Trúc Linh bước ra đối diện với hắn, đôi mắt nàng cong lên chứa đầy ý cười. Nhưng nàng đã quên một điều quan trọng. Sau khi đến kinh thành của Phong Thần nàng đã không có dịch dung lại. Giờ đây chỉ có khuôn mặt tuyệt sắc kiều diễm của Phong Linh chứ không phải tư sắc bình thường của Hoàng Trúc Linh tiểu thư như mọi người đã biết rõ. Mặc dù, đêm hôm tối như vậy cũng khiến Hoả Thiên Đức nhận ra điều bất bình thường đó. Hắn luyện công tất nhiên sẽ luyện tất nhiên sẽ luyện thính lực, thị lực đến mức có thể nghe rõ những tiếng động dù âm thanh rất bé, nhìn thấy rõ ràng những thứ trong đêm tối om.
Hoả Thiên Đức ngây người một lần nữa trước dung mạo mà hắn trước kia đã ngây dại, trầm luân vì nàng. Tại sao Linh nhi của hắn lại dịch dung thành bộ dạng này? Không thể. Chẳng phải toàn bộ thuốc dịch dung đều đưa hết cho Hoa Dung rồi sao. Nàng lén giấu đi? Nhưng hắn biết với tính cách của nàng sẽ không làm thế, nàng không thích chế giễu người khác, nàng càng không phải làm thế để chiếm lấy tình cảm của hắn.
Trúc Linh thật tội nghiệp vẫn ngây thơ không biết gì, chỉ cảm thấy hắn lạ lạ, nàng giật giật tay áo hắn.
- Ngươi có sao không? Sắc mặt ngươi kém lắm?
Nàng không kìm chế được quan tâm hắn.
Hoả Thiên Đức giật tay áo ra khỏi tay nàng, xua tay lắc đầu:
- Ta không sao đâu. Hắn là ai?
Trúc Linh nhăn mày sâu. Biểu hiện thế này không sao là có quỷ. Hay hắn ghen với Lưu Thanh? Chắc thế rồi, nàng vội giải thích:
- Đây là Lưu Thanh, là thuộc hạ của đại ca ta. Lần này đi Phong Thần ta có thu hoạch lớn. Ta mua được được Dung Tiên Thảo và một số dược liệu để điều chế Dịch Dung thuốc. Bọn Hoa Dung ca đâu, ngươi đưa ta đi tìm họ để điều chế thêm Dịch Dung thuốc nha.
Hoả Thiên Đức ngỡ ngàng đến giọng hắn có chút không bình tĩnh:
- Nàng nói nàng chưa điều chế Dịch Dung phải không?
Trúc Linh rất ngay thẳng:
- Tất nhiên rồi, ô hôm nay ngươi lạ thật.
Hoả Thiên Đức bỗng ôm chặt vào lòng, ngả đầu vào bờ vai nhỏ bé của nàng. Hắn không nói gì cả. Không ai biết cảm giác lúc này của hắn vừa có chút tức giận vì cảm giác bị lừa dối nhen lên lại vừa vui sướng, con tim hắn không thay đổi tình yêu với nàng. Tại sao hắn không phát hiện nàng sớm hơn cơ chứ. Người hắn đã từng ngày đêm mong nhớ chính là người hắn đang yêu. Hoá ra sau tất cả bao nhiêu năm người làm hắn rộn ràng thương yêu cùng hạnh phúc chỉ có nàng mà thôi. Dù nàng là ai, mang thân phận nào thì nàng vẫn là người hắn yêu.
- Nàng là nương tử của ta, ngươi nghĩ ta không có quyền ôm nàng sao?
Lưu Thanh không sợ trời không sợ đất, cố cãi:
- Tiểu thư nhà ta chưa được sự đồng ý của phụ mẫu sao xuất giá làm vợ ngươi cho được?
Hoả Thiên Đức kệ hắn, ném cho hắn đúng một câu:
- Ta lấy nàng về sẽ không còn xa đâu. Vả lại ngươi không có quyền cản ta.
Lưu Thanh:
-...
Phải rồi hắn lấy gì mà cản hắn chứ, công chúa còn không lên tiếng hắn có thân phận gì để tách họ ra chứ. Lưu Thanh thở dài bước sau hai người họ.
- Ngươi cũng nên buông ta ra đi.
- Nương tử, không nên xa lánh vi phu a.
-------------------
Trong lều trại của của tiểu đội Chí Đại.
Hoa Dung căm phẫn:
- Chết tiệt, nếu biết như vậy lúc đi ta mang theo mấy chục lọ dịch dung cho xong. Ai, mai là chúng ta không còn đồ dùng rồi. Chết tiệt... Nếu Hoàng Song về lúc này thì tốt quá đi
Trúc Linh cười cười:
- Sao chết được đây, Dung ca.
- Aiz Hoàng Song à, đừng phiền ta nha ta đang bực mình đấy.
Hoa Dung than thở. Và chẳng hề thấy sự hiện diện của Trúc Linh.
Nàng nín cười bỏ ra một trăm gốc Dung Tiên Thảo, hươ hươ trước mặt Hoa Dung.
- Dung Tiên Thảo a. Cho ta cho ta.
Hoa Dung nhìn kẻ kia, ngỡ ngàng hỏi:
- Ách, ngươi là ai vậy? Dung Tiên thảo ngươi đưa cho ta.
Trúc Linh sững người, bọn họ cư nhiên không biết nàng sao? Mới có mấy hôm thôi mà họ đã quên nàng rồi ư? Không. Chắc họ đang đùa nàng thôi.
- Huynh nói gì vậy? Đệ là Hoàng Song mà.
Hoa Dung ôm vội vàng Dung Tiên thảo vào ngực cưng chiều.
- Hoàng Song đâu có đẹp như ngươi.
Cái này gọi là chê xấu đấy hả.
- Thái tử, đây là...
Sao đến cả Chí Đại đại ca cũng không nhận ra nàng là sao?
Hoả Thiên Đức tiếp lời.
- Đây là khuôn mặt thật của Hoàng Song, trước kia hắn dịch dung. Các ngươi không phải xa lạ.
Trúc Linh giật nảy mình. Khuôn mặt thật là sao chứ? Nàng lục túi đồ của mình rút ra một cái gương đồng nhỏ đưa lên soi. Khuôn mặt tinh tế kiều diễm kia... Nàng quay sang nhìn hắn, hắn đã biết nàng là ai rồi sao?
Hoả Thiên Đức không nói năng gì, nhẹ vuốt tóc nàng như muốn nói: " Nàng là ai không quan trọng, trái tim ta chỉ vẫn hướng về nàng mà thôi."