Thiển Hạ đoán không sai, rất nhanh, Vân gia gia chủ hiện nay, Vân Thương Ly cũng chính là cậu của nàng đã tới Duẫn Châu.
Chỉ có điều, Thiển Hạ không nghĩ tới, cậu mình không chỉ là ngọc thụ chi lan còn có một tay y thuật vô cùng tốt. Theo hắn tới còn có con trai độc nhất của hắn, Vân Trường An.
“Thân thể Thiển Hạ không có gì đáng ngại nhưng vẫn phải cẩn thận điều dưỡng. Vừa khéo lần này xuất phủ, ta mang theo mấy vị thuốc điều dưỡng thượng đẳng, có thể để cho nàng dùng.”
“Ca ca, đều tại muội không tốt, còn liên lụy Thiển Hạ đi theo cũng chịu ủy khuất.”
Vân Thương Ly lắc đầu một cái. “Tất cả đều là số mệnh! Nếu không có Lô Thiếu Hoa thì làm sao muội có Thiển Hạ bây giờ?”
Vân thị sững sờ, dường như khó hiểu, một lát sau, sắc mặt tái mét, “Ca ca, ca, ca muốn đưa Thiển Hạ ra khỏi thành?”
“Nguyệt nhi, muội là người Vân gia nên biết họ Vân đại biểu cho cái gì. Năm ấy, muội nhất định không theo ta vào núi, phụ thân cũng chưa từng ép muội. Hôm nay, muội có được một nữ nhi thiên tư thông minh, lại rất có tuệ căn như Thiển Hạ, chẳng lẽ, muội vẫn muốn cản ta đưa nàng đi sao? Ở cùng muội, con bé sẽ phải chịu biết bao nhiêu khổ cực đây?”
Vẻ mặt Vân Thương Ly từ đầu đến cuối thanh thanh đạm đạm, lời nói ra cũng không rõ vui buồn lại khiến cho Vân thị cảm giận được áp lực trước nay chưa từng có.
Vân thị quay người lại, thấy dưới hiên, Vân Trường An đang cầm một vật nhỏ chọc Thiển Hạ vui, trong lòng ngày càng cảm thấy mình thực có lỗi với đứa con gái này.
“Ca ca, nhưng Thiển Hạ năm nay mới mười tuổi! Huynh thực sự phải mang nàng vào núi?”
Yên tâm! Chuyến này Trường An cũng sẽ theo bồi ta một đoạn. Không có vấn đề gì! Hơn nữa, ta mang bọn muội về kinh thành trước, sau đó mới đưa Thiển Hạ đi. Như vậy tính ra, thời gian còn ít nhất ba, bốn tháng nữa.”
Vân nghĩ hiện tại thân thể Thiển Hạ không tiện lặn lội đường xa, nếu điều dưỡng một thời gian lại còn hồi kinh nữa, đích thực cũng phải mấy tháng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân thị không còn khó chịu nữa. Ít nhất, nữ nhi sẽ không lập tức rời đi, vậy là đủ rồi.
Một lúc lâu sau, Vân thị dường như nghĩ tới điều gì, “Ca, vị Tiếu nương tử kia?”
“Ừm. Nàng có lên lớp dạy mấy ngày, nói Thiển Hạ tư chất vô cùng tốt, không chỉ là tài đánh đàn, tâm tư nàng cũng cực tốt. Sau khi theo ta vào núi, không tới ba năm, nhất định sẽ có chút thành tựu. Muội hãy yên tâm, con bé là cháu ngoại của ta, ta có thể hại con bé sao?”
“Ca, hiện tại Trường An thế nào? Có tiến bộ không?”
Vân Thương Ly lắc đầu, “Thiên tư của hắn bình thường, không được gọi là quá tốt. Tạm thời cứ quan sát thêm xem thế nào!”
“Trường An còn nhỏ, ca cũng đừng sốt ruột. Nhưng ca muốn dẫn hai đứa nhỏ vào núi vậy sản nghiệp của Vân gia?” Vân thị có phần lo lắng nói.
“Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng ta đón muội về kinh. Nếu ta rời kinh chắc chắn sẽ an bài nhân thủ xử lý cẩn thận mọi việc làm ăn của Vân gia nhưng sổ sách các loại không thể tùy tiện giao cho người khác. Muội sinh ra từ Vân gia, nghĩ đến những thứ này sẽ không làm khó được muội.”
Vân thị gật đầu, biết đây là để cho nàng sau khi hồi kinh trên danh nghĩa của Vân gia trợ giúp xử lý những sản nghiệp này. Nàng vốn họ Vân, đây là trách nhiệm của nàng, sao có thể khước từ?
“Hiện tại, Vân Kính Lệ kia thế nào?” Vân Thương Ly tìm một băng ghế ngồi xuống, trong giọng hơi có chút chán ghét.
“Bị đưa về nông thôn rồi, mẫu thân cũng không làm gì thái quá, cho mẹ con các nàng một tòa nhà. Nếu như mẹ con các nàng chịu an an ổn ổn mà sống qua ngày thì chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Vân Thương Ly cười nhạt một tiếng, “Muội cũng nói là “nếu như”! Vân Kính Lệ là người sẽ như vậy sao?”
“Sao ca ca lại nhớ tới nàng?”
“Nàng ta viết một lá thư gửi cho tộc trưởng. Muội cũng biết, chuyện chọn tộc trưởng kế nhiệm của Vân gia, ta cũng có phần. Vả lại, mấy năm gần đây, một vài sự vụ trong tộc đều giao cho ta xử lý. Tộc bá thấy bức thư này liền chuyển thẳng cho ta.”
Vân Thương Ly nói, lại khoát tay, gã sai vặt vội vàng đưa đến một phong thư nhăn nhúm.
Vân thị có chút nghi ngờ mở ra xem, chưa đọc xong đã giận đến mức đập bức thư kia lên bàn đá, cả giận nói: “Vân Kính Lệ này đúng là không biết xấu hổ là gì. Làm ra chuyện mất mặt như vậy còn dám nói xấu ta với đại tẩu. Quả thực là vô sỉ!”
Vân Thương Ly vẫn lạnh lùng nhìn lướt qua chỗ hiên nhà, cười nói; “Cần gì phải nổi giận. Bất quá chỉ là một phụ nhân vô tri, cũng đáng để muội phải như vậy sao?”
Mặt Vân thị thoáng đỏ, có chút bực mình nói: “Muội biết tính tình muội không được như ca. Đại tẩu có thấy thư này không?”
“Có.”
“Đại tẩu có nói gì không?”
“Nàng nói, nàng ở kinh thành xa xôi còn mẹ con Vân Kính Lệ ở Duẫn Châu, vẫn nên để muội xử lý. Nhưng muốn ta nhắc muội một câu, đừng quên thân phận của mình.”
Vân thị mím chặt môi, nàng hiểu ý tứ của đại tẩu, đây là đang nhắc nhở nàng, không nên hạ thấp thân phận của mình, làm ra một số chuyện không đúng phẩm cách.
Bên kia, Thiển Hạ và Trường An chơi với nhau rất vui. Kiếp trước, Thiển Hạ không tiếp xúc nhiều với vị biểu ca này, trong lòng Thiển Hạ luôn có một chút áy náy. Bây giờ sống lại, lại nhìn thấy khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của biểu ca, Thiển Hạ cảm thấy cả người mình cũng trở nên ấm áp hơn.
Đang nghe Trường An kể một số chuyện lý thú ở kinh thành, Thiển Hạ đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt thâm thúy bắn tới, hơi nghiêng đầu nhìn qua, cách cửa sổ, thấy được ánh mắt cao thâm khó dò của cậu.
Tiếp xúc với ánh mắt của cậu, Thiển Hạ cảm thấy mình như một đứa trẻ sơ sinh, toàn bộ bản thân mình đều bị phơi bày trước mắt hắn, không gì có thể giấu giếm được!
Cảm giác kỳ quái này khiến cho Thiển Hạ nhớ đến chuyện bản thân mình sống lại một cách quỷ dị. Chẳng lẽ, cậu đã nhìn ra điều gì?
Nói cách khác, Thiển Hạ dường như cảm thấy ánh mắt của cậu xuyên thấu thân thể mình, chạy thẳng đến nơi sâu nhất trong linh hồn mình, thấy được du hồn thống khổ, không ngừng hối hận của mình ở kiếp trước.
Một lớn một nhỏ, một trắng một xanh, bốn mắt nhìn nhau, dường như có gì đó đang từ từ ấp ủ, từ từ nổi lên giữa hai người. Có gì đó trở nên bất đồng…
Thiển Hạ vội vàng thu tầm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tim đập thình thịch, cái cảm giác bị người nhìn thấu bí mật đúng là không tốt chút nào!