Phong Hoa Kỷ

Chương 25: Tông xe



Tại khu biệt thự nào đó ở Thượng Hải, bảo vệ cẩn trọng đứng gác trước cửa lớn, nghiêm ngặt đến nỗi một con ruồi cũng khó lòng bay qua được. Nơi đây là chỗ ở của một nhân vật nổi tiếng, trước kia họ còn không biết, giờ mới ngộ ra nhân vật đó chính là Sincerely.

Bên ngoài đám phóng viên đã chờ đợi ròng rã hai ngày, nhiều người nản chí lục tục thu dọn đồ đạc nhưng trong lòng thực không cam tâm, bọn họ không tin Sincerely không trở về.

Trời quả không phụ lòng người, ngay lúc họ đang dần tuyệt vọng nhất, xa xa phía trước một chiếc Ferrari đỏ đang phi đến, ai nấy đều hết sức phấn chấn. Có điều, họ không biết làm thế nào để ngăn chiếc xe đó lại, hơn nữa chiếc xe cũng không có vẻ gì là giảm tốc độ nghênh đón họ.

Hoa Hi Mạt mang Thẩm Trác Di lao như bay về nhà mình, cô cũng đã sớm thấy đám phóng viên trước khu nhà, theo lệ cũ, để Thẩm Trác Di xuống xe, còn mình tăng tốc tiến vào khu biệt thự. Nhưng sự việc kế tiếp đây lại khiến Hoa Hi Mạt không kịp trở tay. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, một phóng viên đột ngột chạy ra giữa đường, dang rộng hai tay chắn trước xe Hoa Hi Mạt.

“Dừng xe! Như vậy sẽ gây ra án mạng đó.” Thẩm Trác Di nhịn không được đoạt lấy tay lái nhưng bị Hoa Hi Mạt chặn lại.

“Cô như vậy mới là giết người ấy, yên ổn ngồi im đấy cho tôi.” Hoa Hi Mạt nghiêm túc, căn cứ theo khoảng cách trước mắt, dùng hết sức đạp phanh xe lại, thế nhưng xe không hề có dấu hiệu giảm tốc, sắc mặt Hoa Hi Mạt dần chuyển trắng.

“Tại sao cô đạp phanh rồi mà chiếc xe vẫn không ngừng lại vậy?!” Thẩm Trác Di cũng phát hiện ra có điểm không đúng, mà kẻ ngốc chắn trước xe cứ như là bị điểm huyệt, ngơ ngơ ngác ngác, anh ta có biết là hành động ngu xuẩn này cũng đủ để cướp đi tính mạng của anh ta!

“Có người đã động vào xe của tôi.” Hai bên thái dương của Hoa Hi Mạt túa ra mồ hôi lạnh, rõ ràng lúc nãy khi cô đua xe với Triều Hề Nhiên mọi thứ còn rất tốt, vì sao lúc này phanh xe lại không ăn nữa? “Cô nên cẩn thận bảo vệ đầu của mình, khả năng cao sẽ có chấn động mạnh đấy.”

Thẩm Trác Di không biết đối phương định làm gì, nhưng vẫn nghe theo lấy hai tay ôm đầu.

“Cô cũng cẩn thận đấy!”

“Ừ” Hoa Hi Mạt mỉm cười, mắt thấy sắp đụng tay phóng viên kia, cô đột nhiên đánh tay lái, ferrari nhanh chóng đổi chiều, nhưng phía trước không phải là đường đi, việc thay đổi này cũng không thể tránh khỏi tai nạn.

Kết quả là, đang lúc mọi người nín thở theo dõi diễn biến, ferrari mang theo sự tức giận đâm vào một cây đại cổ thụ cách đó không xa, bánh xe vẫn không ngừng quay mang theo khói bụi mù mịt. Tiếng motor nổ vang không có ý định ngừng lại.

“Có thể nào sẽ nổ tung không?” Một người lên tiếng, không ai đáp lại, nguyên nhân là bởi họ vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi trước cảnh tượng vừa xảy ra.

“Mau báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương! Mau lên!” Có ai đó hét lớn.

Thẩm Trác Di cùng Hoa Hi Mạt đều bởi vì va chạm mạnh mà ngất đi một lúc, người đầu tiên tỉnh lại là Thẩm Trác Di, cô kinh ngạc nhận thấy chiếc xe bị đâm đến mức méo mó không còn nhận ra hình dạng, càng kinh ngạc hơn nữa là ở những giây cuối cùng cũng là thời khắc nguy hiểm nhất Hoa Hi Mạt đã lấy thân mình che chắn cho cô.Thẩm Trác Di biết đầu cô đang chảy máu, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống che đi tầm mắt cô, mơ hồ quan sát người bên cạnh, cô ấy vẫn đang hôn mê.

“Hoa Hi Mạt, mau tỉnh lại đi” Thẩm Trác Di lay lay đối phương nhưng người kia lại chẳng hề có bất kì phản ứng nào.

Bất đắc dĩ, cô cố gắng dùng sức đá văng cửa xe, thân thể nghiêng ngả muốn đem Hoa Hi Mạt ra ngoài. Cho dù có dùng hết sức, vô luận thế nào cũng không khiến đối phương xe dịch lấy một phân. Thẩm Trác Di cẩn thận đến xem, mới phát hiện ra là cánh tay Hoa Hi Mạt bị kẹp.

Mặc kệ cánh tay đang đau đớn, cô dùng sức lật tấm vách ngăn rút tay Hoa Hi Mạt ra, có như vậy mới có thể đem cô ấy ra ngoài.

“Bên trong có ai không?” Ngoài xe có một giọng nói truyền tới

“Có! Mau cùng tôi cứu người, mau lên!” Thẩm Trác Di như chết đuối vớ được cọc, ra sức khẩn cầu, đối phương do dự một lúc rồi đi qua bên cửa kính phía Hoa Hi Mạt quan sát. Nhìn y phục của hắn hẳn là bảo vệ khu này rồi.

“Tay cô ấy bị kẹt, anh mau tìm công cụ đến, phải cạy ra mới có thể kéo cô ấy ra ngoài được!” Thẩm Trác Di nói lớn.

“Việc này...” Tên bảo vệ thoáng chần chừ.

“Cầu xin anh đấy!” Thẩm Trác Di gần như kêu lên, sắc mặt Hoa Hi MẠt ngày càng trắng, màu môi cũng nhạt dần. Thẩm Trác Di biết, cánh tay kia của Hoa Hi Mạt bị kẹt lại nhất định có vết thương, chắc chắn là đang chảy máu, nếu như lôi ra trễ, sợ rằng... Có khả năng cô ấy...

Chết tiệt!

“Được, xin cô đợi một chút!” Bảo vệ trong nháy mắt quay người rời đi, để lại hai người trong xe.

Thẩm Trác Di thử đánh thức đối phương, cô ghé xuống bên tai Hoa Hi Mạt cất giọng nỉ non:“ Cô còn không mau tỉnh lại đi, cô còn chưa nói cho tôi rõ chân tướng, còn rất nhiều việc cần cô giải thích, cô còn nợ tôi một chuyện, làm sao có thể... Cô làm sao có thể nhẫn tâm buông bỏ thế giới này?”

Lông mi Hoa Hi Mạt thoáng dật dật.

Thẩm Trác Di thấy được khoảnh khắc đó, vui mừng nắm chặt lấy tay Hoa Hi Mạt, nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên cơ thể đang lạnh dần của cô ấy “ Tôi sẽ mau chóng đưa cô ra ngoài, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu.”

“Này, cậu thật sự muốn qua bên đó sao?” Một bảo vệ kéo một bảo vệ khác lại:“ Chiếc xe đó không biết lúc nào sẽ phát nổ, nhà cậu còn có mẹ già con nhỏ, nghĩ cho kĩ đi.”

“Bên trong đó còn có hai mạng người nữa, tôi không thể thấy chết mà không cứu” người bảo vệ cầm chiếc cờ lê nhìn chiếc ferrari đang bốc khói, trong lòng đấu tranh.

“Chuyện đó đâu liên quan đến cậu, đã báo cảnh sát rồi mà, họ rất nhanh thôi sẽ tới. Hãy để cho bọn họ cứu người đi, đó chẳng phải là trách nhiệm của bọn họ sao? Cứ cho là cậu cứu được người sau đó các phương tiện truyền thông sẽ ca ngợi cậu như một vị anh hùng, còn có thể nhận quà tạ lễ của Sincerely nữa. Nhưng nếu không thì sao, lỡ khi cậu qua ban bên đó, người còn chưa cứu được chiếc xe đã phát nổ, cậu cũng theo đó mà đi luôn vậy người nhà cậu phải dựa vào ai đây? Bọn họ sẽ chẳng ai quan tâm đến việc cậu không màng tính mạng qua đó cứu người, họ chỉ quan tâm xem Sincerely sống chết ra sao thôi. Cậu còn lo chuyện bao đồng như thế để làm gì?”Người bảo vệ kia lại ngó qua bên hiện trường, thở dài một hơi. Người đồng nghiệp nói không phải là không có đạo lý, chúng ta không thể để an nguy của người khác mà làm ảnh hưởng tới tính mạng của mình. Cậu cau mày, suy nghĩ một hồi xoay người hướng chiếc xe bị nạn chạy tới.

“Trời đất ạ, cậu vẫn không nghe lời khuyên của tôi! Quên đi, tôi mặc kệ cậu!”

Thẩm Trác Di biết lúc này cô không thể khóc, nhất định phải kiên cường. Bảo vệ cầm cờ lê đặt bên cạnh Thẩm Trác Di, sau đó rời đi.

“Cô gái, thật xin lỗi tôi chỉ có thể giúp cô đến thế, đừng trách tôi.”

Thẩm Trác Di cầm lấy cờ lê bất đắc dĩ quay lại nhìn Hoa Hi Mạt:“ Xem ra chỉ có thể dự vào bản thân rồi.”

Ai ngờ lúc này đây Hoa Hi Mạt đã lấy lại được ý thức, bàn tay yếu ớt đấy đối phương.

“Cô mau đi đi, đừng động vào tôi” Cô nói.

“Im miệng. Tôi không thể bỏ cô lại.” Thẩm Trác Di cự tuyệt không chút khách khí:“ Thay vì nói những lời vô nghĩ như vậy, cô hay dùng hết sức mà rút tay ra đi, tôi còn chưa biết yêu đương là gì, chưa lấy chồng tôi chưa muốn chết.”

“Phì...” Hoa Hi Mạt xưa nay chưa từng thấy ai ở vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như cô ấy mà còn khua môi múa mép được, tay cô đích thực là đã bị mất rất nhiều máu, sức lực cũng giảm đi không có cách nào rút tay ra ngoài được. Cô ngước mắt nhìn, khuôn mặt Thẩm Trác Di hết sức nghiêm túc, nhất thời ngạc nhiên.

Triều Tịch, cô ấy cũng giống như chị, rất mạnh mẽ nhưng cũng rất cố chấp... Giống như thời khắc chị muốn bảo vệ em... Là em vô dụng, là em bất cẩn, rõ ràng có thể dùng năng lực của bản thân bảo vệ chị cả đời... nhưng lại luôn khiến chị phải rơi vào cảnh hiểm nguy.

“Xin lỗi...” Hoa Hi MẠt vỗ về Thẩm Trác Di.

Thẩm Trác Di giật mình, ánh mắt này của Hoa Hi Mạt cô hình như là đã thấy qua ở nơi nào,đó là một ánh lưu luyến.

“Này, không cạy ra nữa cả hai chúng ta đều chết ở đây đấy.”

“Tôi không để ý đâu.” Hoa Hi Mạt cười cười:“ Chuyện nhỏ ấy mà.”

Mặt Thẩm Trác Di đen lại, thầm nghĩ người này đến giờ mà còn đùa giỡn kiểu đó, hơn nữa, có gì tốt đẹp mà cười...

“Tôi nói một hai ba, cô sẽ rút tay ra, nghe rõ chưa?” Thẩm Trác Di đã sắp xếp xong vị trí cờ lê, muốn cạy ra một vết nứt, từ đó Hoa Hi Mạt có thể dễ đang đưa tay ra ngoài.

Hoa Hi Mạt gật đầu.

Một chiếc xe cảnh sát cùng một chiếc xe cứu thương đi tới, từ đằng xa đã nhìn thấy khói đặc mù mịt, kèm theo đó là những tiếng nổ mãnh liệt.

“Không ổn rồi, xe kia có thể nổ tung!” Một người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phó lái cau mày.

“Sở trưởng, đây đã là tốc độ nhanh nhất của chúng ta rồi.” Có lẽ người vẫn còn cứu được.”

“Cậu chẳng biết gì cả, người này không bình thường, nếu như xảy ra chuyện, đừng nói là cậu, cả tôi cũng không tránh khỏi phiên phức.”

“Sở trưởng, ngài đừng dọa cháu.”

“Dọa hay không lát nữa cậu sẽ biết, hi vọng họ đều an toàn, bằng không cả cậu và tôi đều tới số rồi.”

“Haha, thế trận thật hoành tráng.” Thẩm Trác Di thán phục, dù máu cháy che khuất tầm mắt cô, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra cả đồn công an dồn hết lực lượng đến nơi này, nếu người ngoài nhìn vào hẳn sẽ hiểu lầm nơi đây có khủng bố tập kích.

“Hoa tiểu thư đâu?” Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục dẫn đầu đoàn đi tới, vừa quan sát hiện trường vừa cúi thấp đầu nhìn Thẩm Trác Di bên trong xe cứu thương.

“Cô ấy đang nằm trước mặt ngài đấy thôi, đang định đưa cô ấy đến bệnh viện.” Thẩm Trác Di trào phúng nửa đùa nửa thật nói:“ Các ngài đến vẫn là chậm, có điều lực lượng thật hùng hậu nha. BÌnh thường xuất cảnh đều dùng tốc độ như vậy sao?”

“Cô, đây là Lý sở trưởng, xem lại thái độ của cô đi.” Một viên cảnh sát khác xen vào.

“Hóa ra là sở trưởng a, vậy tôi giao cô ấy cho các ngài....... Tôi.....” Thẩm Trác Di lời còn chưa nói hết đã bất tỉnh nằm nhoài bên cạnh Hoa Hi Mạt.

“Mau đến xem xem, mọi người làm gì vậy?” Lý sở trưởng đã nhìn thấy Hoa Hi Mạt nằm trong xe cứu thương, sắc mặt cô trắng bệch, vết thương trên cánh tay khiến người ta giật mình, nhưng càng bất ngờ là từ tay cô chảy ra một dòng máu, một loại màu tím sền sệt...

“Thì ra đây là... cái này thật sự...”

“Cái gì thật sự?” một cảnh sát đứng bên cạnh thấy biểu hiện trên mặt của sở trưởng liền muốn xem xét tình cảnh trong xe cứu thương, nhưng đã bị Lý sở trưởng dùng cơ thể chắn mất, hắn ra phía trước xe cứu thương, ra lệnh:“ Lên xe, đem người đến bệnh viện đa khoa.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì, đây là mệnh lệnh.”

“Rõ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.