Vân phủ gấp đến tối tăm mặt mũi. Vân Tiểu Nguyệt khóc một ngày một đêm, ngất đi tỉnh lại ba lần.
Vân Thương Ly dặn dò Trình thị một tấc cũng không rời Vân Tiểu Nguyệt, hơn nữa, còn nói rõ, tự mình sẽ nghĩ cách cứu Thiển Hạ, không chỉ vậy, còn không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy hắn.
Vì vậy, giữa Vân phủ hoảng loạn, hiện giờ cũng chỉ có mình Thiển Hạ trong Trầm Hương viện, cũng coi như thanh tịnh.
Ngay cả Tam Thất, tỳ nữ thiếp thân của Thiển Hạ, lúc này cũng bị đuổi ra hành lang coi chừng, không dám lớn tiếng.
Vân Trường An canh giữ bên cửa chính phòng, nghiêng người một cái, xuyên qua rèm châu có thể thấy được một bên gò má của Thiển Hạ.
“Cậu, đây là vì sao?”
Trong phòng ngủ, Thiển hạ hoàn hảo không tổn hao gì, thần sắc không có chút nào giống sắp chết.
“Biểu hiện lúc trước trước mặt Vận Ninh công chúa, quả nhiên đứa tới hiềm nghi của Hoàng thượng. Hắn đã nổi lên nghi ngờ đối với con, mà biện pháp tốt nhất bây giờ, chính là khiến con bị trọng thương không khỏi. Như vậy, ta mới có thể dẫn con ra khỏi Lương thành.”
“Cậu, nếu lúc đầu người không nói với con, trực tiếp mang con đi, có gì không được?” Thiển Hạ không hiểu, nếu biết Hoàng thượng sẽ làm khó dễ, sao còn cần vẽ vời thêm chuyện?
“Con đột nhiên biến mất lại không bị người khác nghi ngờ? Vả lại, Hoàng thượng vốn nghi kỵ Vân gia chúng ta cũng không phải một sớm một chiều. Lại nói, nếu lúc đầu không phải vì dời lực chú ý của Hoàng thượng, ta cũng không đồng ý gả mẹ con cho cái tên thư sinh nghèo túng Lô Thiếu Hoa kia.”
Thiển Hạ hơi trầm tư, “Cậu, người nói kẻ ám sát đêm hôm đó là do Hoàng thượng phái tới?”
Vân Thương Ly lắc đầu, sắc mặt có phần ngưng trọng, một tay trên bàn gõ nhẹ, tay còn lại phối hợp bắt mạch cho Thiển Hạ.
Một lúc lâu sau, thu tay về, hắn mới nhàn nhạt nói: “Thích khách đêm hôm đó là Hòa Ninh công chúa phái tới. Nàng giận ta áp chế nàng, càng giận việc mẫu thân con được gả làm vợ Lâm Thiếu Khang, cho nên mới phái cao thủ tới lấy mạng con.”
Thiển Hạ cũng không ngốc, được hắn chỉ đểm, lập tức liền hiểu, “Ý của người nói, Hoàng thượng cố ý?”
“Không sai! Hắn cố ý mượn tay Hòa Ninh công chúa đến dò xét chúng ta, thuận tiện nhìn xem đến tột cùng con có thiên phú đặc biệt gì không. Năm đó, hắn cũng không ít lần thử thăm dò mẫu thân con.”
Đáy mắt Vân Thương Ly lóe lên một tia châm chọc, “Từ lúc phụ thân phù trợ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, chúng ta vẫn luôn phòng bị một ngày này. Nếu không, con cho rằng, tại sao qua một đời tổ phụ con, Vân gia chúng ta lại chỉ an an phận phận kinh thương?”
Thiển Hạ hiểu ý của cậu, khẽ cười một tiếng, “Vị Hoàng thượng này cũng không ngại mệt sao?”
Vừa nghĩ tới, nếu không phải vì nguyên nhân này, năm ấy, với thân phận của mẫu thân có lẽ không chỉ là một thương hộ chi nữ, chuyện với Lâm Thiếu Khang có lẽ cũng không lận đận như vậy, cũng sẽ không phải gả cho một người cặn bã như Lô Thiếu Hoa.
“Nếu Hoàng thượng muốn biết thực lực của Vân gia chúng ta, vậy liền tiết lộ một chút cho hắn biết cũng không sao.” Vân Thương Ly cười có vài phần bí hiểm. “Bất quá, lần này, chúng ta sợ là còn phải mang theo một vị nữa.”
“Cậu?”
“Con đã nghe qua Trường Bình vương phủ chưa?”
Thiển Hạ gật đầu một cái, “Nghe nói năm ấy, tổ tiên Tử Dạ Hoàng tự cảm thấy thẹn với Mục gia, mà Mục gia lại không ngừng lập chiến công, còn mấy lần cứu giá trong nguy nan. Cho nên, sau này, lúc Cảnh Đức đế lên ngôi liền sắc phong Mục gia làm Trường Bình vương phủ, cha truyền con nối không bao giờ thay đổi.”
“Đúng vậy! Chỉ có điều, mấy chục năm qua, cuộc sống của Trường Bình vương phủ cũng không quá thoải mái.”
“Cậu, lòng hoài nghi của Hoàng thượng với Trường Bình vương phủ rất nặng?”
“Sao con biết?”
Thiển Hạ liên kết với chuyện kiếp trước cho nên biết một hai, nhưng trước mặt cậu, dĩ nhiên không thể nói thật, “Thưa cậu, phụ thân là thiếu doãn Duẫn Châu phủ, vả lại, con với nữ nhi Lưu Thứ sử quan hệ cũng rất tốt, thường lui tới, ít nhiều cũng nghe được một chút chuyện tướng sĩ dưới trướng Trường Bình vương.”
Vân Thương Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt nàng một cái, “Thôi được rồi. Lần này, chúng ta rời kinh còn phải mang theo Trường Bình vương phủ thế tử cùng đi.”
“Mục thế tử cũng muốn tập bí thuật?”
“Đương nhiên không phải! Bí thuật Vân gia từ trước tới nay không truyền ra ngooài, sao có thể truyền cho hắn? Chỉ là nhiều năm trước, Trường Bình Vương thế tử thân trúng kỳ độc, thuốc hay châm cứu đều vô hiệu, nếu không có linh dược chống đỡ, sợ là đã sớm quy thiên rồi.”
“Cậu có biện pháp cứu hắn?”
“Vị Mục thế tử này cũng là một nhân vật lợi hại. Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng lại rất cứng cỏi, cũng vô cùng kiên trì, mấy năm nay thực sự nhận không ít đau khổ. Nếu ta có biện pháp cứu hắn, sao còn phải đợi tới tận bây giờ?” Vân Thương Ly nói, còn có chút ý vị thâm trường nhìn nàng.
“Nhưng mà mang người từ Trường Bình vương phủ đi, sợ là có chút khó khăn cho chúng ta?” Thiển Hạ chưa từng chú ý tới ánh mắt của cậu nhìn nàng, ngược lại có chút bận tâm.
“Ta nói hắn ở Trường Bình vương phủ khi nào?”
Thiển Hạ ngẩn ra, ngơ ngác nói, “Người không phải nói hắn thân trúng kỳ độc sao? Không ở Trường Bình vương phủ còn có thể ở đâu?”
“Chuyện này con không cần quan tâm. Hai ngày tới, ta sẽ an bài tốt mọt việc, bên ngoài, sẽ nói đưa con đi tìm danh y. Con nhớ kỹ, kể cả đối với mẫu thân con cũng không được nói thật cho nàng biết.”
Vừa nghĩ tới bộ dáng của mẫu thân khóc đứt ruột đứt gan vì mình, Thiển Hạ có chút không đành lòng. Nhưng nàng biết, nếu mẫu thân không tỏ ra đau khổ thì sợ rằng sẽ không thể qua được ải của Hoàng thượng.
“Con yên tâm, một tháng sau khi chúng ta xuất phát, ta sẽ cho người truyền tin cho mẫu thân con, chỉ nói tìm được danh y cứu giúp nhưng cần phải uống thuốc tĩnh dưỡng, như vậy, cũng có thể để cho nàng an tâm mà thành thân.”
Nghĩ đến mẫu thân phụng chỉ kết hôn, hôn kỳ cũng là do Hoàng thượng lệnh người của Khâm thiên giám chọn, như vậy, dĩ nhiên là không thể sửa đổi.
Lúc này, Thiển Hạ cũng hiểu rõ vì sao cậu ngoài mặt là cản trở nhưng trê thực tế là ủng hộ mẫu thân gả cho Lâm Thiếu Khang. Cái này cũng coi như là vì Vân gia, tìm một nơi bảo vệ vững chắc.
Nghĩ tới cậu hao tâm tổn huyết như vậy, Thiển Hạ hy vọng mình có thể mau chóng học tốt bí thuật Vân gia, như vậy, mới có thể giúp cậu bảo vệ Vân gia, bảo vệ người thân của mình.
Năm ngày sau, Vân phủ truyền ra tin tức, nói là phát hiện ra tung tích của thần y Ngọc Ly Tử ở An Dương thành, vì vậy, Vân Thương Ly gác tất cả mọi chuyện trong nhà lại, đích thân mang Thiển Hạ đi An Dương thành.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung cũng nhận được tin tức, Vân Thương Ly sử dụng bí dược bảo vệ tâm mạch của Thiển Hạ. Mà ám vệ Hoàng gia ở An Dương thành cũng truyền tin về, đích thực tận mắt trông thấy thần y Ngọc Ly Tử ở đây.