Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 63: Ngân phát công tử!



(Công tử tóc trắng)

Editor: Gió

Sau khi, Vân Thương Ly ném cho Vân Trường An một phong thư liền thong thả đi ra ngoài.

Mặc dù, Thiển Hạ không vui nhưng cậu đã phân phó, nàng cũng không dám trái lời.

Sáng sớm hôm sau, huynh muội hai người đeo hành lý trên lưng xuống núi.

Tam Thất vẫn tiếp tục đi theo làm nha hoàn bên người Thiển Hạ. Chỉ có điều, đã mạnh hơn so với Thiển Hạ, năm năm này, Tam Thất học được không ít công phu quyền cước.

“Ca, cậu muốn chúng ta đi đâu?”

“Sau khi xuống núi, chúng ta sẽ tới An Dương thành một chuyến. Nơi đó có sản nghiệp của Vân gia. Đến cửa thành, sẽ tự có người tới đón chúng ta.”

“Nhiệm vụ của chúng ta ở An Dương thành sao?”

“Chắc vậy! Nếu không thì đi vào đó làm gì?” Vân Trường An cho nàng một ánh mắt ‘Ngươi ngốc à?’, sau đó bước nhanh hơn.

Đoàn người đi bộ xuống núi. Bởi vì Thiển Hạ không có võ, hơn nữa cơ thể vốn yếu đuối, cho nên cứ đi được một đoạn lại dừng lại nghỉ một chút. Vân Trường An vốn muốn để cho Vân Phong mang theo nàng, sau đó nghĩ lại, bây giờ nàng cũng đã mười lăm, bình thường ở trong núi càn quấy thì cũng thôi, nay sắp đi ra ngoài, không thể không có quy củ được!

Lúc đến được chân núi đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Dưới chân núi đã sớm chuẩn bị xe ngựa, Thiển Hạ và Tam Thất lên xe, Vân Trường An và Vân Lôi cưỡi ngựa, Vân Phong thì lại làm chân xa phu.

Một đường vừa đi vừa ngắm cảnh, lúc lắc lư đến An Dương thành đã là mười ngày sau.

Người được Vân gia cử tới, đón bọn họ một tiểu viện. Mặc dù không bằng được biệt viện nhưng cũng có hai tòa, mấy người bọn họ ở vẫn rất rộng rãi.

Vừa tới An Dương thành, Vân Trường An đã sai người ra cửa thăm dò một chút tin tức địa phương, quan sát danh môn vọng tộc bản xứ, quan phủ thế gia, tránh cho sau này bọn họ hành sự quá mức lỗ mãng lại đụng phải quý nhân, mang đến phiền phức cho Vân gia.

Năm năm này, kỳ thực, hai người vẫn một mực ở trong núi, chưa hề đi ra ngoài nhưng đối với một số đại sự, danh nhân bên ngoài cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Ngược lại, bọn họ còn hiểu biết khá nhiều.

“Muội muội, nổi danh nhất An Dương thành bây giờ chính là vị Tang Khâu công tử, tóc trắng thắng tuyết kia. Có khi, nhiệm vụ lần này của chúng ta có liên quan tới hắn cũng nên.”

“Huynh đã xem qua tin?”

Vân Trường An cười, lấy thư ra, “Lần này, nhờ cậy phụ thân là một vị phu nhân nhà Tang Khâu, hơn nữa còn là trực hệ.”

Thiển Hạ bất mãn, trừng hắn một cái, lầm bầm, “Rõ ràng cậu nói đây là nhiệm vụ của muội, huynh vội vàng mở ra xem làm cái gì?”

“Muội muội, tuy nói là nhiệm vụ của muội nhưng đối với một người làm hộ pháp cho muội, cái này cũng không có gì quá đáng đi.”

Thiển Hạ liếc trắng mắt, cúi đầu đọc thư.

“Tam phu nhân của Tang Khâu và cái vị Tang Khâu công tử vang danh thiên hạ có quan hệ gì với nhau?”

“Tang Khâu công tử là công tử đích xuất con vợ cả, trong phủ, Tang Khâu đứng thứ hai. Muội nói xem, hắn với Tam phu nhân quan hệ như thế nào?”

Thiển Hạ có phần kỳ quái, “Ca, vậy huynh nói xem, vị Tam phu nhân này đến cầu cậu, người nhà Tang Khâu có biết không?”

Vân Trường An lắc đầu, “Vị Tam phu nhân này kể ra thì vô cùng đặc biệt. Ta nghe nói, nàng từng là tiểu thư thế gia bản địa. Năm ấy si mê trưởng tử nhà Tang Khâu cũng chính là phụ thân của Tang Khâu công tử. Sau đó không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại gả cho đệ đệ của ông ta.”

“Đây cũng chính là mục đích nàng tìm tới chúng ta sao?”

“Đúng vậy! Nàng nghe nói Vân gia có một vị bí thuật sư tư thâm, có thể thành toàn cho mộng đẹp của nàng, cho nên không tiếc bỏ ra trọng kim cầu phụ thân đến phủ làm khách.”

“Tư thâm? Trọng kim?” Thiển Hạ nhướng nhướng mày, “Nói như vậy, ý định ban đầu của nàng ta là muốn mời cậu xuống núi?”

Vân Trường An cười hì hì một tiếng, “Phụ thân vẫn chưa chân chính tu qua huyễn thuật, chỉ thỉnh thoảng có thể dùng một chút nhiếp hồn thuật mà thôi. Muội cảm thấy ông ấy có thể chu toàn mộng đẹp của Tam phu nhân? Rõ ràng, chuyện như này, ngoài muội ra, không ai có thể làm được, không đúng sao?”

“Muội có thể hỏi, cuộc mua bán lần này, muội nhận được bao nhiêu tiền không?” Thiển Hạ ngoẹo đầu, nháy mắt mấy cái, rất là mong đợi.

Vân Trường An giật giật khóe miệng, sao hỏi giống như mua bán, giết người cướp của vậy? Hơn nữa, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của nàng, thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.

“Không rõ lắm. Nhưng chuyến này xuống núi, phụ thân cho chúng ta một ngàn lượng bạc làm lộ phí. Hơn nữa, cho đến khi chúng ta trở về núi, dùng hết bao nhiêu, còn dư lại đều là của chúng ta.”

“Chúng ta?” Ánh mắt của Thiển Hạ lóe lên, chìa bàn tay trắng như ngọc ra, “Đưa đây!”

“Cái gì?”

“Nói thừa! Tất nhiên là đưa bạc đây! Trụy tử linh bãi của muội bị hỏng rồi, muội muốn ra phố tìm xem có cái nào hợp để làm linh bãi không.”

Vân Trường An suy nghĩ một chút, “Linh bãi há dễ chọn như vậy? Như vậy đi, chờ chúng ta làm việc xong xuôi, ta sẽ bồi muội đi chọn.”

“Cũng được.”

“Công tử, tiểu thư, vị Tang Khâu Tam phu nhân kia đã phái người tới, nói là muốn sớm được gặp Vân gia bí thuật sư một lần.”

“Bảo nàng ta quay về đi, nói đúng giờ tỵ chúng ta sẽ xuất hiện ở trà lâu Như Ý ở thành đông.”

“Dạ, công tử.”

“Muội vừa xuống núi, ý của phụ thân là không muốn sớm lộ thân phận của muội ra ngoài. Muội mới mười lăm, nếu bị người ta biết muội có bí thuật lợi hại cao siêu, sợ là sẽ chuốc họa cho muội.”

“Tốt! Muội biết rồi.”

Nữ tử ra đường dùng mạng che mặt cũng là chuyện bình thường chỉ có điều, so với một người mang trên mặt một cái mặt nạ cổ quái kỳ dị thì vẫn tốt hơn.

Giờ tỵ ngày hôm sau, hai huynh muội đúng hẹn xuất hiện bên trong một nhã gian ở trà lâu Như ý. Không bao lâu sau, vị Tam phu nhân kia cũng tới.

Thiển Hạ mặc một bộ bạch y, trên mặt cũng là lụa trắng, thấy một nữ tử cả thân màu đỏ diễm lệ, khí chất khoan thai mà đến.

Nữ tử này rất xinh đẹp, chỉ có điều biểu tình trên mặt có phần lạnh nhạt, xa cách. Vốn dĩ, màu đỏ như lửa mang đến sự ấm áp, mặc trên người nàng lại sinh ra mấy phần lạnh lẽo.

Thiển Hạ tỉ mỉ quan sát, từ sau khi vào cửa, nữ tử đoan trang nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó nói liên tục.

Càng về sau, nét sầu bi giữa mi tâm của nàng càng đậm, đem một thân băng lãnh đè ép xuống mấy phần.

Thiển Hạ chỉ phụ trách làm tròn mộng của vị phu nhân này, còn những thứ khác đều giao cho Vân Trường An phụ trách xử lý.

Đây cũng là một loại bảo hộ trá hình của Vân Thương Ly đối với nàng.

“Chuyện của ta đã nói xong, hiện tại, có thể bắt đầu chưa?” Nữ tử buồn bã nói.

Thiển Hạ bị chuyện xưa của nàng hấp dẫn, đến nỗi không nghe được câu hỏi cuối cùng của vị phu nhân này.

Vân Trường An đưa tay xuống gầm bàn, khẽ bấm nàng một cái, chỉ nghe nàng “Á” một tiếng, sau đó mới cười nói, “Phu nhân, ở đây quá ồn ào, không thích hợp cho chúng ta thi triển bí thuật. Không biết, phu nhân có thể đổi một nơi khác thanh tịnh hơn không?”

Từ chuyện xưa của vị Tam phu nhân này, Thiển Hạ biết được, nàng vốn họ Phó, là tiểu thư thứ xuất Phó gia, trưởng tỷ của nàng năm ấy được gả làm vợ trưởng tử Tang Khâu gia, cũng chính là mẫu thân thân sinh của Tang Khâu công tử vang danh thiên hạ.

Cũng không biết có phải vì nàng luẩn quẩn trong lòng, hay là vì muốn gần người trong lòng hơn một chút, cho nên lựa chọn gả cho đệ đệ hắn.

Gần người trong lòng, cố nhiên là có thể giải tỏa nỗi khổ tương tư nhất thời nhưng ai ngờ, ba ngày hai nơi, chạm mặt, đối với vị Tam phu nhân này dần dần trở thành một loại giày vò.

Tiễn Tam phu nhân đi rồi, sắc mặt Thiển Hạ vẫn còn chút cô đơn.

“Sao vậy? Cảm thấy buồn vì nàng?”

Thiển Hạ lắc đầu, “Một chữ tình có lực hấp dẫn bực nào lại có thể làm con người ta tổn thương tới mức này?”

“Muội không phải là nàng sao có thể hiểu, mặc dù nàng đau khổ nhưng cũng là hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Thiển Hạ cười khổ một tiếng, “Sẽ sao? Vị Tam phu nhân này làm vợ người khác đã hơn mười năm nhưng vẫn không thể quên một chữ tình đối với người nọ. Ta đang nghĩ, nếu ta quả thực có thể giúp nàng tâm tưởng sự thành một lần, nàng thực có thể hạnh phúc sao? Liệu có thể ngược lại, giống như người hít phải ngũ thạch tán*, càng ngày càng nghiện, không thể từ bỏ? Từ đó về sau, nàng chỉ có thể sống trong mộng cảnh hư ảo của nàng?”

(*) Một loại thuốc nhưng dùng nhiều sẽ gây nghiện như nghiện ma túy.

“Vậy muội định thế nào?” Vân Trường An cũng có chút động dung, Thiển Hạ lo lắng không phải không có lý.

“Nếu muội dùng huyễn thuật giúp nàng đạt được tâm nguyện một lần, nàng có thể sẽ còn muốn có lần thứ hai, lần thứ ba. Với tình cảm như này, sợ là nàng sẽ nhập ma!”

“Nhưng đây không phải là yêu cầu của nàng sao? Nếu chúng ta không thể hoàn thành tâm nguyện của nàng, chẳng khác nào làm trái ý của phụ thân?”

“Có lẽ sẽ có cách khác tốt hơn.”

“Cách gì?” Đáy lòng Vân Trường An đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt. Cô muội muội này của hắn, lá gan trước giờ luôn rất lớn!

Thiển Hạ chu môi một cái, “Sẽ nói sau. Ngày mai, huynh đánh đàn, hay là dùng <Mai hoa tam lộng> đi.”

Vân Trường An hơi sững lại, <Mai hoa tam lộng> hay còn có tên khác là <Ngọc phi dẫn>, điệu khúc ưu mỹ, giai điệu ưu nhã, dùng ca khúc này phù hợp sao? Tam phu nhân đau khổ vì người trong lòng nhiều năm, giờ lại dùng ca khúc thanh tân cách điều như vậy, thế nào cũng cảm thấy có phần châm chọc?

“Ca ca đã từng gặp qua vị Tang Khâu công tử vang danh thiên hạ kia chưa?” Thiển Hạ chuyển đề tài.

Vân Trường An lắc đầu, “Chưa hề.”

“Cái này cũng kỳ, có nhiều Tang Khâu công tử như vậy, sao vị Nhị công tử trưởng phòng này lại được nhiều người tôn sùng như vậy? Chỉ vì một đầu tóc trắng?”

“Nghe nói vị Tang Khâu công tử này vừa sinh ra tóc đã trắng. Mới đầu người nhà Tang Khâu còn tưởng rằng đây là yêu nghiệt, muốn dìm sông. Nhưng may mắn, có một vị thế ngoại cao nhân tới, đoán mệnh cách nói đây là mệnh cách vương hầu quý tộc, vinh hoa tôn quý. Cho nên, vị tiểu hài nhi vừa ra đời tóc đã bạc này không những không chết, ngược lại còn trở thành một vị quý công tử trong Tang Khâu phủ.”

“Tài học của hắn thế nào?”

“Nghe bên ngoài nói, hắn tài hoa hơn người, kiến thức uyên bác, nhưng ta nghe nói nhiều nhất chính là võ công của hắn cực cao, lại thích đi du lãm thiên hạ. Bởi vì một đầu tóc trắng thắng tuyết cho nên khi xuất môn thường đội mũ che giấu.”

“Đi thôi, chúng ta cũng đi một vòng. Dù sao cũng đã tới An Dương thành, phải đi dạo một vòng thật tốt mới được. Nói không chừng, còn có thể vô tình gặp được vị Tang Khâu công tử kia một lần cũng nên.”

Vân Trường An khinh bỉ nhìn nàng một cái, “Đừng nói ta không nhắc nhở muội, mặc dù vị Tang Khâu công tử kia một đầu tóc trắng nhưng tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ. Nghe nói, mỗi lần hắn xuất hiện cho dù chỉ ở trong xe cũng có vô số mỹ nhân chen chân đứng khắp đường phố An Dương thành chờ đợi, chỉ mong có thể thoáng thấy được hình dáng của hắn.”

“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến muội đâu?”

“Là ta lo muội sẽ bị hãm sâu trong đó, không tự thoát ra được! Nam tử quá mức tuấn dật, không thích hợp với muội.” Vân Trường An dừng một chút, lại cười xấu xa nói, “Hơn nữa, muội nhẫn tâm bỏ rơi Mục thế tử sao? Mấy năm nay, hắn cực kỳ để ý đến muội.”

Thiển Hạ đơ người, tự động bỏ quên câu sau của hắn, “Cái gì gọi là nam tử quá mức tuấn dật không thích hợp với muội? Vân Trường An, tốt nhất huynh nên nói cho rõ ràng. Là dáng dấp muội quá khó coi hay nói gia thế nhà ta quá kém?”

Vân Trường An thấy nàng thực có chút tức giận, vội vàng tiến lên kéo tay áo nàng, cười lấy lòng, “Đi thôi, đi thôi, không phải nói muốn xuất môn đi dạo sao? Chẳng may đi muộn quá, muội lại không gặp được vị Tang Khâu công tử muội yêu quý thì sao?”

“Ai nói ta quý mến hắn?” Thiển Hạ không ưu nhã liếc mắt, “Ta chỉ có chút hiếu kỳ đối với một người đầu đầy tóc trắng mà thôi.”

Ra khỏi cửa đi dạo một vòng cũng chưa từng vô tình gặp được vị Tang Khâu công tử kia một lần nhưng ngược lại, mua về được không ít đồ ăn vặt.

Tối hôm đó, Thiển Hạ lấy lĩnh bãi không chút tỳ vết nào của mình ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn một hồi lại dùng ngón tay cái và tay trỏ cầm sợi dây, khoảng cách giữa sợi dây treo linh bãi và mặt bàn là một ngón trỏ, cho đến khi nó không còn đung đưa nữa mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, không thấy ngón tay của Thiển Hạ di chuyển chỉ thấy linh bãi kia nhẹ nhàng lắc lư.

Thạch anh màu hổ phách, biên độ dao động cũng càng ngày càng lớn, càng về sau, càng không ngừng xoay theo chiều kim đồng hồ, kỳ quái hơn là, đường cung hết sức trọn vẹn và đều đặn.

Một lúc lâu sau, Thiển Hạ mở mắt nhìn thạch anh màu hổ phách vẫn đung đưa. Đôi mắt sâu xa nhìn chăm chú, dường như tất cả đều có ý trời.

Thiển Hạ cất thạch anh đi. Nàng mất ba ngày mới tìm được linh bãi này trong kho ở Vịnh Thanh Thủy, liếc mắt một cái đã chọn trúng nó. Tính đến bây giờ, nó đã bồi bạn với Thiển Hạ ba năm có lẻ, nhưng mà có cảm giác, duyên phận của linh bãi này với nàng sắp hết, nàng cần một cái mới, một linh bãi liên hệ với mình thông thuận hơn.

Đêm đến, Thiển Hạ không dám ngủ. Năm năm trước, từ sau khi nàng dùng năng lực của mình giúp Mục Lưu Niên thoát khỏi kiếp nạn, mỗi lần chìm vào giấc ngủ, nàng luôn luôn mơ thấy một gã nam tử.

Nói là nam tử, trên thực tế, Thiển Hạ căn bản chưa từng thấy qua, chỉ là cảm giác nói cho nàng biết, người xuất hiện trong mộng là một gã nam tử.

Hơn nữa, tên nam tử kia không phải Từ Trạch Viễn, vị hôn phu đời trước của nàng, cũng không phải Mục Lưu Niên, càng không phải là thân nhân của nàng.

Mỗi khi nàng nằm mơ đến rừng hoa đào, sẽ nghe thấy một ca khúc nhưng mỗi lần tỉnh mộng, nàng lại không thể xác định được ca khúc xuất hiện trong mơ tên là gì.

Càng kỳ quái hơn là, mỗi lần nàng nhìn thấy vạt áo màu trăng non sẽ tự giật mình tỉnh lại.

Nếu nói thỉnh thoảng nằm mơ một hai lần giống nhau thì còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng quanh năm suốt tháng không ngừng lặp lại một giấc mộng, vậy còn có thể nói là trùng hợp sao?

Để cho Thiển Hạ khổ não nhất là, mỗi lần thấy được vạt áo, mơ hồ có thể thấy được một đôi giày màu vàng. Còn muốn nhìn kỹ hơn, liều mạng đi về phía trước, thường đúng lúc đó sẽ tỉnh lại.

Vì vậy, Thiển Hạ đã thử vô số lần, không để cho mình tỉnh lại, tiếp tục nằm mơ nhưng đáng tiếc, cho dùng nàng có tu tập bí thuật cũng không thể khống chế giấc mộng của mình, ý thức của mình.

Lần này, Thiển Hạ lần nữa mơ thấy bạch y nguyệt nha, lần nữa vươn tay ra muốn bắt được cái gì đó, không ngoài ý muốn, lần nữa tỉnh lại.

Lần này, sau khi tỉnh lại, Thiển Hạ cảm giác ngực mình tựa như có chút đau đớn, co rút.

Tuy rằng, nàng luôn có thể nằm mơ tới một màn trong rừng đào nhưng lại không thể thấy rõ ràng tướng mạo của người kia, thậm chí ngay cả một đôi tay đều chưa từng nhìn thấy.

Mà cảm giác đau đớn lần này khiến cho Thiển Hạ không kịp ứng phó.

Nàng khẳng định mình chưa từng nhìn thấy nam tử trong mộng kia, bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều cảm thấy xa lạ. Mặc dù nàng chưa từng thấy mặt hắn nhưng dựa vào trực giác, nàng biết, người nam nhân kia là một người không quen biết.

Nhưng tại sao, năm năm này lại không ngừng mơ thấy hắn chứ?

Thiển Hạ thức dậy, thấy Tam Thất đang ngủ bên ngoài nhuyễn tháp, cũng không muốn đánh thức nàng, chậm rãi đi tới trước cửa sổ. Thiển Hạ hơi trầm ngâm nhìn giấy tuyên thành trắng tinh, bắt đầu vẽ lên mộng cảnh của nàng.

Rừng đào trong mộng rất xa lạ, nàng chưa bao giờ đi qua, ít nhất, trong trí nhớ của nàng, là chưa từng đi qua, cũng rất khác với rừng đào trên núi Phượng Hoàng. Hơn nữa, trên những gốc đào kia hình như còn buộc một sợi tơ màu vàng.

Thiển Hạ cố gắng vẽ ra bạch y nguyệt nha kia nhưng không thấy được rõ ràng nên một chéo áo cũng khó vẽ ra.

Chốc lát, Thiển Hạ nhìn rừng đào mình vẽ, trước mắt dường như lại hiện lên một màn kia trong giấc mộng, một phiến đào, một ca khúc, một bạch y nam tử!

Ngẫm lại, một màn này đích thực rất duy mỹ nhưng đối với Thiển Hạ mà nói, đó chính là một sự khốn nhiễu.

Năm năm lặp đi lặp lại, vô cùng khốn nhiễu.

Nàng không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Rõ ràng mình chưa từng thấy qua người này, vì sao hắn lại luôn luôn xuất hiện trong mộng của mình? Hơn nữa, mỗi lần đều không kịp thấy bộ dáng của hắn? Thậm chí, sau khi tỉnh ngủ, những ca từ kia mình cũng cơ hồ quên sạch?

Bất quá, Thiển Hạ tin chắc rằng, nếu như mình có thể nghe một lần ca khúc kia, nhất định sẽ nhận ra, đó là ca khúc đã từng xuất hiện trong mộng của mình. Chỉ có điều, ở trong vịnh Thanh Thủy năm năm, nàng lật giở hết cầm phổ nơi ấy cũng chưa từng tìm được ca khúc tương tự trong mộng. Xem ra, lúc đầu cậu đã nói đúng, lúc đó mình học chưa nhiều, lại sử dụng bí thuật một thời gian dài nên tổn hại căn nguyên, khiến mình xuất hiện ảo giác, do đó rơi vào trong mộng yểm một thời gian dài.

Nhưng nếu chỉ là mộng yểm, tại sao lại làm cho mình có cảm giác thê mỹ như vậy chứ?

Vì thế, Thiển Hạ bèn lật xem không ít sách có liên quan đến luân hồi chuyển thế. Sẽ là kiếp trước của mình sao?

Đối với những hoài nghi của nàng, cả cậu và Hải gia gia đều không cho ra được kết luận. Dù sao, nàng cũng chỉ mơ thấy một rừng đào và một nam tử ngay cả dáng dấp cũng không thấy rõ.

Mà Hải gia gia dốc lòng nghiên cứu bí thuật hơn mấy chục năm, cuối cùng cho nàng một lời khuyên, đó là chờ. Nói không chừng, chờ đến một ngày kia, nàng sẽ không còn nằm mộng nữa, hoặc là, nàng có thể thấy rõ ràng bộ dáng của tên nam tử trong mộng.

Đêm này, Thiển Hạ ngủ cũng không được tốt, nhưng cũng chưa đến mức lưu lại cho mình hai con mắt gấu trúc.

Ngày kế, hai huynh muội được một gã sai vặt đưa tới một tòa biệt viện ở thành đông.

Chỗ này vô cùng yên tĩnh, hạ nhân cũng không nhiều. Trong viện, có mấy bụi hải đường đang nở, nhìn qua có mấy phần ý đẹp cảnh vui.

Thiển Hạ đưa mắt nhìn qua bụi hải đường, thoáng giật mình.

Tam phu nhân hôm nay vẫn một thân xiêm y đỏ thẫm, chỉ là kiểu dáng khác hôm qua, hơn nữa, váy bên trong còn là hai màu đỏ trắng đan xen.

“Tam phu nhân, trước khi bắt đầu, ta có mấy vấn đề muốn hỏi người.”

Lần thứ hai gặp mặt, Thiển Hạ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nàng, thanh âm dịu dàng trong trẻo, giống như mây bay nước chảy, lại giống như hoa rơi trong mưa.

Tam phu nhân hơi ngẩn ra, trên mặt có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới nàng lại là một cô nương trẻ tuổi như vậy.

“Tam phu nhân yên tâm, tuổi của nàng còn nhỏ nhưng bí thuật của nàng cực kỳ lợi hại.”

Tam phu nhân gật đầu một cái, “Vậy thì mời vị cô nương này hỏi đi.”

“Lần đầu tiên Tam phu nhân gặp người ấy là ở đâu, khi nào?”

“Ở hoa viên sau nhà ta. Lúc đó, hoa hải đường cũng đang nở rất đẹp. Ta ngồi dưới một gốc hải đường ngắm hoa, không nghĩ tới sẽ gặp chàng.”

“Lúc đó, Tam phu nhân bao nhiêu tuổi?”

“Mười hai tuổi. Khi đó, ta mười hai tuổi.” Nét mặt Tam phu nhân bỗng nhiên có mấy phần cô đơn, “Ta rõ ràng đã là một đại cô nương nhưng chàng lúc nào cũng cho rằng ta là một tiểu hài tử.”

“Lần đầu gặp gỡ, người đã ngưỡng mộ hắn sao?”

Trên mặt Tam phu nhân đột nhiên hiện lên hai rặng mây đỏ ửng, đã gả làm vợ người khác hơn mười năm mà khi nghe nói đến người này vẫn có thể đỏ mặt, động chân tình như vậy.

Nàng yên lặng không nói cũng chính là câu trả lời tốt nhất đối với Thiển Hạ.

“Ta có thể tạo ra một ảo cảnh cho phu nhân nhưng không có nghĩa là ta có thể nắm chắc hướng đi của nó. Hơn nữa, trước khi thực hiện tâm nguyện của người, ta vẫn còn có một việc phải làm trước.”

“Chuyện gì?”

“Đi vào giấc mộng.”

Thiển Hạ nói đi vào giấc mộng, thực ra là dùng huyễn thuật khiến Tam phu nhân nghĩ rằng mình đang ngủ, tiến vào mộng cảnh, nói trắng ra là dùng thuật thôi miên như Mục Lưu Niên nói năm đó.

Đang lúc Tam phu nhân đang lơ đãng tìm hiểu lời của Thiển Hạ, tinh thần đã có chút uể oải. Mà dưới chỉ thị của Thiển Hạ, nàng nhìn Thiển Hạ không chớp mắt, không bao lâu sau liền buồn ngủ.

Đợi Tam Thất đỡ nàng nằm xuống, đắp lên một cái áo ngủ bằng gấm, Thiển Hạ hướng về phía Vân Trường An hơi gật đầu. Sau đó, tiếng <Ngọc phi dẫn> du dương trầm bổng vang lên. Thiển Hạ rất nhanh bắt đầu dẫn dắt Tam phu nhân trong mộng cảnh.

Cái này cũng là một loại bí thuật!

Việc khiến cho Tam phu nhân ngủ cũng không phải là bí thuật gì, chỉ là dùng một vài ám thị tâm lý mà thôi. Còn về sau, để cho nàng có thể tiến vào mộng đẹp, lại mơ thấy cảnh nàng cùng người trong lòng gặp gỡ năm đó, Thiển Hạ dùng nhiếp hồn thuật.

Sau khi chắc chắn Tam phu nhân đã ngủ và chắc chắn mơ thấy cảnh kia, việc Thiển Hạ phải làm là sử dụng ngôn ngữ dẫn dắt và ngầm gợi ý, khiến cho cảnh tượng năm ấy tái hiện. Đương nhiên, nếu xuất hiện một số tình huống không thể khống chế, nàng sẽ phải sử dụng bí thuật để kiểm soát mộng cảnh của Tam phu nhân. Đây gọi là khống mộng.

Theo sở học của Thiển Hạ về bí thuật Vân gia, khả năng khống mộng có thể chia làm năm cấp độ, theo thứ tự là: đọa mộng giả, nhập mộng giả, trục mộng giả, tạo mộng giả và tiềm mộng giả.

Người bình thường khi ngủ say thường sẽ không tự chủ xuất hiện mộng cảnh, cũng chính là đọa mộng giả. Mà Thiển Hạ tu tập bí thuật, lại có trọng đồng trời sinh, cho nên chưa bao lâu đã tu đến tiềm mộng giả. Đây cũng là lý do trọng yếu vì sao nàng có thể giúp Tam phu nhân hoàn thành tâm nguyện.

Dưới sự hướng dẫn của Thiển Hạ, Tam phu nhân rất nhanh liền thấy vị công tử khiến nàng yêu thầm hơn mười năm, Tang Khâu Hoằng!

Tang Khâu Hoằng một thân bạch y, điểm này có mấy phần giống với Vân Thương Ly, mà lúc đó, Tam phu nhân lại yêu màu hồng phấn, khiến tính cách vốn hồn nhiên trong sáng lại càng thêm ôn nhu.

Trong mộng là lần đầu tiên nàng và Tang Khâu Hoằng gặp nhau. Lúc ấy, nàng mới mười hai tuổi còn Tang Khâu Hoằng vẫn còn là một tiểu hài tử.

“Nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy gì?”

Thanh âm của Thiển Hạ mềm mại như nước, mị hoặc và dụ dỗ đến tận xương tủy.

Tam phu nhân vốn đã bị nàng dẫn dắt, dường như vô ý mở miệng nói, “Hoằng ca ca. Đúng là Hoằng ca ca.”

Tang Khâu Hoằng cười khanh khách, hái một đóa hải đường, cài lên một mái tóc mai, hòa nhã nói một câu: “Phù Dung, không nghĩ tới, muội muội của nàng còn chung tình với hải đường hơn nàng.”

Thiếu nữ mặc xiêm y màu phấn hồng ngẩn ra, lúc này mới nhìn đến cách đó không xa, dưới một gốc cây hải đường, một bạch y nữ tử đang đứng đó, cười e lệ, mí mắt hơi rủ, không nói gì.

Cơ thể phấn thường thiếu nữ cứng đờ, vẻ mặt buồn bã. (thường: váy, xiêm áo.)

Dĩ nhiên, cảnh tượng như vậy, Thiển Hạ không thấy được, chỉ có điều, nàng có thể thông qua dẫn dắt Tam phu nhân, khiến nàng ta tự mình thuật lại.

Trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng đàn thanh thanh nhã nhã. Vân Trường An thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Thiển Hạ đang ngủ say. Thời gian ước chừng một nén nhang, hai hàng lông mày Thiển Hạ dần dần nhíu chặt.

Tiếng đàn của Vân Trường An dừng lại, hai tay khẽ vuốt cầm huyền, khiến tiếng ngân từ từ biến mất.

“Làm sao vậy?”

Thiển Hạ lắc đầu một cái, “Chỉ là, nàng yêu đơn phương mà thôi. Người Tang Khâu Hoằng yêu đích thực là tỷ tỷ của nàng. Tự nàng yêu đơn phương, muội muốn nhân cơ hội, cắt đứt phần tâm tư này của nàng.”

“Không phải nàng chỉ cầu có thể yêu Tang Khâu Hoằng trong mộng một lần thôi sao?”

“Đây là chuyện không thể! Mặc dù có thể thực hiện nhưng ta sẽ không cho nàng loại hy vọng này, đã biết không phải là của mình còn cố ý quấy rầy, không phải là ẩm cưu chỉ khát* sao? Chỉ sợ kết quả ngược lại, sẽ hại nàng mà thôi!”

(*) uống thuốc độc cho đỡ khát.

Vân Trường An trầm mặc giây lát, nhìn Tam phu nhân vẫn đang ngủ say, sắc mặt bình tĩnh, nhưng dường như có chút bi thương.

“Bây giờ, chắc là nàng đang thấy cảnh Tang Khâu Hoằng và tỷ tỷ nàng thành thân.”

Vân Trường An thoáng hiện lên một tia không đành lòng, “Cái này có quá tàn nhẫn không? Muội đã hiểu vì sao còn muốn cho nàng thấy lại cảnh lúc đó?”

Thiển Hạ lắc đầu một cái, nét mặt cực kỳ bình tĩnh, “Ta chỉ muốn để cho nàng hiểu rõ, nàng đã yêu sai người! Nếu trong lòng Tang Khâu Hoằng căn bản không có chỗ dành cho nàng thì cớ gì còn phải đau khổ chấp nhất? Thống khổ giày vò hơn mười năm, còn chưa đủ cho nàng hiểu thấu rốt cuộc mình đang hạnh phúc hay đang bị thống khổ giày vò sao?”

“Nếu như nàng tỉnh dậy vẫn muốn muội giúp nàng tạo ra một mộng cảnh hoàn mỹ thì sao?”

“Muội sẽ không làm!”

Ngữ khí của Thiển Hạ rất cương quyết, “Muội sẽ tạo ra một mộng cảnh khiến cho nàng chết tâm hoàn toàn.”

Khóe miệng Vân Trường An co quắp, vô lực đỡ trán nói: “Ta đã biết sẽ thế này mà! Muội muội, ngươi đừng quên chúng ta nhận bạc của người ta, chỉ cần làm theo ý nguyện của khách hàng, giúp nàng toại nguyện là được. Muội cần gì phải làm vậy?”

“Muội tu tập bí thuật không phải vì tham bạc!” Thiển Hạ liếc hắn một cái, “Hơn nữa, không phải cậu đã nói, có thể dùng bí thuật cứu người mới là tạo phúc cho chúng sinh. Hôm nay, nàng ta rơi vào trong tình ma, muội dĩ nhiên là phải nghĩ cách cứu nàng ra mới phải.”

“Muội xác định muội có bản lĩnh này?”

Vân Trường An không chút khách khí chất vấn, ngược lại, khiến cho Thiển Hạ do dự một chút.

“Huynh nói cũng đúng. Chẳng may, muội không đủ khả năng cứu nàng ra, lại bị nàng cắn ngược một cái, đòi thêm bạc của chúng ta, chẳng phải là thua thiệt?”

Vân Trường An rất vô lương liếc nàng, “Không phải muội vừa nói muội tu tập bí thuật không phải vì bạc sao?”

“Không phải là vì bạc nhưng làm gì có đạo lý bạc đã đến tay rồi còn để tuột ra ngoài.” Thiển Hạ suy nghĩ một chút, “Nếu không ổn, cho nàng uống nước vong xuyên là được.”

“Phốc! Lá gan của muội ngày càng lớn nhỉ? Ngay cả nước vong xuyên cũng dám tùy ý dùng? Muội điên rồi. Phụ thân mà biết, cả đời này muội cũng đừng nghĩ đến chuyện bước vào rừng đào.”

Thiển Hạ bĩu môi, “Muội cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi.”

Lúc hai người đang nói chuyện, để ý thấy lông mi Tam phu nhân giật giật, không nói thêm gì nữa, an tĩnh chờ nàng tỉnh lại.

Tam phu nhân sau khi tỉnh lại cũng không đứng dậy. Thiển Hạ thấy khóe mắt nàng vẫn còn ngân ngấn nước mắt.

“Sao rồi? Ngươi còn muốn ta giúp ngươi tạo một ảo mộng hoàn mỹ nữa không?”

Tam phu nhân không nhúc nhích một lúc lâu mới yếu ớt trả lời, “Cả đời này, ta với chàng quả thực vô duyên sao?”

“Duyên là một chữ kỳ diệu. Tam phu nhân cần gì phải cố chấp như thế?”

“Nếu như không thể ở cùng một chỗ, vậy thì xin cô nương giúp ta tạo một ảo cảnh.”

Thiển Hạ nhíu mày, cho là nàng vẫn không chịu chết tâm, không ngờ lúc này, nàng lại nói, “Tạo ra một ảo cảnh, trong đó, chàng chưa bao giờ ôn nhu đối với ta, để cho ta hoàn toàn quên được chàng.”

Hai ngày sau, Thiển Hạ và Vân Trường An thoải mái đi dạo trên đường phố.

Hôm đó, nàng lại sử dụng trọng đồng của mình còn thêm khả năng bí thuật tạo ra một ảo cảnh khiến cho vị Tam phu nhân kia đau lòng đến chết, đau đến mức không có từ nào miêu tả được! Nhưng cũng chính trận thống khổ tê tâm phế liệt này đã khiến nàng hoàn toàn hiểu được, bản thân mình đã yêu sai người.

“Trong lúc tiến hành ảo cảnh, ta thấy về sau, nàng hình như cười có phần vui vẻ, mặc dù không đạt đến đáy mắt nhưng trước đó, ta chưa từng thấy trên mặt nàng. Muội hướng nàng làm cái gì?”

“Cũng không có gì.” Thiển Hạ liếc mắt nhìn một sạp hàng bán đồ trang sức bên đường, “Chẳng qua là trong ảo cảnh, muội để phu quân của nàng xuất hiện đúng thời điểm mà thôi.”

“Ý của muội là?” Vân Trường An có chút bất ngờ, “Muội lại có thể khống chế ảo cảnh tốt như vậy?”

“Bình thường thôi. Đối với một nữ tử si tình như nàng tự nhiên không có gì khó. Nếu như đụng phải một cao thủ nội gia, sợ là chưa chắc.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc lơ đãng, đã đi hết hai con phố. An Dương thành phồn hoa ngoài dự đoán của Thiển Hạ. Lại ngẫm nghĩ một chút, bản thân mình đã năm năm chưa hề rời khỏi núi. Trong mắt thế nhân, nàng có thể là một bí thuật sư thần bí nhưng trên thực tế, đến nơi thế tục này, cũng chỉ là một tiểu nha đầu không có kiến thức mà thôi.

“Các ngươi mau nhìn, là Tang Khâu công tử! Là Tang Khâu công tử kìa!”

Bả vai bị đụng, Thiển Hạ nhíu mày. Vân Trường An nhanh tay kéo nàng vào lề đường.

“Những người này điên rồi à? Tiểu thư, người không sao chứ?” Tam Thất vội vàng kiểm tra nàng một lượt.

“Ta không sao. Nhưng ta thực hiếu kỳ, An Dương Tang Khâu công tử đến tột cùng là chói mắt cỡ nào mà có thể khiến dân chúng náo động như vậy?”

Vân Trường An hừ lạnh một tiếng, “Tuấn tú thì thế nào? Năm ấy còn không phải nhờ vị đạo nhân kia phê mệnh cách giúp hắn, cứu hắn một mạng? Bằng không, hắn nào có quang cảnh như bây giờ.

Hai người đứng bên rìa đường, nhìn một chiếc xe ngựa chầm chập đi tới. Thân xe được chế bằng kim ti nam mộc* thượng đẳng, bốn góc treo tua rua màu đỏ rủ xuống. Còn con ngựa kéo xe, mỗi khi ánh mặt trời chiếu đến, trên đầu nó lại lấp lánh, hẳn là kim ti tuyến?

(*) Gỗ lim vàng.

“Hảo phô trương, hảo phú quý!” Giọng Thiển Hạ có chút khinh thường, “Ta còn tưởng rằng Tang Khâu công tử hẳn phải có phong thái phiêu diêu giống như trích tiên. Hôm nay xem ra, cũng chỉ là một tục nhân, không nhìn cũng được. Đi thôi!”

Đang nói chuyện, xe ngựa kia đã đến trước người mấy người Thiển Hạ.

Thiển Hạ kéo Tam Thất quay người đi, xe ngựa lại bỗng chốc dừng lại.

Trong nháy mắt Thiển Hạ xoay người, dư quang khóe mắt đã liếc về phía hai bàn tay nhỏ dài trắng noãn. Chớp mắt một cái, người đã xoay vòng, bước thêm một bước.

Nam tử trong xe ngựa khẽ vén rèm, chỉ thoáng thấy được một vệt bạch sắc.

Một lát sau, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường đi, tiếng reo hò hai bên đường chưa từng dừng lại, mà chân mày công tử trong xe ngựa cũng chưa từng giãn ra. Sự nghi ngờ dần dâng lên trong mắt, là nàng sao?

“Công tử, đến rồi!”

Tang Khâu Tử Duệ xuống xe, vào phủ, vòng qua tường phù điêu, đi thẳng về tiểu viện của mình.

“Tra được vị cô nương kia chưa?”

Một hắc y nam tử xuất hiện giữa không trung, “Hồi công tử, vị công nương kia cùng huynh trưởng và mấy người hầu đang ở trong một biệt viện cách thành đông không xa.”

“Đi xuống đi.”

Bóng đen lần nữa lặng yên không một tiếng động biến mất trong sân viện, dường như chưa từng xuất hiện.

Tang Khâu Tử Duệ chắp hai tay sau lưng, đứng dưới một gốc đào trong sân, ngẩng đầu nhìn thân cây đã qua mùa hoa nở, nét mặt có phần buồn bã.

“Mười năm, sẽ là nàng sao?”

Một nam tử mặc thanh y như một hộ vệ tiến vào, “Công tử, thực sự đã tìm được nàng?”

Tang Khâu Tử Duệ cười nhạt, “Trường Phong, ngươi còn nóng lòng hơn ta.”

“Công tử, đạo trưởng năm ấy đã nói, chỉ cần ngài tìm được vị quý nhân mệnh trung chú định kia, ban đầu có lận đận, nhưng số kiếp sau này sẽ như dương quang đại đạo.”

“Ban đầu có lận đận? Ta có cảm giác, chính là vị bạch y nữ tử chúng ta nhìn thấy hôm nay. Nhưng mà, ta nên tiếp cận nàng thế nào đây?’

“Công tử, dựa vào danh hiệu Tang Khâu công tử của ngài, vị cô nương kia còn có thể không bị sự tài hoa phong nhã của ngài mê hoặc? Chỉ cần ngài vừa đứng trước mặt nàng, sợ là nàng đã hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh.”

Tang Khâu Tử Duệ lắc đầu một cái, “Người này sợ rằng không giống với những nữ tử bình thường. Hôm nay nghe nàng nói vậy, ta liền có một loại cảm giác, nói ta cao quý ư, chỉ sợ, nàng mới là người chúng ta không thể với tới.”

Tang Khâu Tử Duệ nghĩ tới chuyện trên phố hôm nay, lúc mình an thần tĩnh khí lại nghe được một phen khinh thường. Tâm đã an tĩnh nhiều năm, tựa hồ như bị sóng đánh. Bản thân mình nổi danh nhiều năm, chưa từng có một nữ tử nào lại coi thường mình như vậy, thậm chí là dứt khoát xoay người đi như vậy.

Hắn dám đánh cược, trong nháy mắt cô nương kia xoay người, chắc chắn đã nhìn thấy ngón tay mình vén rèm lên, nhưng nàng vẫn không dừng lại, hiển nhiên khác với những tiểu thư hay thích cùng hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Trong đáy mắt Tang Khâu Tử Duệ có một tia nghiền ngẫm, còn có một chút hiếu kỳ, dù chưa thấy rõ dung mạo của vị cô nương kia nhưng từ thân hình có chút gầy gò, toàn thân được bao bọc bởi một lớp khí chất thanh lãnh, có thể thấy đây không phải một người dễ tiếp xúc.

Một trận gió thổi qua, mái tóc trắng như tuyết tùy ý bay múa. Dưới gốc cây đào, khí chất như tiên trên người Tang Khâu công tử sinh ra nhiều hơn mấy phần quỷ mị.

Thiển Hạ từ lúc quay người đi, bắt đầu cảm thấy có phần hoảng loạn. Vừa về tới phòng liền lập tức mở linh bãi, muốn tìm kiếm gì đó.

“Muội muội, ngươi làm sao vậy?”

Không nghĩ tới lúc này, Vân Trường An lại đi vào.

Vừa nhìn thấy tay nàng cầm lĩnh bãi, mi tâm Vân Trường An nhíu chặt, “Muội muội, gặp phải rắc rối gì à?”

“Không biết.”

Vân Trường An nhướng mày, đây là trả lời à?”

“Muội chỉ cảm thấy có chút bất an. Muội muốn biết nguyên nhân khiến muội bất an rốt cuộc là ở đâu.”

“Nhưng linh bãi của muội lệch rồi liệu có bói ra kết quả chính xác không?”

Thiển Hạ nghe vậy, mi tâm nhíu chặt hơn, đáy lòng cảm thấy bất an, đứng dậy, nắm lấy tay Vân Trường An, “Ca. chuyện trong An Dương thành xong rồi, chúng ta về núi đi.”

Vân Trường An để ý thấy môi Thiển Hạ dần trắng bệch, ánh mắt có chút tránh né, “Muội muội, chuyện trong An Dương thành sợ là còn chưa xong hẳn. Chúng ta e rằng chưa đi được.”

“Tại sao? Chuyện của vị Tam phu nhân kia không phải xong rồi sao?”

Hai người còn chưa nói rõ ràng với nhau, Vân Phòng liền đi vào bẩm báo có khách quý đến.

Trong lòng Thiển Hạ hoảng hốt, từ sau khi bắt đầu tu tập bí thuật, giác quan thứ sáu của nàng cực mạnh, “Ca ca, là người kia, nhất định là hắn.” Dứt lời, hít sâu một hơi, “Bây giờ, muội đã biết tại sao muội lại bất an thế này. Chính là hắn! Người khiến muội thủy chung không thể an tâm, chính là hắn.”

Mặc dù Vân Trường An không hiểu Thiển Hạ đang nói gì nhưng đại khái cũng đoán được, người đến rất có khả năng là người ban ngày chưa hề nhìn thấy chân nhan, Tang Khâu Tử Duệ.

“Tam Thất, ngươi ở đây phụng bồi tiểu thư, ta sẽ đi gặp vị quý nhân kia.”

“Dạ, công tử.”

Lúc Vân Trường An mới gặp Tang Khâu Tử Duệ, liền có cảm giác hắn quả thực là một tiên nhân!

Khí chất thanh trần thoát tục như vậy, ngoại trừ phụ thân của hắn, hắn tự cho rằng không ai có thể so với vị Tang Khâu công tử này.

Chỉ có điều, thoáng nghĩ tới phụ thân của mình đã già rồi, tự nhiên không bì kịp vị Tang Khâu công tử tuấn mỹ, trẻ mãi không già trong truyền thuyết này. Mà có khi, khí chất thần tiên của vị Tang Khâu công tử này còn nhiều hơn một bậc.

Không biết nếu Vân Thương Ly biết được suy nghĩ của hắn lúc này, có trực tiếp phạt hắn đi úp mặt vào tường tự kiểm điểm ba tháng hay không?

“Không biết Tang Khâu công tử quá bộ đến hàn xá có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám.” Tang Khâu Tử Duệ nhàn nhạt vái chào, “Xin thứ cho tại hạ mạo muội, là vì lệnh muội mà đến.”

Vân Trường An sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại nói thẳng như vậy, vừa thấy mặt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Nam nữ hữu biệt, xin công tử nói năng thận trọng.”

“Tại hạ chỉ là có mấy vấn đề muốn nhờ lệnh muội chỉ giáo một, hai, không có ý gì khác. Mong công tử tạo điều kiện.”

“Xá muội thân thể không khỏe, không tiện gặp khách. Xin công tử ngày khác trở lại.” Vân Trường An nói, lại bày ra tư thế muốn tiễn khách.

Tang Khâu Tử Duệ mỉm cười, “Nếu ngày mai ta trở lại, sợ rằng nơi này cũng chỉ còn là một trạch viện bỏ không.”

Vân Trường An hơi giật mình, lại chú ý tới mấy rương hòm trong sân, chắc hắn thấy mấy thứ này nên mới nhận định bọn họ muốn rời đi.”

“Xin công tử thứ lỗi! Hôm nay thực không tiện!”

“Vân công tử, ta đến chỉ là muốn hỏi chút chuyện của Tam thẩm, hẳn là không quá phận chứ?”

Vân Trường An cứng đờ tại chỗ, chuyện Tam phu nhân bỏ ra một số tiền lớn mời bọn họ xuống núi vốn là một chuyện cơ mật, sao hắn lại có thể biết được?

Hơn nữa, giao dịch giữa Tam phu nhân và bọn họ là chuyện bí mật, làm sao có thể nói cho hắn được? Chẳng lẽ, đúng như phụ nhân dự đoán, hắn chính là đồ đệ của người kia?

“Tang Khâu công tử, sợ là ngài tìm sai người rồi?”

“Bản công tử có tìm nhầm người hay không, trong lòng Vân công tử rõ ràng nhất. Tại hạ không có ý gì khác, chỉ muốn gặp lệnh muội một chút, có gì khó khăn?”

Vân Trường An hơi giận, gân xanh trên trán đã nảy lên nhưng ngại nơi này là An Dương thành, là địa bàn của người ta, hơn nữa, nghe nói võ công của vị Tang Khâu công tử này sâu không lường được. Nếu mình tùy tiện xuất thủ thì chỉ mang đến phiền toái cho mình và muội muội.

Vân Trường An gần như cắn răng nói, “Công tử đây là đang ép buộc? Hừ! Tang Khâu công tử đại danh đỉnh đỉnh cũng chẳng có gì hơn người.”

Tang Khâu Tử Duệ cười nhạt một tiếng, không để ý đến lời nói châm biếm của hắn.

“Tử Duệ cũng là con người, tự nhiên cũng không có gì hơn. Vân công tử, chí ít, Tử Duệ chưa từng che giấu ý đồ của mình, đã thập phần thành khẩn, xin công tử có thể châm chước một chút.”

Lời này nói Vân Trường An thực ra quá mức hẹp hòi?

Sắc mặt Vân Trường An càng khó coi thêm mấy phần.

“Tang Khâu công tử quả nhiên có tài ăn nói.”

Thiển Hạ vừa đến hành lang, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tranh cãi của Vân Trường An.

“Sao muội lại ra đây?’

“Ca ca, đều là muội không tốt, để cho người khác làm khó huynh.” Thiển Hạ cảm thấy có chút áy náy. Dù gì, Vân Trường An cũng là dòng chính Vân gia, sao có thể bị một Tang Khâu công tử xem thường như vậy?

Thiển Hạ lấy lụa trắng che mặt, ngoại trừ một đôi mắt đen lúng liếng lộ ra ngoài, những thứ khác đều giấu kín sau lớp khăn.

“Muội muội, muội thế nào rồi?”

“Không sao, nếu Tang Khâu công tử vang danh thiên hạ đã muốn gặp, muội còn cố ý tránh nữa sợ rằng ngày mai ra ngoài sẽ bị người ta ném rau hỏng trứng thối đến chết mất.”

Lời nói này của Thiển Hạ trong trong trẻo trẻo, khéo léo dịu dàng nhưng đối với Tang Khâu Tử Duệ mà nói, tuyệt đối là trào phúng.

Hộ vệ bên người Tang Khâu Tử Duệ cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới nàng mới nhìn thấy tướng mạo của công tử lần đầu nhưng không hề có bộ dáng si mê.

“Công tử mời ngồi! Hán xá đơn sơ, mong rằng công tử không chê!”

“Cô nương khách khí. Hôm nay, là tại hạ đường đột.”

“Công tử đã biết mình đường đột vậy thì có chuyện gì mau nói thẳng đi.”

Cơ thể Trường Phong cứng đờ, cúi đầu lại thấy được sắc mặt của công tử nhà mình cũng khẽ run, không nghĩ tới vị cô nương này thoạt nhìn yếu đuối, mỏng manh mà lời nói ra câu sau lại ngoan hơn so với câu trước như vậy.

“Cô nương quả là lợi hại, lời nói cũng lợi hại. Không biết cô nương có thể tiếp nhận đơn làm ăn của tại hạ hay không?”

Mí mắt Thiển Hạ khẽ đánh, “Sợ rằng công tử nghĩ sai rồi. Vân gia chúng ta tuy là thương hộ nhưng cũng chưa từng có tiền lệ nữ tử đứng ra kinh doanh. Lời ấy của công tử, chính là đang coi thuưường Vân gia?”

Lời này có chút không khách khí, Tang Khâu Tử Duệ xanh mặt một lúc mới lúng túng nói, “Là tại hạ mạo phạm. Vân công tử, tại hạ chỉ muốn nhờ hai vị nhìn giúp xem tại hạ còn có thể sống được bao lâu mà thôi.”

Lời này vừa ra, Vân Trường An có chút bất ngờ, Tang Khâu công tử văn võ song toàn dĩ nhiên lại đến mời bọn họ xem bao giờ thì mệnh của hắn đứt?

Thiển Hạ khẽ cười một tiếng, “Công tử thật biết nói đùa. Năm ấy không phải có một vị cao nhân đã phán qua mệnh cách cho công tử rồi sao? Người đại phú đại quý cớ gì phải nói đến chữ “đoạn”? Hơn nữa, nhìn ta và ca ca giống như người biết xem mệnh cách sao?”

Thiển Hạ vừa nói xong, ngay cả Trường Phong cũng có chút hoài nghi tin tức mình có được. Vị cô nương thoạt nhìn giống như tiên nữ hạ phàm, khí chất xuất trần, lại nhìn dung mạo thanh tú tao nhã, nồng đậm phong thái của người tri thức, thực sự là không giống một bí thuật sư giang hồ như trong lời đồn.

“Nói như vậy, Tam thẩm của ta, cô nương cũng không biết?”

Thiển Hạ liếc hắn một cái, trong lòng biết hắn nhất định biết rõ bọn họ từng tiếp xúc với Tam phu nhân.

“Nhận biết thì thế nào? Chúng ta và Tam phu nhân quen biết nhau cũng chướng mắt Tang Khâu công tử?

Trường Phong nhất thời không nhịn được, “Cô nương nói chuyện thật vô lễ! Công tử nhà ta chỉ hỏi một chút mà thôi, cô nương cần gì phải hung hăng như vậy?”

“Nếu các người chê thái độ của huynh muội chúng ta không tốt thì mời … cứ tự nhiên. Đi thong thả, không tiễn!”

Nhẹ nhàng dứt một câu, Thiển Hạ cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng về viện.

Trường Phong còn muốn tranh cãi lại bị Tang Khâu Tử Duệ ngăn lại, nhếch môi cười nói, “Cô nương, tại hạ không có ý gì nhưng nếu cô nương đã không hoan nghênh vậy thì, có duyên gặp lại.”

Lời này nghe vẫn thoải mái một chút!

Tiễn hai chủ tớ nhà kia xong, ánh mắt Vân Trường An vẫn thẳng tắp, có phần cổ quái nhìn Thiển Hạ, một tay vuốt cằm, có chút nghi hoặc nói, “Muội nói xem, Tang Khâu công tử, người mê hoặc biết bao mỹ nhân, sao có thể chỉ nhìn trúng muội được nhỉ?”

“Vân Trường An, huynh có ý gì? Ta rất xấu sao?”

Biểu tình của Thiển Hạ có phần khoa trương, dường như chỉ cần hắn dám nói một chữ “Đúng”, nàng sẽ lập tức đá hắn ra khỏi cửa.

“Xấu? Muội ngược lại không tính là xấu. Chỉ là so với đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà nói, cũng không biết là còn cách bao xa?”

Thiển Hạ hết ý kiến, nhạt nhẽo trừng hắn một cái, “Huynh là ca ca của ta sao? Có ca ca nào nói muội muội của mình như vậy không hả?”

Tâm tình Vân Trường An vô cùng tốt, cười ha ha mấy tiếng, “Hôm nay, chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi sao?”

“Không cần! Dù sao, hắn cũng đã biết chúng ta ở đây. Quên đi, chậm mấy ngày cũng được! Muội nghe nói ở An Dương thành có mấy cửa hàng châu báu rất tốt, muội muốn đi tìm một linh bãi mới.”

Lúc này, Thiển Hạ đột nhiên cảm thấy không còn bất an nữa.

Vừa rồi, khi biết hắn tới cửa, vẫn còn cảm thấy thấp thỏm bất an, không ngừng hoảng hốt, nhưng thời điểm nàng trông thấy bóng lưng của hắn rời đi, cảm giác bất an đó dần dần biến mất, không thể nói, chuyện này thực có chút huyền diệu.

“Cũng được, An Dương thành cũng có sản nghiệp của Vân gia chúng ta nhưng cũng không có cửa hàng châu báu. Ngày mai, chúng ta đi xem một chút, nếu nhìn trúng cái nào liền mua cho muội.”

Thiển Hạ sửng sốt một chút, “Vị Tam phu nhân kia đưa tiền cho huynh?”

Nụ cười trên mặt Vân Trường An cứng lại, sau đó ngượng ngùng cười nói, “Ừ.”

“Bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, một vạn lượng bạc.”

“Một vạn lượng?”

Thiển Hạ không thể bình tĩnh được nữa.

Bản thân mình chỉ sử dụng trọng đồng giúp nàng tạo một ảo mộng mà được tận ngần ấy? Còn vị Tam phu nhân kia rõ ràng biết đó chỉ là giả mà vẫn cam tâm tình nguyện bỏ ra một số bạc lớn như vậy?

Nhưng mà, ngẫm lại, bản thân mình năm lần bảy lượt dùng ảo cảnh kích thích nàng, cuối cùng để cho nàng hiểu được mình đã yêu một người không thuộc về mình, cũng coi như là lập công đức. Điều này một vạn lượng há có thể mua được?

Nếu như sau này nàng có thể cùng phu quân và con cái của mình sống thật tốt, đây mới là điều quan trọng nhất. So với phu thê hòa thuận, gia tộc hạnh phúc, một vạn lượng bạc có là cái gì?

Lúc đầu, Thiển Hạ lo lắng một ngàn lượng có thể mua được một linh bãi thuận tâm hay không, giờ thì không cần phải âu sầu nữa rồi. Dù sao, vật muốn chọn làm linh bãi cũng phải thuần khiết. Bất kể là hổ phách, phỉ thúy hay bảo thạch cũng vậy, càng thuần khiết càng tốt. Mà giá của một món đồ như vậy, tự nhiên cũng đắt hơn những món đồ khác.

Thiển Hạ theo lệ cũ lấy mạng che mặt, cùng Vân Trường An ra ngoài đi dạo. Hai huynh muội phối hợp, tự nhiên không có gì bất tiện.

“Chưởng quỹ, khối hổ phách này bán thế nào?”

“Cô nương thực có mắt nhìn! Đây chính là huyết phách thượng đẳng. Cổ nhân đã nói nhất huyết phách, nhì kim phách. Cô nương vừa nhìn đã biết là người trong nghề, vừa vào đã nhìn trúng cái này.”

Đối với việc vuốt mông ngựa của chưởng quỹ, Thiển Hạ không rảnh để ý, chỉ lạnh lùng hỏi một câu, “Bao nhiêu tiền?”

“Ách.” Chưởng quỹ cũng thật không nghĩ tới vị khách nhân này lại là người lý trí như vậy, sau khi ngượng ngùng cười hai tiếng mới nói, “Đây vốn là chí bảo trấn điểm của bổn điếm, năm ngàn lượng bạc!” Nói xong, bàn tay còn xòe ra năm ngón.

Thiển Hạ lắc đầu một cái, “Tỉ lệ huyết phách tốt, tinh thể thông thấu, sáng bóng mượt mà, cảm xúc ôn nhuận tinh tế, màu sắc vừa phải, không quá tươi đẹp, cũng không quá mờ. Nếu là cực phẩm, khi ở trong bóng tối sẽ thấy được quang mang màu đỏ. Mà khối này của ngươi, hiển nhiên không phải huyết phách cực phẩm. Lão bản, giá này của ngươi hơi cao một chút.”

Không nghĩ tới, vị chưởng quỹ kia cũng không vội vàng, cười nói, “Cô nương chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai. Đây là hải huyết phách thượng đẳng nhập từ từ Thương Minh. Màu sắc của nó ngưng tụ đậm và đẹp, hơn nữa ánh sáng yên tĩnh ôn hòa, tuyệt đối là thượng phẩm. Nếu hàng ngày thường xuyên tiếp xúc với hạt huyết phách này, còn có thể cải thiện khí sắc của con người, hiệu quả vô cùng kỳ diệu, còn có thể dưỡng nhan, lại có thể dưỡng sinh. Có thể nói là cực phẩm giữa các loại huyết phách.”

Thiển Hạ khẽ nhếch môi. Nếu quả thực là cực phẩm huyết phách thì sao chỉ bán có năm ngàn lượng?

Vân Trường An không nghiên cứu mấy thứ này nên khi nghe chưởng quỹ quảng cáo cũng thấy lọt tai mấy phần.

“Muội muội có thích không?”

Thiển Hạ lắc đầu một cái, “Thôi, muội cũng không quá để ý nó.”

Một câu nói, Vân Trường An liền hiểu, cái Thiển Hạ chân chính để ý không phải giá tiền của nó mà là duyên phận của nó đối với mình. Cho dù là mua ngọc hay những thứ trân bảo khác cũng muốn nói đến duyên phận. Huống chi, Thiển Hạ còn dùng nó làm linh bãi, tự nhiên càng chú trọng sự vừa mắt hơn.

Chưởng quỹ thấy Thiển Hạ lắc đầu, trong mắt có chút thất vọng, nhìn hai người ăn mặc không tầm thường, còn tưởng rằng vớ được một khách hàng tiềm năng, ai ngờ, là mình nhất thời nhìn lầm.

“Đã như vậy, hai vị không ngại nhìn thêm mấy đồ khác trong tiểu điếm, nếu nhìn trúng cái nào, chúng ta bàn lại giá cả?”

Thiển Hạ hướng hắn gật đầu, “Chúng ta tùy tiện nhìn một chút, chưởng quỹ cứ làm việc của mình đi.”

“Ai yo, nếu không có bạc thì còn tới bảo các chọn châu báu làm cái gì?” Một thanh âm nữ tử chói tai vang lên, hai huynh muội đồng thời cau mày.

“Đừng nhiều chuyện, không để ý là đuợc.” Thiển Hạ khẽ kéo kéo tay áo Vân Trường An.

Người ca ca này cái gì cũng tốt chỉ có một nhược điểm là vô cùng bao che khuyết điểm, nhất là đối với Thiển Hạ, bảo vệ được bao nhiêu thì bảo vệ bấy nhiêu.

Vân Trường An thấy Thiển Hạ đưa mắt ra hiệu, cố nén nộ hỏa, “Đi thôi muội muội, chúng ta qua nhà khác xem.”

“Hừ! Chỉ là huyết phách năm ngàn lượng cũng không mua được, còn không mau tránh sang một bên!” Một tiểu nha đầu bên người nữ tử kia khoát tay, nói năng rất xấc xược.

“Nha đầu này thật vô lễ! Chúng ta không mua thì là không mua nổi sao? Chủ tiệm còn không ý kiến, các ngươi ở đây ầm ĩ cái gì?”

Muốn Vân Trường An kiềm chế cơn nóng giận cũng phải xem là người nào mới được! Đối với Thiển Hạ, hắn không có biện pháp nhưng đối với người khác, tính cách thâm căn cố đế này cũng không dễ khống chế.

Tiểu nha đầu kia còn muốn lại, lại bị cô nương sau lưng nàng gọi lại. “Được rồi, Tử Tô! Chúng ta đi chọn thọ lễ không phải đi cãi nhau.”

“Dạ, tiểu thư!”

Thiển Hạ nhướng mày một cái, mặt có chút không vui!

Mặc dù vừa rồi, vị tiểu thư này không có chỗ nào thất lễ nhưng giọng điệu nói chuyện lại khiến người ta không thể thích được.

Dường như, nha hoàn của nàng cãi nhau với Vân Trường An cũng không làm cho nàng bẽ mặt.

Quan trọng hơn là, kể từ lúc nàng xoay người lại, ánh mắt của vị tiểu thư kia giống như nọc độc, có phần âm hiểm nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.

Đuôi mắt Thiển Hạ khẽ liếc về phía xe ngựa ngoài cửa, có một chữ Nhâm thật to, xem ra là người của An Dương thành Nhâm gia.

“Vị cô nương kia nhìn có vài phần quen mắt, không biết đã nhìn thấy ở nơi nào.”

“Yên tâm, ta lập tức cho người đi điều tra.”

Hai người lòng vòng cả một ngày cũng không tìm được cái nào vừa ý. Điều này làm cho Thiển Hạ có chút chán nản.

“Một cái thành An Dương lớn như này mà ngay cả một cái trụy tử vừa ý cũng khó tìm như vậy.”

“Muội xem trọng không chỉ là trụy tử thuần khuyết còn phải xem nó có duyên với muội không. Thôi không sao, hôm nay không tìm được cái nào, mai chúng ta tìm tiếp.”

Thiển Hạ gật đầu một cái, thấy sắc trời đã dần tối, cũng chỉ có thể như vậy.

Tang Khâu phủ.

Tang Khâu Tử Duệ lại đứng dưới gốc cây đào không một đóa hoa, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía xa. Bọn hạ nhân đều tránh xa xa, chỉ sợ quầy rấy tâm tình của chủ tử.

Trường Phong vừa vào sân, chưa tới gần đã thấy Tang Khâu Tử Duệ xoay người lại, đứng đối diện với mình.

“Hồi chủ tử, hôm nay, hai huynh muội bọn họ ra ngoài đi dạo, cũng không có chuyện gì đặc biệt kỳ quái. Lúc ở Đa bảo các chọn đồ trang sức hình như có chút náo loạn không vui với tiểu thư Nhâm gia, chỉ có điều cũng không làm ầm ĩ.”

Sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ âm trầm, mái tóc trắng phía sau đầu đột nhiên tung bay, rực rỡ chói mắt.

“Ngươi nói chọn đồ trang sức?”

“Dạ, đúng vậy. Hình như là chọn cho vị tiểu thư kia. Nhưng nàng xem rất nhiều đều nói không hài lòng. Đúng rồi, nghe tiểu nhị cửa hàng kia nói, hình như là chọn trụy tử. Hơn nữa còn chỉ chọn các loại như ngọc hay hổ phách, về phần vàng bạc, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc lấy một cái.”

Tang Khâu Tử Duệ gật đầu, “Ừm. Người của Vân gia dĩ nhiên là không thiếu tiền. Nàng không chọn được thực sự là do không hài lòng, không liên quan đến chuyện tiền bạc.”

“Chủ tử, vậy người xem?”

“Nghe nói Đa bảo các có một món thạch anh thượng đẳng không phải sao? Nàng không vừa mắt?”

“Hồi chủ tử, món kia vừa về đã bị định là cấp cho quý phủ. Nghe nói, ngày sinh thần lão phu nhân sắp đến, phu nhân, tiểu thư các phòng đều tự nhiên muốn ăn diện một phen.”

Tang Khâu Tử Duệ khẽ nhếch môi, “Đi thăm dò một chút, tìm một món tốt nhất tặng qua cho ta.”

Trường Phong sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh phục hồi lại tinh thần. “Dạ, chủ tử.”

Trường Phong mới đi được ba bước liền nghe thấy tiếng chủ tử, “Thôi! Ánh mắt của ngươi… Để ta tự mình đi chọn.”

Trường Phong cảm thấy bị nội thương!

Ánh mắt của mình làm sao? Lời vừa rồi chủ tử chưa nói hết nhưng sự ghét bỏ trong giọng nói, hắn nghe đã hiểu. Tại sao có thể như vậy chứ? Tốt xấu gì mình cũng đã đi theo bên cạnh chủ tử bảy, tám năm, ngay cả ánh mắt tinh tường cũng có thể không có sao?

Trường Phong ở ngoài phòng, tựa đầu vào tường, hai tay ôm ngực, gật gà gật gù. Cho đến khi nghe thấy bên trong có động tĩnh, Trường Phong mới bật người, né sang một bên, đúng lúc chủ tử đi ra.

“Đi thôi, chúng ta lại đi một chuyến.”

“Ách?” Trường Phong ngẩn ngơ theo sao, đi đâu, đi chỗ nào?

Thiển Hạ vừa trở lại tiểu viện không lâu, liền thấy Vân Trường An đen mặt đi vào.

“Sao vậy?”

“Ta nhớ muội từng nói với ta, lúc ở phủ Lưu đại nhân, từng gặp một vị Nhâm phu nhân?”

“Đúng vậy! Đó là biểu muội bà con xa của Lưu đại nhân, hình như không được Lưu đại nhân giữ lại. Làm sao vậy?”

“Vị tiểu thư chúng ta gặp hôm nay chính là tiểu thư đích xuất của Nhâm gia. Nghe nói hiện nay, phụ thân nàng đã lên tới Trường sử hộ phủ An Dương thành. Chỉ có điều, một tiểu quan ngũ phẩm mà cũng dám nuông chiều nữ nhi của mình vô lý như vậy?”

“Ca ca đã hỏi thăm kỹ chưa? Vị Nhâm đại nhân kia và Lưu đại nhân có quan hệ họ hàng gì không?”

“Không sai được! Gia đinh còn nói đại quan Lưu Thanh Hòa ở kinh thành chính là biểu ca phu nhân nhà bọn họ. Điều này còn có thể sai được sao?”

Nghe giọng nói của Vân Trường An có chút bén nhọn, Thiển Hạ không hiểu nói, “Là hắn thì thế nào? Sao huynh lại sinh khí lớn như vậy?”

“Hừ! Vị cô nương nhìn không âm không độc nhưng thủ đoạn làm việc lại khiến người ta khinh thường.”

“Có ý gì?” Trong lòng Thiển Hạ thầm dâng lên một loại dự cảm không tốt, người có thể khiến ca ca của nàng có bộ dáng tức giận như này thực sự là không nhiều lắm.

“Lúc trở ta trở lại, muội không để ý thấy có người theo dõi chúng ta à?”

Thiển Hạ ngẩn ra, “Muội không có võ công, làm sao có thể phát hiện ra được?” Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đây không phải trọng điểm, “Vậy ý của huynh là, nàng phái người theo dõi chúng ta? Đã biết chỗ chúng ta ở? Nàng rốt cuộc muốn làm gì?”

Vân Trường An tức đến hai mắt bốc hỏa, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà càng không ngừng tức giận.

“Người đã bị cắt đuôi. Nhưng ta thực sự giận người này quá mức âm liệt! Rõ ràng chính nha hoàn của nàng ta nói năng lỗ mãng lại còn dám phái người theo dõi chúng ta. Nàng muốn làm cái gì? Sai người đánh chúng ta một trận, như vậy có thể khiến nàng bớt giận?”

Thiển Hạ lần nữa nhớ tới ánh mắt âm hiểm của vị cô nương kia, càng khó hiểu, lẩm bẩm nói, “Vị cô nương kia vô cùng kỳ quái. Muội tự thấy mình và nàng không cừu không oán, lại chưa từng lui tới, cớ sao nàng lại có địch ý với chúng ta như vậy chứ?”

“Muội nói ai? Vị Nhâm tiểu thư kia?”

Thiển Hạ gật đầu, “Ánh mắt của nàng nhìn muội rất không bình thường. Cho dù chúng ta có cừu oán nhưng trê mặt muội có mạng che, nàng cũng không thể nhận ra muội mới đúng. Nhưng vì sao ánh mắt của nàng giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống muội vậy.”

Vân Trường An bĩu môi một cái, “Hừ! Vậy thì không thể coi thường nữ tử ác độc này được! Ngày mai còn định đưa muội ra ngoài thăm thú, xem ra không được rồi. Chúng ta ở lại trong phủ một ngày, sau đó lập tức rời khỏi đây.”

Thiển Hạ nhớ tới cái gì đó, năm năm, đây là lần đầu tiên mình xuống núi làm việc lại gặp phải chuyện như này, nên sớm trở về thì hơn. Nàng thực sự vẫn còn băn khoăn về rừng đào trên núi.

Buổi tối, Tang Khâu Tử Duệ lần thứ hai tới cửa.

Lần này, Tang Khâu Tử Duệ nói chuyện khách khí hơn mấy phần.

“Chuyện lần trước là tại hạ mạo phạm. Hôm nay, thủ hạ báo lại, nói cô nương đến Đa bảo các lựa đồ trang sức nhưng lại chưa tìm được thứ hợp ý. Vừa vặn, nửa canh giờ trước, tại hạ có được một món đồ, thỉnh cô nương nhìn một chút xem có vừa mắt không?”

Phía sau hắn, Trường Phong nghe xong, khóe miệng không ngừng co giật, trong lòng thầm nghĩ, chủ tử a, khí phách cuồng ngạo của ngài đâu rồi hả? Ngài đã từng coi thường thái độ của cô nương này cơ mà? Sao bây giờ lại thế này là thế nào hả?

Tam Thất đưa tay nhận lấy, sau khi mở hộp ra, hai mắt sáng lên, đưa đến trước mặt Thiển Hạ.

Thiển Hạ nhìn một cái, món đồ bên trong là một khối thạch anh được tạo hình rất đặc biệt.

Nói nó đặc biệt, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy nó giống như một giọt nước mắt. Trụy tử này chưa tới nửa tấc, nhưng toàn thân trong suốt, nhìn kỹ bên trong gần như không có chút tì vết nào, nhất là chỗ đầu trụy tử bị khoan một lỗ nhỏ chỉ lớn hơn so với lỗ kim một chút.

Tay Thiển Hạ vuốt ve chỗ cái lỗ nhỏ. Tay dừng lại một chút, lại đưa ngón cái và ngón trỏ miết một cái, đúng là còn chút bột phấn. Chẳng lẽ, cái lỗ nhỏ này vừa mới được đánh ra?

“Trụy tử thạch anh này vô cùng thuần khiết, đúng là thượng phẩm giữa các loại thạch anh. Không biết, Tang Khâu công tử định bán bao nhiêu tiền?”

Thiển Hạ liếc mắt một cái liền bị khối thạch anh này hấp dẫn. Giống như cái hổ phách lúc trước, năm ấy nàng cũng chỉ nhìn một cái liền chọn trúng nó.

Vân Trường An nghe nàng nói vậy cũng biết muội muội đã nhận định trụy tử thạch anh này thích hợp làm linh bãi mới của nàng.

“Xin Tang Khâu công tử ra giá!”

Không ngờ Tang Khâu Tử Duệ cong môi cười một tiếng, “Bạc thì miễn! Lần trước ta mạo muội tới chơi đã quấy rầy cô nương. Nếu cô nương thích vật này, thuận tiện lấy nó bồi lễ.”

Vân Trường An có chút do dự, “Cái này, sợ rằng không thích hợp! Giá trị của vật này không hề nhỏ. Xin Tang Khâu công tử cho một cái thì hơn.”

“Mặc dù vật này là thượng phẩm nhưng gặp được người thưởng thức nó mới coi như thành công. Hôm nay, khó có được cô nương yêu thích, cũng coi như tại hạ thành toàn cho nó là được rồi!”

Thiển Hạ ngước mắt nhìn hắn, thấy một khuôn mặt điềm tĩnh, một đôi mắt thanh minh, đã mất đi cái vẻ bức thiết và chấp nhất lần trước, trong lòng an tâm một chút.

“Đa tạ công tử! Vậy không biết tiểu nữa và ca ca có thể làm gì cho công tử để cảm tạ phần tâm ý này của ngài?”

“Kỳ thực, cũng không có gì. Nghe nói Vân gia công tử biết y thuật, đúng lúc thân thể gia mẫu mấy ngày qua có chút khó chịu, hỏi danh y khắp thiên hạ cũng không có được đáp án. Không biết có thể mời Vân công tử di giá, đến chẩn bệnh cho gia mẫu một phen?”

Vân Trường An khẽ híp mắt, “Y thuật của tại hạ nông cạn, chỉ sợ sẽ làm trễ nải bệnh tình của phu nhân.”

“Thử một lần cũng không sao! Lại nói, gia mẫu cũng không có bệnh gì nặng, chỉ luôn cảm thấy cơ thể vô lực, không muốn cử động, ăn uống cũng không được bao nhiêu.”

Mi tâm Thiển Hạ khẽ động, sau khi liếc mắt với Vân Trường An, trả lời, “Tang Khâu công tử yên tâm. Ngày mai, ta và huynh trưởng nhất định sẽ qua quý phủ.”

Hai mắt Tang Khâu Tử Duệ bỗng chốc sáng lên, giống như một nụ hoa đào vẫn luôn ngậm miệng, cuối cùng cũng nở rộ ra, vô cùng xinh đẹp!

“Như vậy, đa tạ Vân công tử và Vân tiểu thư. Ngày mai, tại hạ sẽ phái xe ngựa tới đón hai vị qua phủ. Bây giờ, xin cáo từ!”

Chờ người đi rồi, Vân Trường An liền trừng nàng nói, “Muội đúng là đồ vô lương tâm! Vì một cái trụy tử liền đem ca ca muội bán đi?”

“Ca ca đừng giận. Muội nghe ý của hắn, vị Tang Khâu phu nhân này sợ rằng có tâm bệnh. Nếu tâm tư tích tụ mà có triệu trứng bực này, sợ rằng thuốc và châm cứu đều vô hiệu.”

“Muội lại nghĩ tới cái gì?”

“Tang Khâu tam phu nhân thầm mến Tang Khâu đại gia hơn mười năm, sao Tang Khâu phu nhân có thể không biết chứ? Nàng là vợ hợp thức củaTang Khâu đại gia, cũng là thân tỷ tỷ của Tam phu nhân. Làm sao có thể một chút đầu mối cũng không nhìn ra?”

“Không thể nào?” Vân Trường An cảm thấy tràng diện này thật là hỗn loạn, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhức đầu.

“Cho nên mới nói, chúng ta phải vào phủ nhìn một chút. Nếu như quả thực có liên quan đến Tam phu nhân, mà hôm nay, Tam phu nhân đã buông bỏ phần tình cảm này, chúng ta cũng nên gợi ý một, hai khiến nàng có thể suy nghĩ minh bạch. Còn nếu không liên quan đến Tam phu nhân vậy thì chúng ta phải xem y thuật của huynh thế nào rồi.”

Vân Trường An nhất thời cảm thấy hít thở không thông, “Không phải nói đã mời danh y cả nước cũng không được sao?”

“Cho nên a, cái này đối với huynh chính là một cơ hội!” Hai mắt Thiển Hạ sáng như đèn, “Cơ hội giúp huynh dương danh thiên hạ. Dù sao, cậu cũng không trông cậy huynh có thể vào triều làm quan. Nếu như có thể học được thân y thuật của cậu và Ngọc Y Tử trở thành thần y cũng không tệ. Ít nhất, tương lai cũng không đến mức chết đói.”

“Vân, Thiển, Hạ!” Vân Trường An gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.

Thiển Hạ chớp mắt mấy cái, rất vô tội nói, “Không cần dùng sức như vậy, muội nghe được!”

Vân Trường An dường như bị nàng chọc tức không nhẹ, dứt khoát quay đầu đi, không để ý đến nàng nữa.

Thiển Hạ thấy hắn giận thật, cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn không có động tĩnh gì, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống đối diện hắn.

“Bây giờ, thế cục triều đình ngày càng bất ổn. Muội nghe nói, Hoàng thượng có ý định thu lại năm mươi vạn quân đội dưới trướng Trường Bình vương phủ. Chỉ đáng tiếc, quân Mục gia chỉ nhận Mục gia là chủ tử, vị bên trên kia cũng không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể ngầm làm mấy trò trong bóng tối. Vị bên trên kia lòng dạ hẹp hòi, không dám đảm bảo hắn sẽ không có tâm tư bực này đối với Vân gia. Huynh bây giờ càng biểu hiện ham mê y thuật, chỉ một lòng chữa bệnh cứu người, vị kia đối với huynh, đối với Vân gia càng thêm yên tâm không phải sao?”

Vân Trường An không phải không nghĩ đến những chuyện này, nhưng sao nàng có thể chắc chắn, mình nhất định có thể trị được bệnh cho vị Tang Khâu phu nhân kia.

Có lẽ, Thiển Hạ nhìn thấu sự lo lắng của hắn, cười nói, “Huynh yên tâm đi! Không phải còn có muội sao? Cùng lắm thì muội thử thôi miên một lần là được.”

Từ lúc nghe được từ thôi miện từ miệng Mục Lưu Niên, Thiển Hạ cảm thấy so với nhiếp hồn thuật từ này hợp lý hơn một chút. Ít nhất, sẽ không khiến cho người nghe cảm thấy đây là yêu ma tà thuật.

Vân Trường An nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Muội xác định biện pháp này có hiệu quả?”

“Không thử thì làm sao biết được chứ? Nếu như trị hết bệnh của nàng, chúng ta coi như làm một việc công đức, cũng coi như huề với vị Tang Khâu công tử kia. Muội nhận của hắn một trụy tử thạch anh, huynh cũng có thể nổi danh thiên hạ, chẳng phải là một công đôi việc?”

Hai mắt Vân Trường An gần như bốc ra lửa, nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói, “Ta sẽ không để cho muội thiếu người khác một phần nhân tình.”

“Đều giống nhau, đều giống nhau. Ha ha!” Bị lột trần ý đồ, Thiển Hạ có chút ngượng ngùng cười ha hả.

Ngày hôm sau, từ sớm Tang Khâu gia đã phái xe ngựa tới đón hai người, cũng không thúc giục bọn họ, chỉ đứng chờ ở bên ngoài. Đối với cách cư xử của hạ nhân Tang Khâu phủ, Thiển Hạ rất hài lòng, chí ít,l cũng không bởi vì là đệ nhất thế gia An Dương thành mà kiêu căng, ngạo mạn.

Đến Tang Khâu phủ, Thiển Hạ thủy chung đi sau Vân Trường An hai bước chân, cơ thể thẳng tắp, không nhìn ngang nhìn dọc, khiến cho bọn hạ nhân trong phủ càng thêm tò mò đối với lai lịch của hai vị khách này.

Ý định ban đầu của Tang Khâu Tử Duệ là muốn đích thân đến cửa chính đón bọn họ nhưng nghĩ tới tranh chấp trong gia tộc, nếu mình quá mức coi trọng bọn họ, chỉ sợ là sẽ gây thêm phiền phức mà thôi, đành phải ở trong viện Tang Khâu phu nhân chờ bọn họ.

Sau khi Vân Trường An bắt mạch cho Tang Khâu phu nhân xong, thoáng do dự, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy mấy quả chuối tiêu ở trên bàn, “Phu nhân rấy thích ăn chuối tiêu?”

“Đúng vậy. Đây là thứ dưỡng nhan rất tốt. Phu nhân mỗi ngày đều ăn nhưng không nhiều, cùng lắm là một, hai quả mà thôi.” Một vị ma ma trả lời.

“Phu nhân thường xuyên có cảm giác đau bụng, đầy hơi?”

Lần này, Tang Khâu phu nhân nâng mắt nhìn vị trẻ tuổi này một cái, gật đầu, “Đúng vậy! Đúng là vậy!”

“Trước khi vào, tại hạ có hỏi qua Tang Khâu công tử, từ trước đến nay, người rất thích món khoai lang ngào đường* phải không?”

(*) Editor vô năng, mời tham khảo tại đây: https://www.google.com.vn/search?q=%E6%... 80&bih=669

“Đúng vậy. Nhưng ta cũng không ăn mỗi ngày.”

“Vậy là đúng rồi. Nếu như ngày nào phu nhân cũng dùng, sợ rằng bây giờ bệnh tình đã trầm trọng hơn nhiều rồi.”

Tang Khâu phu nhân cả kinh, “Vân công tử có ý gì?”

“Phu nhân trước đây thường không thích chuối tiêu đi?”

“Không thường ăn. Là sau này đến chỗ muội muội, ách, Tam đệ muội ngồi, thấy trong phòng nàng thường bày chuối tiêu, còn nghe nàng nói, ăn cái này có thể dưỡng nhan nhuận phế cho nên ta cũng thử ăn.”

“Phu nhân kiên trì ăn mỗi ngày bao lâu rồi?”

“Khoảng hai tháng. Lúc đầu, phu nhân không để ý lắm chỉ nghĩ mình đã lớn tuổi, thân thể hay mệt mỏi nhưng không ngờ lại ngày càng nghiêm trọng.”

Vân Trường An vung bút, viết một toa thuốc, “Đi lấy thuốc này. Một ngày hai lần. Uống bảy ngày là được.”

Ma ma nhận lấy toa thuốc, thấy công tử nháy mắt một cái, vội vàng thức thời lui ra ngoài.

“Phu nhân, chuối tiêu không thể ăn cùng với khoai lang, nếu không sẽ sinh ra triệu trứng như của phu nhân, dạ dày đau trướng. Hơn nữa, thân thể phu nhân vốn yếu ớt, lại mệt mỏi lâu ngày, dĩ nhiên không còn khí lực, càng ngày càng không muốn xuống giường đi lại. Phu nhân không hoạt động, tự nhiên sẽ không muốn ăn, lặp đi lặp lại như vậy mới có thể thành bệnh như bây giờ.”

Tang Khâu phu nhân ngẩn người, lẩm bẩm nói, “Nói như vậy, ta Đông Thi Hiệu Tần!”

(*) Tương truyền vào thời Xuân Thu, khi mĩ nữ nước Việt là Tây Thi sinh bệnh thường lấy tay ôm ngực, nhăn đôi mày lại. Một cô gái xấu xí bên hàng xóm nhìn thấy, cho tư thái đó của Tây Thi là đẹp nên cũng bắt chước ôm ngực nhăn mày. Kết quả khiến mọi người sợ, có người đóng chặt cửa không dám ra, có người bỏ chạy thật xa.

—> Ý nói làm cùng một việc mà kết quả ngược lại.

Thiển Hạ tinh tường thấy được khóe môi Tang Khâu phu nhân có một tia cười khổ, xoay mặt lại, lại thấy trong mắt Tang Khâu công tử dường như đang nổi lên một cơn giông tố.

Thấy bọn họ hình như sinh ra hiểu lầm, Thiển Hạ vội nói, “Những thức ăn kỵ nhau như này, người bình thường chắc chắn sẽ không biết được.”

Tang Khâu Tử Duệ khẽ nhếch môi, mặt không thay đổi nói, “Nếu như ta nhớ không nhầm, bên cạnh Tam thẩm có một vị ma ma từng hầu hạ trong cung, thứ am hiểu nhất cũng chính là ăn uống.”

—– Hết chương 63—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.