” Trì Trì dương dương tự đắc đi đến gần.

“Chửi người khác.”

Trì Trì mặt đen sầm sì, cũng biết miệng chó không thể nhả ra ngà voi.

“Còn một chuyện, anh phải bồi thường cho tôi. Anh dám nói tôi là vị hôn thê của anh, tổn thất này tính thế nào?”

Cô móc ra máy tính cá nhân, gõ mấy giây nói: “Nhìn lại thấy anh cũng là một lãnh đạo tốt, tôi bớt cho anh tám phần trăm, một vạn.” Trì Trì hào phóng nói.

“Cô còn biết tôi là lãnh đạo của cô. Đây là công việc của cô, đừng quên.”

Anh nhắc nhở cô. Đúng nha, anh đã sớm nói qua đây là một phần công việc.

“Nếu tính kia là đang trong phạm vi công việc coi như xong. Dù thông mình người kia cũng sẽ có thời điểm hồ đồ nha, đúng không?” Cô cười thu lại máy tính.

“Nói chuyện phiếm cảm giác thế nào?” Anh ngừng tay khỏi công việc, nghiêm túc hỏi.

“Cảm giác? Là có, cảm thấy họ thật là ngu, có điều kiện tốt như vậy, làm sao còn phải tranh giành đàn ông với người khác? Thấy được tranh giành, đàn ông cái đuôi liền vểnh lên trời, lại càng không đem các cô đặt ở trong mắt rồi. Cho nên phụ nữ tốt nhất không nên tự làm khó mình và người khác, cuối cùng người được lợi lại chính là đàn ông.” Đây chính là chân lý tâm đắc chính cô trải nghiệm.

“Cô sẽ đi giành sao?” Anh bất thình lình hỏi.

“Tôi? Tại sao tôi lại phải chém giết? Tựa như rất nhiều người giành nhau một cái bánh bao nhỏ, người này cắn một cái, người kia bẻ một miếng, coi như cuối cùng đến tay cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa lại là đồ thừa của người khác, tôi ghét nhất ăn bánh bao còn thừa.”

Thật bất hạnh, anh tổng giám đốc oai phong lúc nào đã thành bánh bao rồi. Nói chuyện với cô, có thể làm cho người ta cười, cũng có thể làm cho người ta tức đến nội thương. Thấy Phong Lôi sắc mặt chuyển nhiều mây, Trì Trì suy nghĩ một chút xem mình nói sai chỗ nào, đúng, cô không nên đem anh so sánh với bánh bao.

“Phong tổng, tôi vừa rồi chỉ là ví dụ, anh tuyệt nhiên không giống cái bánh bao.” Phong Lôi vừa tức vừa buồn cười, tiếp tục trầm mặt không nói lời nào.

“Anh không giống bánh bao, chỉ là thật giống bánh tiêu. Vừa dài vừa trơn, trong lòng còn có nước.” Trong lòng còn có nước?

“Nhìn ăn ngon, thực ra đối với cơ thể con người thì không tốt.”

Nhìn mặt của người khác ngày càng đen, Trì Trì cuối cùng cảm thấy nói chuyện với thủ trưởng thật sự cần kỹ thuật hạng nhất. Nói sai rồi, cô vội vàng chạy đi, trốn vào phòng làm việc nhỏ, làm ra bộ rất bận rộn công việc. Thật tốt là thời gian sau rất thanh tĩnh, không có nữ nhân tới cửa, địa lôi cũng không chỉ điểm cô. Trì Trì nhìn nhìn xong, văn kiện sửa sang xong để ở một bên, lại cúi đầu nghiên cứu phương pháp sáng tác văn học.

“Ông nội mời cô ăn cơm.” Lúc tan việc, Trì Trì thu dọn xong đang chuẩn bị đi, thanh âm Phong Lôi lại truyền tới.

“Tôi không đi, đàn ông Phong gia các người tất cả đều vừa trơn lại vừa gian, anh lần trước đã gạt tôi.” Sử Trì Trì còn canh cánh trong lòng nhớ tới chuyện lần trước.

“Tôi không lừa cô, cô chỉ cần dùng một lỗ tai để nghe cũng sẽ biết chân tướng của sự tình.”

“Tôi đây không phải có hai lỗ tai thì là cái gì?” Trì Trì nắm hai tai mình hướng về phía anh nói.

“Thì ra có cũng có hai lỗ tai, tôi còn tưởng không có cơ đấy.” Anh tiếp tục làm việc, hai người tiếp tục trầm mặc đối kháng.

Trì Trì không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống chờ anh xong việc. Cô vừa vờ đọc báo, vừa nhìn anh, nhìn n lần, anh vẫn sừng sững bất động. Nhìn tới lần thứ mười một, Trì Trì rốt cuộc không nhịn được, vọt tới trước mặt anh: “Này, anh không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Thế nào mà bây giờ còn chưa đi?” Anh không đổi ý chứ, nếu là đổi ý phải nói sớm nha.

“Không phải cô nói đàn ông nhà chúng tôi vừa gian lại vừa trơn sao?”

Thì ra là anh đang mang thù trong lòng, đồ nam nhân keo kiệt!

“Các người vừa gian lại vừa trơn, nhưng cơm của các người lại chẳng như vậy, dù sao tôi cũng ăn cơm chứ không phải ăn người.” Cô miệng đầy lý lẽ ngụy biện.

“Nếu vậy thì đi thôi.”

Trì Trì đi theo phía sau anh, ngồi lên xe của anh. Xét thấy nói chuyện với anh quá nguy hiểm, dọc đường đi Trì Trì đều giả vờ ngủ say, anh cũng không nói chuyện, hai người bình an vô sự. Giả thế nhưng thế nào lại ngủ thiếp đi. Trong mộng, cô mơ thấy mùi đùi gà thơm ngào ngạt, cô đã cầm lên chuẩn bị làm nhiệm vụ cắn. Người nào làm đùi gà cứng thế, gãy răng cô rồi!

Cô vừa mở mắt, đã nhìn thấy mình đang ôm cánh tay Phong Lôi gặm gặm. Phi, anh còn chưa rửa tay. Trì Trì vội vàng chán ghét buông ra, may mà không ai nhìn thấy. Cô sửng sốt. Trời ạ, đứng bên cạnh có mười mấy người, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn cô. Phong lão đầu cười đến miệng méo xệch đi. Những người khác tận lực chịu đựng không cười, nhưng mặt cũng kìm nén đến đỏ bừng.

“Tốt lắm, nha đầu, ngươi nhất định đói bụng đúng không?” Coi như lão đầu này tương đối khéo hiểu lòng người.

Trì Trì đi theo mọi người đi vào. Mọi người hàn huyên một lát. Cũng may, nhà bọn họ so với tưởng tượng hòa khí hơn nhiều. Nhất là Phong cha, Phong mẹ luôn có vẻ như ánh mặt trời rực rỡ, đôi khi làm người ta có cảm giác ôn hòa như mùa xuân. Thế nhưng cha mẹ ấm áp như mùa xuân làm sao lại sinh ra đứa con trai như Phong Lôi đây? Biến dị gene?

Trên bàn cơm, Trì Trì được an bài ngồi cạnh Phong Lôi. Chỉ là, nhà bọn họ ánh mắt người nào cũng không giống như là đãi khách, mà là….. Tóm lại có một loại cảm giác kỳ dị không thể nói. Có thể bởi vì cô là ân nhân của Phong gia gia. Mặc kệ nó, dù sao cô tới là liền ăn cơm. Trì Trì lần này ăn uống rất tao nhã. Chớ hoài nghi, cô cũng có thời điểm ưu nhã. Theo thói quen bình thường, cô trước khi ăn cơm thích uống một chén canh. Cô vừa mới uống vài hớp, ánh mắt của mọi người lại nhìn chằm chằm cô. Tướng ăn của mình đã là lịch sự tối đa rồi, cô phải tận lực giả bộ thục nữ một chút. Cô lấy tay sờ lên mặt mình một cái, không có dính cái gì không nên dính trên đó.

“Trên mặt của tôi dính gì sao?”

Trì Trì nghiêng mặt sang bên cạnh nhỏ giọng hỏi Phong Lôi. Vừa nhìn, trước mặt anh thế nào lại trống không? Bên cạnh mình lại có một chén canh. Ui, cô uống sai rồi. Trì Trì mặt có chút ngượng ngùng. Cô lập tức đem chén canh đẩy qua, “Trả lại cho anh.” Phong Lôi cái gì cũng không nói, không nói một lời cầm nửa chén canh uống một hơi. Mọi người đang ngồi hít vào một hơi.

“Xong rồi, lại sai lầm rồi. Cô tại sao có thể đem chén canh mình đang uống dở trả lại cho anh?” Sử Trì Trì hối hận đến muốn cắn lưỡi. Nhưng bây giờ cũng đã muộn, cô chỉ làm bộ bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, bên ngoài vừa lúc có một trận mưa rất lớn. Phong gia mọi người ăn xong món tráng miệng lại cùng nhau ngồi xem ti vi, tỏ rõ phải vui vẻ hòa thuận. Trì Trì cũng không cảm thấy có chút nào không thích. Nhưng là bây giờ là mười giờ, Phong Lôi căn bản không nói chuyện đưa cô về, những người khác cũng không nói.

“Phong tổng, anh hãy đưa tôi về nhà.”

Cô lại một lần nhỏ giọng nhắc nhở.

“Không nhìn thấy trời đang mưa sao? Tối nay ở lại đây.” Anh tiếp tục xem bóng đá.

“Không được đâu, tôi đến nhà người lạ ngủ sẽ không quen.”

Không quen mới lạ, cô đến chỗ nào đều có thể nằm. Nhưng là không thể ngủ lại nhà một người đàn ông xa lạ.

“Vậy trước hết hãy tập thói quen đi, dù sao cũng đều là chuyện sớm hay muộn.” Trì Trì không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

“Anh không phải đưa, tôi tự mình bắt xe.”

Cô đứng lên, muốn dùng ánh mắt đáng thương đả động người nhà anh, bọn họ không đến nỗi để cho một cô gái yếu đuối đêm hôm tự về nhà một mình chứ? Nhưng là, những người đó ánh mắt cố ý nhìn chằm chằm tivi, tất cả đều không nhìn cô.

“Nơi này trong vòng một km đều không có taxi, không tin cô đi xem xem.” Trì Trì đứng lên lại ngồi xuống, do dự.

“Cô sợ tôi đối với cô có lòng dạ xấu xa?”

Phong Lôi hỏi, Trì Trì âm thầm oán thầm, tôi lại không nghĩ như vậy. Phong Lôi quan sát cô một cái tiếp tục nói: “Người nên sợ là tôi.”

“Anh! Tự cao tự đại, anh có cởi trắng ra bò đến trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn anh một cái.”

Sảnh phòng khách rất lớn, Phong cha và Phong mẹ ở một tivi khác bên cạnh, nghe không rõ bọn họ nói chuyện.

“Đã như vậy sao cô còn không dám ở lại?” Phong Lôi hừ lạnh một tiếng.

“Ở thì ở, xem anh có thể làm gì tôi.”

Trì Trì nhỏ giọng nói thầm, nhìn một chút căn phòng trang hoàng lộng lẫy hào hoa này. Cha mẹ sau khi ly hôn, cô đã rất lâu không có ở qua phòng như vậy rồi. Hôm nay vừa lúc thay đổi, thấy mới mẻ hơn.

Trì Trì thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng đoạt lấy điều khiển tivi, đổi đến kênh khác, kênh này đang phát . Trì Trì đắc ý nhìn bộ một hắc tuyến của Phong Lôi, tức chết ngươi, dùng cách này quả là hiệu quả.

Trì Trì vừa xem tivi vừa ngó chừng anh, nhìn anh xong lại nhìn tivi thì hình ảnh đã thay đổi. Một nam một nữ đang hung hãn cắn lẫn nhau, bàn tay nam mò mẫm bên trong y phục nữ….. Cái đó, mưa rào có sấm chớp bên trong có cảnh nóng hung mãnh như vậy sao? Trì Trì cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng động thủ đổi kênh. Ai ngờ vô luận thế nào hình ảnh kia vẫn cố định trên màn hình. Cô nhìn kỹ, thì ra điều khiên tivi đã ở trong tay người khác.

“Tôi không xem nữa.” Trì Trì thở phì phò lên lầu.

“Vừa đúng lúc, tôi cũng không muốn xem nữa.”

Phong Lôi rất phối hợp để điều khiển tivi xuống theo cô lên lầu, hơn nữa mặt thuần lương thiện nhiệt tình nói: “Đi, tôi dẫn cô tới phòng dành cho khách.”

Trì Trì tới phòng anh chỉ cho, xoay cửa lại nhớ tới, mình trước lúc ngủ thích đọc, liền chạy xuống lầu cầm một xấp báo trở lên. Trở lại, vừa nhìn, thế nào trong phòng lại nhiều đồ dùng đàn ông vậy? Chỉ là, cũng là thể là phòng cho khách thôi. Cô vui sướng nhảy mấy cái trên chiếc giường lớn êm ái, nhanh chóng chui vào chăn. Mở tờ báo ra nhìn liền cưỡng không được, từ từ chìm vào mộng đẹp tuyệt vời.

Ngủ không biết bao lâu, có một thứ chui vào chăn của cô. Cô chợt giật mình tỉnh dậy, hét lên một tiếng: “Có người sắc lang!”

Tay cô che chở trước ngực, ai bảo cô khi ngủ thích không mặc gì, đã làm cho anh thấy hết.

Phong Lôi trong mắt lóe lên một tia mê loạn, ngay sau đó tr định lại: “Là cô xông vào phòng của tôi.”

“Nói bậy, anh chỉ cho tôi đây là phòng của tôi.

“Phòng cô ở bên cạnh.”

“Anh cút ra ngoài.” Trì Trì đạp anh một cước.

“Được, tôi đến phòng bên cạnh ngủ.” Phong Lôi bị đá ra ngoài.

Trì Trì khóa chặt cửa, lại dùng ghế chèn vào, trên ghế để một chậu nước. Dù sao cẩn thận vẫn hơn. Đây là phòng của anh ta, nhất định anh ta có chìa khóa.

Khi tỉnh lại đã là chín giờ. Phong Lôi sớm không xuống muộn không xuống, lại cố tình nhằm đúng lúc cô đi xuống lầu mà cùng đi xuống. Mọi người dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người bọn họ cười không ngừng.

“Cháu và anh ấy không ngủ cùng nhau. Tối qua cháu vào nhầm phòng nên đã đuổi anh ấy ra ngoài.” Mọi người nhất định là thấy cô đi ra từ phòng anh nên mới hiểu lầm. Trì Trì tranh thủ thời gian giải thích, ai ngờ càng tô càng đen. Cuối cùng quyết định không nói gì hết. Ăn sáng xong, hai người cùng tới công ty. Vừa vào công ty, Trì Trì sống chết cũng không chịu cùng anh vào thang máy chuyên dùng. Cô không muốn lại phải nghe mấy lời đồn đại. Mặc dù cô không quá quan tâm người khác nói gì, nhưng tận lực tránh thì vẫn tốt hơn.

“Cô trong lòng có ma sao?” Anh ngăn cô lại.

“Anh mới có ma.” Trì Trì quật cường ngẩng đầu, mặt ra vẻ bình tĩnh, ngay cả có ma cũng không đem thể hiện cho người ta xem.

“Nếu không có thì cô sợ cái gì?”

Vừa nói anh vừa kéo cô vào thang máy. Cô vốn thân thể tiểu kiều, trước thân thể to lớn của anh càng lộ ra vẻ bé nhỏ. Trong thang máy chật hẹp, khiến Trì Trì cảm thấy một loại áp lực không nói được thành lời.

“Anh đừng đứng gần tôi như vậy.”

“Cô đúng là trong lòng có ma, đứng xa như vậy mà cũng cảm thấy gần.” Phong Lôi cười híp mắt. Ngàn vạn lần không nên cùng mấy tên mặt dày cãi cọ để phân rõ phải trái, có cãi thế nào cũng không thể thắng. Trì Trì khẽ nén tiếng thở dài, được rồi, cô nhịn thời gian cũng nhanh.

Cuối cùng cũng tới, có hai phút mà cô cảm thấy như ba canh giờ vậy.

“Mặt cô đỏ.” Phong Lôi ý tốt nhắc nhở.

“Tôi…tôi hơi nóng.” Trì Trì có chút không tự nhiên, ra khỏi thang máy liền vọi vàng chạy về phòng làm việc nhỏ của mình. Tùy ý mở ra một xấp văn kiện, nhưng một chữ cũng không vào đầu nổi. Đều là anh làm nhiễu loạn cảm xúc của cô, tên địa lôi đáng ghét.

Trì Trì ở bên bàn làm việc quay một vòng, hít vài hơi thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.