Phong Hoa Kỷ

Chương 6: Nghi ngờ



Vân Phi phát điên rồi.

Khiến hắn phát điên dĩ nhiên không phải vì chuyện quân Mỹ rút khỏi iraq, không phải vì năm 2010 giá cổ phiếu giảm, đương nhiên cũng không phải vì những tin tức ly hôn nhiều như núi. Mà nguyên nhân chỉ có một, đó là sự mất tích của Thẩm Trác Di.

Giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên, từng phút từng giây đều nhắc nhở hắn: Thẩm Trác Di đã mất tích được 8 giờ rồi, hiện vẫn chưa trở lại làm việc.

Vân Phi rời khỏi ghế xoay, đẩy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy hai sinh viên đang cắm cúi làm việc mà vị trí của Thẩm Trác Di vẫn trống không. Trên bàn làm việc của cô, cây tiên nhân cầu vẫn đang phát triển tươi tốt mặc kệ chủ nhân của nó sống chết thế nào. Có điều nếu để như vậy, nó cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm, trừ phi chủ nhân của nó quay về chăm sóc cẩn thận.

“Alo, khi nào cô Thẩm đến làm việc bảo cô ấy vào gặp tôi nhé” Vân Phi tùy tiện dặn dò một sinh viên:“ Nhớ nói cô ấy đến ngay đấy, có việc”

“Vâng” Cô sinh viên khiêm nhường, lễ phép nghe chỉ thị, một phần cũng vì đây là công việc đầu tiên của cô, ít nhiều cũng phải tuân theo đạo lý mà làm.

Sau khi đợi được tiếng đóng máy cạch cạch của chủ biên, liền thần thần bí bí tìm đến sinh viên còn lại để tán gẫu:“ Ê, gấu trúc, cậu nói xem chủ biên cùng phó chủ biên của chúng ta là có quan hệ gì? Vốn dĩ tôi nghĩ họ là một cặp, nhưng tình hình này lại có vẻ không giống. Bạn gái mất tích, làm gì có bạn trai nào lại chầu chực ở văn phòng chờ bạn gái đến để mắng, lại còn cả ngày nói muốn trừ lương cơ chứ?”

Cái người được gọi là gấu trúc kia kì thực chỉ là một cô gái bị thiếu ngủ dẫn đến vành mắt có chút thâm lại, bị người ta gọi như vậy nhiều cũng quen rồi.

“Có người nói chủ biên khi còn học đại học đã theo đuổi chị Thẩm, sau khi tốt nghiệp chị ấy cùng chủ biên thành lập nên cái tạp chí nhỏ bé này, bởi vậy quan hệ giữa hai người bọn họ có hơi phiền phức. Cậu cũng biết mà, đánh là thương mắng là yêu, càng đánh càng mắng chính là hữu ái” Gấu trúc sau khi nói bậy một trận, ngược lại lại cảm thấy có chút đạo lý, vậy nên bỏ qua không để tâm đến nữa.

“Tôi nghe nói chị Thẩm là ra ngoài tìm cái cô Sincerely gì đó...”

“A, cái người đó, tác giả của “Phù Hoa Mộng” Sincerely đấy á?” Làm một fangirl trung thành, Phương Ưu nhất định sẽ không bỏ qua tin tức thú vị này, huống chi đây còn là một trong những tác giả cô thích nhất, tuy rằng khẩu vị của cô thay đổi liên tục, nhưng trong lòng cô Sincerely vẫn giữ một vị trí độc nhất vô nhị.

Gấu trúc quyết định cùng cô tán gẫu về đề tài này, mắt liếc qua văn phòng của chủ biên, xác định hắn đang làm việc tạm thời sẽ không ra ngoài mới nhẹ nhàng dịch ghế qua bên cạnh Phương Ưu:“ Đúng vậy, chính là cô ấy. Chị Thẩm qua một vài mánh khóe biết được vị tác giả đó đang ở trên chiếc tàu hoàng gia, liền một đường phi thẳng đến HongKong, nghe nói là đã về từ mấy ngày trước, nhưng đến nay vẫn chưa đi làm.”

“Cái vị Sincerely mà cậu nói tới trông thế nào?” Phương Ưu bắt đầu đoán mò:“ “Phù Hoa Mộng” có lối văn duy mỹ cảm động như vậy, tác giả đích thị là một đại mỹ nhân””Dẹp đi” gấu trúc cắt lời cô:“ Có một vài thứ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, tuyệt đối không được có ý nghĩ dơ bẩn với nó.”

Dứt lời cô đứng lên, đẩy ghế về vị trí cũ, liền nghe sau lưng có tiếng răng rắc, rất giòn. Quay đầu nhìn chằm chằm Phương Ưu, ánh mắt không khỏi sững sờ.

“Cô đang ăn cái gì vậy?” Gấu trúc nhìn hộp bánh trên tay Phương Ưu, cảm thấy rất quen mắt, ngặt nỗi hiện thời lại không nhớ ra đã thấy ở đâu.

“Bánh bích quy a~” Nói xong tiện đà nhét thêm một cái vào miệng, hai má cô phồng lên trắng trắng hồng hồng như trẻ con, nhìn thật chỉ muốn véo mấy cái.

“Ở đâu có vậy?” Gấu trúc phi thường kinh ngạc, linh tính mách bảo có điều không hay:“ Cái đó, trong ngăn kéo của tôi, tôi đã khóa lại rồi mà?”

Bánh bích quy này chính là thứ kỷ niệm cho chuyến đi Disneyland năm ngoái của ô ở HongKong!!!

Phương Ưu hơi sửng sốt, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển qua nhìn Gấu Trúc một cách đầy tội lỗi.

“Đúng rồi.”

...

“Alo, chào bạn, số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng để lại lời nhắn qua hộp thư thoại”

“Sincerely, rốt cuộc em đã đắc tội với ai vậy, tình thế bây giờ rất bất lợi, đợi đến khi nào an toàn, chúng ta liên lạc sau”

Là thanh âm của Đoàn Dữ Thành.

“Xoạt” một tiếng, Hoa Hi Mạt đem rèm cửa ra đồng thời mở cửa sổ. Một làn gió thanh mát lùa vào làm thổi bay những sợi tóc cô làm lộ ra cái trán bóng trắng mịn, đôi môi thanh tú hơi mím, hàng mi dài, cong có phần hơi nhếch lên.

Nghe thấy tiếng động trên giường, Hoa Hi Mạt xoay người tựa lên bệ cửa sổ, ánh mắt dừng lại tại gò núi nhô lên nho nhỏ.

Cái người trốn trong chăn đó hình như không có suy nghĩ muốn đi ra, đầu tiên là lộ ra đôi mắt nhỏ, sau đó cơ hồ thấy có gì không đúng liền né tránh trùm chăn lại giả bộ ngủ.

Hoa Hi Mạt thấy vậy vừa giận, vừa buồn cười.

“Đừng giả bộ, tôi biết cô tỉnh rồi” Cô đi tới kéo chăn ra để cho người kia không còn chỗ ẩn náu. Nhưng xem chừng người này muốn dây dưa với cô, nhất quyết giữ lấy chăn, không để lộ mình.

“Tôi không...”

“Thẩm Trác Di, nếu cô không đi ra, tôi sẽ giết người diệt khẩu, những thứ không nên nhìn của cô tôi đều nhìn thấy hết rồi” (O.o??) Hoa Hi Mạt nở nụ cười quỷ dị, uy hiếp:“ Tôi sẽ đếm đến 3, nếu cô vẫn cứ như vậy, đừng trách tôi vô tình”

“Ba...” Người trong chăn hình như có hơi động đậy.

“Hai...” Hoa Hi Mạt cảm giác được chiến thắng sắp đến gần.

“Đừng đếm, tôi có thấy cái gì của cô đâu” Thẩm Trác Di vén chăn ngồi dậy, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai chuyện liền bĩu môi:“ Tối qua... rõ ràng là cô chủ động”

Hoa Hỉ Mạt nghe xong bật cười, cô gái này hình như hiểu nhầm cái gì rồi. Mắt thấy điệu bộ cô trông rất đáng yêu, liền quỳ gối trên giường, hướng Thẩm Trác Di từ từ bò tới...

Thẩm Trác Di lại bị hành động của người kia dọa một phen, thực muốn bỏ chạy, nhưng làm sao có thể, đối phương đã nhanh chóng dùng tay khóa chặt cô lại.

“Cô... cô lại muốn làm gì nữa đây?” mặt Thẩm Trác Di ửng hồng, tim bay tán loạn. Theo lý thuyết chuyện ám muội phát sinh giữa hai người phụ nữ đáng lẽ cô nên từ chối mới phải, thế nhưng...

Thẩm Trác Di đánh bạo nhìn người kia, tuy rằng vẫn đeo mặt nạ nhưng trên người có thứ gì đó đang hấp dẫn cô, một loại tốt đẹp mang tên thu hút cùng ham muốn, đủ để Thẩm Trác Di có chút do dự, sau cùng vẫn là giãy dụa liên tục.

“Còn chưa tiến đến mà “ Hoa Hi Mạt cảm thấy thú vị, giơ tay làm cho người kia xoay mặt lại nhìn cô.

Thẩm Trác Di phát hiện đôi đồng tử của người này rất đen, đen một cách thuần túy như là vũ trụ vậy, có thể hút tất cả mọi thứ vào trong đó.

Hoa Hi Mạt cũng chỉ muốn đùa giỡn trước mặt kẻ ngốc này một chút thôi, thế nhưng sự tình lại phát triển theo hướng cô không ngờ tới, càng đến gần người này cô càng có cảm giác đây chính là chuyển thế* của người đó.

(* đại loại là kiếp sau, đầu thai sang kiếp khác v...v.)

Vừa nghĩ đến người đó, Hoa Hi Mạt bỗng ngẩn người, thở dài, xoay người đưa lưng về phía Thẩm Trác Di, thấp giọng nói:“ Cô mau đi đi, tối hôm qua giữa hai chúng ta chưa có chuyện gì cả, cô yên tâm”

Này kẻ ngốc, mới hôn một cái thôi mà cô đã xỉu rồi, đến mức đó sao?

Hoa Hi Mạt lơ đãng nở nụ cười, Thẩm Trác Di đằng sau lưng tất nhiên là không nhìn thấy. Cô cảm thấy đã đắc tội với vị nữ hiệp này rồi, trong lòng tràn đầy áy náy, nói:“ Thật xin lỗi, đã mang cho cô thêm phiền toái rồi”

“Đi thôi, nơi này ở lại lâu không tiện”

“Ờ...ừm...” Thẩm Trác Di miễn cưỡng đáp ứng, vừa chỉnh trang lại bản thân, vừa liếc nhìn Hoa Hi Mạt. Cô ấy vẫn ngồi ngây ngốc trên giường, gương mặt tựa hồ là đang chút suy tư. Trong lòng có một chút hụt hẫng, nhưng sau cùng cô nghĩ đây có lẽ là điều tốt nhất, cô ấy cứu cô một mạng, cô cũng đã báo đáp, nên kết thúc ở đây thôi.

Nghĩ như thế Thẩm Trác Di cảm thấy thật cao thượng, liền cao hứng hỏi:“ Cái đó, nữ hiệp này, tại sao cô lại có hắc cánh lúc biến thân?”

Hoa Hi Mạt liếc cô một chút, lạnh nhạt nói:“ Chuyện xả ra hôm qua cô hãy xem như một giấc mơ đi, tất cả những gì liên quan đến tôi cô nhất định phải quên, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Thẩm Trác Di hành nghề nhiều năm, tự nhiên biết người này có phần kỳ quái nhưng cô cảm thấy cô ấy không hề có ác ý, nếu không tại sao lúc cơ thể suy yếu nhất lại liều lĩnh đến cứu cô?

Không sao, nếu cô ấy có nỗi khổ tâm riêng không thể nói, cũng không miễn cưỡng cô ấy.

Thẩm Trác Di đứng trước cửa, cùng cô nói câu tạm biệt, đối phương nhẹ nhàng ừ đáp lại, tuyệt đối không có thêm bất kỳ động tác nào. Thẩm Trác Di có chút đau lòng, ít nhiều cũng đã đồng sinh cộng tử một ngày một đêm, đến lúc từ biệt sao lại lạnh lùng như vậy.

Cô hướng tới chiếc cửa vừa được mở khóa, bỗng nhiên một làn gió phía sau vụt đến, đưa tay đặt lên tay cô:“ Mở cái khác đi” Hoa Hi Mạt kinh hãi thốt lên.

Nhưng không kịp ngăn cản Thẩm Trác Di mở cửa theo quán tính, cô quay đầu lại nhìn Hoa Hi Mạt lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng trên cổ, nhất thời không thể hô hấp, ngờ ngợ cảm thấy bóp cổ mình là một người đàn ông.

“Tại sao cô ta lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.