Phong Hành Vân Tri Đạo

Chương 3-1



Ta thật sự rất thích nhìn Vân luyện kiếm. Vì vậy sáng sớm mỗi ngày sau khi rời giường, ta đều cấp tốc kiểm bồn đến Vân các, y vừa luyện xong sẽ dùng nước ấm cho y rửa mặt. Hôm nay, khi ta đến nơi, y đã ở trong sân luyện kiếm. Ta liền đem chậu rửa mặt đến sau phòng, ngồi trên ghế đá ở đình viện nhìn y. Vân rất thích luyện kiếm, từ trong mắt y ta có thể thấy được. Y cả ngày đều trưng gương mặt lạnh lùng pha chút u buồn, chỉ khi Vân bắt đầu luyện kiếm mới làm cho người ta cảm giác được sức sống của y vẫn tồn tại. Y tựa hồ đem hết thảy tình cảm đều truyền cho thanh kiếm, mỗi lần động thân, mỗi lần giơ cánh tay, mỗi lần giương thanh kiếm...... Ta đều có thể từ trong đó nhìn thấy tâm tình của y. Nhờ việc luyện kiếm, y mới biểu đạt được tất cả cảm xúc của chính mình. Cho dù khuôn mặt lúc này của Vân so với ngày thường còn muốn lãnh liệt hơn, nhưng đây mới là cảm thụ chân chính của y.

Nhân sinh thân bất do kỷ, sinh lộ trái ngang, để y chỉ có thể mang tâm tình này......

< thân bất do kỷ = số phận đưa đẩy>

... Là đau thương bi tuyệt sao?

Ta mắt không chuyển nhìn y, thân mình tuấn dật nhẹ nhàng, dương quang sáng sớm chiếu trên y phục thuần trắng, làm cho người ta như phảng phất thấy được một đám mây, một đám bạch vân phiêu dật nhẹ nhàng trong mắt...... Vô cấu, trầm tĩnh, lạnh lùng ưu sầu, và cả......

Cô độc... Một áng cô vân.

“Phong Vang.” Gương mặt tuyệt trần kia của Vân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, làm ta giật cả mình.

“Đang nghĩ cái gì? Cả người đều ngây ra.”

“Không, có nghĩ cái gì đâu a.” Ta vỗ nhẹ cái ngực đáng thương vẫn còn đang chấn động, hỏi lại,

“Vân, ngươi chừng nào thì luyện kiếm?”

“Còn nói không có nghĩ cái gì? Ta đã sớm luyện xong kiếm ở trước mặt ngươi một hồi lâu, ngươi cũng chưa phát giác.” Vân hơi nhíu mi.

“A, a...... Ta vừa nãy chỉ là ngẩn người thôi.” Ta không nghĩ tới y sẽ vì chuyện này mà lộ thần sắc hờn giận, có điểm kinh ngạc.

“Ngẩn người?” Ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào người ta, tựa hồ là muốn nhìn ra ta có phải là đang nói dối hay không.

“Đúng rồi, ngẩn người, ngẩn người mà thôi, không có gì.” Ta cười cười, muốn đem chuyện này đẩy sang một bên.

“Được rồi, Vân, nhanh vào phòng rửa mặt đi, nước đã rất nhanh lạnh đó nga.” Ta giục y vào nhà. Y có chút không tình nguyện, nhưng không phản đối. Ta đi theo y vào trong phòng, đem khăn mặt đã được nước làm ấm đưa tới trước mặt Vân. Y tiếp nhận, ở trên mặt chậm rãi chà lau.

“Vân, bữa sáng muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi.” Cầm kiểm bồn chuẩn bị rời đi, ta đối y nói.

“Tùy tiện đi.” Y vẫn như cũ có thói quen chán ăn, cho dù ta có yêu cầu mãnh liệt đến mấy y cũng không có vì vấn đề này mà động một chút tâm tư.

“Vậy ta đây liền nấu một ít gạo trắng với một ít đồ ăn tẩm bổ.” Ngay từ đầu cũng không thể một lần ép y ăn nhiều được, dù sao y đối với ẩm thực vẫn còn có chút bài xích~ Ta nói, cũng bưng lên chậu rửa mặt, tính toán rời đi.

“Phong Vang.”

“Cái gì?” Ta quay đầu lại hướng y cười hỏi.

“...... Thuận tiện, làm một ít đồ ăn cho ngươi đi...... Đến đây, cùng ta ăn.” Ánh mắt sâu thẳm của y dừng lại trên người ta. Ta không nói gì, lát sau mới mở miệng cười:

“Được....... Bất quá, ta bưng đồ ăn đến, ngươi mỗi món đều phải ăn một ngụm mới được nga!”

“Phong Vang?” Mắt y vì lời nói của ta mà trừng hết cỡ.

“Nếu ngươi cảm thấy không làm được, ta ăn trước sau sẽ đến chỗ ngươi.” Ta quay đầu lại, bước đi.

“Hảo, hảo, ta đáp ứng! Ngươi có thể  đi!” Vân hướng về phía bóng dáng của ta bất đắc dĩ nói.

“Hảo!” Ta quay đầu lại, cười sáng lạn.

Y không biết, kỳ thật, ta so với bất luận kẻ nào đều muốn cùng y ăn chung, cùng y ở chung một chỗ.

***

“Vân, ngươi không ăn không uống, có thể chịu được bao nhiêu ngày?” Ta cuối cùng nhịn không được hỏi.

“Hơn nửa tháng.” Y trả lời.

“Hơn nửa tháng?!” Lời nói của y làm cho ta thiếu chút nữa đem tất cả đồ ăn trong miệng toàn bộ phun ra,

“Ngươi là thần a!”

“Không nhất định phải là thần.” Y đối phản ứng của ta lộ ra ý cười nhợt nhạt.

“Này chẳng qua tập võ là có thể làm được.” Vân tiếp theo hướng ta giải thích,

“Võ công cao một chút có thể so với người thường chịu đựng khá hơn. Nếu xảy ra chuyện phải tuyệt thực, những người luyện qua võ công đều nhờ nó mà duy trì thể lực được lâu hơn.”

“Làm sao mới được như vậy a?”

“Ngồi xuống.”

“Ngồi xuống?” Trong đầu ta không hiểu sao bất giác lại xuất hiện bộ dáng của hòa thượng ngồi xuống niệm kinh~

“Đúng, ngồi xuống.” Y gật đầu,

“Chính là tĩnh tọa ở một chỗ, không nói một lời, bất động bất loạn, chuyên tâm, khí định thần nhàn...... Này không những giảm bớt thể lực tiêu hao, còn có thể duy trì thể lực.” Nghe lời y nói, trong đầu ta lại hiện lên một câu hỏi:

“Vân, ngươi chính là dùng phương pháp này ngồi suốt một ngày a?” Ta nhớ lại thời điểm mới đến Vân các, trong phòng quả thực rất yên tĩnh.

“Ân, ta luyện kiếm xong trở về phòng đều ngồi một chỗ. Nếu không phải vì luyện kiếm mà hao tổn hơn phân nửa thể lực thì ta còn có thể nhịn lâu hơn một chút. Nhưng là, ta không thể không luyện, vì đây chính là lời nhắc nhở bản thân ta vẫn con lí do sống sót, đem nguyên bộ kiếm pháp gia truyền luyện thành, không cho nó thất truyền.” Về sau, giọng nói của y trở nên có chút đau thương. Mà ta nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Cuối cùng đành dùng tươi cười đánh vỡ không khí ngưng trọng:

“Kia hiện tại ngươi có thể tùy tâm sở dục luyện kiếm, bởi vì ta sẽ làm rất nhiều đồ ăn cho ngươi có thể lực luyện kiếm a.”

Y nhìn ta cười cười:

“Đúng vậy, ta cơ hồ là chỉ có thể ăn ngươi đồ ngươi làm mà thôi.”

“Ân!” Ta hướng Vân cười toe, cũng hướng bát của y gắp vào một ít rau xanh, “Vậy ăn nhiều một chút. Đến, ăn a.”

“Phong Vang?” Y nhìn chằm chằm cái bát, giọng nói bất đắc dĩ. Chính xác là, số lượng thực vật hôm nay mà y ăn so với ngày xưa quả là rất khác biệt, mà so với y là quá nhiều.

“Được rồi, cũng không phải rất nhiều a.” Ta nghênh diện hướng về phía tầm mắt có chút khó xử của Vân, nói,

“Chỉ cần ngươi ăn xong đống này là có thể.”

“Ăn xong chúng là có thể?” Y hướng ta xác nhận.

“Ta cam đoan.” Ta giơ tay, làm ra bộ dáng thề thốt.

“Hảo, ta đây liền cố gắng ăn xong.” Y nói xong, quả thực cúi đầu ăn. Thấy Vân như thế chấp nhận yêu cầu của ta, lòng phiếm nhè nhẹ ngọt...... mà lại ẩn ẩn đau.

Rất nhiều chuyện, mà một người hèn mọn như ta vĩnh viễn không thể vọng tưởng. Chỉ được cùng Vân có quan hệ yên lành như vậy, ta, đã thấy đủ lắm rồi......

Khi ta bưng chồng bát đĩa trống không ly khai Vân các, Trần tổng quản cho người gọi ta đến. Ta đem đống bát đưa cho người khác, nhờ hắn tẩy rửa, sau mới đi tìm Trần tổng quản.

Đến trước đại sảnh của Thanh Nhai sơn trang, ta hướng ông quỳ xuống.

“Trần tổng quản, ngài tìm tiểu nhân có gì phân phó?”

Trần tổng quản không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta. Cho đến qua thời gian một chén trà nhỏ, ông mới thản nhiên nói:

“Ta nghe nói, chủ tử đã bắt đầu muốn ăn....phải không?”

“Đúng vậy.” Ta ở phòng bếp làm cái gì đều có người theo dõi. Mỗi lần bưng đồ ăn đi ra ngoài, đem bát đĩa trống trở về, không phải là chủ tử ăn thì còn có thể là ai.

“Tiểu tử ngươi bổn sự không nhỏ a, mới đến vài ngày liền đem chủ tử khó hầu hạ kia hống thành này nọ.” Trần tổng quản ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm ta. Ta hướng ông khấu đầu:

“Tiểu nhân chính là tận tâm hết sức vì ngài cùng chủ tử mà làm việc.”

“Hừ.” Trần tổng quản không rõ cho nên hừ một tiếng,

“Nhìn ngươi là cái dạng ngốc nghếch khờ khạo, không nghĩ tới sẽ nói những lời này a.” Những lời này làm cho ta không biết nên làm thế nào để đáp trả, chỉ có thể cúi đầu không nói gì.

“Bất quá bộ dáng của ngươi quả thật có thể lấy được hảo cảm của chủ tử. Lúc trước ta chính là nhìn đến khuôn mặt này mới chọn ngươi, thật đúng là dùng được đi.” Câu nói của Trần tổng quản làm cho ta nhiễm một tâm thê lương,

Ta không muốn cố ý lấy lòng Vân, hết thảy, đều là ta tự nguyện......

“Ta gọi ngươi tới, cũng không phải là chuyện gì, chẳng qua nhìn ngươi hầu hạ chủ tử rất tốt! Cho nên muốn thưởng cho ngươi một ít bạc.” Trần tổng quản từ trên bàn trà lấy ra một túi gấm đưa đến trước mặt ta,

“Đây là mười hai bạc, thưởng cho ngươi, ngươi muốn dùng như thế nào đều có thể.” Ta nâng lên túi gấm, tay hơi hơi phát run:

“Tiểu nhân tạ ơn Trần tổng quản.”

“Hảo hảo làm, tận tâm hầu hạ chủ tử, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn thế này.”

“Vâng.”

“Tốt lắm, lui xuống đi.” Trần tổng quản hướng ta phất tay sau liền tự nâng lên cốc trà, không thèm phản ứng với ta.

Ta đứng dậy rời đi, nhưng mười hai bạc này trong tay làm cho cước bộ của ta trở nên trầm trọng...

Trong tay ta, là số tiền có thể mua lại tự do cho mình...... Không phải sao?

Nhưng vì cái gì lòng lại nặng trịch như giữ một tảng đá lớn?

Nặng đến mức không thở nổi...

***

Một quyển sách hướng đầu của ta phi mạnh tới, làm cho thần trí đang đắm chìm trong suy nghĩ của ta giật mình hoảng sợ.

“Vân?” Ta theo bản năng lấy tay che lại chỗ bị đau, vẻ mặt ngờ nghệch nhìn người đứng trước mặt.

“Số lần ngẩn người của ngươi hôm nay rất nhiều nga!” Vân lấy tay cầm sách điểm nhẹ đầu mũi của ta, bộ dáng trách cứ nói.

“A, phải không?” Ta ngây người một chút. Quả thực không chú ý tới.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Vân thoáng hơi gập người cúi xuống, đối mặt với ta. Gương mặt tuấn mỹ trước mắt làm cho lòng ta vô cùng kích động, sợ hãi tim mình thực sự sẽ nhảy ra khỏi ngực, ta một mực thối lui đến một khoảng cách an toàn.

“Không, không có suy nghĩ cái gì a.” Ta lắc đầu nói. Y thấy ta cố ý cùng y bảo trì khoảng cách, trên mặt lộ ra một tia hờn giận:

“Nếu khó mở miệng ta đây cũng không ép.” Vân ngồi trở lại trên bàn. Ta nhìn y sinh khí, bất chấp trái tim còn có thể hay không bay ra khỏi lồng ngực, liền lập tức chạy đến bên y giải thích:

“Không phải là ta không muốn nói, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào...”

“...... Lại, lại nói, ta là một tên hạ nhân, cho nên cảm thấy được, cảm thấy được cùng Vân ngươi làm bằng hữu...... Làm cho ta cảm giác rất tò mò, rất chân thật......” Ta đứt quãng nói ra tâm tình. Vân sau khi nghe xong, nghiêng đi ánh mắt nhìn ta:

“Mấy ngày nay ngươi đều suy nghĩ chuyện này?”

“Ân.” Ta gật gật đầu. Vân thật sâu nhìn ta một cái, đột nhiên phì một cái nở nụ cười...

Mà ta lại ngẩn ngơ.

Bộ dáng khi Vân cười rộ lên thật sự đẹp lắm a! Tự nhiên, tuyệt trần, gột rửa thoát tục, tựa như tiên tử lạc hạ phàm, dễ dàng đoạt đi hô hấp người khác.

“Ta còn nghĩ là chuyện gì, nguyên lai là việc này a.” Vân đứng lên, lúc ta còn chưa hoàn hồn thì hai tay y đã đặt lên vai ta.

“Cái gì hạ nhân, loại này ta không muốn nghe lần thứ hai!” Y vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt là chân thành vô hạn.

“Không người nào giá cả thế nào, đều là nhân đem nhân xem thấp, ngươi đánh giá mình như vậy. Nếu ta để ý đến việc đó, ngươi nghĩ ta sẽ cùng ngươi đương bằng hữu sao?”

“Phong Vang, ta là thật sự muốn cùng ngươi trở thành tri tâm bằng hữu, cho nên, ngươi không cần lại vì việc này làm cho phiền lòng......” Tay y nhẹ nhàng xoa mặt của ta,

“Đã biết chưa?”

“Ân.” Ta lại gật gật đầu vẻ mặt tiếp thu bình thản, nhưng ta biết mắt của mình đã ươn ướt.

“Ngươi xem, mắt ngươi đều đỏ cả a.” Y thấy bộ dáng của ta, ánh mắt tỏ vẻ đau lòng.

Cuối cùng, Vân đem ta ôm vào lòng ngực, cẩn thận an ủi. Vì biết rõ cảm tình của y đối với ta rất tốt, ta nhịn không được rốt cuộc vẫn là rơi lệ.

Hiện tại, ta hiểu được. Người đang ôm ta, so với ta còn sớm hơn, khẩn thiết hơn mà tha thiết ước mơ tự do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.