Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 20: Muốn động thủ?



Edit: Gió

Thiển Hạ vừa về đến phủ đã nghe nói mẹ con Cận thị bị khiển trách, hơi nhíu mày, đi thẳng về viện của mẫu thân.

Nhưng vừa vào đến viện đã nghe thấy tiếng phụ thân và mẫu thân cãi nhau.

“Ngươi là chính thất mà sao lại hẹp hòi như vậy? Chỉ là phù quang cẩm thì có gì ghê gớm mà ngươi phải nói đến tai lão phu nhân?”

“Lão gia, đây là đồ của Tiểu Hạ. Nếu trong mắt lão gia, cái đó không tính là gì thì việc gì Cận thị phải lén lút lấy đi làm y phục? Phải biết rằng, đây là đồ Lưu phu nhân tặng cho Tiểu Hạ, còn nói rõ ràng phải mặc cùng với Lưu tiểu thư trong sinh thần của thiếp.”

“Vậy thì sao? Thiển Tiếu vốn xinh đẹp, mặc phù quang cẩm sẽ càng xinh đẹp hơn. Đến lúc Lưu phu nhân có hỏi thì nói Tiểu Hạ đưa cho muội muội là được rồi. Như vậy, không phải Tiểu Hạ lại được tiếng là một tỷ tỷ rộng lượng sao?”

Vân thị nghe xong cười giễu cợt nói, “Ta đúng là không biết lão gia lại suy nghĩ cho Tiểu Hạ như vậy. Nhưng đó là đồ của Tiểu Hạ. Lô Thiển Tiếu chỉ là một thứ nữ lại dám muốn đồ của đích tỷ, cái này mà truyền ra ngoài, lão gia không sợ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”

Lô Thiếu Hoa vừa nghe nàng nhắc đến thứ nữ liền nổi lên một bụng lửa giận.

Hắn vốn muốn nâng Cận thị lên làm bình thê, nhưng không ngờ Cận thị lại liên tiếp phạm phải sai lầm, bất đắc dĩ đành phải trì hoãn chuyện này lại. Hơn nữa, Cận thị chủ yếu là chọc phải lão phu nhân. Hắn làm sao có thể không nhìn mặt mũi lão phu nhân chứ?

Mấy ngày nay, Lô Thiếu Hoa bị Cận thị dỗ dành đã sớm quên mất lúc trước mình đã đáp ứng lão phu nhân thế nào. Bây giờ lại bị Vân thị đả kích, tức giận nói, “Thứ nữ, thứ nữ, trong mắt ngươi chỉ biết phân chia chi thứ! Ta cho ngươi biết, ta sẽ chọn ngày nâng Cận thị lên làm bình thê!”

Mặc dù, Vân thị đã không còn ôm ảo tưởng với Lô Thiếu Hoa nhưng bây giờ nghe chính miệng hắn nói, một chút cũng không giấu giếm, chẳng lẽ, hắn không quan tâm đến thể diện nữa sao? Đây là ý gì? Chính thức lật bài ngửa với mình sao?

Vân thị giận đến hít thở không thông, môi run run, sau khi bình tĩnh lại, nghĩ đến điều gì đó lại khẽ cười một tiếng, “Tốt thôi. Nếu lão gia đã muốn như vậy, không bằng ngày mai mở tiệc tiến hành làm lễ luôn đi! Chỉ có điều, hình như lão gia đã quên quy định của Tử Dạ ta. Nếu như vợ cả không đồng ý, lão gia muốn lập bình thê, sợ là cũng không được. Nếu lão gia muốn trở thành trò cười của cả Duẫn Châu thành, thiếp cũng không có vấn đề gì.”

Trên mặt Lô Thiếu Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc!

Hắn thật không ngờ, Vân thị ôn nhu điềm đạm từ trước tới nay lại trở nên lớn mật như vậy. Không những dám không nghe lời hắn lại còn dám mở miệng châm chọc hắn.

“Ngươi!” Lô Thiếu Hoa tiến lên mấy bước, nét mặt hung ác, tay giơ lên cao.

“Phụ thân định làm cái gì vậy?”

Cơ thể Lô Thiếu Hoa cứng đờ, sau đó thấy Thiển Hạ đang ngược sáng đứng giữa cửa. Rõ ràng là một đôi mắt sáng thuần khiết nhưng không hiểu vì sao, lúc nào hắn cũng thấy dường như bên trong xen lẫn thứ gì đó lạnh lùng và buốt giá.

Trong lòng Lô Thiếu Hoa vô thức phát lạnh, tay khẽ run lên, lúng túng để xuống. Hắng giọng, sau đó không được tự nhiên nói, “Không có gì, thấy trâm cài tóc của mẹ ngươi bị lệch, ta định giúp nàng chỉnh lại.”

Dứt lời, không quan tâm Thiển Hạ có tin hay không, ánh mắt Lô Thiếu Hoa lóe lên một cái, trốn tránh nhìn về phía sau, cảm giác mình còn ở lại chỗ này sẽ không thoải mái, dứt khoát đi qua người Thiển Hạ, vội vàng rời đi.

Thiển Hạ cụp mắt, sau đó chậm rãi xoay nửa người, nhìn phụ thân đang bỏ trốn, trong mắt hiện lên hận ý sâu đậm.

Bởi vì xoay người lại nên bị áng mặt trời chiếu vào, Thiển Hạ khép nửa mắt, trên khuôn mặt trắng noãn nổi lên một chút coi thường và khinh bỉ.

Lô Thiếu Hoa ơi Lô Thiếu Hoa! Kiếp trước các ngươi trù tính hãm hại ta, nhưng cuối cùng ta cũng tận tay tiễn các ngươi về Tây Thiên. Cho nên, ta vốn không định tìm ngươi tính sổ nữa nhưng ngươi nghìn vạn lần không nên động thủ. Muốn đánh mẫu thân ta sao? Lương tâm của ngươi bị chó tha rồi sao?

Năm ấy, ngươi bần hàn đói khổ sao không thấy đánh mẫu thân ta?

Năm ấy, ngươi không quyền không thế sao không thấy nhắc đến bình thê?

Hôm nay có bản lãnh, có tiền đồ lại cảm thấy mẫu thân ta làm ngươi mất mặt?

Cái gì gọi là ăn cháo đá bát? Lô Thiếu Hoa, ngươi đúng là một hảo nam nhân!

Vân thị thấy con gái tiến vào, vừa rồi còn quật cường, bây giờ đều sụp đổ cả. Ánh mắt từ ái nhìn con gái mới mười tuổi còn biết bảo vệ người thân hơn mình, đáy lòng càng đau xót, khổ sở.

“Đều là mẫu thân vô dụng, sợ là con cũng phải chịu ủy khuất rồi.” Vân thị nức nở nói.

“Mẫu thân, vừa rồi, người làm rất tốt! Người là mẫu thân tốt nhất trên đời, không ai có thể so sánh được.” Thiển Hạ nói, lại kéo Vân thị ngồi xuống, sau đó ôm cánh tay nàng, có chút nũng nịu.

“Đứa bé ngoan. Mẫu thân đã nghĩ kỹ rồi. Con nói đúng, phu quân không có lương tâm, bỏ đi cũng được! Nhưng chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút nữa, nương không thể để mình con lưu lại nơi này được. Trong Lô phủ này lấy đâu ra một người tốt chứ?”

Thiển Hạ thấy mẫu thân cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lập tức nở nụ cười, “Mẫu thân, cuối cùng người cũng nghĩ thông rồi. Người tính toán xem trong Lô phủ còn bao nhiêu bạc? Bây giờ, chuyện bếp núc hoàn toàn do người định đoạt, mọi thứ trong phủ, chúng ta cũng không cần lo nữa, người chỉ cần lấy lại những thứ của người là được. Chúng ta không nợ Lô phủ, đương nhiên, cũng không thể để cho Lô phủ thiếu nợ người.”

“Ngươi, đứa nhỏ này! Nhưng ta có một điều không hiểu, sao con có thể nghĩ ra được biện pháp này?”

“Mẫu thân nói chuyện phù quang cẩm?” Thiển Hạ cười nói, “Mẫu thân cho rằng tam muội là một người tử tế sao? Nàng ta trông ngây thơ nhưng thực ra đã phân tích thấu đáo hết mọi việc. Biết Cận thị bất quá cũng chỉ là một phòng thiếp thất, mà phụ thân lại là một người coi trọng thanh quan, dĩ nhiên không muốn mang tiếng với bên ngoài là ái thiếp diệt thê, cho nên, nàng ta sẽ chọn đứng chung một chiến tuyến với chúng ta.”

“Chỉ là, mẫu thân cho rằng, nếu như khiến cho mẹ con Cận thị không được sủng ái nữa thì tam muội muội và di nương nàng cũng sẽ an phận?”

Hiểu rõ ý tứ của Thiển Hạ, trong lòng Vân thị trầm xuống.

Nặng nề thở dài một cái, dường như có phần rầu rĩ, lại có chút hối hận!

“Mẫu thân, người không cảm thấy hôm nay phụ thân có gì đó không bình thường sao?”

“Cái gì?” Vân thị sửng sốt, hiển nhiên là không hiểu nàng đang nói cái gì.

Vừa rồi phụ thân đi qua người con, hình như nữ nhi ngửi thấy trên người ông ấy có mùi kết hương nhàn nhạt. Nếu con gái nhớ không nhầm, mùi này chỉ có ở điền trang của mẫu thân mới có.”

“Kết hương?”

“Mẫu thân đã quên, người lấy danh nghĩa là chưởng quầy thuốc, còn tự mình trồng không ít dược liệu trong điền trang sao? Trong đó có một vị là kết hương.”

Mới đầu, Vân thị còn hoài nghi, sau khi nghe Thiển Hạ nói xong liền biến thành khiếp sợ, phẫn nộ cùng với một loại cảm giác như bị sỉ nhục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.