Lần này thực sự Phong Phỉ Thuý đã chạm đến giới hạn của Phong Linh rồi. Nàng vừa ôm thân thể không chút sinh khí của Xuân Hoa đi từ từ, lúc này thực sự nàng cũng không rõ mình nên đi đâu.
- A, công chúa... Xuân Hoa tỷ tỷ... tỷ ấy...
Phong Linh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Xuân Mai, hơi cúi đầu xuống một chút rồi cất giọng nặng nề nói:
- Xuân Mai xin lỗi em... Là ta đã hại nàng ấy.
Xuân Mai vội lắc đâu rồi ôm tỷ tỷ ruột của mình từ tay Phong Linh, cả thân thể yếu ớt không chịu nổi sức nặng của Xuân Hoa ngồi sụp xuống đất. Xuân Mai ôm ghì đầu Xuân Hoa vào lòng, nấc lên thổn thức. Nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi.
- Công chúa,...không do lỗi của người. Em... biết người là người tốt sẽ không hại tỷ ấy...
Phong Linh siết tay. Đôi mắt mông lung khẽ loé tia hàn quang. "Xuân Hoa ta sẽ không để em phải oan uổng nơi chín suối đâu... Thù này ta sẽ trả cho em."
Đàng xa, có tiếng người tới dồn dập.
Một hồng y đỏ chót vội vàng đi tới...
Hương rượu phảng phất trong không gian...
****
Hắc y nhân vừa ôm Phong Phỉ Thuý ra ngoài, đôi mắt sắc lạnh lâm vào trầm tư. Hắn vốn dĩ chỉ đứng ngoài xem cuộc chiến đấu của hai tỷ muội Phong Thần thôi nhưng khi đại công chúa Phong Linh hạ sát Phong Phỉ Thuý, hắn chợt thay đổi ý định. Hôm nay bất cứ người nào trong hai nàng đều không thể chết. Vừa hay, Phong Phỉ Thuý tính vốn ương ngạnh, không suy nghĩ trước sau rất dễ lợi dụng để góp phần hoàn thành sự nghiệp của hắn- thống nhất giang sơn, xây dựng một thế lực hùng mạnh nhất đại lục này.
Hắn đưa Phong Phỉ Thuý đến một nhà trọ, ôm nàng tiến vào căn phòng. Một vài kẻ khẽ hãi hùng ngước nhìn hắn, vội vã lui ra cho hắn đi.
Phong Phỉ Thuý khẽ run rẩy trong tay hắn, cắn vào môi bật máu. Nàng không biết hắn là ai nhưng dẫu sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, chắc hắn sẽ không đem giết nàng đâu. Quả thực nàng ta không dễ giải quyết như nàng nghĩ.
- Ân nhân, cảm tạ ngươi. Không có ngươi chắc giờ ta đã chết rồi.
Hắc y nhân nắm chặt cằm nàng, nâng lên.
- Công chúa Phong Phỉ Thuý... Không, có lẽ phải gọi là tội đồ của Phong Thần mới đúng chứ... Ngươi thật đáng thương. Với chút thực lực của ngươi mà muốn đánh lại Phong Linh quả là quá khó.
Phong Phỉ Thuý cảm giác cằm như nứt ra bởi sự thô bạo của hắn, nàng rên rỉ:
- Ân nhân, đau quá, ngươi bỏ ta ra. Ta muốn giết Phong Linh... Nàng là cái gì mà tranh với ta chứ... A, đau quá...
Hắn thả lỏng tay ra áp sát nàng, ghé tai thì thầm:
- Ta sẽ giúp ngươi giết nàng ta, chỉ có điều, công chúa, ngươi phải là người của ta, nghe lệnh ta, ta chỉ hướng bắc, ngươi không được đi hướng nam. Ta bảo ngươi bò thì ngươi không được phép đứng hiểu chưa?
Phong Phỉ Thuý khẽ run lên. Tên này thật đáng sợ... Hắn có thể giết nàng không? Phỉ Thuý nắm chặt tay, đôi mắt loé lên sự kiên định cùng sát khí.
Hắc y nhân khẽ vuốt má nàng, nhếch môi cười:
- Nói. Nói mau, thứ ngươi muốn là gì?
- Giết Phong Linh.
- Nói to lên.
- Ta muốn giết Phong Linh.
Phải nàng phải giết Phong Linh, nàng sẽ cho nàng ta nếm mùi vị của tử vong. Tất cả những gì nàng ta có, Phong Phỉ Thuý nàng sẽ đoạt lấy.
Hắc y nhân thoáng thấy ánh mắt đang ngập đầy sát khí kia bỗng hứng thú cười. Hắn biết Phong Phỉ Thuý có giúp ích cho kế hoạch của hắn, nàng ta sẽ là quân cờ tốt nhất để hắn giành giang sơn. Hắn bỗng đè nàng lên giường, xé tan bộ bạch y nhàu nát của nàng. Mỹ nhân bên cạnh không hưởng là không phải lẽ... Hắn cười dâm tà, cúi xuống cắn tai nàng ta.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?... Mau mau... Buông ta ra... Tránh ra, đừng làm vậy... Aaaaaa... Đau quá, xin ngươi đừng... Huhu... Ngừng lại đi, xin ngươi đấy...
Phong Phỉ Thuý kêu gào trong bất lực, trơ mắt nhìn hắn đoạt tấm thân trinh trắng mà nàng luôn gìn giữ cho người kia.
****
Sau vụ ám sát không thành vào hôm thành hôn, Phong Hoàng truyền lệnh truy bắt Phong Phỉ Thuý. Tất nhiên là lúc này nàng ta cùng tên hắc y nhân đã thành công thoát khỏi Kinh thành Phong Vân.
Phong Linh cùng Hoả Thiên Đức cũng không ở Phong Thần lâu thêm một ngày nào. Một phần vì Phong Linh còn tức giận vì cái chết của Xuân Hoa, một phần là hai người muốn về Hoả Thánh thật nhanh để hoàn thành hôn lễ. Và cũng vì sự kiện kia nên Hoả Thánh Quốc tổ chức cũng đơn giản. Khi Phong Linh nhận Hoả Phượng Ngọc thì nghi lễ kết thúc. Hoả Phượng Ngọc tượng trưng cho thân phận Quốc mẫu cho Hoả Thánh, nên nhận Ngọc cũng chính là sự công nhận thân phận cao quý của Thái tử phi của hoàng thất và dân chúng.
Một tháng trôi qua cũng thật nhanh.
Nguyệt Thiên chân truyền sắp bắt đầu khai mạc. Người người từ tất cả các quốc gia đều đổ dồn về Hoả Thánh Quốc bởi lần này trụ sở được đặt ở nơi đây. Cứ mười năm trụ sở lại di chuyển đến một quốc gia trong tứ đại quốc gia của Ngọc Huyền đại lục. Nhưng người chủ trì lại không ở quốc gia đó mà lại là người ở Nguyệt Thiên Cốc đứng đầu là trưởng lão Liễu U, Liễu Hà và Liễu Nhạc trực tiếp chủ trì. Ba trưởng lão ấy có tu vi cao nhất Nguyệt Thiên Cốc cũng như cao nhất ở Ngọc Huyền đại lục.
Vì số lượng đăng kí tham gia Nguyệt Thiên Chân Truyền không hạn định nên trong một tháng qua các cường giả mọi phương đều đổ về đây. Ai cũng mong có một suất vào danh sách ứng cử viên thánh nữ, thánh tử. Có thể không may mắn trở thành Chân Truyền Thánh nữ thánh tử nhưng được vào Nguyệt Thiên Cốc rèn luyện sẽ có ích lợi to lớn trong việc rèn luyện của mình, thậm chí gia tộc còn được hưởng lây. Tất nhiên, danh sách kia có 20 suất, lọt được vào hạng 20 người đứng đầu đâu phải chuyện đơn giản. Dù đã giới hạn độ tuổi tham gia dưới 40, nhưng quả thực người tham gia vẫn không hề ít một chút nào, khắp đại lục có khoảng 2000 người đăng kí tham gia. Tỉ lệ đối chọi thật quá khủng bố.
Và hôm nay, số lượng người đến ngày càng nhiều. Cả kinh thành Hoả Thánh như muốn loạn hết cả lên, rồng rắn lẫn lộn. Thỉnh thoảng lại có cuộc chiến đấu nho nhỏ lại xảy ra khiến Hoả Hoàng đau đầu, giao quyền cho Hoả Thánh thái tử xử lí. Do đó từ hôm hôn lễ xong, hắn luôn chân luôn tay. Ngay cả thời gian cho tuần trăng mật cũng chẳng có nữa. Phong Linh biết hắn bận rộn, không làm phiền hắn xử lí, nàng ngày ngày an ổn thỉnh an hoàng hậu Ly Cơ, bồi bà đi dạo trong Ngự Hoa Viên hay thưởng hoa, thêu thùa. Quả thật Phong Linh đã hoàn thành chức trách của người con dâu hiền thục. Ngoài ra thời gian rảnh nàng luyện công, mong có thể đạt được chức vị Thánh Nữ Chân Truyền sánh vai cùng hắn đến Thập Linh đại lục.
- Linh nhi, ta thật mệt mỏi.
Lúc này Hoả Thiên Đức nằm dài trên giường nhìn nương tử của mình đang ngồi ở bàn gương chải đầu than thở. Phong Linh cởi trung y đưa cho cung nữ ngay đó, rồi phẩy tay cho nàng lui ra. Nàng đi từ từ đến bên giường.
- Mệt gì chàng hả? Hôm nào ta cũng thấy chàng kêu mệt mà vẫn hùng dũng như thế. Hôm nay cấm.
Hoả Thiên Đức ôm eo Phong Linh kéo nàng ngã lên người hắn, tham lam hôn môi nàng. Hai tay không ngừng dao động trên người nàng.
- Nương tử nàng đừng dỗi ta nữa.
Phong Linh đẩy hắn ra, mặt phiếm hồng run run nói:
- Chàng mà dám tiến thêm bước nữa, ta cho chàng biết tay.