Cụ thể thì Thiển Hạ cũng không biết cậu dùng cách gì khiến Hòa Ninh công chúa từ bỏ ý định triệu kiến mẹ con nàng, chỉ biết là mấy ngày liền, cậu đều bận túi bụi.
Ban đêm, Thiển Hạ đang cùng Tam Thất luyện chữ, nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Trong lòng Thiển Hạ căng thẳng, bởi vì những tiếng hô bắt thích khách bên ngoài không ngừng vang vọng khắp bầu trời Vân phủ.
Tam Thất nghe thấy có phần hoảng hốt, “Tiểu thư, chúng có nên tìm một chỗ trốn đi không?”
Con ngươi Thiển Hạ tối sầm lại, thanh âm này hình như là ở thiên viện, hơn nữa, càng giống như là phát ra từ phía thư phòng của cậu.
Cùng đêm đó, tại Thừa Càn cung Tử Dạ quốc cũng truyền đến tin tức, hơn mười thích khách đột nhiên làm loạn Vân gia, làm ba người chết, hơn mười người bị thương. Vân Thương Ly vì bảo vệ Vân lão phu nhân cũng bị thương nhẹ, mà bị thương nặng nhất là nữ nhi của Vân Tiểu Nguyệt, Thiển Hạ.
Thời điểm nghe được tin này, Hoàng thượng đầu tiên là cả kinh, sau đó là vô cùng tức giận, gạt tay một cái làm vỡ tan chiếc đèn lưu ly trước giường.
“Hòa Ninh quả nhiên to gan lớn mật! Nếu Vân Thương Ly đã tự mình nói với nàng, nàng cần gì phải gây chuyện như thế này? Bây giờ thì tốt rồi, bày ra chiến trận lớn như này, nàng muốn ai tới thu thập cục diện rối rắm này cho nàng đây?”
“Hoàng thượng, xin ngài trước hãy bớt giận.”
“Đi, sai người đi cả đêm triệu Hòa Ninh công chúa vào cung cho trẫm. Còn có, phái người thái y viện hỏa tốc đến Vân phủ.”
Nội thị do dự một chút, “Hoàng thượng, bất quá chỉ là một tiểu cô nương, cần gì phải kinh động đến thái y viện?”
Nói bóng nói gió, chẳng qua cũng là muốn nói, chỉ một Thiển Hạ nho nhỏ đâu xứng mời thái y đến xem cho nàng?
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt giận dữ càng tăng thêm, “Ngươi thì biết cái gì. Trẫm muốn xem Vân Thương Ly kia có thực sự bị thương hay không, Còn Thiển Hạ kia, có thực sự như tin tức, bị thương đến mức suýt tắt thở?”
“Dạ, Hoàng thượng.” Đại thái giám hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, lúc này rốt cuộc cũng minh bạch, Hoàng thượng chân chính để ý, không phải là công chúa phái bao nhiêu kẻ đi ám sát mà là vị Vân đại nhân kia, đến tột cùng có bị thương thật hay không, mà Thiển Hạ vẫn khiến Vận Ninh công chúa một mực nhớ nhung lúc trước, lại có thực sắp không được hay không.
Nói trắng ra, cái Hoàng thượng để ý chính là lần này Vân gia bị bao nhiêu đả kích? Còn có, Thiển Hạ kia có phải có chỗ nào kỳ lạ hay không?
Bình minh ngày hôm sau, trước khi Hoàng thượng vào triều sớm, thái giám tổng quản mới vội vàng báo lại: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Vân đại nhân đúng là bị thương nhẹ mà vị tiểu cô nương kia, nghe nói là mấy nhiều máu, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nghe nói bị một kiêm đâm vào tim, khả năng có thể sống được không lớn.”
Hoàng thượng sau khi nghe xong, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Như vậy, Vân Thương Ly định làm thế nào?”
“Hồi Hoàng thượng, nghe nói, Vân đại nhân đã truyền thư đến các sản nghiệp danh hạ, lần tìm danh y.”
Ừm. Tốt, sai người đem chút thuốc bổ qua tặng. Ngoài ra, truyền ý chỉ của trẫm, Hòa Ninh công chúa ngỗ nghịch với trẫm, cấm túc ba tháng.”
Ba tháng? Đây chẳng phải là vừa vặn bỏ lỡ ngày đại hôn của Lâm Thiếu Khang?
“Hoàng thượng, nếu hiện giờ đã không còn ai nghi ngờ đến trên người Hòa Ninh công chúa, người cần gì phải?”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, “Vân Thương Ly kia là ai? Thủ đoạn của Hòa Ninh có thể giấu giếm được hắn? Chỉ có điều, lần này, Thiển Hạ kia bị thương nặng, ngược lại, khiến cho trẫm yên tâm không ít. Nếu như nàng quả thực có bản lĩnh thông thiên cũng không đến nỗi bị thương thành như vậy! Bây giờ còn chưa đến lúc người của hoàng thất và Vân gia lật mặt với nhau, vẫn nên trấn an mới thỏa đáng.”
“Hoàng thượng nói phải.”
Tổng quản ra ngoài phân phó với tiểu thái giám vài câu, sau đó vội vàng hầu hạ Hoàng thượng mặc xong long bào, lại tới ngọc đái, theo sát vào triều.
Chưa được mấy bước, cước bộ Hoàng thượng lại dừng lại, mi sơn hơi vặn, “Trường Bình vương phủ gần đây thế nào?”
“Hồi Hoàng thượng, Trường Bình vương gần đây thân thể không thoải mái, nghe nói là sốt ruột vì thế tử. Lúc này, mấy vị trắc phi vương phủ, các thử tử, vì thế tử vị mà tranh giành ngươi sống ta chết.”
Trường Bình vương Mục Thanh Hòa nắm giữ năm mươi vạn binh mã Tử Dạ quốc. Bởi vì, tổ tiên lập được kỳ công cho nên được phá lệ phong làm vương gia khác họ, cha truyền con nối. Mà vị vương gia mũ sắt này vẫn luôn là tâm bệnh của Tự Dạ hoàng.
“Hừ! Mục Lưu Niên thực không sống quá hai mươi năm tuổi?”
“Hồi Hoàng thượng, ngoại trừ Vân đại nhân từng đoán mệnh cách, hơn mười vị thái y của thái y viện từng chẩn mạch cũng nói vậy.”
Đại tổng quản cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của chủ tử một cái, sau đó cấp tốc cúi đầu, Trường Bình vương phủ, đây chính là đại kỵ trong lòng Hoàng thượng nhiều năm qua. Tự lên tinh thần, không được mắc sai lầm khi nói.
“Ừm. Nhưng mà lần trước trẫm tới Trường Bình vương phủ, nhìn mặc Mặc Lưu Niên mặc dù thân thể hơi kém một chút nhưng Mục vương phi cũng không phải là người dễ lừa gạt, sao có thể để cho những người đó càn quấy như vậy?”
“Hồi Hoàng thượng, bây giờ, tâm tư của Trường Bình vương mà vương phi đều ở trên người thế tử. Trường Bình vương vì thế tử tim linh dược khắp thiên hạ, mấy năm nay, ngay cả chính sự cũng không phải không tham dự sao ạ?”
Đại tổng quản lại lén nhìn sắc mặt của chủ tử, vẫn là không tốt, lần nữa nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, Mai trắc phi là thân muội muội của Mai quý phi trong cung, Trường Bình vương phi cũng không tiện đối với nàng quá mức, dù sao cũng còn phải nghĩ tới Mai gia.”
Hoàng thượng cuối cùng cũng hài lòng một chút, khẽ cười hai tiếng, “Nếu nhi tử của Mai trắc phi nhận Trường Bình vương phủ, ngược lại cũng không sai.”
Hoàng thượng dứt lời, bước nhanh về hướng Càn Thanh cung. Còn đại tổng quản sau khi đứng ngẩn tại chỗ mới vội vàng đưa tay lau mồ hôi, theo sát phía sau, trong đầu cũng âm thầm suy đoán, lời này của Hoàng thượng, rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm hay chỉ là thăm dò mà thôi?
Đại tổng quản tiến cung đã nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ trong cung này khắp nơi đều là nguy hiểm.
Hôm nay, Hoàng thượng tin chiều hắn, các nương nương chủ tử các viện cũng đều coi trọng liếc hắn một cái. Bây giờ, thế lực của Hoàng hậu mà Mai quý phi ở trong cung đang cân bằng nhau, không phân cao thấp. Trong lúc đó, đích hoàng tử và mấy vị thứ hoàng tử cũng chưa nhìn ra khác biệt gì. Ai biết được Hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Mấy lời kia có thể hay không là đang thăm dò một kẻ nô tài như hắn?
Đại tổng quản nuốt một ngụm nước miếng, quyết định vẫn nên quên lời Hoàng thượng vừa nói đi.
Thiên uy khó dò, ai biết trong đầu Hoàng thượng thực sự hướng vào ai?
Nhưng mà, Trường Bình vương phủ? Mắt đại tổng quản chớp chớp, trước mắt lại không tự chủ hiện lên hình ảnh gầy gò ốm yếu, thiếu sức sống của vị kia, trong đầu cũng mờ hồ có chút bất an. Phải biết rằng, độc kia năm ấy, là do đích thân hắn hạ!